Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên Chuyết phong.

Dây leo to như chân vạc, mở rộng ra khắp bầu trời. Ở trên đấy còn có một đóa hoa khổng lồ đang nở rộ, tựa như thủy tinh năm màu đang nhả mây phun khói, xung quanh có những điểm sáng dao động nhẹ nhàng.

Trên đóa hoa tuyệt thế ấy có một lão nhân mặc áo bào xanh, tóc trắng như tuyết, sắc mặt non mịn như ngọc, không có một nếp nhăn, đôi mắt thâm thúy như biển.

Điều lạ là hư không sau lưng hắn lại là một màu đen như mực, vừa giống màn đêm đang buông xuống, nhưng lại giống như một cái động không đáy hòa hợp với cả phiến hư không, gây cho người ta cảm giác đại đạo thâm sâu.

Tách!

Đóa hoa tuyệt thế dưới chân hắn khẽ vang lên một tiếng nhẹ, cánh hoa hơi rủ xuống như gặp phải trời lạnh. Nó nhanh chóng úa tàn rồi khô héo đi, rơi xuống dưới đất.

Thân hình lão giả Cơ gia không động, nhưng mảnh hư không đen nhánh phía sau lại phát ra ánh sáng đen cuồn cuộn, che khép cả đỉnh Chuyết phong lại.

Mây đen tối như mực áp xuống đỉnh, khí thế bàng bạc làm cho người ta hít thở không thông, giống như có một ngọn núi lớn màu đen đang trấn áp uống.

Lý Nhược Ngu đứng yên tại chỗ, thân hình cũng chưa động đậy. Bỗng nhiên cây cỏ xung quanh phát ra ánh sáng màu xanh, rồi có một cổ thụ chọc trời nhanh chóng sinh trưởng, giống như một cái cột che trời vậy, vọt thẳng lên cao, ngăn chặn toàn bộ ánh sáng màu đen vô tận ở phía trên.

Ầm!

Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một thanh Tam xoa kích màu đen, thoáng cái đã chém cổ thụ chọc trời ra làm hai, rồi chém thẳng xuống Chuyết phong. Cổ thụ này dài đến trăm thước, tựa hồ có thể chém nát cả bầu trời.

Rầm!

Cái thác nước lớn màu trắng trên đỉnh Chuyết phong ào ra xông về phía bầu trời, như ngân long đang bay lên, thoáng cái đã quấn lấy Tam xoa kích màu đen. Không có va chạm mãnh liệt, cũng không có ánh sáng chói lóa, thác nước màu trắng như những bàn tay mềm mại, uyển chuyển trói Tam xoa kích khổng lồ lại.

- Đại đạo tự nhiên, danh bất hư truyền!
Lão giả Cơ gia quát khẽ một tiếng.

Cả bầu trời lúc này đột nhiên tối xầm xuống, mây đen quay cuồng ngưng tụ lại, từng đạo lôi điện màu tím hiện lên trên không trung, bao trùm cả đỉnh Chuyết phong.

Tách!

Tất cả cỏ cây chung quanh Lý Nhược Ngu tỏa ngát hương thơm, ánh sáng màu xanh vô tận phóng lên cao, bầu trời đổ xuống một cơn mưa. Một cỗ lực lượng tự nhiên và nhu hòa chảy về bầu trời, tràn ngập khắp bát phương.

Xoẹt!

Đại Hư Không thuật hiện ra!

Lão giả Cơ gia vô thanh vô tức hiện ra sau lưng Lý Nhược Ngu, tung một chưởng!

Ầm!

Lý Nhược Ngu phảng phất có thể nhìn thấu hư không, bắt được quỹ tích Đại Hư Không thuật, trở tay ra sau đón đỡ. Hai chưởng đụng vào nhau, tạo nên năng lượng kinh khủng dao động ra khắp nơi. Nhưng cỗ năng lượng này không tỏa ra tàn sát đỉnh Chuyết phong bừa bãi, mà là phóng thẳng lên trời cao, sau đó biến mất hoàn toàn.

Ầm Ầm!

Tiếng chưởng đối chạm nhau không ngừng phát ra, từng đạo năng lượng đáng sợ từ trên đỉnh Chuyết phong vọt lên, giống như tia chớp xé rách hư không.

Lão giả Cơ gia sử dụng Đại Hư Không thuật đến mức quỷ thần khó lường, luôn hiện ra ở những phương vị khác nhau, căn bản không để đoán được. Đúng là bí thuật vô thượng!

Nhưng dường như Lý Nhược Ngu lại biết trước, động tác như nước chảy mây trôi, vô cùng tự nhiên. Tay áo hắn khẽ động, không ngừng đánh ra các phương vị chung quanh, lần lượt chặn lại Đại Hư Không thuật.

Ầm!

Cuối cùng có một bàn tay khổng lồ màu đen mang theo khí thế phô thiên cái địa phủ xuống đỉnh Chuyết Phong, tựa như muốn đánh sập tất cả.

Cảnh tượng đáng sợ này làm người ta sợ hết hồn hết vía, dao động kinh khủng đến nỗi làm xương người xem phải run rẩy, hít thở khó khăn, cả thân thể không tự chủ được mà phải run lên.

Hư Không Đại Thủ ấn!

Thủ đoạn kinh hãi thế tục này lại do con người đánh ra, các tu sĩ tầm thường nhìn thấy mà kinh hãi, cảm thấy nếu bản thân mình đối diện với chưởng này thì không thể nào chống cự được. Thật quá đáng sợ! Giống như có một phương trời đang lật úp xuống vậy!

Ầm!

Lý Nhược Ngu nhảy lên, đưa chưởng nghênh đón.

Trong phút chốc, cả Chuyết phong tràn ngập khí tức tự nhiên, ánh sáng màu xanh và ánh sáng màu đen va chạm với nhau, cả Lý Nhược Ngu và bàn tay khổng lồ màu đen đều bị bao phủ ở bên trong.

Các âm thanh trầm thấp không ngừng phát ra, làm cho các ngọn núi chung quanh cũng phải chấn động, những người thấy được trận chiến này kinh hãi không thôi.

Nhưng cuối cùng lại không có khí tức hủy diệt xuất hiện, thay vào đó là tất cả ánh sáng đều biến mất, bàn tay khổng lồ màu đen từ từ tan biến trong hư không, Lý Nhược Ngu đáp xuống đỉnh Chuyết phong.

- Tốt, tốt, tốt!
Lão giả Cơ gia đáp xuống, nói:
- Truyền thừa Chuyết phong quả nhiên không tầm thường, không phải kinh cổ nhưng có thể so với kinh cổ. Đạo pháp tự nhiên...có lẽ ngươi sẽ trở thành vị Đại Năng thứ hai của Chuyết phong.

Khi giao thủ lúc nãy, hai người không dùng hết toàn lực, đơn giản dò xét nhau một chút thôi. Nhưng cảnh tượng diễn ra lại làm những người khác phải giật mình.

- Không biết tiền bối giá lâm Chuyết phong là có việc gì?
Lý Nhược Ngu hỏi.

Diệp Phàm cách đó không xa có chút kinh ngạc. Tuổi Lý Nhược Ngu đã lớn như thế mà còn gọi người này là tiền bối, chắc chắn là cao nhân Cơ gia.

- Rảnh rỗi ngồi yên không chịu được, đi ra ngoài một chút, thuận tiện tìm một hậu nhân.

Đúng lúc này, Cơ Tử Nguyệt đang ẩn núp trong nhà nhỏ hơi nháy mắt một chút, rồi đi ra. Nàng hô lên:
- Tổ gia gia, sao ngài lại tới đây?

- Tất nhiên là tìm con.

- Cơ Hồng huynh giá lâm Thái Huyền môn ta, sao không lên tiếng nói trước?
Một vị thái thượng trưởng lão Thái Huyền môn ở viễn không truyền âm.

- Tùy tiện xông vào, kính xin đạo hữu thứ tội.
Lão nhân Cơ gia tên Cơ Hồng chắp tay về phía hư không.

Cơ Hồng bay lên trời, đi tới nơi viễn không phát ra âm thanh, gặp mặt với cố nhân.

Diệp Phàm ở trên đỉnh Chuyết phong hơi chột dạ, hắn đang tính đường chạy. Chẳng qua, nếu bỏ đi như thế, hắn lại cảm thấy có lỗi với Lý Nhược Ngu.

Nhưng dường như Cơ Tử Nguyệt đã dự đoán được từ trước, nàng nhẹ nhàng bay tới ngăn đường đi của hắn, nói:
- Tiểu hài tử xấu xa, đang tính đường bỏ đi hả?

- Không có, ta đang tản bộ mà thôi, ngươi quá đa nghi rồi.
Diệp Phàm phủ nhận ngay lập tức.

- Chắc chắn trên người ngươi có rất nhiều bí mật, nếu không, tại sao lại chột dạ như thế...
Cơ Tử Nguyệt đi xung quanh hắn vài vòng, rồi quay đầu lại, nói:
- Một lát nữa ngươi đi cùng với ta về Cơ gia.

"Đánh chết ta cũng không đi!", đây là câu Diệp Phàm nói thầm trong lòng, nhưng mặt ở ngoài lại nở nụ cười, nói:
- Cầu còn không được, nếu có thể làm rể Cơ gia thì còn tốt hơn.

- Tiểu hài tử xấu xa, biết cái gì...
Cơ Tử Nguyệt khẽ cười, nói:
- Ta có một đường muội, năm nay vừa chín tuổi, rất xứng đôi với ngươi.

- Ta không có thiếu con gái...

- Ngươi đang nói lung tung gì đó?
Cơ Tử Nguyệt trừng mắt nhìn hắn một cái.

Cuối cùng, Cơ Hồng quay trở lại Chuyết phong, nói với Cơ Tử Nguyệt:
- Ta có việc gấp phải rời đi, con đừng có đi loạn. Tạm sống ở Thái Huyền môn đã, tình huống bên ngoài hiện nay hơi phức tạp...

Nói xong những lời này, Cơ Hồng liền vội vã rời đi.

Đối với việc này, Diệp Phàm rất hài lòng, ít nhất hắn còn thời gian chuẩn bị để rời đi.

Say đó không lâu, chưởng giáo Thái Huyền môn và một số cao nhân cũng bay ra khỏi 108 ngọn chủ phong, bay về phương xa.

- Xảy ra chuyện gì?

Bên trong Thái Huyền có rất nhiều đệ tử nghị luận, chưởng giáo và các thái thượng trưởng lão cùng nhau xuất động, đây là chuyện nhiều năm chưa xảy ra.

Cho đến một ngày sau mới có tin tức truyền đến: một lão nhân điên điên khùng khùng hiện ra trong lãnh thổ nước Ngụy, nghe nói là cao thủ tuyệt thế sáu ngàn năm trước.

Tin tức này chấn động khắp nơi, các cường giả điên phong ở các nước chung quanh, cho đến bên Cơ gia, Diêu Quang Thánh Địa, Thái Huyền môn...đều xuất động đi tìm.

- Hắn là một cường giả cái thế năm xưa, đã sống hơn sáu ngàn năm rồi, không thể ngờ còn sống trên đời này được!

- Sao một người có thể sống được hơn sáu ngàn năm chứ? Hắn đúng là một bộ sách lịch sử còn sống, đã trải qua biết bao thời đại bóng tối và ánh sáng, đúng là kỳ tích.

Rất nhiều người trong Thái Huyền môn nghị luận.

Sau khi Diệp Phàm nghe được tin tức thì chấn động trong lòng. Thoáng cái hắn đã nghĩ tới lão điên kia, nhất định là hắn!

Sáu ngàn năm trước, Thiên Tuyền Thánh Địa đang hưng thịnh thì phát động toàn bộ lực lượng đánh vào cấm địa Thái Cổ. Nhưng kết quả cuối cùng lại là một đi không trở lại, biến mất khỏi thế gian.

Lão điên đúng là người duy nhất may mắn còn sống sót, rất nhiều người muốn biết sáu ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc "hoang" dưới thâm uyên vô tận là tồn tại như thế nào?

Sáu ngàn năm trước, tu vi lão điên đã đạt đến mức kinh thiên động địa, khó tìm được đối thủ ở Đông Hoang. Một nhân vật tuyệt đỉnh như vậy có thể sống thêm được sáu ngàn năm mà không chết, tất cả mọi người muốn biết hắn đã đạt tới cảnh giới nào? Còn cách tiên xa lắm không?

Nhất là những thế lực lớn siêu nhiên như Cơ gia và Diêu Quang Thánh Địa, các thái trượng trưởng lão của họ đều mong muốn nói chuyện với một nhân vật cái thế như vậy. Đối với những người này, lão điên còn có sức hấp dẫn lớn hơn mấy bộ kinh cổ ở Đông Hoang.

Ngày thứ ba lại có tin tức truyền đến.

- Điên rồi, cường giả cái thế kia đã điên rồi, hắn cứ khóc rồi lại cười, không ai có thể nói chuyện cùng.

- Thật là đáng sợ! Rất nhiều vị cao nhân muốn nói chuyện với hắn, nhưng hắn chỉ phất tay một cái là đánh bay họ ra, không ai tới gần được. Sáu ngàn năm trước đã có tu vi kinh thiên động địa, rốt cuộc thực lực của hắn hiện giờ đã cao đến mức nào...

- Biến mất...hắn chỉ mới đi mấy bước đã vượt xa vạn dặm, bỏ lại vô số dãy núi phía sau, trực tiếp ra khỏi nước Ngụy. Không ai có thể theo kịp bộ pháp của hắn, ngay cả bóng lưng còn nhìn không thấy.

******

Lúc này Cơ Tử Nguyệt đang chặn Diệp Phàm lại, không để hắn rời đi, nói:
- Có phải bộ pháp ngươi hay sử dụng được học từ lão điên kia không?

- Ngươi đang nói lung tung gì vậy, ta nghe không hiểu!
Diệp Phàm không thể thừa nhận chuyện này.

- Chắc chắn có quan hệ với nhau. Trong sách cổ Cơ gia ta có ghi lại bộ pháp rất chi tiết này, đó là bộ pháp đã siêu việt thuật pháp súc địa thành thốn, tuyệt thế vô song trên đời, trong thiên hạ chỉ có lão điên biết.

Càng lúc Diệp Phàm càng cảm thấy nha đầu này quá tinh ranh, hầu như biết được mọi bí mật của hắn. Hắn mới chỉ không chú ý một lúc, nha đầu này đã cảm thấy được dị thường rồi.

- Tiền bối, rốt cuộc trên đời này có tiên hay không?
Diệp Phàm đi tới đỉnh núi, thỉnh giáo Lý Nhược Ngu.

- Thế nhân ai cũng hỏi điều này, thật ra có hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần chúng ta tin tưởng có thể thành tiên là được, rồi hãy dần dần tìm hiểu.

- Rốt cuộc lão điên kia đã đạt tới cảnh giới nào? Theo thông thường, việc hắn sống được sáu ngàn năm là một kỳ tích, chẳng lẽ còn chưa thành tiên sao? Sợ rằng cả Thần thể Đông Hoang cũng không sống lâu như vậy được.

- Không thành được tiên, hắn liền điên. Có lẽ hắn chính là như vậy.
Lý Nhược Ngu cũng có chút cảm thán.

Ở Thái Huyền môn này, ngoài 108 ngọn chủ phong ra, còn có rất nhiều ngọn núi thấp hơn tựa vào. Và cũng không phải núi nào cũng có tiên khí lượn lờ, có vài nơi rất hoang vu, giống như Chuyết phong vậy.

Mấy ngày nay Diệp Phàm vẫn chưa rời đi, hắn đang tìm hiểu xung quanh Thái Huyền môn, không ngừng hỏi các đệ tử và một số người xem thử cần có những điều kiện nào thì môn phái mới mở Vực Môn ra cho đi.

*****

Mặt trời ngã dần về phía tây, ánh nắng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời. Diệp Phàm đi tới một sơn lĩnh hoang vu, nơi này khắp nơi đều là bụi gai, dây leo chằng chịt.

Ngay một khắc này, hắn thoáng cái đã ngây dại. Bởi vì trên một tảng đá lớn ở phía tây sơn lĩnh có một lão nhân tóc trắng xóa đang nằm ngửa lên, đối mặt với trời chiều.

Quần áo người này rách rưới, thoạt nhìn rất cổ xưa, không giống y phục thời nay. Miệng thì không ngừng lẩm bẩm, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.

Lão điên, là lão điên!

Diệp Phàm thất kinh, hắn không thể nào ngờ rằng có thể gặp được lão điên ngay trong Thái Huyền môn này, sao có thể như vậy? Không phải ba ngày trước hắn đã ra khỏi nước Ngụy, đi tới chỗ khác rồi sao?

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK