Sóng biển lăn tăn trên biển xanh, vầng trăng sáng trên cao nhẹ nhàng chuyển động, ánh trăng bay tới chỗ Nhan Như Ngọc.
- A...
Không ít tu sĩ Yêu tộc chung quanh kêu thảm thiết, tan thành tro bụi ngay tại chỗ. Dù chỉ là một tia sáng ánh trăng tỏa ra thôi, bọn họ cũng không kháng cự được.
Trăng sáng trên mặt biển nhẹ nhàng phát sáng, linh bảo cường đại cũng không thể ngăn cản, không người nào có thể tranh phong. Yêu tộc trong lúc hỗn chiến tử thương vô số, rơi xuống mặt đất, phàm những ai bị ánh trăng chiếu đến, đều bị mất mạng cả.
Nhan Như Ngọc ngay mặt chống đỡ tất nhiên phải hứng chịu công kích cường đại nhất. Nàng bị ánh trăng lộng lẫy nhất bao phủ, ánh trăng trắng nõn như hóa thành một làn khói, bao vây lấy nàng.
Leng keng.
Nhan Như Ngọc mờ ảo như tiên, dị tướng xuất hiện sau lưng nàng. Một vùng biển cùng màu với bầu trời hiện ra, bầu trời xanh như ngọc bích được chiếu sáng, từng đóa hoa sen từ trong biển mọc lên, trên lá sen còn một hạt sương đọng lại, sức sống tràn trề, sáng lạng chói mắt.
Gió nhẹ thổi qua, biển xanh khẽ động, đóa hoa sen khẽ phát sáng tỏa ra sức sống nồng nặc, làm cho người ta có cảm giác như đang ở thời kỳ thiên địa mới được khai tích, khí tức hỗn độn khắp nơi.
Rất nhiều cường giả Cơ gia chung quanh còn chưa lấy tinh thần lại kịp, liền bị cổ sức sống nồng nặc kia hóa thành một đạo linh khí bổn nguyên, bọn họ đến lúc chết cũng không biết vì sao mình chết.
Biển và trời một màu, đóa hoa sen tỏa ánh sáng ngọc, cảnh tượng như đang khai thiên tích địa, diễn vô hình thành hữu hình.
Toàn bộ ánh sáng do trăng cao tỏa ra đều được đóa hoa sen tiếp lấy, phát ra những âm thanh leng keng,.
Nhan Như Ngọc lúc này trông như một tiên tử đứng giữa Dao Trì, hào quang vạn trượng, rực rỡ sáng ngời.
"Khổ Hải trồng hoa sen" và "Vầng trăng sáng trên biển" đều là dị tướng Đại Năng thời thượng cổ, đương kim thế gian ít người tu thành.
Cơ Hạo Nguyệt biến sắc, bước đi trong hư không, nhanh chóng đi tới chỗ Nhan Như Ngọc. Phong thái hắn phiêu dật linh động, vầng trăng sáng trên cao rơi xuống, trấn áp Nhan Như Ngọc.
Vầng trăng sáng kia chỉ cần chiếu sáng thôi đã có thể chấn nát cường giả Yêu tộc, nhưng lúc này lại trực tiếp rơi xuống, có thể tưởng tượng lực lượng phát ra kinh khủng đến mức nào.
Thân ảnh Nhan Như Ngọc mộc mạc mông lung, thanh lệ xuất trần. Đóa hoa sen sau lưng nàng khẽ chập chờn, tỏa ra sức sống dào dạt. Cánh hoa vàng xinh đẹp tuyệt thế vươn ra đón gió, tỏa ra mùi hương ngào ngạt, cánh sen màu vàng ấy phát sáng rồi vươn thẳng lên trời cao, thoáng cái đã bao phủ vầng trăng sáng.
Hai người này bây giờ như tiên nhân giáng phàm, tay áo phấp phới, kỳ ảo phiêu dật, không một chút dao động. Cảnh tượng tỷ thí đẹp như tranh vẽ, nhưng những người quan sát bên ngoài lại không cho là vậy.
Tất cả mọi người nhanh chóng rút lui, chiến trường thoáng chốc yên tĩnh lại. Tuy chỉ còn gió nhẹ trên núi, nhưng không khí chung quanh đã sôi trào lên, gần như cuồng bạo.
Ánh sáng trăng mông lung lưu chuyển, đóa hoa sen tỏa sáng rực rỡ. Lực lượng hai bên tỏa ra như thủy triều đang lên, mãnh liệt trào ra khắp bốn phương tám hướng, không gì có thể ngăn cản. Rất nhiều người còn chưa kịp nói gì thì đã bị biến thành tro bụi, không còn sót lại chút nào.
Chiến đấu thật đáng sợ!
Đây chính là sức mạnh to lớn đặc thù của dị tướng Luân Hải, tu sĩ tầm thường không thể nào tranh phong!
Tròng mắt Cơ Hạo Nguyệt lấp lánh ánh sáng màu tím, dường như có ma lực đặc biệt. Sóng biển sau lưng đánh lên ngập trời, hắn bắt đầu sử dụng chân hỏa bản thân, vầng trăng sáng khẽ xoay tròn ngưng tụ thần lực kinh khủng.
Nhan Như Ngọc không bị hồng trần quấy nhiễu, thân thể băng cơ ngọc cốt thấp thoáng bên đóa hoa sen càng thêm biến ảo khôn lường. Khí tức sinh cơ nồng nặc khắp nơi, một đóa hoa sen phá mặt nước bay ra, rồi kéo dài ra như một cổ mộc, đâm tới trời cao.
Vào giờ khắc này, cả dãy núi bắt đầu rung động, trăng sáng từ trời cao rơi xuống, đóa hoa sen phá rách hư không, cả hai đều phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, trong lúc còn có tiên nhạc truyền ra.
Tất cả mọi người bay ngược về sau, có ít cường giả Yêu tộc nhân cơ hội phá vòng vây đi ra. Một lát sau, trong chiến trường hai người xuất hiện một cảnh tượng đáng sợ: trăng sáng nứt vỡ, đóa hoa sen ảm đạm, mọi vật rách nát ngổn ngang.
Ù ù…
Dù tốc độ mọi người có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nào vượt qua những tia sáng chiếu xạ, rất nhiều người bị xuyên thủng qua, vẫn lạc trong ánh sáng lu mờ, máu tươi khắp nơi, tử thi vô số.
Trận quyết chiến đã dừng lại, góc áo Cơ Hạo Nguyệt bị rách một chỗ, mà Nhan Như Ngọc có một cọng tóc đen rơi xuống, hai người đứng đối diện nhau.
- Điện hạ đi mau, không cần tranh thủ thời gian cho chúng ta!
Ba bà lão ở phía sau kêu to, khu sử linh bảo bản thân che chắn trước người Nhan Như Ngọc, muốn giúp nàng rút lui.
Năm lão già bên Cơ gia cũng vội vàng lấy vũ khí ra, trợ trận cho Cơ Hạo Nguyệt. Cơ Hạo Nguyệt là Thần thể gia tộc bọn họ, dù thế nào đi nữa, họ không thể để viên ngọc trân quý này có tổn thương gì.
- Các ngươi đi mau!
Nhan Như Ngọc ra lệnh ba bà lão mau chóng thu hồi linh bảo, rồi nhanh chóng rời đi.
Leng keng.
Cái kính cổ trên đầu Cơ Hạo Nguyệt khẽ di động, tản phát ra từng tia sáng hỗn độn, nhẹ nhàng rung động. Tuy cách nhau rất xa, nhưng các tia sáng ấy vẫn chiếu thẳng đến ba bà lão bên Yêu tộc, chấn ba người thành vụn nát, hóa thành sương máu.
Uy lực kính cổ ngập trời!
Nhan Như Ngọc không kịp ngăn cản.
Ngay sau đó ngọc thể nàng phát ra ánh sáng, lòng bàn tay ngưng tụ lại một đọan ánh sáng, sau đó hình thành nên một đoạn cầu vồng chói mắt, người khác không thể nào thấy rõ. Đoạn cầu vồng này trải dài ra phía trước, tấn công địch thủ.
Phốc! Phốc! Phốc!
Tuy các cường giả Cơ gia tiến lên trợ trận đã được khí tức hỗn độn kính cổ phát ra bao phủ, nhưng vẫn không thể tránh được một kiếp. Tất cả đều bị xuyên thủng, chết oan chết uổng.
Ở nơi xa có ba lão nhân Cơ gia địa vị siêu nhiên, râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt. Họ đang đứng yên trong không trung, một người trong đó nói:
- Thánh binh Yêu Đế quả nhiên danh bất hư truyền!
Cơ gia được truyền thừa từ xa xưa! Kính cổ thần bí khó lường này là vũ khí gia chủ đời thứ nhất, được truyền thừa từ thời Thái Cổ, có lực lượng không thể ngờ được.
Mà Thánh binh trong tay Nhan Như Ngọc cũng có lai lịch rất lớn, chính là vũ khí Đại Đế Yêu tộc, căn bản không cần hoài nghi lực lượng kinh khủng và đáng sợ của nó.
Khắp cả vùng đất Đông Hoang này, ngoại trừ những chí bảo tồn tại với thế gian như Hoang Tháp, thì kính cổ và Thánh binh Yêu Đế chính là thánh vật cao cấp nhất.
Lúc ban đầu hai người chưa dám khu sử cổ binh là vì lòng còn kiêng kỵ. Một khi hai kiện Thánh binh tỷ thí với nhau, chắc chắn sẽ gây nên hậu quả khó có thể dự liệu.
Trên bề mặt kính cổ phong cách cổ xưa này có khắc đạo văn thần bí khó lường, gây cho người ta cảm giác có đạo pháp tự nhiên lưu chuyển xung quanh, hợp lại thành "đạo" và "lý", diễn sinh ra hỗn độn. Mỗi khi nó di động là lòng người phải hồi hộp lo lắng.
Lúc này kính cổ và vầng trăng sáng trên đỉnh đầu Cơ Hạo Nguyệt đang chậm rãi hợp nhất, hai đồ vật đều treo ở trên cao, nhẹ nhàng chấn động, khí tức Thái Sơ nhất thời tràn ngập ra.
Nó nhanh chóng biến lớn, tản phát khí tức cổ xưa dạt dào, ầm ầm trấn áp xuống!
Nhan Như Ngọc phảng phất như tiên tử đứng trên đám mây, tòa cung điện do đóa hoa sen tạo thành bao trùm nàng lại, vẫn không thể thấy rõ Thánh binh Yêu Đế kia có hình dạng ra sao. Vào lúc này, mái tóc đen nàng tung bay, con ngươi như nước đột nhiên bắn ra hai đạo thần quang sáng rực, tất cả hoa sen ở sau đều bay lên cao, hợp nhất với Thánh binh Yêu Đế, rồi xông về phía kính cổ.
Không có năng lượng kinh khủng dao động, không có tiếng vang kinh thiên động địa, tất cả đều bình thản như nước, như một đám mây bay nhẹ nhàng trôi qua, chỉ có vài tia sáng lu mờ.
Dường như chưa có điều gì xảy ra cả.
Cho đến một lúc sau, chiến trường hai người mới không ngừng rung động. Kính cổ bay về chìm trong biển rộng, hoa sen úa tàn cùng với Thánh binh Yêu Đế rơi vào trong biển.
Ngọn núi lớn chung quanh đột nhiên hóa thành bụi bay, giống như bông tuyết tan rã, nháy mắt đã không thấy gì nữa.
Cảnh tượng đáng kinh sợ này chấn trụ mọi người, ai nấy cũng cảm thấy hàn khí bức người. Nếu không phải nhanh chóng thối lui tới khu vực an toàn, sợ rằng không còn ai sống sót nữa.
Nhan Như Ngọc khẽ đưa mắt nhìn quanh, tuy không còn thấy cái quan tài bằng đá và Diệp Phàm ở giữa sân nữa, chứng tỏ hai bên đó đã phá vòng vây rời đi, nhưng nàng không vui mừng gì. Nàng khẽ thở dài một hơi, trên mặt lộ nét bất đắc dĩ, bởi vì nàng không thể cứu được những người khác, nàng chỉ làm được tới đây mà thôi.
Không nói đến Cơ Hạo Nguyệt thân mang Thần thể có thực lực sâu không lường được kia, chỉ riêng ba lão già địa vị siêu nhiên kia đa làm nàng lo lắng. Ba người này từ đầu tới cuối đều thủ hộ Cơ Hạo Nguyệt chứ không hề chú ý đến nơi khác, gây nàng cảm giác bị áp bách rất mãnh liệt.
Nhan Như Ngọc nhìn qua các tu sĩ Yêu tộc khác, đôi môi đỏ mọng hé mở, nói:
- Thật xin lỗi!
- Điện hạ, đừng làm gì vì bọn ta nữa, người mau đi nhanh đi!
Chúng tu Yêu tộc đồng thời quát to, tràng diện có chút bi tráng. Bởi vì bọn họ biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết.
Cùng lúc ấy, mọi người xông về tứ phương, điên cuồng lao thắng tới tu sĩ Cơ gia. Họ muốn mở một đường máu cho Nhan Như Ngọc.
- Giết...
Đây là một trận chiến chém giết đẫm máu, tu sĩ Yêu tộc không ngừng rơi xuống, hầu như chết trận toàn bộ.
Nhan Như Ngọc đưa mắt nhìn từng người, không nói thêm gì nữa, rồi hóa thành một đạo cầu vồng xông về phía chân trời, bắt đầu phá vòng vây.
Nhưng Cơ Hạo Nguyệt và ba lão già địa vị siêu nhiên đã sớm khóa nàng, bám theo như bóng, căn bản không muốn bỏ qua cho nàng.
Nhan Như Ngọc nhanh như điện chớp, cầu vồng phá không bay đi, nhưng không thể nào thoát được Cơ Hạo Nguyệt ở phía sau hoàn toàn. Còn ba lão già kia đều là người thủ hộ Cơ Hạo Nguyệt, nên bám sát theo hắn. Tuy ba người vẫn chưa động thủ nhưng lại là sự uy hiếp lớn nhất cho Nhan Như Ngọc
Lúc này Diệp Phàm đã được đưa ra ngoài trăm dặm, dưới sự bảo vệ mấy bà lão Yêu tộc, hắn đã bình yên vô sợ thoát khỏi chiến trường.
Trong lòng hắn khó có thể bình tĩnh...các dị tướng Luân Hải Đại Năng thời thượng cổ như vầng trăng sáng trên biển, Khổ Hải trồng hoa sen lần lượt hiện thế, thật sự có lực lượng khó lường.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là phải nhanh chóng mạnh hơn, tu thành Thánh thể Hoang Cổ!
Hơn nữa, mấy cổ binh như kính cổ, Thánh binh Yêu Đế cũng tác động tới hắn không nhỏ. Theo lời mấy bà lão này, hai người kia mới chỉ phát huy được một phần lực lượng Thánh binh mà thôi, nhưng uy lực đã lớn như vậy, thật khiến người khác phải sợ hãi.
- Ta cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao các ngươi lại thủ hộ một thiếu niên Nhân tộc? Ngay cả lúc phá vòng vây, cũng không bỏ hắn lại.
Một âm thanh thanh thúy dễ nghe truyền đến, như những hạt châu rơi trên khay ngọc.
Ở phía trước có một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, mang theo mấy lão già ngăn cản đường đi.
Người thiếu nữ này mặc áo bào màu tím, khí chất quý không thể nói, nhưng khi nàng nở nụ cười thì lại toát lên vẻ phong tình khác lạ, sóng mắt lưu chuyển lấp lánh ánh sáng, bên gò má trái có một lúm đồng tiền, thoạt nhìn rất động lòng người.
Mấy bà lão bên Yêu tộc nhíu mày. Cơ Hạo Nguyệt mặc áo bào màu tím, mà người thiếu nữ này cũng mặc áo bào màu tím bồng bềnh, rất dễ khiến người ta liên tưởng với nhau.
Thiếu nữ áo tím rất xinh đẹp, ánh mắt lớn tròn, lông mi dài hẹp toát lên linh khí, thoạt nhìn rất hoạt bát và vui vẻ.
- Bắt người thiếu niên kia lại cho ta, ta muốn xem thử hắn có gì đặc biệt.
Thiếu nữ áo tìm cười hì hì, lúm đồng tiền trên má lộ rõ ra, ánh mắt to tròn nhất thời híp lại thành hình lưỡi trăng liềm.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK