Đây là một cảm giác hoàn toàn mới! Diệp Phàm huyền phù trong không trung, từng cơn gió thổi qua làm áo hắn tung bay, mặt đất đang ở dưới chân. Một cảm giác nắm "tất cả" trong tay xuất hiện trong đầu hắn.
Phạm vi nhìn rộng lớn, dõi mắt trông về phía xa. Đây là một cảm giác trước giờ chưa từng có: dựa vào lực lượng của mình bay lên cao, mắt nhìn xuống cuộc sống ở dưới, vô cùng rung động.
Sơn hà tráng lệ, vùng đất mênh mông, hết thảy đều ở trong mắt, làm cho lòng người thư sướng tột độ. Mọi vật trong thiên địa, từng ngọn cây cọng cỏ đều có thể nhìn thấy, điều này làm cho lòng người không nhịn được mà dâng lên một cỗ chí khí muốn nắm cả thiên địa trong tay mình.
- Đây chính là cảnh giới Mệnh Tuyền ư? Ta cảm thấy lực lượng cường đại...
Diệp Phàm huyền phù trong không trung, từng khối huyết nhục khẽ rung động, toàn thân trong suốt lóe lên từng điểm sáng, giống như một tác phẩm nghệ thuật vô cùng xinh đẹp, gây cho hắn cảm giác cả người đã trở nên thoát thai hoán cốt.
Đến giờ phút này rốt cuộc hắn đã hiểu cảnh giới khác nhau sẽ có chênh lệch đến mức nào. Thân thể gần như đã hoàn mỹ, hắn có cảm giác nếu như gặp đối thủ chỉ có cảnh giới Khổ Hải, chỉ cần mình nhấc tay lên thôi là đối thù sẽ bị biến thành tro bụi. Đây không phải là sự tự tin mù quáng, mà do trong cơ thể hắn đã có một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ không ngừng sinh sôi.
Diệp Phàm ngự cầu vồng mà đi, bay lượn trong thiên địa. Ánh sáng ngọc do cầu vồng phát ra phá vỡ hư không, để lại một vệt sáng xa dài như sao chổi lướt qua vậy.
Khoảng nửa canh giờ sau, hắn mới bình tĩnh trở lại đứng trên đỉnh núi. Tuy gió mạnh thổi làm cho tóc bay rối bời, nhưng hai tròng mắt đen của hắn vẫn phát sáng như hai vì sao, thần thái tràn đầy sức sống.
Diệp Phàm yên tĩnh đứng đó, thu liễm lại khí thế cường đại và bén nhọn, thay thế vào đó là khí chất tường hòa và yên lặng. Hắn tự tại đứng yên một chỗ, tay áo phiêu động, giống như một tiên nhân không nhiễm bụi trần, linh hoạt kỳ ảo và phiêu dật, gây cho người khác cảm giác hắn rất gần gũi với tự nhiên.
Vào lúc này, Khổ Hải lớn bằng nửa nắm đấm lớn trong thân thể đã hoàn toàn bình tĩnh lại, không còn cuồng bạo như "núi lửa", không có sóng lớn mãnh liệt, không còn khói sương cuồn cuộn lượn lờ nữa.
Khổ Hải màu vàng vô cùng yên lặng. Ở ngay trung tâm, có một con suối cuồn cuộn bắt đầu khởi động, khí tức sinh mệnh nồng nặc tràn ra ngoài, đó là nguồn suối thần lực.
Cả Khổ Hải đã được Sinh Mệnh chi luân câu thông bao trùm lại, sinh mệnh vô tận lúc nào cũng có thể dâng lên, đây chính là cơ sở làm cho tu sĩ trở nên cường đại.
Chỉ cần nguồn suối sinh mệnh bị điểm nhẹ một cái, nó sẽ tràn ra khắp Khổ Hải, hóa thành những gợn sóng ôn nhu, ẩn trong đó còn có cả sự tự nhiên và linh hoạt nữa. Khổ Hải lay động, Thần tuyền cuồn cuộn, hai cái hợp nhất, thần lực không dứt, tính mạng tràn đầy.
Giờ khắc này, khối Lục Đồng thần bí kia đã đổi sang một vị trí khác, cố định một chỗ dưới đáy con suối, không ngừng tiếp nhận sự tẩy lễ của Thần tuyền tính mệnh. Kim Thư vẫn cố gắng chen vào, nhưng không có cách nào tới gần được trung tâm của Thần tuyền cả.
Còn "Đỉnh" mà Diệp Phàm vẫn muốn trui luyện hiện nay chỉ có một đường viền mơ hồ, vẫn chưa thành hình, lớn khoảng hạt anh đào, huyền phù phía trên Khổ Hải.
Theo thông thường, tứ đại cảnh giới: Khổ Hải, Mệnh Tuyền, Thần Cầu, Bỉ Ngạn. Từng cảnh giới đều có thể tế luyện một loại "khí", mà Diệp Phàm đã đạt đến cảnh giới thứ hai rồi, nhưng hắn vẫn chưa có một loại "khí" nào cả, điều này làm cho hắn hơi khó chịu. "Đỉnh" quả nhiên là vật khó tế luyện nhất.
Nhưng mà hắn cũng không lo lắng lắm. Trong "Đạo kinh" đã có ghi lại, "Khí" càng huyền ảo phức tạp càng khó thành hình thì "Đạo" và "Lý" bên trong càng nhiều.
Căn cứ vào những gì "Đạo kinh" nói, muốn cho "khí" cường đại thì "khí" này phải được tế luyện chuyên nhất, phải do bốn cảnh giới lớn kia hợp lại. Nói cách khác, muốn được "khí" mạnh nhất thì Khổ Hải, Mệnh Tuyền, Thần Cầu, Bỉ Ngạn chỉ được tế luyện một loại "khí", chứ không phải là bốn loại.
Đây chính là điều được gọi là "khí lớn trưởng thành sau", một khi thành công có thể dùng nhất khí phá vạn pháp, tuy hoa nở sau, nhưng lại khiến cho trăm hoa phải thất sắc.
Khắp cả vùng đất Đông Hoang này, chỉ có những bộ cổ kinh mới ghi chép lại bí pháp dùng cả bốn cảnh giới lớn để tế luyện duy nhất một loại "khí" này, các tu sĩ thông thường không có cơ hội được biết đến.
Nhưng mà, ngay cả những thánh địa hay các thế gia Thái Cổ có những bộ cổ kinh này, đệ tử bọn họ cũng rất ít người dám mạo hiểm như vậy, bởi vì từ trước tới nay, kỳ ngộ luôn đi kèm với nguy hiểm, muốn lấy được nhiều thì ngươi cũng phải trả giá nhiều hơn người khác. Việc dùng cả bốn cảnh giới lớn để tế luyện một loại "khí", phần lớn các tu sĩ không làm nổi vì đây là việc mất rất nhiều thời gian. Mà một khi không có "khí" của mình, ngươi sẽ không thể ngự vật, lúc đó chẳng khác gì một phế nhân cả. Vì vậy, rất ít đệ tử thánh địa hay thế gia Thái Cổ chọn lựa con đường này.
Lúc ở cảnh giới Khổ Hải, Diệp Phàm vẫn chưa quyết định, chỉ chuyên chú tế luyện "Đỉnh" là được rồi, nhưng hiện tại hắn đã đột phá vào cảnh giới Mệnh Tuyền, nhưng "khí" vẫn chưa thành hình, nên hắn phải làm ra quyết định.
- Mặc dù tràn đầy gian nguy, có thể kết quả cuối cùng là thảm bại, nhưng ta đã không còn đường lui. Lựa chọn tế luyện "đỉnh" là vì ta muốn có "khí" mạnh nhất, ẩn trong nó đã có ẩn chứa "Đạo" và "Lý" của thiên địa. Việc dùng bốn cảnh giới để tế luyện một "khí" không hề trái ngược với sự lựa chọn của ta, thậm chí còn có thể nói là thuận đường. Ta không có lý do gì để lùi bước cả.
Diệp Phàm cũng không lo lắng việc "khí" của người khác nhiều, còn "khí" của mình thì ít, bởi vì hắn tin tưởng vào câu nói ở trong "Đạo kinh": dùng nhất khí để phá vạn pháp, hoa ta nở sau nhưng khiến trăm hoa phải thất sắc.
- Hi vọng là trưởng thành tương đối trễ, chứ không phải là phí thời gian cả đời.
Sau khi đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền là có thể phi hành trong không trung, Diệp Phàm bắt đầu suy nghĩ đến việc đi tới cấm địa Thái Cổ một chuyến. Nhưng mà nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không, có khi nơi đó lại là nơi táng mạng của mình.
Hắn cũng không nóng lòng xuất hành, mà tiếp tục lưu lại củng cố cảnh giới của mình. Sau khi tu vi có đột phá, cần phải có thời gian để thích ứng. Trong khoảng thời gian này, động phủ đã bị Diệp Phàm đào bới không thương tiếc. Vì muốn có được linh năng của "hỏa sát", hắn đã đào sâu xuống dưới lòng đất, thiếu chút nữa đã làm mạch lửa ở dưới nền đất phun trào lên.
Thời gian vội vã trôi qua, Diệp Phàm tu hành đã gần được một năm. Mạch lửa ở dưới đất bị hắn luyện hóa gần như khô cạn, cảnh giới được củng cố vững chắc hơn, Thần tuyền cuồn cuộn tuôn ra cũng có sức sống hơn lúc trước nhiều.
Dĩ nhiên đó không phải là thu hoạch lớn nhất của hắn, điều làm cho hắn hài lòng và kích động nhất là thô phôi "Đỉnh" qua nhiều lần mượn linh năng "hỏa sát" trui luyện nên ba chân tròn của đỉnh đã dần thành hình, xuất hiện trên thế gian.
- Xem ra muốn tế luyện "khí" thành công, ta cần phải có nhiều linh năng kỳ dị, mà muốn có các loại linh năng này, ta phải tìm các loại thần hỏa mới được. Điều này cũng giống như chế tạo binh khí vậy, cần phải có mồi lửa tế luyện thì thần binh mới xuất thế, "Đỉnh" của ta cũng là như thế!
Phía trên Khổ Hải của Diệp Phàm, một phô thôi tiểu đỉnh có kích thước như trái anh đào phát sáng đang lặng lẽ huyền phù ở đó. Tiểu đỉnh này trông rất cổ xưa, nhưng ẩn bên trong lại gây cho người ta cảm giác rất tự nhiên. Gần một năm trôi qua, trải qua trăm ngàn lần trui luyện, phản phục mô khắc theo "Đạo văn" trên khối Lục Đồng, tiểu đỉnh đã có khí tượng không bình thường, có cảm giác như đang vận hành theo một quy tắc thiên địa.
Tâm niệm Diệp Phàm vừa động, tiểu đỉnh liền lao ra ngoài cơ thể, dễ dàng xuyên qua vách đá dày hơn mười thước, trực tiếp bay ra ngoài động phủ, huyền phù trên bầu trời.
- Một tiểu đỉnh, hai tai, ba chỉ chân. Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật chia âm và dương...Tốt! Tốt! Tốt!
Diệp Phàm vô cùng hài lòng. Tiểu đỉnh có phong cách cổ xưa kia dường như câu thông với hắn, gây cho hắn cảm giác bên trong đỉnh đã có ẩn chứa "Đạo" và "Lý" của thiên địa, làm cho đỉnh trở nên thần bí và huyền ảo.
- Ta mong đợi thời khắc nhất khí phá vạn pháp kia...
Tiểu đỉnh mới thành lập, coi như đã là một vũ khí cường đại, có thể công cũng có thể thủ, không gì phá nổi. "Đạo văn" trên khối lục đồng thần bí kia dường như đã giao cho nó một lực lượng kỳ lạ, giúp nó không ngừng lột xác.
Diệp Phàm tới thế giới này đã được ba năm, ở Linh Khư Động Thiên sống một năm, ở trong động phủ này tu luyện gần như hai năm. Thân thể hắn trở nên cao lớn không ít, cao khoảng một mét bảy, nhưng nhìn qua vẫn rất non nớt, trông như một hài tử mười bốn tuổi.
Mái tóc ngắn năm xưa giờ đây đã dài hơn hai thước, đen nhánh và nồng đậm, xõa tự nhiên trước ngực và sau lưng của hắn, đung đưa nhẹ nhàng theo gió. Điều này làm cho hắn trở nên rất thanh tú, dù ai nhìn qua chắc chắn cũng không ngờ rằng một thiếu niên còn trẻ như vậy lại là một tu sĩ đã đạt đến cảnh giới Mệnh Tuyền.
- Đến lúc rời đi rồi...
Diệp Phàm quay đầu nhìn thoáng qua động phủ ở sau lưng, sau đó phi hành bay ra ngoài núi.
************
Diệp Phàm xách một con thủy lộc ( hươu cao cổ) vào trong trấn nhỏ để đổi lấy một ít tiền, sau đó mua cho mình một bộ quần áo thích hợp. Hai năm qua thân thể hắn trở nên cao lớn không ít, y phục vừa không mặc vừa lại rách rưới. Lúc vào trấn, không ít người đã nhìn hắn chỉ trỏ rồi nói thầm gì đó.
- Muốn tu hành được, điều đầu tiên cần làm là phải dung nhập vào chốn hồng trần...
Diệp Phàm tìm một chỗ ăn cơm, lựa một cái bàn gần cửa sổ. Bên cạnh hắn còn có mấy người nữa, những người này đều có khí chất không tầm thường, khác với thường dân.
Tu sĩ chân chính thông thường không có quan hệ gì với người phàm cả, bình thường sẽ không hiển lộ trước mặt người khác. Thậm chí đối diện với nhau, người phàm cũng không biết họ là tu sĩ. Hiển nhiên mấy người ngồi bên cạnh Diệp Phàm là tu sĩ, những người này không muốn kinh động người phàm nên đã thấp giọng nói chuyện với nhau. Trừ khi linh giác của ai đó quá nhạy cảm, chứ người thường không thể nghe được họ đang nói gì.
- Ngôi mộ Yêu đế kia thật quá tà dị rồi, hơn hai năm qua đã có rất nhiều tu sĩ chết đi trong đó, nhưng nó vẫn không mở ra.
- Cả Đông Hoang cũng bị kinh động rồi. Có rất nhiều đại môn phái đã phái cao thủ tới đó, nhưng không có biện pháp mở ngôi mộ đó ra.
- Quan trọng là dường như các tuyệt thế cường giả chân chính cố kỵ điều gì đó, không dám tùy ý xuất thủ. Bởi vì ngôi mộ này vô cùng yêu tà, gần như đã thông linh. Trừ khi có chí bảo Nhân tộc Đông Hoang, nếu không, cho dù có cường giả mở được thì cũng không có cách nào trấn trụ được ngôi mộ đó. Ngôi mộ đó ở dưới đất Đông Hoang thì như rồng về biển đông vậy, không cách nào bắt nổi.
- Nghe nói đã có ba đại nhân vật chết, có thật không?
- Tất nhiên là thật! Hai năm qua, tu sĩ tử thương vô số, cái đầm lầy ở đó đã sớm chất đầy thi thể tu sĩ. Đã có mấy đại nhân vật vẫn lạc rồi, còn có mấy vị đang bị nguy đến tính mạng nữa.
Diệp Phàm rất giật mình. Không ngờ rằng đã hai năm rồi, mà ngôi mộ Yêu đế đó vẫn không mở ra, thậm chí còn lấy đi không ít tính mạng của tu sĩ. Hắn vừa ăn cơm vừa lắng nghe, tỏ vẻ không hoảng hốt hay bất ngờ gì cả, hắn không muốn bị mấy người tu sĩ kia phát hiện ra.
- Hài cốt chung quanh cái đầm sâu đó chất đầy như núi, hoàn toàn trở thành một vùng đất ma. Chỉ đứng xa nhìn thôi đã làm tóc gáy người ta phải dựng đứng lên. Oán khí ở đó cao như trời, mỗi một tấc đất đều có máu tươi tu sĩ đổ xuống.
- Nếu như cái đầm sâu đó nguy hiểm đến vậy, trở thành một biển máu khôn cùng, vậy tại sao các tu sĩ vẫn không ngừng đi tới đó?
- Không có lợi thì làm gì có ai không để ý sinh tử mình như thế, đây chính là ngôi mộ của một đời đại Đế từng thống nhất Yêu tộc ở Đông Hoang a, chắc chắn ở đó có rất nhiều bảo vật.
- Không sai, có vài nhân vật siêu nhiên đã bị kinh động rồi. Tương truyền ở bên trong ngôi mộ Yêu đế đó có một chí bảo Nhân tộc Đông Hoang ta - Hoang tháp!
- Là Hoang tháp trong truyền thuyết đã từng trấn áp tiên nhân đến chết?
- Chính là nó, nếu không phải thì tại sao những đại nhân vật kia không để ý đến nguy hiểm, cứ liều chết xông vào?
- Đã hai năm rồi, đệ tử các phái đã sớm sợ hãi, luôn sợ mình bị điều tới nơi phế tích đó. Nhưng các phái vẫn không chịu dừng tay, không biết muốn bao nhiêu người phải chết đây?
- Bọn ngươi còn chưa biết gì sao? Nghe nói cả Trung Châu cũng bị kinh động rồi, có vài nhân vật thần bí đang chạy vội tới Đông Hoang.
- Chẳng lẽ bọn họ muốn cướp lấy Hoang tháp - chí bảo Đông Hoang chúng ta?
- Hình như không phải, bọn họ sẽ không làm vậy đâu. Cho dù thực lực bọn họ mạnh đến đâu, dù có thể trấn áp được cả các lãnh thổ khác, nhưng chắc chắn sẽ không dám đắc tội với cả Đông Hoang. Nếu không, một khi chiến sự bộc phát, không biết có bao nhiêu người phải chết đây. Nghe nói bọn họ tới đây là vì muốn tìm kiếm một chí bảo Trung Châu...
Cách đó không xa, nội tâm Diệp Phàm nhất thời dậy sóng. Không cần nghĩ hắn cũng biết các đại nhân vật Trung Châu tới đây là muốn tìm cái gì, nhất định là vì khối Lục Đồng thần bí kia.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK