- Tử Dương Động Thiên...
Đến lúc này Diệp Phàm đã hiểu. Việc hắn gặp đám người Lý Tiểu Mạn không phải là tình cờ, mà là do môn phái của họ ở gần đây.
Diệp Phàm xoay người lại, muốn rời đi, hắn không muốn có quan hệ gì với môn phái của Lý Tiểu Mạn. Lý Tiểu Mạn bây giờ đã có vị thế của người trên cao, bình tĩnh đến mức gần như lãnh đạm. Tuy khi nãy cho hắn tiền, nhưng lại gây cho người ta cảm giác nàng đang có địa vị rất cao, như bố thí cho người khác vậy.
- Bảo ta cố gắng làm một người bình thường, không nên đi lầm đường. Chẳng lẽ ta phải làm như vậy thật sao...
Hắn tự cười chế giễu. Hắn cũng không thương cảm, cũng không có cừu hận, như là mây bay gió nhẹ vậy, không muốn liên quan đến chuyện gì. Diệp Phàm cảm thấy nếu có thể gặp lại lần nữa, hắn chỉ cần cười một tiếng là được, không cần nhớ gì cả. Đôi khi gặp thoáng qua rồi nhẹ nhàng cười một cái, đã là sự lựa chọn không tồi.
Diệp Phàm vừa đi mấy chục thước, đột nhiên dừng lại. Hắn cứ suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi kỵ sĩ Khương gia đuổi giết. Nhưng lúc này bỗng nhiên nghĩ đến một việc: có nên lợi dụng Tử Dương Động Thiên để giải trừ tình thế nguy hiểm không?
Hiện giờ thực lực của hắn chưa đủ lớn mạnh, căn bản không thể nào chính mặt đối kháng với các kỵ sĩ đó. Trước mắt chỉ có thể suy nghĩ cẩn thận, hắn lẩm bẩm:
- Ta vẫn không thể nào thoát khỏi bọn họ, nhất định là có nguyên nhân, chứ cho dù thực lực của họ có cao hơn nữa thì cũng không thể truy xét cặn kẽ như vậy...
Diệp Phàm cảm thấy: Tử Dương Động Thiên là một trong Lục Xử Động Thiên của Yến quốc, khu vực chung quanh khẳng định này đều có "đạo văn" giúp ngưng tụ một cổ lực lượng thần bí giúp nơi này trở thành một mảnh thiên địa riêng biệt. Nếu như hắn có thể xâm nhập vào, nói không chừng có thể chặt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
- Không sai, có thể tận dụng nơi này!
Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Diệp Phàm liền đi sâu vào trong núi.
- Linh khí thật là nồng nặc, không hổ là Động Thiên!
Lúc này trời đã tối dần, nhưng vẫn có thể nhìn thấy có những đạo ánh sáng màu tím lượn lờ khắp núi. Tử Dương Động Thiên thật đúng là ý như danh xưng, khắp nơi đều có sương mù màu tím, thỉnh thoảng còn có những tia sáng chiếu lên.
Chỉ là khu vực bên ngoài thôi, nhưng đã thấy được nơi này không tầm thường. Rừng xanh cốc nhỏ, suối chảy cuồn cuộn, cây cối xanh tươi, rất nhiều cỏ cây dường như đã được thông linh, thỉnh thoảng trên phiến lá còn có những điểm sáng lóe lên.
Diệp Phàm đi tới phụ cận Tử Dương Động Thiên, cố gắng quan sát xem thử có thể trực tiếp đi vào được không. Nhưng mà, hắn phát hiện đây là việc rất khó. Không chỉ có người tuần tra, mà còn hai con dị thú thủ hộ canh chừng nữa.
Hai con dị thú này trông như con cá sấu khổng lồ, ở lưng lại có đôi cánh vô cùng rộng lớn, trông như hai tòa núi nhỏ vậy. Đôi mắt to lớn của chúng luôn mở to ra, nhìn quanh.
- Ồ, ở kia có mấy người thiếu niên đang quỳ? Chuyện gì vậy?
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện ở trước một cửa cao có mấy người thiếu niên mười sáu - mười bảy tuổi đang quỳ thẳng.
Một tu sĩ tuần núi đi qua, nói:
- Các ngươi đi về đi. Tư chất bình thường như vậy, có cố gắng hơn nữa cũng không được gì cả!
- Tiên sư, cho chúng ta thêm một cơ hội đi.
Người tu sĩ này thở dài nói:
- Các ngươi đã quỳ mấy ngày rồi, ta cũng không phải là người vô tình. Nhưng tư chất các ngươi thật sự quá bình thường, không thể thông qua khảo hạch được, các ngươi xuống núi đi.
- Tiên sư, chúng ta không có yêu cầu khác, chỉ mong có một cơ hội cuối cùng.
Mấy người thiếu niên quỳ ở đó vội vàng cầu khẩn.
- Được rồi, cho mấy người các ngươi thêm một cơ hội. Nửa tháng sau sẽ có một lần sàng lọc đệ tử nữa, có thể có cơ hội hay không, phải xem các ngươi vậy!
- Đa tạ tiên sư!
Những người thiếu niên đó đồng loạt quỳ lạy.
Nghe đến đây, Diệp Phàm sải bước đi ra.
- Người nào?
Tên tu sĩ này quay đầu lại, quát một tiếng.
- Tiên sư, ta tới bái sư!
Diệp Phàm la lớn.
- Nửa tháng sau mới bắt đầu, ngươi tới quá sớm!
- Nhà ta cách đây quá xa, ta đi bộ mãi mới tới đây, đã nửa năm rồi. Kính xin tiên sư thương tình.
Khi nãy Diệp Phàm đã quan sát một lúc, cảm thấy tâm tính người tu sĩ này không quá cứng rắn, có thể thương lượng được.
- Cái này...không hợp quy củ.
Khuôn mặt Diệp Phàm hết sức chân thành, nói là: như thế nào góp tiền, thậm chí ăn xin, trèo núi lội sông, đi qua mấy ngàn dặm, đi bộ hơn nửa năm, khó khăn lắm mới tìm đến đây.
Tuổi của tiên sư này không quá lớn, mới chỉ hai mươi bảy - hai mươi tám tuổi, tâm tính tương đối lương thiện. Thấy quần áo Diệp Phàm rách rưới, khuôn mặt dơ bẩn, thở dài một hơi, gật đầu nói:
- Được rồi, ngươi đi cùng với bọn họ!
Diệp Phàm vội vàng cảm tạ, cùng với những thiếu niên kia tiến vào Tử Dương Động Thiên.
Bên trong Tử Dương Động Thiên có những rặng mây màu tím lượn lờ, thoạt nhìn mông lung huyền ảo, từng ngọn đền tọa lạc ở đỉnh núi như ẩn như hiện, thể hiện rõ một tiên cảnh trốn nhân thế.
- Linh khí ở Tử Dương Động Thiên này còn nồng nặc hơn Linh Khư Động Thiên...
Diệp Phàm tự nói trong lòng, âm thầm gật đầu, nơi này quả thật rất bất phàm.
Càng đi sâu vào bên trong, có thể thấy rõ cỏ cây sinh trưởng rất tốt, linh dược đông đảo. Đồng thời, có thể cảm nhận rõ có một cỗ khí tức ôn hòa khắp nơi, đây là một Động Thiên vô cùng mỹ lệ và tràn đầy sắc thái tiên nhân.
Diệp Phàm cùng những thiếu niên kia được sắp xếp cư ngụ tại một nơi gần khu rừng trúc, nơi này có vài căn nhà gỗ. Đây là nơi để cho các tạp dịch ở, đệ tử tu hành rất ít khi tới đây.
Sau khi đến nơi này, Diệp Phàm mới dần bình tĩnh lại. Nếu như làm đến như vậy rồi mà còn bị phát hiện, hắn chỉ còn cách liều chết đi thôi, không thể tiếp tục những biện pháp khác.
- Chắc chắn trên người của ta có đồ vật gì đó, nên họ mới có thể truy tung đến sát sao như thế.
Đầu tiên Diệp Phàm lấy khối Lục Đồng ra. Năm xưa có rất nhiều tu sĩ cầm món chí bảo này trong tay nhưng cũng không thể phát hiện được gì, chứ đừng nói chi hiện nay nó đang ở trong khổ hải màu vàng của hắn.
Hay là "Đạo kinh"? Không có khả năng! Chỉ cần hắn không vận chuyển huyền pháp, khổ hải màu vàng của hắn vô cùng yên tĩnh, người ngoài rất khó cảm ứng.
- Chẳng lẽ...là do khối "nguyên" này tiết lộ hành tung của ta? Không phải vậy chứ?
Diệp Phàm không thể nào tìm hiểu được, lẩm bẩm:
- Mặc kệ nó đi, trước tiên luyện hóa khối "nguyên" này đã!
Trong mấy ngày sắp tới, khu rừng trúc này vô cùng bình tĩnh, không có người ngoài tới quấy rầy, là một nơi thích hợp để tu hành, chắc chắn mấy tên kỵ sĩ Khương gia kia không thể nào tìm đến được.
Diệp Phàm bắt đầu luyện hóa khối "nguyên" kia. Mỗi khi luyện hóa, hắn đều cẩn thận nắm chắc trong lòng bàn tay, mỗi ngày chỉ mở ra luyện hóa một chút. Hắn rất sợ tinh khí tính mệnh khổng lồ bên trong "nguyên" tràn ra, tạo thành sóng triều nguyên lực, bị người khác phát hiện.
Ngày thứ sáu, mặt trời lên cao.
Diệp Phàm vừa luyện hóa "nguyên" được một chút thì đột nhiên khổ hải màu vàng bên trong phát ra trận trận sóng thần, thanh thế kinh người. Hắn vội vàng dừng lại, giấu "nguyên" đi.
- Thật là phiền toái...
Thể chất đặc thù làm hắn có chút bất đắc dĩ, hắn cho là có thể đột phá được. Nhưng không ngờ khi đột phá lại tạo ra tiếng vang kinh khủng, dị tượng do khổ hải phát ra quá kinh người. Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ dẫn phát sóng to gió lớn.
- Không thể nào tiếp tục luyện hóa khối "nguyên" này được nữa, chỉ có thể chờ tới khi đi khỏi chỗ này.
Nhưng mà thu hoạch của hắn trong mấy ngày qua cũng không nhỏ. Khổ hải màu vàng lúc này đã lớn hơn một vòng, bên trong xuất hiện tám đạo thần văn, lượn lờ ở trong bầu trời khổ hải. Diệp Phàm đem tám đạo thần văn đó dung luyện vào trong khối "thần thiết vụn", không ngừng rèn luyện mô khắc đạo văn nhiều lần lên khối đồng xanh biếc đó.
Ngày tiếp theo, sự yên lặng đã bị phá vỡ, mấy tên tu sĩ trẻ tuổi tới đây phát hiện Diệp Phàm.
- Là ngươi...là tên ăn mày kia!
Sự kinh ngạc hiện rõ lên mặt mấy người này. Đây là mấy tu sĩ đã gặp Diệp Phàm ở trong tòa thành lớn trước đó, nhưng mà Lý Tiểu Mạn lại không có ở bên trong.
Động tĩnh do Diệp Phàm làm ra hôm qua rất lớn, đã có vài tu sĩ tới đây dò xét đêm qua, nhưng không phát hiện gì cả. Còn mấy người này cũng mới sáng đã mò qua để dò tìm.
- Sao ngươi vào Tử Dương Động Thiên của chúng ta rồi, chẳng lẽ tới tìm Lý sư muội?
Những người kia vô cùng kinh ngạc, không ngờ có thể nhìn thấy Diệp Phàm ở đây.
- Chưởng môn Tử Dương Động Thiên các người tình cờ thấy ta, nói thiên tư ta bất phàm, không thể không thu ta làm đồ đệ...
Diệp Phàm thuận miệng bịa chuyện.
Tất nhiên mấy người này sẽ không tin, mặt ai cũng biến sắc, một nữ tử ở trong đó trầm giọng nói:
- Da mặt tên ăn mày nhà ngươi thật dầy!
Ngay lúc đó, có một nam tử trung niên xuất hiện ở trong rừng trúc, đi qua đi lại vài vòng rồi ngừng lại, nói:
- Ta cảm nhận được khí tức "nguyên".
- Ra mắt sư thúc tổ!
Mấy người đệ tử trẻ tuổi vội vàng hành lễ.
Diệp Phàm nhất thời cả kinh. Linh giác người này quá nhạy bén, khối "nguyên" kia đã bị hắn phong kín, nhưng vẫn bị người này cảm ứng được.
- Không cần đa lễ.
Sắc mặt người trung niên này hồng nhuận, mái tóc đen nhánh. Nhưng mà hai tròng mắt rất tang thương, không tương xứng với tuổi thọ bên ngoài của hắn.
"Sợ rằng người này đã bảy - tám chục tuổi rồi...", Diệp Phàm âm thầm đoán, hắn cảm thấy đây là một cường giả vô cùng đáng sợ.
- Trên người của ngươi...
Hắn nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
- Bái kiến tiền bối.
Diệp Phàm thi lễ một cái.
- Ngươi không phải là đệ tử Tử Dương Động Thiên ta?
- Không phải.
Người trung niên không có biểu hiện gì, chỉ trong tíc tắc đã hiện ra trước người Diệp Phàm, nắm chặt lấy cổ tay Diệp Phàm.
- Tiền bối, người...
Diệp Phàm thất kinh, cho là hắn muốn động thủ.
- Thể chất của ngươi...
Nam tử trung niên này hiện ra thần sắc giật mình, sau đó lắc đầu thở dài một hơi. Hiển nhiên kiến thức người này vô cùng rộng rãi, chỉ trong thoáng chốc đã có phán đoán.
Chỉ trong nháy mắt vừa rồi, Diệp Phàm vô cùng khẩn trương. Hắn vội vàng để Khổ Hải của mình trở nên yên lặng, giống như có một bóng tối bao trùm lên vậy, trở thành một mảnh đất tĩnh mịch. Khi người trung niên thăm dò tới đó, không thể phát hiện được gì cả.
Điều này làm cho Diệp Phàm cả kinh, hắn đã che dấu như vậy rồi, nhưng không ngờ cao thủ này vẫn cảm nhận được mà dò xét tới.
- Có phải trên người ngươi có một khối "nguyên" hay không?
Nam tử trung niên nói.
Diệp Phàm thấy không thể nào giấu diếm được, lấy hộp gỗ nhỏ ra, nói:
- Ta không biết đây có phải là "nguyên" hay không, là đồ tổ truyền nhà ta.
Nam tử mở cái hộp gỗ, nhìn thoáng qua rồi nói:
- Không sai, chính là nguyên. Tuy không tinh khiết, nhưng vẫn là bảo vật hiếm thấy. Không biết ngươi có nguyện ý từ bỏ món đồ mình yêu thích hay không?
- Cái này...
- Ngươi không thể tu luyện, khối "nguyên" này vô dụng với ngươi. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không để ngươi lỗ. Nếu như như nguyện ý trao đổi, ta sẽ cho ngươi một khoản tài phú để ngươi sống đủ mười đời.
- Nhưng mà, ta không muốn đổi nó...
Diệp Phàm lộ ra thần sắc không muốn. Tuy tiến vào Tử Dương Động Thiên có thể tạm thời thoát khỏi kỵ sĩ Khương gia, nhưng không ngờ rằng lại lộ "nguyên" ra ngoài, điều này làm cho hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng không có biện pháp nào cả.
- Ngươi thật không muốn trao đổi?
Nam tử trung niên hỏi, thần sắc rất bình tĩnh, cũng không muốn lấy thế đè người.
- Ta...không muốn trao đổi.
- Được rồi, đã như vậy ta cũng không muốn làm khó ngươi. Một khối "nguyên" mà thôi, ta có hay không cũng được.
Nói xong hắn liền xoay người rời đi. Mới bước mấy bước thôi, hắn đã hoàn toàn biến mất trong mắt mọi người.
Diệp Phàm rùng mình trong lòng, đây tuyệt đối là một cao thủ.
- Tên ăn mày, không ngờ trên người ngươi có "nguyên. Tuy không tinh khiết, nhưng vẫn trân quý hơn một số linh dược.
Mấy người nam nữ trẻ tuổi đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, không ngờ rằng trên người Diệp Phàm lại có bảo. Cho nên, không ít người đã nảy sinh lòng ham muốn.
- Tên ăn mày nhà ngươi thật không biết nắm cơ hội, ngươi có biết người khi nãy là ai không? Đó là cao thủ số hai của Tử Dương Động Thiên, tu hành mới chỉ hơn trăm năm nhưng đã mạnh hơn mấy vị tổ sư. Nếu như khi nãy ngươi đưa khối "nguyên" cho lão nhân gia, cùng người kết thiện duyên, chắc chắn sẽ có rất nhiều chỗ tốt...
Mấy người nam nữ trẻ tuổi rối rít đưa ra điều kiện để đổi lấy khối "nguyên" này, nhưng Diệp Phàm vẫn không đáp ứng.
Cho đến khi mấy người đó đã đi xa, Diệp Phàm mới tự nói:
- Mặc dù tạm thời thoát khỏi kỵ sĩ Khương gia, nhưng lại làm lộ "nguyên". Không biết có phiền toái gì khác hay không?
Nửa canh giờ sau, Lý Tiểu Mạn xuất hiện tại rừng trúc, mấy vị sư huynh muội của nàng tự biết quan hệ của hai người không bình thường, nên đã đứng sang hai bên.
Lý Tiểu Mạn không hỏi vì sao Diệp Phàm lại ở đây, bình tĩnh mở miệng nói:
- Diệp Phàm, ngươi không thể tu hành, có giữ khối "nguyên" này cũng vô dụng. Không bằng dùng cái này để đổi lấy một số thứ hưởng phúc.
Diệp Phàm trực tiếp lắc đầu cự tuyệt, nói:
- Ta không đổi!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK