Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan tài thủy tinh tựa như ảo mộng, lung linh lấp lánh, xung quanh trái tim Yêu Đế ở bên trong có mây đỏ lượn lờ tỏa ra ánh sáng rực rỡ ngất trời, làm cho mặt trời bên ngoài cũng phải ảm đạm phai mờ, không thể nào sánh bằng. Vườn đào linh khí nồng nặc khắp nơi bị màu máu đỏ tươi của ánh sáng che phủ.

Tần Dao mở chiếc quan tài ra, sức sống dồi dào lập tức tuôn ra cuồn cuộn như sóng biển, làm mọi người cảm thấy như được tắm trong gió xuân. Nếu như thường xuyên được ở bên cạnh cỗ khí tức sinh mệnh mạnh mẽ như vậy, chắc chắn sẽ trợ giúp tu hành rất nhiều.

Rất khó tưởng tượng được thuở trước Yêu Đế hùng mạnh đến cỡ nào. Vạn năm tuế nguyệt đã trôi qua, hắn đã ngã xuống ngần ấy năm, chỉ để lại trái tim thôi mà đã như vậy, đúng là không cách nào suy đoán được thực lực thật sự của hắn.

- Tu vị Đại Đế thâm sâu không thể tưởng được, nhưng vẫn không thể thành tiên, thực sự khiến người ta phải nghi ngờ. Rốt cuộc có thần tiên trên thế gian này không?
Một bà lão than thở đau buồn.

Nhan Như Ngọc lặng lẽ thi lễ chiếc quan tài thủy tinh, rồi sau đó một mình bước lên, tiếp nhận một cái khay bằng ngọc bích từ trong tay của nữ tử Yêu tộc, rồi lấy trái tim rực rỡ lung linh tựa như ngọc đỏ để lên trên. Sau khi làm xong việc này, nàng đi về phía trước cái cọc.

- Nhan Như Ngọc...
Diệp Phàm dùng thần thức truyền âm, muốn nói điều gì đó. Nhưng đúng lúc này, mười mấy bà lão kia đã tiến lên, thi triển thần thuật, điểm tới cái trán của hắn.

Diệp Phàm hoảng sợ trong lòng, mười mấy bà lão này quá kinh khủng, cảm ứng được thần thức của hắn có điểm dị thường nên đã phong ấn hồ nhỏ màu vàng ngay mi tâm hắn lại. Hắn ra sức giãy giụa, ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, nhưng không thể thoát khỏi giam cầm.

Dù không thể phá phong được, nhưng hành động này của hắn lại làm mười mấy bà lão này biến sắc, một người trong đó nói:
- Người này quả thực không tầm thường, lực lượng của thần thức mạnh không thể tưởng tượng. Tuổi của hắn còn nhỏ như vậy, đáng lẽ thần thức còn chưa mạnh mẽ đến mức ấy mới đúng chứ!

Xung quanh khay ngọc trên bàn tay trắng nõn Nhan Như ngọc có những tầng mây đỏ sáng, nhưng toàn thân nàng lại được bao phủ bởi kim quang lấp lánh. Cơ thể nàng như ngọc, vô cùng thánh khiết. Nàng lặng lẽ nhìn Diệp Phàm rất lâu, sau đó vươn một ngón tay ngọc ra, vuốt ve gương mặt hắn, động tác rất dịu dàng, cứ như gió xuân thổi nhẹ vào mặt. Bỗng nhiên trên khuôn mặt dung nhan tuyệt thế này xuất hiện thần sắc phức tạp, hình như có nỗi lòng khó nói thành lời, nhưng biến mất rất nhanh. Khuôn mặt nàng bây giờ lãnh đạm, như Dao Trì tiên tử, thanh tịnh xuất trần.

- Điện hạ, xin lui về phía sau, chúng tôi muốn xuất thủ.
Một bà lão bước lên phía trước, nhận lấy cái khay bằng ngọc bích.

Nhan Như Ngọc gật đầu, nhẹ nhàng như gió, uyển chuyển lùi về sau.

Diệp phàm thực sự không muốn tiếp nhận sự an bài như vậy. Trái tim Yêu Đế mà lại được nuôi dưỡng trong người mình, có trời mới biết được sẽ xảy ra biến hóa thế nào.

Tự dưng hắn cảm thấy đau nhức vô cùng, hóa ra mười mấy lão bà kia đang cưỡng ép phá mở Khổ Hải của hắn.

- Ngươi không cần khẩn trương, chúng ta sẽ không ngắt trái tim của ngươi xuống, chỉ gửi trái tim Yêu Đế ở trong Mệnh Tuyền của ngươi, lấy Thần Tuyền của Thánh thể Hoang Cổ để nuôi dưỡng trái tim này. . .

Nếu Diệp Phàm có thể gào lên, chắc chắn hắn sẽ gào lên rất to. Bên trong Khổ Hải màu vàng hắn có rất nhiều bí mật, không thể để người khác biết được.

- Không hổ danh là Thánh thể Hoang Cổ, mười mấy người chúng ta hợp lực lại nhưng vẫn chưa thể mở ra, đúng là cứng rắn như thần thiết. Thật không thể tin được!

- Đây là chiến thể mạnh mẽ nhất của nhân tộc, năm xưa đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đáng tiếc giờ đây lại trở thành phế thể. Tiểu tử này rất bất phàm, thật không ngờ có thể tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều, không biết hắn làm cách nào nữa. Như vậy cũng tốt, chỉ cần Thần Tuyền trong Khổ Hải hắn không ngừng chảy, chắc chắn trái tim Yêu Đế sẽ mãi mãi trường tồn...

- Tại sao không có cách nào phá vỡ được thế này...
Mười mấy bà lão đều cả kinh giật mình, bọn họ đã hết cách rồi. Một người trong đó xoay người lại, nói:
- Điện hạ, xin người cho mượn Thánh Binh Đại Đế một lát, chúng tôi muốn dùng nó để phá vỡ Khổ Hải Thánh thể Hoang Cổ.

Nhan Như Ngọc bình tĩnh gật đầu, bỗng nhiên trong lòng bàn tay xuất hiện thần quang tỏa ra bốn phía, vô cùng đẹp mắt, không thể nhìn rõ được vật gì trong tay nàng. Vật đó tỏa ra hào quang rực rỡ mà thánh khiết, bao trùm cả bàn tay như ngọc ấy vào bên trong.

Một bà lão tiến lên tiếp nhận vầng hào quang rực rỡ này, sau đó rạch nhẹ một cái lên Khổ Hải của Diệp Phàm, làm cho hắn suýt nữa thì ngất đi. Hắn cảm thấy Khổ Hải bị người ta phá vỡ rồi, chỉ trong nháy mắt đã có vô tận kim quang chói sáng phát ra, sóng biển ngất trời, tiếng sóng ầm ầm.

- Trời ạ, là..là Khổ Hải màu vàng. Chuyện này… sao có thể xảy ra được?

Tất cả mọi người đều bị kinh sợ, không bao giờ có thể tưởng tượng ra được tình cảnh như thế này. Biển cả tỏa ánh kim quang ngập trời, lôi điện đan vào nhau, quả thực giống như thiên địa đang được khai sinh thuở ban đầu, sự sống bừng bừng.

- Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Thánh thể Hoang Cổ độc bộ thiên hạ hay sao?

Khổ Hải màu vàng, dị tượng khác lạ...ngay cả Nhan Như Ngọc cũng phải thất sắc, khó giữ được bình tĩnh, thần sắc khiếp sợ hiện rõ lên trên dung nhan tuyệt mỹ, đôi mắt đẹp nhìn không chớp mắt.

Diệp Phàm không thể động đậy, nếu có thể gào lớn lên thì hắn đã sớm lần lượt "ân cần thăm hỏi" tổ tông của những người này. Hắn nhe răng trợn mắt nhưng lại không thể lên tiếng, sự đau nhức tận cùng gần như làm hắn bị ngất đi.

- Tương truyền, Đại Năng thời thượng cổ có tầng tầng Luân Hải kỳ dị thần bí khó lường, như trăng sáng mọc trên mặt biển, biển sao rực rỡ che phủ bầu trời, sen vàng mọc trong Khổ Hải, mỗi một loại dị tượng đều mang theo sức mạnh không gì sánh nổi. Người này có Khổ Hải màu vàng, bản thân là kỳ cảnh màu vàng, ngày sau chắn chắn có thể sinh ra những dị tượng không phàm như trong truyền thuyết.

- Đáng tiếc, thế gian hiện nay không còn phù hợp cho Thánh thể Hoang Cổ tu luyện nữa, hắn có thể tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều đã không tầm thường rồi, nhất định từng gặp kỳ ngộ khó tưởng tượng nổi.

Mười mấy bà lão này không dám chậm trễ, sợ Diệp Phàm nguyên khí đại thương, vội đặt trái tim Yêu Đế chìm vào trong Mệnh Tuyền đang tuôn ra ào ạt, sau đó vội vàng lui về sau, thu hồi thánh binh của Nhan Như Ngọc lại.

Vào thời khắc này, Khổ Hải màu vàng lại càng không bình thường, sóng biển cuồn cuộn trên đại dương mênh mông, lôi điện đan dệt vào nhau, tạo ra ra sức sống ngập trời, rồi Khổ hải từ từ khép kín lại, không còn dị thường gì nữa, nhanh chóng tự chữa trị cho bản thân.

Mọi người như trút được gánh nặng, tất cả đều thở phào một hơi.

Cơn đau nhức qua đi, rốt cục Diệp Phàm cũng đã bình tĩnh lại, trong lòng hắn đang suy nghĩ lời mấy bà lão khi nãy. Luân Hải Đại Năng thượng cổ sẽ có các loại dị tượng đặc thù ư? Trăng sáng trên mặt biển, biển sao rực rỡ che phủ bầu trời , sen vàng mọc trong Khổ Hải... toàn là những cảnh sắc nổi tiếng cả. Nghĩ đến đó, mặc dù thân đang bị nguy hiểm, nhưng hắn cũng rất chờ mong.

- Thánh Địa và thế gia Thái Cổ quả nhiên là bất phàm, nghe nói bên Cơ gia có một người thân mang Thần thể. Hiện giờ tu luyện thành công mới để tin tức truyền ra. Có người nói Luân Hải của hắn có nhiều loại dị tượng vô cùng đáng sợ.

- Không biết giữa Thần thể danh chấn Đông Hoang hiện tại và Thánh thể Hoang Cổ danh chấn quá khứ thì ai mạnh ai yếu, đáng tiếc Thánh thể giờ đã trở thành phế thể, không thể so sánh được nữa rồi. Bằng không...thật làm cho người ta phải chờ mong.

- Chỉ cần Thần thể bên Cơ giakhông chết yểu, sợ rằng nhà đó lại hưng thịnh thêm mấy ngàn năm nữa, không ai có thể ngăn cản.

Diệp Phàm giật mình trong lòng, thế gia Thái Cổ Cơ gia lại sinh ra một Thần thể, điều này làm cho lòng hắn khó có thể giữ bình tĩnh.

Qua nửa canh giờ, Diệp Phàm mới cảm giác khôi phục bình thường, hắn đã được đặt xuống, phong ấn trên thân thể cũng được giải trừ.

Tần Dao tiến lên, cười nói:
- Ngươi cũng thấy đấy, chúng ta đâu có làm ngươi bị thương, nên ngươi đừng lo nữa. Trái tim Yêu Đế được nuôi dưỡng trong cơ thể ngươi, đối với ngươi chỉ có lợi, mà không hề có hại.

Diệp Phàm không nói gì thêm, im lặng trầm tư ngồi xếp bằng ở một bên, cảm thụ biến hóa trong cơ thể. khối Lục Đồng vẫn yên tĩnh im ắng giống như là bàn đá, nằm ở trong Thần Tuyền, vì vậy mười mấy bà lão kia lúc nãy không cách nào cảm ứng được.

Trái tim Yêu Đế chìm trong Mệnh Tuyền, được Thần tuyền thẩm thấu, sinh cơ nồng nặc lưu chuyển khắp nơi. Tuy "địa vị" cao hơn Kim Thư không ít, nhưng vẫn không thể so sánh với khối Lục Đồng, nên đã bị đẩy lên phía trên, không cách nào tiếp cận được với đáy Thần tuyền.

- Khối Lục Đồng này thực phi phàm...
Diệp Phàm thầm giật mình. Trái tim Đại Đế Yêu tộc ở trong này lại phải hạ mình với nó, quả thực khiến người khác kinh hãi.

Đột nhiên, Diệp Phàm có cảm giác trái tim Yêu Đế đang rung động, sau đó điên cuồng hấp thu tinh khí tính mệnh của hắn, Mệnh Tuyền dâng lên ồ ạt, Thần tuyền như núi lửa phun trào, mãnh liệt chạy tới trái tim Yêu Đế.

Hắn biến sắc, đây không phải là hiện tượng tốt. Nếu trái tim Yêu Đế này cứ tiếp tục hấp thu tinh khí tính mệnh như vậy, chắc chắn hắn sẽ bị hút khô.

Ầm!

Đúng lúc này, khối Lục Đồng trong Thần Tuyền khẽ rung động một cái, Khổ Hải lập tức gió êm sóng lặng, Thần tuyền không còn phun trào nữa, tất cả đều được ổn định lại, mà trái tim lại im lặng không dám nhúc nhích.

Diệp Phàm hít vào một hơi, khối Lục Đồng quả nhiên ghê gớm, định ở trong Thần Tuyền, hoàn toàn có thể trấn áp hết thảy bảo mật bên trong Luân Hải.

- Nếu như không phải có khối Lục Đồng này, tính mệnh của ta đã gặp nguy hiểm rồi, các nàng vẫn chưa phong ấn được trái tim này hoàn toàn.

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Phàm bắt đầu điều khiển "đỉnh" được chính mình trui luyện luyện nhiều lần hướng về phía Thánh Tâm đang sáng chói lấp lánh như một viên ngọc đỏ, trong lòng thầm nghĩ:
- Không biết có thể ép nó ra được vài giọt máu huyết Yêu Đế hay không?

Ầm!

Ngay lúc "đỉnh" chạm vào trái tim Yêu Đế, trái tim màu đỏ rực khẽ nhảy lên một cách yếu ớt, toàn bộ đại dương màu vàng liền sôi trào nhưng ngay sau đó, khối Lục Đồng lại rung lên, trong chốc lát tất cả lại trở nên gió êm sóng lặng như thường.

Thân thể Diệp Phàm như bị sét đánh, hắn rùng mình một cái, hắn phát hiện trên tiểu Đỉnh có một vệt máu. Vệt máu này nhanh chóng hóa thành ánh sáng đỏ vô tận, lao ra khỏi Khổ Hải, tràn về khắp nơi trong cơ thể hắn.

Vào giờ khắc này, thân thể của hắn run lên, giống như đang được rèn luyện, ánh sáng đỏ tỏa ra, bao phủ lấy thân thể hắn.

- Không thể nào, trái tim Yêu Đế mới chỉ chìm vào trong Mệnh Tuyền, nhưng đã bắt đầu tẩm bổ cho nhục thể của hắn rồi ư? Sao có thể nhanh như vậy?
Một bà lão lộ ra thần sắc giật mình.

Những người khác cũng rất khó hiểu, đều tỏ vẻ nghi hoặc.

Diệp Phàm tin tưởng mấy người này không có hại hắn, các nàng nói rằng đã phong ấn được Thánh Tâm rồi nhưng kỳ thực lại chưa thể phong ấn hoàn toàn. Vừa rồi, nếu như không có khối Lục Đồng trấn áp thì hậu quả khó mà tưởng tượng.

- Tốt, tốt, tốt!
Một bà lão nói liên tục ba chữ "tốt", rồi nói tiếp:
- Sau khi trái tim Yêu Đế được nuôi dưỡng, nó sẽ mãi mãi trường tồn, điện hạ có thể yên tâm tu luyện yêu pháp vô thượng rồi.

Không bao lâu sau, ánh sáng đỏ trên người hắn dần dần biến mất, huyết nhục như được gột rửa một lần nữa, thân thể hắn càng thêm tráng kiện, trong lòng hắn thầm than: "Trái tim Yêu Đế Yêu tộc quả nhiên phi phàm, mới chỉ có một vệt máu huyết thôi mà đã có hiệu quả như thế. Nếu như có thể hấp thu một giọt, mười giọt, hoặc là luyện hóa cả quả tim, vậy sẽ có kết quả như thế nào nhỉ?"

Thần sắc Nhan Như Ngọc không bình tĩnh chút nào, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, tự nói:
- Muốn ta đồng thời tu luyện với hắn sao? Chuyện này...

- Điện hạ, xin hãy quyết định.

Đúng lúc này, Diệp Phàm đứng dậy, cảm giác toàn thân thư thái, thần thanh khí sảng.

- Ngươi cứ ở nơi này đã, mấy ngày sau ta sẽ cho người an bài chỗ ở mới cho ngươi.
Nhan Như Ngọc nói xong, sau đó vẫy mọi người đi ra khỏi vườn đào.

- Nhan tiên tử, xin chờ một chút.

Diệp Phàm chỉ gọi một mình Nhan Như Ngọc lại, đi thẳng ra trước mặt, khẽ nhìn nữ tử hoàn mỹ này một lần. Hắn không những không xấu hổ mà khóe miệng lại nở nụ cười, nói:
- Ngươi thật sự muốn gả cho ta?

Nhan Như Ngọc như Nghiễm Hàn tiên tử giáng trần, dáng kiều thướt tha, trên da thịt có đạo đạo lưu quang đang lưu chuyển. Lông mi nàng rất dài, đôi mắt thâm thúy ngưng tụ lại thành áng thơ, có linh tuệ của thiên địa, nàng yên lặng nhìn Diệp Phàm, không nói gì cả.

Tần Dao ở bên cạnh đột nhiên khẽ nở nụ cười, nói:
- Này, tay ngươi để nhầm chỗ rồi, đó là tay của điện hạ.

Đồng thời, Diệp Phàm có cảm giác như cưỡi mây lướt gió, hắn đã bị Nhan Như Ngọc hất ra ngoài, treo lơ lửng trên vách núi Đào Hoa cốc.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK