Trên đỉnh Chuyết phong!
"Thang trời chín nấc" không ngừng biến lớn, hóa thành chín bậc thang đi lên quỳnh lâu ngọc vũ ở trên, khắp nơi có mây tím lượn lờ, mông lung huyền ảo.
Lý Nhược Ngu chậm rãi dâng lên, dường như bị một cổ lực lượng dẫn dắt, tiến vào bên trong cung điện huyền ảo kia.
Cả vùng hư không trên đỉnh núi lúc này vô cùng yên tĩnh, giống như một thế giới nhỏ hoàn toàn tách biệt, "đạo" và "lý" đan xen với nhau.
Vạn vật lộ rõ ra, sức sống bừng bừng, vòng đi vòng lại hoạt động một cách tuần hoàn. Lúc ban đầu, nhiều loại hoa sinh sôi đua nở, lá xanh ướt át, nhưng đến lúc cuối lại khô héo úa tàn, trở về gốc rễ lúc ban đầu.
Diệp Phàm đứng ở trên đỉnh Chuyết phong, không hề nhúc nhích. Con ngươi hắn có những thần thái khác nhau: lúc thì rực rỡ nhưng rồi trở nên cô quạnh, lúc thì sáng ngời nhưng rồi trở nên trống rỗng. Trông như chính bản thân Diệp Phàm cũng trải qua một vòng tuần hoàn vậy.
Trong thiên địa phảng phất có những quỹ tích kỳ diệu hiện lên, tạo thành những quy tắc và trật tự thâm sâu huyền ảo, diễn sinh ra những hoa văn và đồ hình thần bí.
Chuyết phong đã trở lại nguyên trạng, bắt đầu diễn sinh "đạo" và "lý". Bản thân ngọn núi chính là một bộ kinh thư, tâm cảnh cần phải đạt tới cảnh giới tương hợp thì mới có thể cảm nhận được quỹ tích thần bí đang lưu chuyển.
Diệp Phàm không phải là Lý Nhược Ngu, hắn tới Chuyết phong còn chưa được nửa tháng, căn bản không rõ lai lịch núi này, nên rất khó để tâm cảnh tương hợp với núi. Nhưng mà trong ngực hắn có hạt Bồ Đề lấy được ở Đại Lôi Âm tự, đây là chí bảo tu luyện, có thể diễn sinh tự nhiên, giúp cho tâm hắn nhanh chóng yên lặng lại.
Bồ Đề chính là Thánh thụ ngộ đạo trong truyền thuyết, được xưng là cây trí khôn. Nó có công dụng giúp người ta mở ra linh trí thần thông, giúp ngộ đạo trong thiên địa. Thật là bất phàm!
Diệp Phàm lần này được hạt Bồ Đề thần bí tương trợ, nên tâm cảnh hắn nhanh chóng dung nhập vào đạo pháp ở nơi đây, tâm trí liên thông với những cỏ cây đang phồn thịnh và điêu linh kia.
- Đại thành nhược khuyết, đại doanh nhược trùng, đại xảo nhược chuyết...
Âm thanh kỳ lạ vang vọng lên, Lý Nhược Ngu ngồi vững như một tảng đá ở trong cung điện trên cao, lắng nghe âm thanh thần kỳ trong thiên địa.
Truyền thừa Chuyết phong đã đoạn tuyệt gần năm trăm năm, nhưng hôm nay huyền pháp lại xuất hiện: cánh cửa đại đạo mở ra, âm thanh thần kỳ hiển lộ. Nhưng khắp nơi vẫn không có thần tuyền tuôn ra, không có ánh màu ngọc bích sáng ngờ, chỉ có một loại truyền thừa chất phác, bên trong lưu chuyển một loại đại đạo.
Lòng Diệp Phàm đạt tới cảnh giới Không linh(1), hợp nhất làm một với Chuyết phong. Lý Nhược Phong tự mình ngộ được, còn bản thân hắn lại đưa những lời đó vào trong lòng, dựa vào hạt Bồ Đề ấm áp để cảm thụ.
Những đạo pháp ban đầu này không phải là truyền thừa tiên thuật gì, chỉ là những tâm pháp căn bản của Chuyết phong.
"Cửu Bí" không phải là tâm pháp tu hành, nó là một loại bí thuật. Nhưng một khi để nó dung hòa với tâm pháp thì sẽ tạo nên sức mạnh to lớn, thần bí khó lường.
Mà tâm pháp truyền thừa của Chuyết phong chính là căn bản xây dựng nhất mạch này, chỉ khi dùng pháp môn này tu hành để giúp thực lực bản thân cường đại hơn thì mới có thể phát huy được bí thuật.
Bất cứ bí thuật nào trong Cửu Bí cũng đều mỹ lệ tuyệt thế, mỗi khi vận chuyển là có thể thi thoảng làm cho chiến lực bản thân tăng lên mấy lần, thậm chí là gấp mười lần, chính là bí pháp mạnh mẽ mà bất cứ Thánh Địa hay thế gia Thái Cổ nào cũng muốn có.
Không có tâm pháp, không có chiêu thức, chỉ có chín loại bí thuật. Nếu như hợp nhất cả chín loại lại, nó có thể sánh ngang được với bất kỳ kinh cổ nào ở Đông Hoang, có thể thấy được giá trị nó to lớn đến mức nào.
Tâm pháp căn bản của Chuyết phong quả nhiên có chỗ độc đáo, không hổ danh là một trong những truyền thừa mạnh nhất ở Thái Huyền môn.
Chỉ riêng việc năm trăm năm trước, chủ tọa Chuyết phong có thể chiến đấu với thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa là đã nói lên được vấn đề.
Tuy không thể so sánh với "Đạo kinh", nhưng đã rất thần diệu rồi. Lúc này Diệp Phàm chiếm được không ít chỗ tốt, nhưng điều hắn muốn có nhất dĩ nhiên chính là "một trong Cửu Bí". Đây là vật hắn muốn lấy được nhất, đối với hắn, bất kỳ loại bí pháp nào trong Cửu Bí còn có lực hấp dẫn lớn hơn Hư Không kinh Cơ gia nhiều. Nếu như lúc đối địch mà chiến lực hắn bỗng nhiên tăng lên mấy lần, đó tuyệt đối là đòn sát thủ đáng sợ nhất.
Có thể tưởng tượng xem, một khi hắn dẫn động khí mẹ Huyền Hoàng thành công lưu chuyển ở hai quả đấm, rồi kết hợp với bí pháp đó, chắc chắn một đấm của hắn sẽ rất khủng khiếp. Mặc cho ngươi pháp bảo vô tận, mặc ngươi thần thông vô song, ta vẫn có thể một quyền xuyên qua.
Dĩ nhiên chiến lực gấp lên mấy lần không chỉ có tác dụng với thân thể con người, mà còn dùng được trong những việc khác, như: thi triển thần thông, như ngự khí, thậm chí là tốc độ phi hành...
Trong mắt Diệp Phàm, Cửu Bí chính là bí pháp vô thượng, và hắn nhất định phải có được một Bí ở tại Chuyết phong này.
Bỗng nhiên có một loại đạo văn kỳ diệu thần bí vô cùng xuất hiện trong hư không, bắt đầu lưu chuyển. Đạo văn này có rất nhiều điểm khác với những tâm pháp cổ xưa của Chuyết phong.
Không có âm thanh truyền đến, không có bất kỳ dao động này, đạo văn kỳ dị ấy đột ngột xuất hiện trên đỉnh Chuyết phong.
Nhất thời Diệp Phàm cảm giác thấy hạt Bồ Đề trong ngực mình trở nên ấm hơn, rồi run rẩy vài cái. Hắn suy đoán chắc chắn một trong Cửu Bí bắt đầu hiện ra, cho nên hắn không để ý tới tâm pháp căn bản Chuyết phong nữa, mà bắt đầu để ý các đạo văn thần bí kia.
Không thể không nói các bậc tiền bối Đại Năng Chuyết phong thật là cao minh, không lưu lại lời nào, cũng không để lại câu nào cả, nhưng họ đã lấy cả ngọn núi là kinh cổ, rồi truyền một loại bí pháp trong Cửu Bí xuống đó. Việc này làm cho truyền thừa không bao giờ đoạn tuyệt hoàn toàn, có thể bảo lưu cho đời sau, thủ đoạn rất phi phàm.
Lúc này cả ngọn Chuyết phong thật cổ xưa, giống như đã xuyên qua thời không trở lại vạn năm trước kia, tựa như sơn lĩnh hoang dã chưa bao giờ được khai phá. So sánh với bây giờ còn bình thường hơn, nhưng bên trong lại ẩn chứa khí tức tự nhiên.
Trên các ngọn chủ phong khác ở đằng xa, có rất nhiều cường giả đang quan sát những biến hóa kỳ dị trên Chuyết phong, không ít người giật mình trước những việc đang xảy ra.
- Không có tường vân(2) đầy trời, không có vạn đạo ánh ngọc bích, không có tiên nhạc rầm vang, nhìn qua vẫn rất tự nhiên. Đáng lẽ chưa đến lúc truyền thừa được mở ra, nhưng lại gây cho người ta cảm giác thật bí hiểm...
- Đúng vậy, từng có một vị tiền bối cấp bậc Đại Năng dù không mở được truyền thừa, nhưng vẫn chiếm được tâm pháp căn bản và bí thuật của Chuyết phong, đạt được pháp lực ngập trời, có thể so với Đại Năng thượng cổ, cực kỳ mạnh mẽ...
- Chẳng lẽ Lý Nhược Ngu cũng là người như vậy sao? Hăn sẽ trở thành vị Đại Năng thú hai trong lịch sử Chuyết Phong? Có lẽ điều này có thể xảy ra. Truyền thuyết vị tiền bối năm xưa kia cũng có tư chất tầm thường, không có gì hơn người, bản thân Lý Nhược Ngu quả thật có điểm đặc biệt này giống hắn.
Có rất nhiều cường giả đứng trên các chủ phong xung quanh thấp giọng nghị luận, nhìn Chuyết phong ở xa.
- Việc bình thản tự nhiên mở ra truyền thừa này, so với việc truyền thừa thanh thế kinh thiên động địa thì đúng là phù hợp với Chuyết phong hơn, có như vậy mới hiểu được ý nghĩa sâu xa viên mãn. Chuyết phong, tên như kỳ danh, cũng chỉ có loại tự nhiên này mới phù hợp với nó, đây cũng là nguyên nhân căn bản của câu nói tuy thiếu mà không kém cỏi.
Rất nhiều cường giả ở các chủ phong đều ý thức được Chuyết phong sắp sửa chân chính quật khởi rồi, mà rất có thể, ở đấy sẽ có một vị Đại Năng!
Tư chất Lý Nhược Ngu thông thường, năm xưa có thể trở thành đệ tử Thái Huyền môn đúng là vận khí cho phép, không ai coi trọng hắn, cho rằng hắn chỉ là một người bình thường để kéo dài Chuyết phong không tàn mà thôi, chứ không ai cho rằng hắn có tiên duyên, có thể đạt được thành tựu bất phàm.
Nhưng những gì đang xảy ra trước mắt lại phá vỡ mọi điều suy đoán trước đó. Nếu như Lý Nhược Ngu có thể đi lên con đường các bậc tiền bối năm xưa, có thể so sánh với Đại Năng thượng cổ thì rất có thể Thái Huyền môn sẽ có ngày sánh ngang được với Cơ gia và Diêu Quang Thánh Địa.
Không riêng gì các trưởng lão bị kinh động, ngay cả chủ tọa các ngọn chủ phong cũng phá quan đi ra ngắm nhìn Chuyết phong, đôi mắt dần hiện lên các thần thái khác nhau.
Không lâu sau đó, ngay cả chưởng giáo Thái Huyền môn, các vị thái thượng trưởng lão và một số cao nhân ẩn cư trong núi sâu cũng cưỡi mây đi ra quan sát.
- Lý Nhược Ngu không phải là người ngu dốt, chuyên cần có thể bổ kém cỏi. Có lẽ việc hắn đi lên con đường các bậc tiền bối đã đi trước sẽ trở thành người thủ hộ Thái Huyền môn ta trong tương lai.
- Nếu như có thể so với Đại Năng thượng cổ, việc Thái Huyền môn ta có thể so với Thánh Địa hay thế gia Thái Cổ cũng không còn xa nữa đâu.
Chưởng giáo Thái Huyền môn và các thái thượng trưởng lão đều rất vui muwfg.
- Chuyết phong hoang vắng năm trăm năm, đệ tử điêu linh. Hôm nay truyền thừa đã tái hiện, các chủ phong khác hãy lựa chọn vài đệ tử kiệt xuất mang đến Chuyết phong.
Chưởng giáo Thái Huyền môn hạ mệnh lệnh thứ nhất.
Thật ra trước lúc các đại nhân vật Thái Huyền môn quyết định, các đệ tử ở mấy ngọn chủ phong đã sớm nghị luận, bàn tán về lịch sử Chuyết phong, nhiều người có ý định muốn đi qua đầu nhập.
Quá khứ sáng lạn của chủ phong lụi bại, cộng với việc hiện nay truyền thừa đã tái hiện hấp dẫn các đệ tử khác, rất nhiều người muốn vào đó để có tiền đồ sáng lạn hơn.
Trong khi các ngọn chủ phong có hành động, các đệ tử khắp nơi nghị luận không thôi thì Diệp Phàm trên đỉnh Chuyết phong đang nắm lấy những đạo văn kỳ diệu.
Trong thiên địa lúc này phảng phất có cả một "đường đạo văn" đan vào, tạo thành một trật tự và quy tắc không thể nói rõ, diễn sinh ra lực lượng khủng khiếp.
Đỉnh Chuyết phong trong mắt hắn đang biến ảo không ngừng.
Vạn vật khô héo dần đi, cỏ cây diêu linh hóa thành bùn đất, trở về với gốc rễ. Tuy động mà yên lặng, dường như mọi vật đều trở về nguyên thủy, giống như đang vượt qua thời không.
Từ lúc xuất hiện tỏa ra sức sống bừng bừng, cho đến lúc cường thịnh cực độ, rồi tàn úa trong nháy mắt, làm cho cảnh vật yên lặng đến cực độ. Ngay lúc vạn vật trở về bổn nguyên ấy, dường như trong thiên địa có một "đạo văn" mới được sinh ra.
Thần thái đôi mắt Diệp Phàm cũng biến đổi liên tục, từ sáng chói cho đến xám xịt, từ tràn đầy sức sống cho đến trống rỗng, sau đó lại nghịch chuyển, cùng nhau biến hóa với những đạo văn trong hư không. Hắn nắm bắt quỹ tích của nó, cùng chung diễn sinh với nó.
Hắn âm thầm sợ hãi, các bậc tiền bối Chuyết phong quả nhiên thâm sâu, lại có thể súc tích bí pháp thành những biến hóa, rồi khắc hạ lên trên Chuyết phong, quả thật rất là kỳ vĩ.
Lúc này trông hắn như đang cẩn thận thăm dò điều gì đó, phân biệt ra rồi nắm lấy, để tâm mình cảm ngộ từng chút một. Đây chính là truyền thừa "một trong Cửu Bí" mà hắn muốn lấy.
Diệp Phàm không nhúc nhích, hòa hợp với cả thiên địa, hợp nhất với Chuyết phong. Hắn lấy tự nhiên để tẩy lễ, giúp cho bản thân trở thành một tảng đá bình thường, một bụi hoa, một sợi dây leo...ở trên đỉnh Chuyết phong, cẩn thận ghi nhớ đạo văn vô tận vào trong tim mình.
Cuối cùng mọi cảnh vật trên đỉnh Chuyết phong trước mắt hắn đều biến mất, chỉ còn lại một mầm cây và một đống bùn đất. Hắn như một cơn gió nhẹ mềm mại, thổi lướt qua.
Mầm cây tự nhiên này từ dưới đất mọc lên, tỏa ra ánh sáng màu xanh lá.
Tâm thần hắn trở nên yên lặng, không một chút gợn sóng, rồi hóa thành một giọt nước, nhẹ nhàng rơi vào trong đất.
Tâm thần hắn lúc này dường như đã hoàn toàn hợp nhất với mầm cây, trở thành một chồi non xanh biếc. Trên đỉnh Chuyết phong yên ắng đến mức tuyệt đối này, một mầm cây tỏa ra ánh sáng sức sống màu xanh vô hạn đã trở thành tâm điểm duy nhất trong thiên địa.
Tách!
Diệp Phàm chấn động trong lòng, hai mắt khôi phục lại thần thái. Một trong Cửu Bí đã hóa thành mầm cây khắc từ dưới đất đi lên, rồi tỏa ra sức sống vô hạn ngay bên trong tim hắn. Bí thuật vô thượng được nuôi dưỡng trong tự nhiên đã bị hắn nhận được hoàn toàn.
Hắn khẽ nhìn qua Chuyết phong, cảm thấy vẫn là ngọn núi đó, vẫn là dòng nước đó, vẫn là cây cỏ đó, không có gì thay đổi đặc biệt cả, dường như mọi vật vẫn như cũ.
Lúc này trông hắn như một đám mây đang trôi trên bầu trời, như một làn gió nhẹ trong hư không, cả người trở nên kỳ ảo thần diệu, bí pháp vô thượng như một dòng nước nhỏ khẽ hiện lên trong lòng.
Tuy Diệp Phàm không thu được tâm pháp căn bản của Chuyết phong, nhưng hắn lại thu được một phần bí thuật trong Cửu Bí.
Nửa ngày sau Lý Nhược Ngu tỉnh giấc, vươn người đứng dậy. Cả người trông rất mơ hồ, lộ ra vẻ xa xôi và hư vô, giống như là đám mây ở trên bầu trời, hoặc giống như một mảnh tinh không cách rất xa, trông như bị bụi bậm lịch sử bám vào.
Nhưng mà nhanh chóng có biến hóa xảy ra: mây mù tan hết, hắn trở nên rất bình thường, không khác gì một lão già bình thường ở nông thôn cả, không có một chút khác lạ.
Lúc này dưới Chuyết phong đã sớm có đông người, nhưng không có ai dám tự tiện xông vào, càng không có ai dám bay lên cao, tất cả đều ở dưới sơn môn chờ đợi. Đa số mọi người tới đây đều muốn bái sư, gia nhập vào nhất mạch Chuyết phong.
Lúc này không còn người nào dám khinh thường Chuyết phong, không một ai dám coi nơi đây là sơn lĩnh nơi hoang dã, rồi dám tùy ý tiến vào nữa.
Phần lớn mọi người đều là các đệ tử kiệt xuất của những ngọn chủ phong, thậm chí còn có không ít người là tử tôn của các chủ tọa chủ phong nữa.
Lý Nhược Ngu lẳng lặng đứng ở trên núi, nhưng hắn không nhìn mọi người dưới chân núi, mà nhìn về Diệp Phàm, nói:
- Ngươi là Thánh thể Hoang Cổ.
-------------------------------
(1) Không linh: cảnh giới tâm không có tạp niệm, hoàn toàn dung hợp với trời đất xung quanh.
(2) tường vân: đám mây mang đến sự cát tường, may mắn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK