Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng chiều chiếu đỏ khu rừng, dây leo quấn quanh những tảng đá xanh, chim rừng bay về chốn cũ, những chiếc lá rơi nhẹ xuống mặt đất…cả khu rừng toát lên vẻ yên lặng thê lương.

Lão điên nằm trên tảng đá xanh đối mặt trời chiều, trong mắt lão ẩn chứa nét quyến luyến vô hạn, đồng thời có cả thần sắc thương cảm. Hai hàng nước mắt rơi trên khuôn mặt già nua rất bắt mắt.

Đây vốn là một cường giả cái thế kinh thiên động địa, cách đây sáu ngàn năm đã khó có đối thủ ở Đông Hoang, nhưng bây giờ lại co rúc ở đây, thân thể khô gầy lạnh run, làm cho người nhìn thấy phải đồng tình cùng thương hại.

- Tiền bối...
Diệp Phàm tiến đến, ngồi xổm xuống cạnh tảng đá xanh, ngắm nhìn lão điên.

Tuy hắn đồng tình với lão, nhưng không biết làm cách nào để giúp lão.

Lão điên nghiêng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn về mặt trời đỏ đang sắp chìm xuống sau núi. Dường như cả thế gian này khó có việc gì khiến hắn chú ý tới, chỉ có mặt trời đỏ như máu kia mới có khả năng hấp dẫn hắn mà thôi.

- Một năm kia, trời chiều như máu, Thiên Tuyền nhuốm máu. Một ngày kia, vạn vật điêu linh, Thiên Tuyền vẫn lạc...

Lão điên đã lớn tuổi như vậy, nhưng lại rơi lệ không thôi, đôi mắt vì khóc nhiều mà gần như khô khốc.

- Tiền bối, chuyện đã qua không thể cứu vãn. Người đã chết rồi, hay là ngài nghĩ thoáng một chút đi.
Diệp Phàm khuyên bảo.

Bỗng nhiên mặt trời đỏ hoàn toàn biến mất, chìm xuống ngọn núi.

Ngay lúc mặt trời đỏ chiều biến mất ấy, hai tròng mắt lão điên đột nhiên bắn ra hai đạo ánh sáng vô cùng chói mắt, thoáng cái xuyên qua cả hư không, nét u sầu không còn đọng lại, hắn vươn người đứng dậy.

Dường như lão điên đã thay đổi thành một người khác, giống như lợi kiếm tuyệt thế ra khỏi vỏ, bộc lộ quang mang chói mắt, làm cho cả sơn lĩnh càng trở nên yên tĩnh hơn, tất cả chim thú phải nơm nớp lo sợ.

Diệp Phàm cảm thấy uy áp cường đại. Nếu như không phải cường độ thân thể hắn đã vượt xa linh bảo thì sợ rằng lúc này xương cốt đã bị chấn nát hết. Chỉ trong phút chốc, lão điên trong mắt Diệp Phàm đã biến thành một tòa núi cao, áp lực từ trên thân thể lão phát ra không thể nào tưởng tượng nổi.

- Khí tức của bọn hắn...
Lão nhìn Diệp Phàm, sau đó đưa tay bắt lấy cánh tay của Diệp Phàm, đôi mắt thoáng cái đã trở nên thâm thúy.

Diệp Phàm run mình một cái! Lão điên này thật đáng sợ, áp lực do lão phát ra làm Diệp Phàm không thể nào động đậy được, hơn xa bất kỳ tu sĩ nào mà hắn đã từng nhìn thấy.

Hắn nhanh chóng nhớ tới cấm địa Thái Cổ, nhớ tới Thiên Tuyền Thánh nữ, nhớ tới bạch cốt vô tận trên chín tòa Thánh sơn, nhớ tới những "Hoang nô" kia. "Bọn họ" trong câu nói lão điên chắc chắn là những người này.

Nhưng mà từ lúc đó đến giờ đã hơn một năm, khí tức trên người Diệp Phàm sớm đã bị gột rửa sạch sẽ mới đúng, nhưng không ngờ lão điên còn có thể cảm giác được. Linh giác kinh khủng của lão làm người ta phải kinh hãi.

Lão điên phất tay lên người hắn một cái, chỉ trong phút chốc, những hình ảnh Thiên Tuyền Thánh nữ di động liền hiện ra ngay giữa không trung: đôi mắt sáng như ánh trăng, hàm răng trắng tinh, thân thể nhẹ nhàng, phong thái tuyệt thế, dung nhan tuyệt mỹ vô song...tất cả đều sống động, gần như là một bức tranh hoàn mỹ.

Diệp Phàm chỉ còn trố mắt ra nhìn, đây là loại thần thông gì vậy? Chỉ mới phất tay nhẹ một cái là có thể đưa những ký ức trong đầu hắn hiện ra ngay trước mặt, giúp lão điên nhìn thấy những điều hắn chưa hề nhìn thấy.

Lão điên lại phất tay một cái nữa, một hình ảnh lại tái hiện ra: bạch cốt vô tận chi chít ở trên chín tòa thánh sơn, ào ào đi xuống dưới...

Đột nhiên lão điên ôm lấy đầu của mình, thống khổ hét dài lên, như con sói cô độc gào thét trong đêm khuya.

- Ha ha ha...

Cuối cùng lão ngửa mặt lên trời cười phá, bộ dáng rất điên cuồng.

Không thành tiên, hắn liền điên!

Lão cứ một lát khóc rồi một lát cười, giống như lần đầu tiên Diệp Phàm gặp lão. Tâm tình lão bây giờ rất hỗn loạn, người nhìn thấy cảm giác thật đáng thương.

Thiên Tuyền Thánh nữ đoan trang xinh đẹp, giống như một loài hoa lạ có một không hai trên đời, đẹp đến mức cả trăng trời cũng phải ảm đạm thất sắc.

Bạch cốt vô tận tỏa âm khí nồng nặc, giống như thật thể chân thật phủ xuống chỗ này. Chúng điên cuồng chuyển động quanh lão điên, cảnh tượng vô dùng quỷ dị, làm người khác phải sởn tóc gáy.

Diệp Phàm ở bên cạnh mà có cảm tưởng như mình lại đi tới cấm địa Thái Cổ, một lần nữa gặp lại Thiên Tuyền Thánh nữ xinh đẹp tuyệt thế và những hài cốt kia.

Lão điên hét lên một tiếng rống trầm thấp, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thiên Tuyền thánh nữ và những hài cốt kia. Đôi mắt hắn bắn ra hai đạo ánh sáng ngọc chói mắt, khắc rõ lên bầu trời một chữ "đạo".

Tiếp đó hắn đứng yên đó, hai tay vung lên chậm rãi mà có lực, tất cả hình ảnh xung quanh được hắn khắc ấn trong hư không, tạo nên một bức đồ án khổng lồ.

Bên trong có những cảnh tượng như hài cốt vô tận, núi thây biển máu, ngay chính giữa là hình ảnh Thiên Tuyền Thánh nữ mặc y phục màu trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh...tất cả trông rất sống động, dường như ẩn trong đó còn có linh hồn nữa.

- Cái này...

Diệp Phàm ở phía sau giật mình không thôi. Lấy hư không làm đồ án, rồi khắc vẽ hình người lên đó. Loại thủ đoạn thông thiên này trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy, không ngờ bây giờ có thể thấy tận mắt, thật sự làm người ra phải rung động.

Hai tay lão điên không ngừng chuyển động, xung quanh dường như còn có khí tức "đạo" lưu chuyển cùng.

Keng!

Một âm thanh trầm thấp phát ra, hắn khắc lên bức đồ án một chữ "tiên".

Lấp lánh phát sáng!

Dường như chữ "tiên" kia có một ma lực kỳ dị, làm cho tất cả bóng người trong đồ án đều ảm đạm đi, cuối cùng chỉ còn một chữ "tiên" trên đó. Chung quanh chỉ có những hư ảnh lờ mờ, ngay cả Thiên Tuyền Thánh nữ ở ngay trung ương cũng mơ hồ.

Đồ án lưu động phát ra sương mù, chữ "tiên" phát ra "đạo" vô tận, làm cho người ta cảm thấy đại đạo vô cùng, pháp tắc lưu chuyển tự nhiên.

Lão điên lấy một ngón tay điểm vào trán mình.

Đồ án khổng lồ trên bầu trời hóa thành một đạo ánh sáng tiến vào đầu lão, ngay lập tức trên mặt lão hiện ra các sắc thái hỉ nộ ai nhạc khác nhau.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng, lão điên này đang làm gì vậy?

Keng!

Đạo ánh sáng trên trán lão tiên ngày càng mờ đi, cuối cùng chỉ còn một chữ "tiên" phát sáng lấp lánh.

- Lão đang tự hành hạ mình, hay là để cho trí nhớ được khắc sâu hơn?
Diệp Phàm thầm giật mình, thật sự hắn không hiểu được rốt cuộc lão điên đang làm gì cả.

Qua một hồi lâu sau, lão điên mới bình tĩnh lại.

Rầm!

Lúc này hắn vỗ nhẹ một cái lên tảng đá xanh, nhất thời có một bức đồ án thần bí hiện ra trên đó, tỏa ra ánh sáng mông lung.

Bỗng nhiên Diệp Phàm có một ý nghĩ kỳ lạ trong đầu: lão điên lúc này đang hoàn toàn tỉnh táo chứ không phải điên điên khùng khùng, việc hắn vỗ lên tảng đá xanh là có chủ định.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng, vội vàng ngưng thần quan sát. Hai mắt hắn ngưng tụ thần quang lại, thấy được trên tảng đá xanh có những vầng sáng mông lung, trông như những chữ tối nghĩa vậy.

Hắn cảm thấy cực kỳ quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu, rất quen mắt!

- Bộ pháp thần bí!
Diệp Phàm thất kinh.

Bức đồ án này chính là những đạo văn vô cùng phức tạp và huyền ảo. Hắn từng lưu bộ pháp lão điên sử dụng vào trí nhớ của mình, nhưng nếu so với bộ pháp có đầy đủ đạo văn lúc này thì những gì hắn nhớ lúc trước còn quá nhiều thiếu sót. Đây mới là bộ pháp thần bí thật sự.

Diệp Phàm thất kinh trong lòng! Lão điên lấy một bức đồ án khỏi đầu hắn, lúc này lại trả một bức đồ án khác, xem như hai người không ai thiếu nợ ai cả.

Nhưng đây không phải là lúc hắn suy nghĩ nhiều như thế, Diệp Phàm vội vàng tập trung tinh thần lưu bức đồ án này vào trí nhớ. Những vầng sáng mông lung ấy xông vào hai tròng mắt hắn, hóa thành một bức đồ án, khắc vào tâm trí của hắn.

Bức đồ án này vô cùng thâm ảo và phức tạp, Diệp Phàm mới chỉ vận chuyển một lần thì đã cảm thấy toàn bộ thiên địa vận chuyển. Cảnh giới hắn bây giờ quá thấp, không thể tìm hiểu được những đạo văn quá thâm ảo này.

- Bộ pháp này nhất định là một loại bí thuật vô thượng!
Hắn âm thầm giật mình.

Ngay lúc đó tảng đá xanh liền nát bấy, hóa thành phấn vụn, không còn lưu lại gì.

Lão điên cất bước đi sâu vào trong sơn lĩnh, tuy không biết lão điên này định làm gì, nhưng Diệp Phàm vẫn quyết định đi theo sau. Mặc dù lão nhân này suốt ngày cứ điên điên khùng khùng, nhưng cũng có lúc thanh tỉnh, lão đi tới Thái Huyền môn nhất định là có mục đích.

Đây là một sơn lĩnh hoang dã, còn hoang vu hơn cả Chuyết phong, nhưng đây cũng là một chủ phong, điều lạ là ở đây không có người nào của Thái Huyền môn.

Khi đi được khoảng một trăm dặm, lão điên đột nhiên dùng chân đạp mạnh một. Ngọn núi cao trăm thước phía trước đột nhiên thoáng cái đã nứt ra, giống như bị một thiên thần dùng một cái búa lớn đập ra làm hai vậy.

Diệp Phàm ở sau chỉ còn biết trố mắt đứng đó nhìn, thật là kinh hãi!

Ngọn núi này bị tách ra làm hai nửa giống như hai cánh cửa được mở rộng ra, lão điên đi thẳng vào.

Cảnh vật bên trong mờ ảo, giống như là huyễn cảnh. Thật không ngờ đây lại là một động thiên khác, rất giống một không gian độc lập.

- Người nào dám xông vào trọng địa Thái Huyền môn ta?
Có một giọng nói hét lên.

Diệp Phàm dừng lại ngay đó, không dám bước tới.

Từ sâu trong đám sương mù kia có những bóng người bay ra, ngăn cản lão điên lại.

Từng đạo ánh sáng bay vọt lên tấn công lão điên, có thể thấy đó là những thiết ấn cường đại, lưới lớn che trời...các loại linh bảo cường đại này đều tản phát năng lượng dao động kinh khủng.

Nhưng lão điên chỉ vung tay lên một cái, tất cả bảo vật đều hóa thành phấn vụn, căn bản không một chút dao động. Các loại ánh sáng cũng biến mất đi, mọi thứ lại yên tĩnh.

Bảy tám bóng người từ trong đám sương mù bay ra thấy thế thì rất hoảng sợ, nhưng bọn hắn còn chưa có hành động gì tiếp theo, lão điên đã quát to một tiếng lên. Những người này đều bị chấn bất tỉnh, rơi xuống mặt đất.

Mấy người này đều là những lão giả tóc râu trắng xóa, tuyệt đối là trưởng lão Thái Huyền môn. Nhưng khi đối diện với lão điên, trông họ chẳng khác gì con kiến cả.

Diệp Phàm cả kinh, trong lòng hiện lên một ý nghĩ điên cuồng: nếu lão điên này muốn giết người, sợ rằng một môn phái cường đại như Thái Huyền môn cũng biến thành núi thây biển máu, khắp Đông Hoang không có ai có thể ngăn cản.

Lão điên sải bước đi về phía trước, trực tiếp tiến vào làn sương mù. Diệp Phàm cảm thấy rất kinh dị, hắn vội vàng bước qua mấy lão nhân đang ngất trên đất kia, không có chút băn khoăn nào, tiếp tục đi theo lão điên.

Sương mù tan hết, các ngôi sao trên trời dần hiện lên, hai người đi tới một sơn cốc.

Ở đây có một đàn tế rất lớn, phía trên có khắc ấn rất nhiều đạo văn, hơn nữa trên đó còn có nhiều chữ cổ, ghi rõ các khu vực ở Đông Hoang.

Vực Môn!

Diệp Phàm giật mình, hắn nhanh chóng nghĩ tới hai chữ Vực Môn. Đúng, nơi đây nhất định là trọng địa Thái Huyền môn - Vực Môn!

- Nếu như có thể cung cấp Nguyên đầy đủ thì có kích hoạt đạo văn, lúc đó ta có thể từ nơi này mà vượt qua hư không!
Nghĩ tới đây, Diệp Phàm sải bước đi lên phía trước.

Nếu như có thể từ đây vượt đến một chỗ khác ở Đông Hoang, thì coi như hắn đã hoàn thành một tâm nguyện lớn.

Thái Huyền môn, Cơ gia, Diêu Quang Thánh Địa thuộc khu vực phía nam Đông Hoang, còn Dao Trì Thánh Địa lại ở phía bắc Đông Hoang. Rốt cuộc nam bắc có xa nhau lắm không, không ai có thể nói rõ.

Nhưng với khoảng cách giữa hai nơi đó, dù một tu sĩ có ngự cầu vồng mà đi thì cũng cần đến mấy năm mới được, đây là một điều làm nhiều người rất đau đầu. Nếu như không có Vực Môn thì khắp Đông Hoang không thể liên hệ với nhau được, khoảng cách thật sự quá xa.

Ở khu vực này, ngoài Cơ gia và Diêu Quang Thánh Địa ra, có thể nói Thái Huyền môn là thế lực lớn nhất. Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là Thánh Địa, những đạo văn trước mắt này chỉ có thể truyền xa nhất là đến trung bộ Đông Hoang, chắc chắn không đến được phía bắc.

Sau khi đi lên tế đàn, lão điên không hề sử dụng đạo văn ở trên đó. Lão nhanh chóng xuất thủ, khắc hạ những đạo văn vô cùng phức tạp, cả tòa tế đàn cũng vì vậy mà rung động không thôi.

Lão điên chỉ muốn sử dụng số lượng Nguyên ở đây mà thôi, chứ lão hoàn toàn có thể tự mình khắc hạ đạo văn.

Mục đích lão điên tới Thái Huyền môn là muốn mượn Vực Môn ở đây để vượt qua hư không! Rốt cuộc hắn muốn đi đâu? Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, hắn muốn biết đáp án.

- Ta nên rời khỏi Thái Huyền môn, nhưng có nên cùng lão điên vượt qua hư không không?
Diệp Phàm vừa sợ vừa lo.

Lão điên là một đại cường giả đương thế, hắn rất muốn đi theo người như vậy để học hỏi. Nhưng có trời mới biết lão điên này muốn đi tới đâu, lỡ như lão muốn tới những cấm địa Tính Mệnh như cấm địa Thái Cổ hoặc mỏ cổ Thái Sơ, thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được.

Những nơi các đại cường giả như lão muốn tới, chắc chắn không phải là nơi tầm thường.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK