Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Phong bị đánh bay ra xa đến tám chín thước, đập mạnh vào trong một đống đá lộn xộn, hét lên một tiếng thảm thiết. Mấy khối đá nhô ra làm gãy xương sườn của hắn, nếu không phải thể chất của hắn đã vượt xa thường nhân, sợ rằng cú va chạm khi nãy đã làm cho gân cốt nát hết.

Trên mặt hắn xuất hiện dấu một bàn tay đỏ như máu, sưng to lên. Hắn loạng choạng ngồi dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn về Diệp Phàm, nói:
- Ngươi...

Hắn là một tu sĩ cảnh giới Thần Kiều, chưa từng bị nhục nhã như thế. Nhưng lúc này có nhiều người thấy hắn bị một người thường đánh bay như thế, hắn hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

- Tu sĩ cảnh giới Thần Kiều rất giỏi sao? Không phải bị một người phàm như ta đánh bay sao, cũng không có gì đặc biệt!
Diệp Phàm nở nụ cười thản nhiên, vừa nói vừa vuốt bàn tay của mình, chế nhạo không chút lưu tình:
- À, cũng có chút đặc biệt, da mặt thật dày, làm cho bàn tay ta hơi đau rồi. Mặt ngươi không đau sao?

Bị nhục nhã trắng trợn như thế, Khương Phong tức điên lên, vô cùng tức giận. Tu sĩ cảnh giới Thần Kiều có địa vị cao cao tại thượng, như là một vị thần đối với người phàm. Hắn không thể nào tiếp nhận được chuyện xảy ra hôm nay, đúng là một chuyện sỉ nhục ở thế gian, lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn chết!

Tất cả tu sĩ ở bên cạnh hầu như không dám tin vào mắt mình. Cho dù nguồn suối thần lực cạn khô, không thể vận dụng được thần thông thì một người thường vẫn không thể đả động đến một tu sĩ cảnh giới Thần Kiều được.

Vương Tử Văn và Cử Giai Hoa nhìn nhau, bọn họ có cảm giác đang nằm mơ. Diệp Phàm không thể tu hành được, nhưng lại đánh một cường giả cao cao tại thượng trong lòng họ như đang đánh một con ruồi, thật sự làm cho họ rất khiếp sợ và không sao hiểu nổi.

Đôi mắt đẹp của Lâm Giai trợn tròn, cảm thấy rất giật mình, bộ dáng không thể tin được. Liễu Y Y và Trương Tử Lăng ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt há mồm, sau đó rất lo lắng. Bọn họ thực sự lo lắng cho Diệp Phàm, vì ở đây có rất nhiều kỵ sĩ, bọn họ cho rằng Diệp Phàm không thể chạy thoát được.

Lý Tiểu Mạn suy nghĩ xuất thần, cảm giác mọi chuyện thật khó tin. Đưa mắt nhìn tên tu sĩ cảnh giới Thần Kiều, vừa đưa mắt nhìn sang Diệp Phàm cách đó không, nàng không thể nào bình tĩnh được.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mặt đất đang rung động, dù cho Khương Phong không thể thi triển thần thông, nhưng thân thể rất mạnh mẽ, giống như một con dị thú đang đi tới, đôi mắt bắn ra hai đạo ánh sáng quái dị.

Diệp Phàm nhìn dấu tay đỏ trên mặt hắn, cười lớn nói:
- Cao thủ như ngươi đang nhìn ta sao? Không biết ngươi có thể giỏi hơn một chút, kiêu ngạo hơn một chút, sau đó đưa má bên kia để ta tát thêm một cái không?

- Đi chết đi!
Khương Phong lộ ra sát khí, thanh đao trong tay phải chém mạnh về phía Diệp Phàm, tay trái biến thành long trảo chụp thẳng vào trong lồng ngực Diệp Phàm, muốn cào vỡ ra.

- Quả nhiên là cường giả, đối phó một người phàm như ta mà toàn dùng chiêu thức trí mạng!
Khóe môi Diệp Phàm nhếch lên cười giễu cợt, hai tay đưa ra phía trước. Trong nháy mắt bắt lấy được đao và long trảo, rồi khẽ dùng sức một cái, lập tức có tiếng xương gãy vang lên.

Khương Phong vô cùng đau đớn, đau đến nỗi hắn phải đổ mồ hôi lạnh.

Rầm! Rầm! Rầm!

Chân của hai người cũng va chạm mấy cái, phát ra tiếng vang trầm thấp. Khương Phong hoảng sợ, hắn cảm giác được hai đầu gối của mình đã vỡ vụn, khó mà đứng yên được, quỳ hẳn xuống mặt đất.

Đây là một cảm giác thất bại rất khó chịu, hắn tức giận muốn nổi điên. Đường đường là một tu sĩ cảnh giới Thần Kiều, nhưng sức mạnh lại không bằng một người phàm, hắn không thể tin được điều này.

- Dưới đầu gối của nam nhi là vàng, ngươi quỳ trước mặt ta như vậy, ta thật hổ thẹn. Hay là đứng lên đi!
Diệp Phàm lui về một bước, nhưng lại tát mạnh một cái vào má bên kia của hắn, để lại một dấu tay thật rõ.

Khương Phong phun ra một ngụm máu, cả người bị ngã về một bên, sau đó vất vả đứng lên, hắn nghiến răng nghiến lợi, nhìn Diệp Phàm một cách căm tức, nói:
- Nhãi con...

- Cảm thấy ta làm nhục ngươi ư? Cái này thì coi là gì? Hai năm trước, các ngươi muốn lấy tính mạng của ta, truy đuổi ta đến nỗi trời cao không còn đường mà chạy, địa ngục không cửa mà vào. Có nhiêu đây thì là gì?
Diệp Phàm tiến về phía trước, nói:
- Đã đến lúc thực hiện lời hứa đó rồi. Lúc ngươi tuyên bố muốn lấy mạng của ta, ta cũng quyết định, muốn lấy mạng của ngươi!

Bảy tám bóng người cao lớn nhanh chóng vọt lên, ngăn cản Diệp Phàm đi tới. Khi nãy đã có người muốn xuất thủ từ sớm, nhưng bị Khương Hán Trung ngăn cản, bởi vì trưởng lão Khương gia muốn xem thử khí lực của Diệp Phàm mạnh đến mức nào.

Diệp Phàm vẫn không lùi bước, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Một người kỵ sĩ tấn công hắn, hắn nhanh chóng tránh ra, sau đó vươn tay lên. Một tiếng "răng rắc" vang lên, cổ tay của người này đã bị bẽ gãy. Hắn tiếp tục đưa tay lấy một thanh trường kiếm sáng như tuyết, trở tay bổ tới, kiếm quang quét ngang. "Phốc" một tiếng, máu tươi phun lên, một cái đầu lâu lăn ra ngoài.

- Người ngào ngăn ta, chết!
Diệp Phàm cầm kiếm nhìn về mọi người, nhanh chóng đi về phía trước, hai trong mắt rất bén nhọn.

Vù! Vù! Vù!

Lại có mấy bóng người vây quanh, có người cầm trường thương, có người cầm kiếm sắc...đồng loạt tấn công Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhanh như lưu tinh, lực lượng như giao long. Kiếm sắc trong tay phát ra ánh sáng chói mắt, đánh bay tất cả vũ khí của các kỵ sĩ đang tấn công. Cổ tay nhanh nhẹn linh hoạt, trường kiếm chém xuống một cái, một tên kỵ sĩ đã bị chém làm đôi.

Xoẹt!

Cổ tay trở lại, kiếm sắc đang dính máu quét ngang thêm một cái, một người kỵ sĩ khác bị chém bay đầu, đầu lâu văng ra xa hơn mười thước mới rơi xuống mặt đất, thi thể không đầu phun máu, ngã nặng nề trên mặt đất.

- Ai dám ngăn cản ta?
Diệp Phàm quét mắt nhìn những người đó, nhanh chóng bước ra mấy bước. Trường kiếm đang dính máu nghiêng qua một bên, một tên tu sĩ la lên thảm thiết, nguyên bả vai của hắn đã bị chặt đứt. Người này quá đau đớn, ngã quỵ xuống trong vũng máu.

Vẻ mặt mọi người ngưng trọng. Thân thể Diệp Phàm quá mạnh mẽ, lực lượng vô cùng lớn. Thanh trường kiếm sắc bén trong tay hắn giống như vạn quân cùng lên, không thể nào rung chuyển được. Thậm chí mọi người còn có cảm giác đó không còn là một thanh kiếm nữa, mà là một ngọn núi cao.

Phịch!

Diệp Phàm bổ mạnh một kiếm, trực tiếp làm người tu sĩ trước mắt chết ngay. Lực lượng cường đại đến mức phá hủy thân thể người này, chia năm xẻ bảy, máu tươi phun ra khắp nơi.

Hắn bước môt bước tới đống đá lộn xộn, lấy kiếm chém thẳng về phía trước. Nhưng bỗng có một tiếng "keng" lớn vang lên, trưởng lão Khương gia Khương Hán Trung tự mình xuất thủ, lấy một thanh trường mâu đánh văng kiếm trong tay Diệp Phàm, rồi nắm lấy Khương Phong, lui xa về sau.

Diệp Phàm rùng mình một cái. Lão già này rất đáng sợ, tuy không thể thi triển thần thông, nhưng cường độ thân thể không hề yếu hơn hắn, thật sự làm người ta phải giật mình. Hắn đã từng ăn qua Thánh quả, sau khi tiến vào cảnh giới Mệnh Tuyền, dược lực đã dần phát huy, thân thể rất mạnh mẽ.

- Thật sự không ngờ được...
Sắc mặt Khương Hán Trung lãnh đạm, đưa mắt nhìn Diệp Phàm:
- Một phàm nhân sau khi ăn Thánh dược vào lại mạnh mẽ đến như thế, Thánh dược quả nhiên danh bất hư truyền, khó trách có thể truyền lưu ở Đông Hoang từ xưa tới nay.

- Các ngươi trước kia cũng là người phàm, nhưng lúc mở miệng cứ nói người phàm thế này thế nọ, giọng nói kinh thường, luôn cho mình có địa vị cao cao tại thượng, thật cho rằng mình đúng là thần sao?
Diệp Phàm tiến lên phía trước, lấy lại trường kiếm, nhìn trưởng lão Khương gia nói:
- Các ngươi coi ta là con kiến hôi, muốn cho ta chịu chết sao? Muốn hái Thánh dược giùm các ngươi sao? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng mình có thể chi phối cả thế gian này hay sao?

- Rất tốt!
Đôi mắt Khương Hán Trung hiện lên ánh sáng kỳ dị, không hề tức giận, ngược lại nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Thân thể của ngươi càng mạnh, chứng tỏ trước kia càng hấp thụ nhiều dược lực, hẳn có thể ngăn cản lực lượng nguyền rủa của vực sâu Thái Cổ, càng có hi vọng hái được Thánh dược.

- Ngươi cho rằng có thể khống chế ta sao, ngươi quá tự tin rồi.
Diệp Phàm tiến về phía trước nhanh như một tia chớp.

Khương Hán Trung ném Khương Phong ra ngoài, được những tu sĩ khác tiếp được. Bản thân hắn lại cầm trường mâu đâm về phía Diệp Phàm, vô cùng mạnh mẽ, như muốn đánh nát cả hư không, ngay mũi trường mâu phát ra ánh sáng ngọc bén nhọn.

Keng!

Diệp Phàm lấy trường kiếm trong tay đón đỡ, phát ra âm thanh kim loại va chạm vào nhau chói tai, giống như có hai ngọn núi bằng kim loại đụng vào nhua, làm cho tai mọi người bị đau.

Trường kiếm uốn lượn, Diệp Phàm bổ ngang hoặc chém thẳng, giống như đang khu động một ngọn núi lớn, lực lượng mãnh liệt, không thể ngăn cản!

Trường mâu trong tay Khương Hán Trung dường như có thể đánh bay cả núi sông, lực lượng hùng hồn, rất cuồng bạo, giống như sấm sét đang tàn sát trên hư không!

Xoẹt!

Đột nhiên Diệp Phàm lao nhanh ra ngoài như điện quang, trực tiếp đánh tới Khương Phong đang ở trong tay người khác.

Mấy tên kỵ sĩ ra ngăn cản, cảm thấy rất uất ức. Bởi vì họ không thể dùng thần thông được, chỉ có thể dùng lực lượng thân thể cổ xưa nhất ra ngăn cản, khó chịu vô cùng. Nếu bọn họ có thể dùng thần thông, chắc chắn chỉ cần giơ tay lên thôi là có thể biến Diệp Phàm thành tro bụi.

Phốc!

Diệp Phàm rất lạnh nhạt, thần kiếm như điện, trực tiếp chém bay đầu một tu sĩ.

Phốc!

Sát khí trường kiếm tỏa ra khắp nơi, Diệp Phàm đứng thẳng chém xuống, lại chém một tu sĩ khác ra làm hai.

Phốc!

Trường kiếm dính máu đâm vào trái tim một người tu sĩ, máu tươi phun ra.

Diệp Phàm hành động đơn giản và trực tiếp, di động như đang vào chốn không người. Nếu có người dám ngăn cản, chỉ cần đưa một kiếm chém chết, máu tươi phun ra, không ai có thể chống lại!

Hắn đưa tay bắt lấy Khương Phong, rồi nhanh chóng thoát khỏi đám người. Lúc này trường mâu của Khương Hán Trung xuyên thủng qua tàn ảnh của hắn, ngay cả tà áo cũng không làm rách được.

- Nợ nần hai năm trước, đã đến lúc thu hồi!
Diệp Phàm nói xong liền dứt khoát vặn gãy cổ Khương Phong, ném xuống đất.

Khương Phong chết không nhắm mắt, khóe miệng chảy máu ra, ánh mắt mở thật to. Đường đường là một tu sĩ cảnh giới Thần Kiều, nhưng lại bị một người phàm vặn gãy cổ chết. Lúc chết đi, hắn mang theo nỗi ủy khuất cùng tuyệt vọng tột độ.

Đám người Lý Tiểu Mạn, Lâm Giai, Cử Giai Hoa rất rung động, trong lòng không hiểu nổi, không thể nào ngờ rằng Diệp Phàm lại mạnh đến như vậy.

Nhưng ngay lúc này, ba trưởng lão của ba nhà: Từ Đạo Lăng, Cơ Vân Phong và Khương Hán Trung đều tiến lên phía trước, dần áp sát Diệp Phàm.

Diệp Phàm rất trấn định, thần tuyền của hắn mạnh mẽ tuôn ra, không bị khô cạn. Có đòn sát thủ như vậy ở sau, hắn không sợ kẻ nào cả.

Trưởng lão Cơ gia Cơ Vân Phong cất tiếng, vô cùng lãnh đạm:
- Không ngờ lực lượng thân thể ngươi lại mạnh đến như vậy, lúc giết đi thật sự có chú đáng tiếc. Ngươi đi lên núi đi, nếu như hái được Thánh dược, ta sẽ cho ngươi toàn thây, được chết nhanh chóng.

- Không có gì đáng tiếc, diệt sạch thần thức của hắn, rồi lưu thân thể hắn lại, lúc đó vẫn dùng được một chút.
Khương Hán Trung cười lạnh.

Trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa Từ Đạo Lăng lắc đầu, nói:
- Chỉ đáng tiếc cho Thánh dược đã bị hắn ăn hết, nếu chúng ta dùng được, chắc chắn thực lực sẽ tăng mạnh hơn.

- Các ngươi cho rằng có thể giết ta thật sao?
Diệp Phàm cười lạnh.

Khương Hán Trung lấy ra một hộp gấm, tỏ vẻ không quan tâm, mở miệng nói:
- Thật ra...giết ngươi thì không cần tốn chút sức nào, rất dễ dàng nữa là đằng khác!

Diệp Phàm hơi run lên, hắn cảm thấy có một cổ khí tức nguy hiểm, hộp gấm kia không phải là vật tầm thường. Hắn thầm thấy may mắn vì vừa rồi không sử dụng chiêu cuối cùng, nên bọn người này tưởng hắn đã là cung giương hết cỡ.

- Được rồi, các ngươi nhanh chóng dọn dẹp đống hài cốt kia đi, ta sẽ lên núi hái Thánh dược cho các ngươi...
Diệp Phàm thay đổi tâm tư thật nhanh, hắn muốn lợi dụng lực lượng những người này để dọn sạch nguy hiểm trên núi, sau đó chớp lấy thời cơ để hái Thánh dược.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK