Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hậu quả Diệp Phàm trêu chọc Nhan Như Ngọc là bị đánh bay lên vách núi Đào Hoa cốc. Tất nhiên hắn sẽ không tự cho là một nữ tử xinh đẹp hoàn mỹ như vậy sẽ thích hắn, mới chỉ qua mắt vài lần mà thôi. Thật ra, tất cả cũng vì trái tim Yêu Đế kia.

Sau khi đoàn người rời đi, Diệp Phàm đáp xuống.

Trong vườn đào, cổ đào vạn năm như một con rồng uốn lượn xung quanh, hoa đào nở rộ. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm cánh đào bay theo, tràn ngập khắp trời, như làn sương mỏng màu hồng.

Diệp Phàm bắt đầu suy nghĩ nên làm như thế. Trái tim Yêu Đế đang ở trong Mệnh Tuyền của hắn, Yêu tộc không thể để hắn rời đi, chẳng lẽ phải làm bạn với họ sao? Nhưng mà tâm pháp Yêu tộc không thích hợp cho Nhân tộc tu luyện, ở chỗ này hắn sẽ không có pháp môn cường đại. Cần phải nghĩ phương pháp khác.

Đây là một bầy yêu tinh có cảnh giới vượt xa Bỉ Ngạn, chỉ sợ là một cỗ thế lực không kém bên Yêu tộc. Muốn thoát đi là điều không thể.

- Mặc kệ, tới đâu hay tới đó vậy.
Diệp Phàm không lo lắng nữa, vì hiện tại hắn không bị nguy hiểm.

Hắn ngồi xếp bằng giữa rừng hoa đào, mặc cho cánh hoa bay nhẹ khắp nơi, nhưng tâm thần hắn vẫn yên tĩnh, bắt đầu tu hành.

Trái tim Đại Đế Yêu tộc đang ngâm trong Mệnh Tuyền, sao không nhân cơ hội lợi dụng chứ? Hắn muốn mượn thánh huyết để trui luyện huyết nhục chính mình, giúp lần nữa thoát thai hoán cốt.

Khổ Hải màu vàng lớn như một nắm đấm, lượn lờ giữa hư không như một vầng thái dương, rực rỡ mà thánh khiết. Mệnh Tuyền dần phun trào, không có gì khác lạ xảy ra. Dù Thần tuyền có thấm vào, trái tim như một viên ngọc đỏ này vẫn nằm im không phát tiếng động, nó cứ ở một chỗ tỏa phát ánh sáng màu đỏ làm lòng người say đắm.

Diệp Phàm cho "đỉnh" của mình xoay tròn chung quanh trái tim này, sau đó từ từ đi tới. Tiểu đỉnh chấn động, muốn "cướp" lấy thánh máu trong trái tim. Nhưng dù cho Diệp Phàm có làm cách nào đi nữa, trái tim Đại Đế Yêu tộc vẫn vững như một hòn đá, không thể rung chuyển, căn bản không bức máu huyết bên trong ra được.

Một lúc sau, Diệp Phàm tức không chịu nổi, trực tiếp lấy tiểu đỉnh đập lên trái tim Yêu Đế một phát, làm phát ra âm thanh leng keng. Tiểu đỉnh phát ra ánh hào quang rực rỡ, vô số đạo văn lưu chuyển xung quanh. Nhưng trái tim Yêu Đế vẫn không quan tâm, căn bản không có phản ứng nào, không để ý đến việc Diệp Phàm khiêu khích. Nó cứ như mặt trăng mặt trời ở trên cao, không rung động chút nào.

- Khối Lục Đồng quả nhiên thần bí, hoàn toàn trấn áp được trái tim Yêu Đến. Mặc dù ta đã làm mọi cách, nhưng không tác động đến nó được, không thể nào lấy được chút thánh huyết.

Điều này làm Diệp Phàm rất tức. Hắn đã bỏ ra nhiều như vậy, nhưng không nhận được chút lợi ích nào, thật sự không cam tâm.

Diệp Phàm không muốn buông tha dễ dàng như vậy, hắn khắc chữ lên đỉnh. Chín chữ cổ vừa hình thành liền phát ra ánh sáng, ngưng tụ thần lực kỳ dị, sắp hàng theo một phương vị đặc biệt. Đây là pháp môn lấy "khí" để trấn áp bản thân, thực hiện "vĩnh hằng" được ghi lại bên trong Đạo kinh.

Nhưng mà, lần này Diệp Phàm không nghĩ đến việc trấn áp chính mình. Hắn muốn dùng bí pháp này để phong ấn trái tim Đại Đế Yêu tộc, làm cho sóng gió nổi lên.

Diệp Phàm cũng không biết được nội dung chín chữ cổ này, hoàn toàn xem nó là "đạo văn". Hắn dựa theo những gì được ghi lại bên trong Đạo kinh, thành công khắc hạ bên trong đỉnh.

Đỉnh bên trên Khổ Hải nhất thời tỏa sương mù ra, hấp thu tinh khí tính mệnh xung quanh. Sương mù hỗn độn bắt đầu lưu chuyển, "đạo" và "lý" gần như tương hòa với nhau, làm người ta cảm thấy huyền ảo khó hiểu.

Âm dương giao nhau, Thái Sơ diễn sinh, lực lượng sinh và tử dung hòa...tất cả làm cho đỉnh trở nên thần bí khó lường, hợp hóa sinh khí, thoát khỏi cái chết, diễn sinh sự sống. Đỉnh từ từ trở nên to lớn, bay tới chỗ trái tim.

Đại Đế Yêu tộc ngày xưa danh chấn Đông Hoang, bễ nghễ thiên hạ. Tuy không thể thành tiên, nhưng cũng là cường giả tuyệt đỉnh trong thiên địa, trái tim do hắn lưu lại tất nhiên không phải là vật bình thường.

Đỉnh trấn áp xuống, chín chữ cỗ giống như Đạo văn do trời sanh, dung hòa với lực lượng huyền ảo khó lương trong thiên địa, làm cho trái tim Yêu Đế đang im lặng khẽ giật mình.

- Phong!
Diệp Phàm hét lớn trong lòng. Vì có khối Lục Đồng trấn áp bên dưới, nên hắn không sợ. Dù bằng biện pháp gì, hắn cũng phải đoạt được thánh máu bên trong trái tim Yêu Đế, một khi còn chưa đạt được, hắn thề không dừng tay.

Đỉnh, ba chân định thiên địa, hai tai diễn Âm Dương, tự tạo nên hỗn độn, giống như thiên địa thuở ban đầu, tựa như mẹ của vạn vật bao lấy tất cả. Thoáng cái nó đã thu lấy trái tim trong suốt lóe sáng đó vào bên trong.

Ầm!

Ngay một khắc này, rốt cuộc trái tim Yêu Đế không thể yên lặng nữa. Nó tỏa huyết quang ngất trời, mây đỏ xuất hiện khắp nơi, rồi lưu chuyển ra khắp bốn phương tám hướng. Nhiều lần bị khiêu khích, nó không còn bình tĩnh nữa, mà phát ra sức mạnh cường đại của mình. Được ánh sáng đỏ bao bọc, trông nó như một mặt trời chói chang, bắt đầu bay lên cao.

Khổ Hải màu vàng xuất hiện dị tượng: nước dâng cao vạn trượng, sóng biển ầm ầm, Mệnh Tuyền hoàn toàn sôi trào, Luân Hải không còn bĩnh tình nữa, khí tức làm người khác run sợ tràn ngập.

Tinh khí tính mệnh ẩn chứa bên trong trái tim này quá cường đại, mỗi một tia thánh huyết cũng có lực lượng khó lường, huyết quang phát sáng rực rỡ, nhanh chóng tiêu diệt chín chữ cỗ trên đỉnh.

Không phải chín chữ cổ không đủ mạnh, mà do tu vi Diệp Phàm quá thấp, không thể hoàn toàn nắm giữ được chín chữ cổ trong tay.

Trái tim Đại Đế Yêu tộc thoáng cái bay ra ngoài.

Diệp Phàm vừa giật mình vừa phấn chấn, vội vàng khu sử tiểu đỉnh thu lấy huyết quang đầy trời. Đỉnh lúc này giống như mẹ của vạn vật, có thể thu nạp hết thảy, huyết quang nhanh chóng bị nó hấp thu.

Cùng một thời gian, khối Lục Đồng cảm nhận được Luân Hải đang dao động, nó chấn nhẹ một cái. Trái tim kia nhất thời thu lấy tinh khí tính mệnh nồng nặc lại, yên lặng rơi xuống. Các dị tượng bên trong Khổ Hải nhanh chóng biến mất, lần nữa yên tĩnh.

Diệp Phàm có chút kích động trong lòng, bên trong tiểu đỉnh bây giờ có một giọt máu huyết lấp lánh, xung quanh có mây đỏ lượn lờ. Sau khi tập hợp được huyết quang đầy trời khi nãy, hắn đã cướp được một giọt thánh huyết.

Đỉnh nhanh chóng xoay chuyển, giọt thánh huyết đó thoáng cái rơi ra ngoài, rồi hóa thành một làn sương máu, xông về các nơi trong thân thể hắn.

Trong rừng hoa đào, cổ đào mọc khắp nơi, Diệp Phàm yên tĩnh bất động, thân thể trở nên đỏ ngầu, mạch máu toàn thân đều giãn nở ra. Máu như sông lớn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng vang ù ù; xương cốt trở nên trắng tinh không tỳ vết, khe khẽ rung động, giống như đang được rèn đúc, làm người ta phải thầm kinh dị; ngũ tạng lục phủ nhẹ nhàng rung chuyển, giống như đang tấu lên một bản nhạc, tạo nên tiếng vang kỳ dị.

Giọt thánh máu Yêu Đế đó chảy về các nơi trên thân thể, tẩy lễ thân xác của hắn, trui luyện thân thể. Đây là một quá trình diễn ra rất chậm, làn da Diệp Phàm càng lúc càng trong suốt, cơ thể tráng kiện hơn.

Khoảng qua một ngày một đêm, hắn mới mở mắt ra, con ngươi chói lọi như ngôi sao. Hắn cảm thấy thân thể trở nên mạnh mẽ, so với lúc trước còn bền bỉ hơn. Vừa tung quyền ra thì kim quang đã bắn ra tứ phương, hắn cảm giác mình có thể đánh tan thiên địa.

- Nếu như có thể hấp thu được nhiều thánh huyết, nhất định có thể thoát thai hoán cốt lần thứ ba.

Hắn ăn được hai loại Thánh dược, đã thoát thai hoán cốt hai lần. Nếu có thể phát sinh biến hóa một lần nữa, chắc chắn thịt xác sẽ mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.

Bỗng nhiên có tiếng cười cách đó không xa truyền đến, Tần Dao miệng cười khanh khách, quần lụa mỏng thướt tha, đang uyển chuyển đi đến. Hai bàn tay nàng trắng như sương tuyết, thân thể nóng bỏng động lòng người, nàng ăn mặc rất mát mẻ, cơ thể như ẩn như hiện, mềm mại xinh đẹp.

- Ngươi đúng là rất tham, bây giờ đã biết trái tim Yêu Đế mang đến cho ngươi chỗ tốt như thế nào rồi chứ? Ban đầu cứ nói ta hại ngươi, bây giờ làm thế nào cảm ơn ta đây?
Tần Dao liếc hắn một cái, giọng nói tràn đầy ma lực, nốt ruồi ngay mi tâm hơi chuyển động, làm khí chất nàng càng thêm đặc biệt.

- Ta nghèo xơ nghèo xác, lấy gì cảm tạ ngươi đây?
Diệp Phàm đứng dậy, nở nụ cười tươi như ánh mặt trời.

Tần Dao có mái tóc đen nhánh, vóc người thon dài, đường cong lộ rõ, uyển chuyển nhiều vẻ, có thể nói là vóc dáng ma quỷ. Nàng nhẹ nhàng tiêu sái đến gần, dung nhan kiều diễm có mị lực không gì sánh bằng:
- Vậy thì lấy thân báo đáp ta đi!

Nàng đưa tay khoác lên đầu vai Diệp Phàm, liếm liếm đôi môi hồng nhuận, toát lên nét gợi cảm không gì sánh bằng, âm thanh ai oán làm cho người khác phải tê dại cả người.

- Cầu cũng không được.
Diệp Phàm đến từ tinh cầu khác, tư tưởng quan niệm sẽ không "cổ hủ" đến như vậy, hắn căn bản không chịu được những lời trêu chọc như thế.

Hắn đưa tay mình ra nắm lấy tay ngọc trên đầu vai, bình thản nói:
- Tay ôn nhu như ngọc, da trắng nõn nà, cổ thon nhỏ, răng như ngà voi.

Tần Dao nhất thời cười ngọt, nhìn hắn một cách quyến rũ, rút tay về, véo má hắn một cái, trêu đùa:
- Còn nhỏ hiểu được gì chứ?

Diệp Phàm là người hiện đại, tất nhiên không sợ loại chiến đấu này. Hắn đưa tay vuốt lấy mái tóc Tần Dao, rồi đưa qua gương mặt như ngọc của nàng, nói:
- Xin chú ý lời nói của ngươi, trước mặt ngươi là một nam nhân, không phải là hài tử.

Eo Tần Dao thon mượt tinh tế, bộ ngực cao vút, chân ngọc thon dài, lúc cười làm cả người rung động theo, nói:
- Qua hai năm nữa ngươi mới có tư cách nói lời này.

Nói tới đây, nàng liếm liếm đôi môi hồng nhuận, phà một hơi vào lỗ tai hắn.

- Nam nhân thật không cần nói để chứng minh.

- Tại sao ta lại không thấy vậy nhỉ?
Nốt ruồi trên mi tâm Tần Dao khẽ sáng lên một chút, sóng mắt lưu chuyển, nhìn hắn một cách khiêu khích, miệng cười rất tươi.

Diệp Phàm biết đối phương đang cố ý trêu mình, lập tức cười cười, cánh tay phải nhẹ nhàng đưa ra ôm lấy cái eo thon nhỏ mượt mà và mảnh khảnh, nói:
- Nếu không, chúng ta nói chuyện "cuộc sống con người" một chút đi, thảo luận xem thử nam nhân là gì?

Tần Dao có chút không chịu được, không ngờ rằng đối phương to gan đến vậy, khẽ cười một cái rồi lấy tay gõ lên trán hắn, nhẹ nhàng lui về sau.

Thân thể Diệp Phàm nhanh nhẹn, không buông cánh tay ra, đi theo bên cạnh như đôi bướm uyên ương. Hương thơm trên người Tần Dao toát ra dường như thấm vào ruột gan hắn, làm hắn có cảm giác như đang ôm noãn ngọc, như đang ôm hoa đẹp.

- Được rồi, buông tay!

Tần Dao ngừng lại, vẫn cười một cách quyến rũ, con ngươi trong veo, vô cùng mê hoặc. Nhưng nốt ruồi ngay mi tâm nàng lại bắn ra một tia ánh sáng, làm cho thân thể Diệp Phàm trở nên nhức mỏi, nhất thời buông lỏng tay phải ra.

- Tần tiên tử, chúng ta còn chưa bàn luận cuộc sống con người đấy.
Diệp Phàm tỏ vẻ tự do phóng khoáng. Đối phương dùng thủ đoạn này không thể làm gì hắn được, căn bản không có hiệu quả.

- Ba hoa!
Tần Dao hất nhẹ mái tóc mình, rồi nói tiếp:
- Ta tới đây là để nói ngươi biết một việc. Có thể chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi nước Ngụy, ngươi chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.

- Tại sao?
Diệp Phàm hơi khó hiểu.

- Cơ gia được truyền thừa từ thời Thái Cổ có hành động, rất có thể bọn chúng muốn xuất thủ với bọn ta.

Nhìn bề ngoài, Huyền Nguyên phái như môn phái Nhân tộc, nhưng thật ra đã sớm bị Nhan Như Ngọc nắm trong tay. Đây đúng là một cứ điểm của nàng ta, bây giờ nàng ta muốn rút khỏi đây.

- Tại sao bọn họ muốn động thủ?
Diệp Phàm hỏi.

- Cơ gia xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, chính là Thần thể hiếm thấy ở Đông Hoang. Tu vi hiện giờ mới sơ thành, được các trưởng lão Cơ gia an bài lấy chúng ta để thử đao.

- Thần thể đáng sợ như vậy sao? Mới sơ thành thôi mà, trực tiếp chém chết là được.

Tần Dao nghe vậy lắc đầu, nói:
- Nhất định Cơ gia sẽ phái rất nhiều cường giả thủ hộ bên cạnh, không thể có chuyện gì xảy ra. Nếu như tên ấy bị chết ở đây, nhất định bọn họ sẽ càn quét cả Đông Hoang, không một ai trong chúng ta có thể chạy thoát.

Nhan Như Ngọc rất quyết đoán, ngay ngày hôm đó hạ lệnh rút lui toàn bộ, rời khỏi nước Ngụy, chuẩn bị tới nương tựa một vị Đại Năng Yêu tộc. Nhưng mà người Cơ gia tới quá nhanh, các nàng còn chưa ra khỏi Ngụy quốc, đã bị chặn lại.

Đây là một mảnh đất hoang vu nằm ở phía tây nước Ngụy, núi non vô tận, cây cối rất ít, phần lớn là đất khô cằn. Theo truyền thuyết, nơi đây đã từng có một đại chiến kinh thiên, nên làm cho mọi thứ bị phá hủy, trở thành nơi đất cằn sỏi đá, tuy có nhiều ngọn núi bao quanh, nhưng lại không có chút màu xanh nào, thật là hoang vu.

Đá loạn, đất khô cằn, núi đá...tất cả đã miêu tả nên chiến trường cỗ xưa và tịch mịch này. Nhưng lúc này đây, trên các ngọn núi xung quanh đều có cường giả trấn trụ, cao thủ Cơ gia nhiều như mây, bao vây khắp nơi lại.

Trên một ngọn núi ngang phía trước, có một nam tử mặc quần áo màu tím, tà áo phiêu động theo gió, trông như thiên thần hạ phàm. Nhìn hắn mới chỉ hai mươi tuổi thôi, hai trong mắt như ngôi sao, chiếu ra ánh sáng ngọc, đứng chắp tay sau lưng, một mình ngăn chặn phía trước.

Dường như hắn đã hợp nhất với ngọn núi đang đứng, giao hòa với thiên địa, gây cho người ta cảm giác có đạo pháp tự nhiên lưu chuyển xung quanh hắn, không cách nào nhận ra thực lực cao sâu đến đâu.

- Vì sao ngăn cản bọn ta?
Một mỹ phụ trung niên Yêu tộc tiến lên, trầm giọng hỏi.

- Thần thể ta mới sơ thành, nghe nói hậu nhân Yêu Đế ở đây, muốn giao chiến cùng.
Người nam tử này có khí chất quý không thể nói, giao hòa với tự nhiên thiên địa. Thần sắc hắn bình thản, lời nói chậm chạp nhẹ nhàng.

- Thân thể điện hạ ta không tốt, không thể xuất thủ, mời ước chiến ngày khác.
Mỹ phụ trung niên đáp lại.

Lời nói của nam tử kia rất nhẹ nhàng, như gió xuân thổi vào mặt, nói tiếp:
- Đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng hãy để Thánh binh Yêu Đế lại, Thần thể mới thành lập, ta còn thiếu hụt Thánh binh chút ít, muốn lấy của bên ngươi đi.

Thần sắc mỹ phụ trung niên không thay đổi, nói:
- Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu, bên ta không có Thánh binh gì cả.

Phía sau nam tử kia xuất hiện hai người thị nữ xinh đẹp động lòng người, các nàng cung kính đứng ở phía sau. Một người trong đó khẽ mở đôi môi đỏ mộng, âm thanh nhẹ nhàng mê hoặc:
- Ba năm trước đây, ngôi mộ Yêu Đế xuất thế chấn động Đông Hoang, trong mộ bắn ra nhiều vũ khí thông linh. Đáng tiếc là Đạo kinh không hiện, trái tim Đại Đế Yêu tộc lao ra sau cũng tự nhiên biến mất. Còn thanh Thánh binh Yêu Đế kia, trong lúc năm vị đại nhân vật tranh đoạt thì điện hạ các ngươi đã thừa cơ lấy được, sao giờ lại nói không có?

- Thánh binh Đại Đế rơi vào tay điện hạ chúng ta là chuyện đương nhiên, Cơ gia các ngươi vì sao lại muốn nhúng tay?
Thần sắc mỹ phụ trung niên không tốt.

Tuy người nam tử kia mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng lại vô cùng trầm nén, lúc giơ tay nhấc chân dường như có "đạo" và "lý" cùng lưu chuyển. Hắn mở miệng nói:
- Ta bắt buộc phải có Thánh binh Yêu Đế.

Một người nữ tử xinh đẹp khác bên cạnh hắn mở miệng nói tiếp, âm thanh thanh thúy như ngọc:
- Thần thể công tử nhà ta mới sơ thành, chỉ có Thánh binh Yêu Đế mới xứng được.

- Giọng nói thật lớn lối, không biết danh tiếng Thần thể có thật hay không?
Mỹ phụ trung niên cười lạnh.

Mái tóc đen nam tử nhẹ nhàng bay trong gió, thần sắc lạnh nhạt, hai tròng mắt thâm thúy, bình tĩnh mở miệng, nói:

- Đã như vậy, các ngươi cùng xông lên đi.

- Hãy để bà lão này xem thử rốt cuộc Thần thể đáng sợ như thế nào!
Mỹ phụ trung niên tự mình tiến lên, trong miệng phun ra một đạo lưu quang, hình dáng như lá liễu, phát sáng lấp lánh, chém tới người nam tử kia.

Thần sắc người nam tử này vẫn bình tỉnh thong dong, căn bản không động đậy, vẫn đứng đó chắp tay sau lưng. Nhưng ngay lúc này lại có chuyện làm mọi người khiếp sợ xảy ra.

Màn đêm đột nhiên buông xuống, sau lưng hắn xuất hiện một hình ảnh kỳ dị: nước biển xanh biếc cuồn cuộn, một vầng trăng sáng ở trên cao, phát ra ánh sáng thánh khiết.

- Vầng trăng sáng trên biển!

Tất cả mọi người khiếp sợ.

- Đây là dị tướng Luân Hải Đại Năng thời thượng cổ! Không ngờ hắn có thể tu thành, không hổ là Thần thể!

Vầng trăng sáng kia trấn trụ thần binh lá liễu trong tay mỹ phụ trung niên tại chỗ, rồi hóa thành phấn vụn nháy mắt. Vầng trăng thánh khiết khẽ chuyển động, mỹ phụ cường giả Yêu tộc kia còn chưa nói ra được tiếng nào thì đã biến thành làn sương máu, hình thần câu diệt*.

Dưới màn đêm, sóng biển xanh biếc vỗ nhẹ, một vầng trăng sáng nhô lên cao, nam tử mặc áo tím chắp tay sau lưng, từ lúc xuất thủ tới giờ vẫn chưa di chuyển, cũng không nói một lời nào. Người và cảnh giao hòa với nhau, như thơ như vẽ.

--------------------
*Hình thần câu diệt: thân thể và thần thức cùng lúc bị tiêu diệt.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK