- Ngươi không lấy được khối Lục Đồng đó thì liên quan gì tới ta? Đó là do thực lực ngươi không đủ, không kịp nhanh chân.
Diệp Phàm nói lại:
- Đạo trưởng ngươi không cảm tạ ta, mà còn làm như vậy với ta sao?
- Tiểu tử ngươi thật mạnh miệng, ta xông vào ngôi mộ Yêu Đế đó đầu tiên, ngay bóng một con côn trùng còn không thấy, làm sao có việc người khác nhanh chân đến trước? Đến bây giờ mà ngươi còn lừa dối ta? Đạo gia ta thật muốn một tát tát chết ngươi.
Nói tới đây, mặt hắn rất hung dữ, nói:
- Trong thời gian ngắn như vậy mà đạt đến cảnh giới Thần Kiều, thật không thể tin được, so với Đạo gia ta năm đó cũng không thua kém bao nhiêu.
Đạo sĩ mập đi qua đi lại quanh hắn vài vòng, nói:
- Chẳng lẽ là do khối Lục Đồng?
- Trên người của ta có khối Lục Đồng hay không, chẳng lẽ ngươi không cảm ứng được?
Diệp Phàm bĩnh tĩnh, đáp trả.
- Tên tiểu tử nhà ngươi vô liêm sỉ quá, lại đem khối ngọc bội đạo gia ta cho ngươi ném vào trong thâm sơn rừng rậm, làm hại đạo gia ta tìm ngươi không thấy, đến hôm nay mới phát hiện được ngươi.
Đôi mắt đạo sĩ vô lương trợn tròn lên, nói:
- Rốt cuộc khối Lục Đồng đó ở đâu?
Diệp Phàm nhất thời nghĩ đến khối ngọc bội kia, không chỉ bị hư hại mà lúc ném ra còn có tiếng vỡ tan, giống y như tảng đá bị ném nát vậy. Xem ra lần đó ném là đúng rồi, người này muốn dùng cái đó để theo dõi hắn.
- Đạo trưởng, nếu chúng ta đã gặp nhau, đủ nói có duyên với nhau nhỉ? Ta cũng không muốn giấu diếm, nói thật cho ngươi biết sao.
Diệp Phàm làm bộ nghiêm trọng, nói:
- Ngày đó ta đã ném khối Lục Đồng đi, nhưng ném vào trong đầm sâu.
- Tất nhiên là ta không biết nó ở dưới đầm sâu!
- Sau đó ta có quay lại tìm, nhưng lại phát hiện có một lão già điên điên khùng khùng nhặt khối Lục Đồng đi, hắn vừa khóc vừa cười, bộ dáng điên điên khùng khùng, căn bản không đuổi kịp...
Diệp Phàm mô tả hình tượng lão điên ra.
Đạo sĩ mập nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, lẩm bẩm:
- Một năm trước có người nói nhìn thấy một lão nhân điên như vậy ở nước Yến, rất có thể là người trong truyền thuyết...
Nói tới đây, hắn dừng lại không nói tiếp nữa, rồi nhìn thẳng Diệp Phàm, nói:
- Tên tiểu tử ngươi không hiền lành chút nào, uổng công đạo gia ta ngày đó thành thật với ngươi.
- Đạo trưởng, lúc nói chuyện có lương tâm chút đi. Ngươi lấy mất ba vũ khí thông linh của ta, rốt cuộc người nào không hiền lành?
Đạo sĩ vô lương nhìn hắn, hai tròng mắt đột nhiên trống rỗng, giống như là thâm uyên vô tận đen ngòm, không có chút ánh sáng. Giọng nói hắn trầm thấp:
- Thật sự bị một lão già điên điên khùng khùng đoạt đi ư? Hình dáng hắn như thế nào?
Diệp Phàm cảm thấy buồn ngủ, dường như tinh thần đối phương đang muốn xâm chiếm não bộ của hắn. Nhưng hắn không e ngại, thần thức hắn hiện giờ đã hóa hình thành hồ nước nhỏ màu vàng, không kém hơn bất kỳ kẻ nào. Hắn không phản kích mà giả bộ như đang nhớ lại hình dáng lão điên, nói:
- Đúng, là bị một lão điên đoạt đi, ta không thể đuổi theo hắn.
Sau khi thăm dò được hình tượng lão điên, thân thể đạo sĩ vô lương rung động, hai tròng mắt vô thần thoáng cái đã khôi phục lại như cũ, khuôn mặt lộ thần sắc không thể tin được, nói:
- Thật sự là người kia...
Nữ tử có cái nốt ruồi màu hồng trên trán đứng ở bên cạnh cười khẽ, nói:
- Rốt cuộc là người nào, mà có thể chấn kinh Đoàn đạo trưởng đến như vậy?
- Yêu tộc các ngươi không biết chuyện một năm trước sao?
Đoạn Đức trầm giọng, nói:
- Một người vốn không nên xuất hiện trên cõi đời này, nhưng lại từng xuất hiện ở nước Yến.
- Cũng có nghe một chút, nhưng ta cảm thấy chưa chắc là thật. Đã nhiều năm như vậy, còn ai có thể nhận ra hắn?
Đoạn Đức lắc đầu, nói:
- Không sai đâu! Người đó đúng là đại cao thủ năm xưa, trên đời có không ít bức họa của hắn, ta may mắn đã từng thấy qua.
- Hả?
Người nữ tử này hít vào một ngụm khí lạnh, nói:
- Năm xưa là tuyệt đại cao thủ, bây giờ đã qua sáu ngàn năm, nhưng vẫn còn sống trên đời. Ngươi nói thử xem, hắn đã thành tiên hay chưa?
Đạo sĩ vô lương lắc đầu, nói:
- Không có khả năng! Có người nhìn thấy hắn thần trí không rõ, điên điên khùng khùng, tinh thần có vấn đề, không thể nào là tiên được!
- Trên đời này có tiên thật sao?
Diệp Phàm ở bên hỏi.
- Có tiên hay không, không ai biết cả! Nhưng mà tuyệt đại cao thủ sống trên mấy ngàn thì không phải vấn đề gì.
Nữ tử Yêu tộc cười duyên, rồi ngắt mặt hắn một cái, nói:
- Cố gắng lên, nói không chừng sau này ngươi cũng đạt đến được!
- Các ngươi...sẽ không hại ta?
Yêu tinh có thần thái nhu thuận mê hoặc lòng người này cười khẽ một cái, thật mà mê người, rồi nói:
- Yên tâm đi, tính mạng ngươi sẽ không bị sao cả!
Hai tròng mắt đạo sĩ vô lương lại trở nên trống rỗng, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đưa mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Làm thế nào hắn phát hiện được khối Lục Đồng.
Diệp Phàm vô cùng phối hợp, dùng tinh thần lực cường đại có thể hóa hình được chống lại tinh thần đang xâm nhập của đạo sĩ vô lương, sau đó miêu tả lại hình ảnh lão điên nhặt lên khối Lục Đồng, vừa khóc vừa cười rồi dần đi xa.
Thấy những lời nói này, khuôn mặt đạo sĩ vô lương hiện lên vẻ chán nản, giống như khí lực toàn thân bị rút đi, ngửa mặt lên trời thở dài, nói:
- Chí bảo danh chấn Trung Châu a, ngày đó ta đã đặt ở lòng bàn tay rồi nhưng lại quăng đi như rác. Không thể nhận ra, bỏ lỡ cơ hội, ta hận!
Diệp Phàm nghe thấy mấy lời này, trêu chọc:
- Lần sau chú ý hơn đi!
Đạo sĩ vô lương không cam lòng, tiếc nuối nói:
- Rơi vào trong tay người kia, ta không còn cơ hội đoạt lại được. Lão điên này vậy mà còn sống, thật làm ta phải giật mình!
- Không biết máu huyết Yêu Đế đã chuẩn bị xong chưa?
Hắn ngẩng đầu lên, rồi nhìn về nữ tử Yêu tộc cầm đầu mê hoặc người kia.
- Đạo trưởng, xin yên tâm. Bọn ta có hứa cho ngươi một giọt máu huyết Yêu Đế, chắc chắn giữ lời!
Nữ tử này cười thật là gợi cảm và quyến rũ, hai tay nàng vỗ nhẹ một cái. Lập tức có một nữ tử xinh đẹp mặc y phục năm màu, hai cánh tay để trần ra ngoài chậm rãi đi tới, tay nâng một khay ngọc, phía trên có khăn gấm bao phủ.
Nữ tử có nốt ruồi ngay mi tâm nhẹ nhàng nhận lấy, cổ tay trắng khẽ động lấy khăn gấm ra, nhất thời có một khối thủy tinh trong suốt lớn như một nắm đấm đang phát sáng trên khay ngọc.
Ngay giữa khối thủy tinh có một giọt máu tươi, phát ra ánh vàng, bị phong ấn ở bên trong. Giọt máu này lưu chuyển, trong lúc mơ hồ phát ra khí tức sinh mệnh bàng bạc.
Đạo sĩ vô lương nhìn thấy vậy, tinh thần khẽ rung lên, nét mặt uể oải mất sạch:
- Máu huyết Yêu Đế!
- Không sai, đây chính là máu huyết Yêu Đế đạo trưởng ngươi yêu cầu. Mặc dù ngươi không tìm được cấm khí kia cho chúng ta, nhưng chúng ta rất hài lòng với thân thể người thiếu niên này, miễn cưỡng đủ trao đổi rồi.
Giọt máu trong khối thủy tinh lớn bằng nắm đấm kia dường như ngưng tụ lực lượng vô tận. Lúc đạo sĩ vô lương Đoạn Đức nắm nó trong tay, nó lại phát ra ánh sáng màu đỏ, nhuộm đỏ cả bàn tay Đoạn Đức, lóe lên từng ánh sáng vàng.
Diệp Phàm dậy sóng trong lòng, khó có thể bình tĩnh. Chắc chắn giọt máu Yêu Đế này có được từ trái tim Yêu Đế, hắn liền nhớ tới Bàng Bác.
Trái tim Yêu Đế bay ra từ ngôi mộ, chỉ mới phát linh quang thôi đã làm cho các tu sĩ Bỉ Ngạn hoặc vượt xa cảnh giới Bỉ Ngạn không thể chịu nổi. Ngày đó, chưởng môn cùng đám người thái thượng trưởng lão Linh Khư Động Thiên không thể nào tới gần, chỉ còn cách đứng nhìn nó bay lên trời, cuối cùng rơi vào tay Yêu tộc.
Chẳng lẽ mấy nữ tử đứng trước mặt này đang nắm giữ trái tim Yêu Đế? Bọn họ có quan hệ gì với nữ tử hoàn mỹ trước ngôi mộ Yêu Đế không? Nói không chừng Bàng Bác đang ở gần đây, Diệp Phàm kích động trong lòng.
- Tiểu tử, tự giải quyết cho tốt đi!
Đạo sĩ vô lương vỗ vỗ bả vai hắn, lời nói sâu xa.
- Tên mập chết tiệt nhà ngươi bán ta ở đây sao?
Đoạn Đức cười nhạt, nói:
- Bây giờ mắng ta, nhưng có khi tương lại lại vui quên cả trời đất, cảm tạ ta đó!
- Ngươi có ý gì?
Đoạn Đức thâm ý, nói:
- Đây là phúc phận người khác cầu còn không được, tiểu tử ngươi hiểu chưa? Đạo gia ta mà trẻ hơn mấy tuổi, nói không chừng đã giành lấy vị trí của ngươi.
Nữ tử có nốt ruồi xinh đẹp tại mi tâm cười duyên, sóng mắt lưu chuyển, nhìn sang Đoạn Đức, nói:
- Nếu đạo trưởng có thể lưu lại, ta sẽ chiêu đãi.
- Miễn, tay chân già của ta chịu không nổi, sau này chúng ta gặp lại.
Nói tới đây, Đoạn Đức liền quay đầu bỏ đi.
Diệp Phàm ở sau hô lớn:
- Ta biết lão điên ở chỗ nào...
Nhưng Đoạn Đức không để ý tới hắn, nhanh chóng biến mất không thấy.
- Đạo sĩ mất đức nhà ngươi đứng lại cho ta...
- Tiểu nữ họ Tần tên Dao, tiểu huynh đệ không cần sợ hãi, chúng ta sẽ không hại ngươi.
Nữ tử có nốt ruồi trên mi tâm ngắt nhẹ mặt của hắn, cười nói:
- Ngươi đừng lo.
Tần Dao? Không phải là Yêu tinh dị cầm gì đó chứ? Diệp Phàm thầm nói trong lòng.
- Ta muốn hỏi một câu, trái tim bay ra khỏi ngôi mộ Yêu Đế có phải trong tay các ngươi?
Cơ thể Tần Dao như ngọc bích, lụa mỏng trên người phiêu động, đường cong động lòng người như ẩn như hiện, nàng cười ngọt ngào, nói:
- Ngươi cũng biết không ít. Không sai, trái tim Đại Đế đang ở trong tay chúng ta.
Diệp Phàm chấn động trong lòng, hỏi tiếp:
- Nói như vậy, có phải có một nữ tử xinh đẹp như tiên đang ở chỗ này?
Tần Dao hơi kinh ngạc, nói:
- Ngươi còn biết cả điều này sao? Đó là hậu nhân Đại Đế, thân phận cao cao tại thượng, sao ngươi biết được?
Diệp Phàm rất kích động, nói:
- Có phải ở đây có một người thiếu niên tuổi xấp xỉ như ta không?
Tần Dao có chút kinh ngạc, mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng động đậy theo gió, để lộ làn ra trắng nõn như ngọc, hương thơm xông vào mũi, cười nhẹ nói:
- Ngươi thật sự biết không ít đó.
Nàng ta không nói thêm gì nữa.
- Ta muốn thấy người thiếu niên này!
- Thật xin lỗi, hắn đang bế quan, sợ rằng không gặp được đâu.
Tuy Tần Dao rất xinh đẹp gợi cảm, luôn cười duyên lúc nói, nhưng lại cự tuyệt không chút do dự.
- Ta muốn thấy hậu nhân Yêu Đế.
Không thể nào gặp được Bàng Bác, Diệp Phàm van xin cái khác, hắn muốn gặp nữ tử hoàn mỹ kia.
Âm thanh Tần Dao êm tai dễ nghe, tràn đầy ma lực, nói:
- Dĩ nhiên có thể nhìn thấy, vốn ta còn muốn đưa ngươi tới gặp nàng.
- Ngươi muốn đưa ta tới gặp nàng, tại sao?
Diệp Phàm cảm thấy có gì đó không đúng.
- Là chuyện tốt đối với ngươi, nếu như được chọn trúng thì phúc khí tên tiểu hài tử ngươi thật không nhỏ a!
Các nữ tử bên cạnh đều khẽ cười. Các nàng xinh đẹp nhiều vẻ, trời sanh khí chất mê hoặc động lòng người, dung nhan như hoa, làn da nõn nà, cổ nhỏ thanh tú, tay mịn như ngọc, chân ngọc trắng thon dài thẳng tắp, eo thon không chút dư thừa, lúc cười làm cả người rung động theo.
Diệp Phàm bị dẫn sâu vào trong rừng hoa mai, đây là phía sau núi Huyền Nguyên phái, vô cùng im lặng, trong sự yên lặng đó có khí tức thánh khiết phát ra.
Sau khi đi qua một khe sâu, tới trước một dãy núi xanh biếc như ngọc thì bỗng nhiên có những tia sáng hiện lên, tất cả cỏ cây nơi này dường như được chạm khắc từ ngọc, sáng nhấp nháy, phát ra nhiều ánh sáng màu sắc khác nhau. Nơi này lộ ra vẻ khác thường so với các nơi khác.
Phía trước có một dải sáng nhiều màu tràn ngập ngọn núi, nơi đó sương mù tràn ngập, có một cái đình được dựng trên cao, trong đình có một nữ tử hoàn mỹ không chút tỳ vết đang đứng. Đôi mắt người này mông lung như nước, nhìn xuống phía dưới.
Thân thể nàng đúng là băng cơ ngọc cốt, khuôn mặt xinh đẹp như tiên tử, giống như một kiệt tác hoàn mỹ nhất trên thế gian. Y phục trắng như tuyết, tóc đen bay nhẹ, thật giống tiên tử giáng trần.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK