Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người đều biết, lúc người khác không vui, bạn thốt ra lời gì chắc chắn cũng sẽ gặp xúi quẩy. Người ta gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, lúc người khác đang vui vẻ, bạn mở lời, có lẽ có thể làm ít mà lợi nhiều. Câu này chính là đang nói tới Mai Trường Phong, lúc này cũng tương đối vui vẻ.

-Mai Tư lệnh, Chủ tịch Phán Nhi đem toà nhà văn phòng tổng bộ của Truyền thông Giang Nam đặt tại khu Kinh tế mới Hồng Liên. Việc này, tôi còn chưa tìm được cơ hội thể hiện lòng cảm ơn.

Diệp Phàm chuyển chủ đề, đây là đang tìm “cơ hội”.

Cách nghĩ của con người đôi khi sẽ đi vào một góc chết, cảm thấy trước mặt không còn đường có thể đi. Kỳ thực, bạn thay đổi cách nghĩ, thay đổi góc độ, có lẽ sẽ thấy đằng trước đường rộng thênh thang. Diệp Phàm sau khi không tìm thấy một điểm nào có thể bắt đầu, dứt khoát nói tới những chuyện xem ra chẳng liên quan gì, kỳ thực, trong đó có lẽ sẽ tìm ra cơ hội.

-Cảm ơn cái gì? Thương nhân coi trọng cái lợi, trước nay tôi chưa từng che giấu điểm này. Cô ấy đồng ý đặt toà nhà văn phòng tổng bộ ở khu Kinh tế mới Hồng Liên các anh, tất nhiên đã nhìn thấy ưu thế mạng lưới quan hệ và địa lý của khu Hồng Liên. Nếu ở Hồng Liên không kiếm ra tiền, thì dù quan hệ giữa anh và Mai gia chúng tôi có tốt, Phán Nhi cũng không đặt toà nhà văn phòng tổng bộ ở Hồng Liên.

Mai Trường Phong cười cười, nhìn Diệp Phàm, nói:

-Kỳ thực, cô em này tôi rất hiểu, trong việc làm ăn, đừng nói anh, ngay cả anh trai nó là tôi nói cũng có lúc nó không thích nghe.

Nếu muốn thuyết phục cô ấy, cần phải trưng ra những điểm có lợi, nếu không, nói tình nghĩa cũng không có tác dụng, cho nên, việc này, Diệp Bí thư không cẩn dùng tới hai chữ ‘cảm ơn”

Kỳ thực, nói đúng ra, ông cụ Mai gia còn phải cám ơn anh, vì Hồng Liên giúp ông cụ Mai gia kiếm được tiền, hơn nữa, nói tới kinh doanh, ông cụ Mai gia là người phụ trách đám Phán Nhi.

Đối với phương diện này, tôi là một người không hiểu chuyện, có thể nói, hoàn toàn là người ngoại đạo. Cả đời này, tôi đã có chủ ý da ngựa bọc thây trên chiến trường.

Trên thương trường, Phán Nhi cũng là kẻ thiên phú. Về phương diện này, Phán Nhi có quyền uy tuyệt đối với lông cụ Mai gia, haizz, chỉ là đứa em gái này của tôi cá tính quá độc lập.

Đã 30 tuổi đầu rồi còn không tìm đối tượng, đợi tới lúc hoa tàn ít bướm tìm người thì đã muộn. Đời người được mấy năm thanh xuân đây?

Bí thư Diệp, nếu có người thích hợp thì giới thiệu cho Phán Nhi. Cứ như vậy mãi cũng không phải là chuyện tốt.

Ông cụ lo lắng lắm rồi, nhưng Phán Nhi lại chẳng lo gì.

Diệp Phàm nghe xong rất xấu hổ. Mai Trường Phong lại bảo mình mình làm bà mối cho Mai Phán Nhi.

Trong lòng nghĩ ông đây còn chưa đê tiện tới mức như vậy. Tự mình đẩy người phụ nữ của mình ra ngoài, gần đây sao thế không biết, không phải nghiện làm bà mối mất rồi chứ, đã xe duyên mấy lần rồi, việc của mình cùng Viên Viên cũng có làm được gì đâu. Bà mối này làm việc thật sự quá thất bại…

-Hoàng đế không vội, thái giám vội.

Lúc đó, Mai Thiên Kiệt ở bên chêm một câu.

-Cút qua một bên, tiểu tử, nói ai là thái giám. Nếu để ông nghe thấy, không rút gân mày mới lạ.

Mai Trường Phong cười, có ý dạy bảo con.

-Con nói lại còn sai sao? Việc lớn đời người, cô Phán Nhi tự có cách nghĩ của mình. Kỳ thực, kết hôn hay không thì có làm sao? Bây giờ, bên châu Âu có rất nhiều phụ nữ cả đời không kết hôn. Con thấy cô Phán Nhi cũng có cách nghĩ này. Chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của cô phải không? Theo tính của cô, nếu bức cô, cô sẽ chạy ra nước ngoài, chúng ta sao biết được cách nghĩ nào của cô?

Mai Thiên Kiệt nói cũng khá có lý.

Mai Trường Phong trừng mắt nhìn con trai, nhưng bị nghẹn lại . Đột nhiên, Mai Trường Phong cười phá lên, nói:

-Vậy sao tiểu tử con lại vội vàng nhờ bí thư Diệp gọi Ninh Hoà Hoà ra. Đã ảnh hưởng mốt kết hôn của châu Âu rồi, vậy con cũng sống độc thân đi!

-Việc này khác mà bố, con trai bố còn có trọng trách duy trì dòng máu của Mai gia, sao giống cô Phán Nhi được. Cô có sinh con cũng là con cái của gia đình người ta. Nhà chúng ta và nhà họ khác nhau rất nhiều, nên bố phải khẩn trương tác thành cho con với Hoà Hoà mới đúng, nếu không, ông cụ Mai gia… Ha… ha…

Nghe Mai Thiên Kiệt thốt ra những lời này, Diệp Phàm suýt chút phì cười.

Hơn nữa, lại thoáng trầm tư, nếu mình cùng Phán Nhi sinh con, không biết ông cụ Mai gia nghĩ thế nào.

-Tác thành cái rắm. Cánh mày cứng rồi phải không, dám uy hiếp cả cha mày.

Mai Trường Phong thuận tay đánh vào đầu Mai Thiên Kiệt một cái, khiến anh ta quay sang bên cạnh Diệp Phàm, bĩu mồi hừ giọng nói:

-Nói thì chỉ nói thôi, quân tử nói miệng không nên động thủ. Quân nhân như bố thật thô lỗ, hơi tí là đánh người.

-Đánh chết mày mới đúng, tiểu tử,còn chưa trưởng thành nữa à, phải vứt mày vào quân ngũ rèn luyện một phen, có lẽ mới trưởng thành được.

Mai Trường Phong bật cười.

-Ý này không tồi đâu, Mai Tư lệnh. Tôi thấy Quân đoàn Số 2 vừa thành lập ở Thuỷ Châu cũng được đấy. Nếu Thiên Kiệt tới đó cũng là một cơ hội.

Diệp Phàm vừa nghe thấy, liền cảm thấy đây chính là cơ hội mở lời, lập tức mở đem chủ đề đó ra nói. Trong lòng cũng có chút cảm kích Mai Thiên Kiệt vì đã tạo cơ hội cho mình.

- Nó đi, người ta sẽ cần nó sao. Sư đoàn A là binh chủng mới lập thành của nước Cộng hoà, là binh chủng mới bao gồm hải lục không quân có thể xuất kích trong mọi thời tiết địa hình.

Nói họ là tinh anh của đại quân khu Lĩnh Nam cũng không quá, trước đây nói Báo Săn là chiêu bài của đại quân khu Lĩnh Nam, kỳ thực không đúng.

Bộ đội Báo Săn mặc dù có bảy, tám trăm người, nhưng những kẻ làm việc lặt vặt còn nhiều hơn quân nhân chính thức. Đội viên Báo Săn chính thức không quá 400 người.

Còn lại, đều là bộ đội tạp dịch làm những việc hậu cần cho Báo Săn. Số người ít, không có qui mô, Báo Săn chỉ thích hợp trong những cuộc chiến đặc biệt.

Mà sư đoàn A là những dũng sĩ chân chính có thể đem toàn bộ máu huyết ra chiến trường. Nhưng nếu chỉ bàn năng lực riêng của từng binh sĩ, bất kỳ một binh lính nào của Sư đoàn A cũng chẳng thể qua được thành viên chính thức của Báo Săn.

Nhưng trên chiến trường là chú ý tới hợp thành tác chiến, hơn nữa là đại chiến trường hóa. Trong một chiến trường thật sự, Báo Săn lại không bằng sư đoàn A.

Hễ nói tới sư đoàn A, Mai Trường Phong nói ra những lời tương đối đắc ý, bởi vì Diệp Phàm sớm đã điều tra rõ rồi.

Sư đoàn A chính là con át chủ bài mới của quân khu Lĩnh Nam, Mai Trường Phong là Phó Tư lệnh, xếp hàng thấp nhất trong đại quân khu Lĩnh Nam, đương nhiên cũng muốn tạo ra chút ít thành tích.

Nhưng, quan quân trong thời bình muốn được đề bạt, cũng chỉ dựa vào kinh nghiệm mới hơn được tuổi trẻ, Mai Trường Phong rất thất vọng, mặc dù ông cụ là uỷ viên quân uỷ, nhưng quân uỷ cũng có nhiều người, Những gia đình quân giới có năng lực như Mai gia trong nước cộng hòa này chẳng ít.

Mai Trường Phong muốn sao trên ve áo mình từ một thành hai sao, cho dù là thành viên trong gia đình Mai gia cũng rất khó.

Dù sao, trung tướng vẫn là cánh cửa đi vào thế giới quân nhân cao cấp trong nước. Bình thường chức phó ở đại quân khu đều là trung tướng, Mai Trường Phong chỉ cách cửa này một bước, nên luôn tìm kiếm cơ hội.

Sư đoàn A chính là cơ hội của ông. Ông luôn tranh thủ đem sư đoàn A vào túi mình. Cũng chính là muốn tự mình chỉ huy sư đoàn A, sau này, xây dựng sư đoàn A thành công, chính là cách để Mai Trường Phong thăng lên trung tướng.

Đương nhiên, ông nghĩ ra được cách này thì không ít kẻ khác cũng nghĩ tới. Cuối cùng, sư đoàn A xung quanh Thuỷ Châu, nhưng quan quân cao cấp trong thế giới quân nhân đã triển khải một cuộc đua mới.

Nhưng nghe nói nếu muốn đích thân chỉ hy xây dựng và huấn luyện thành công Sư đoàn A, vẫn cần sự đồng ý của thủ trưởng cao nhất Báo Săn Thuỷ Châu mới được.

Bởi vì, sư đoàn A và Báo Săn dùng chung căn cứ huấn luyện, mà kể ra căn cứ huấn luyện vịnh Lam Nguyệt trước đây vì Báo Săn nên mới sửa chữa cải tạo lại. Quyền sử dụng căn cứ ở chỗ Báo Săn, cũng chính là nói Báo Săn là chủ ở đấy.

Cho nên, sư đoàn A cần dùng thiết bị huấn luyện của Báo Săn thì phải có sự đồng ý của thủ trưởng cao nhất Báo Săn.

Báo Săn vốn thuộc về đại quân khu Lĩnh Nam, nhưng sau đó lại thay đổi, bị hai nơi quản lý, một là đại quân khu Lĩnh Nam, một là quân uỷ.

Hơn nữa, đại quân khu Lĩnh Nam chỉ hỗ trợ cung cấp hậu cần cho Báo Săn, mà không nói tới chuyện quản lý. Vô hình chung Báo Săn đã bị quân uỷ đẩy ra ngoài. Mặc dù, các tướng lĩnh cao cấp khu Lĩnh Nam đối với việc này đều có ý kiến, nhưng họ cũng biết thân phận chính thức của Báo Săn, cũng không ai dám khiếu nại.

Tuy nhiên, nghe nói thủ trưởng cao nhất của Báo Săn là Chủ tịch tự mình bổ nhiệm, hơn nữa lại rất thần bí. Chưa bao giờ lộ mặt, rất khó tìm thấy, thậm chí cũng không biết là thần thánh phương nào.

Nếu Mai Trường Phong biết đồng chí Diệp Phàm ngồi trước mặt mình chính là thủ trưởng cao nhất của Báo Săn, ông chắc sẽ kinh hãi tới mức đờ đẫn mất.

Đương nhiên, thủ trưởng cao nhất của Báo Săn không tìm thấy thì mọi người đành đi đường vòng cứu quốc tìm người chủ trì bên ngoài là Trương Cường, nên gần đây Trương Cường phải tiếp nhận rất nhiều cuộc điện thoại, đều là của các thiếu tướng trong nước gọi tới.

-Việc Mai tư lệnh nói tới tôi cũng có chỗ đồng cảm, mặc dù đối với việc quân đội tôi chẳng hiểu gì, nhưng trước đây cũng nghe anh Thiết nói qua chuyện này. Gần đây về Thuỷ Châu có lần cả ngày ngồi uống rượu với Trương Cường, cũng nghe cậu ấy nói qua rất nhiều việc liên quan tới quân đội.

Chủ đề Diệp Phàm vừa nói tới, trúng ngay vào chỗ ngứa của Mai Trường Phong.

Bởi vì Mai tư lệnh gần đây rất muốn tiếp cận Trương Cường, nhưng chưa tìm được chỗ tiếp cận. Mai Trường Phong thậm chí còn chuẩn bị bỏ cả thể diện để đi nhờ con rể Tề Thiên. Do Tề Thiên là cố vấn của Báo Săn, có quan hệ rất tốt với Trương Cường, nhưng vừa hỏi con gái Mai Diệc Thu mới biết mặc dù lời nói của Tề Thiên có tác dụng nhất định đối với Báo Săn, nhưng không thể quyết định thay Trương Cường.

Sau đó lại bị ông già bức ép, Mai Diệc Thu đành nói, là Diệp Phàm quan hệ rất thân thiết với Thiết Chiêm Hùng, từ đó mới quen Trương Cường, mà Trương Cường rất nghe lời Diệp Phàm. Đây mới là nguyên nhân chính khiến Mai tư lệnh hôm nay ra mặt nhiệt tình uống rượu với đồng chí Tiểu Diệp.

-Không biết sư trưởng Trương nói thế nào, tôi lại rất muốn biết.

Mai Trường Phong giả vờ hiếu kỳ, tuỳ tiện cười hỏi.

Biết ông ta muốn nghe ngóng việc liên quan tới Trương Cường, Diệp Phàm thản nhiên nhấp một ngụm rượu, nói:

-Trương Cường nói, gần đây rất phiền, còn không phải bị Sư đoàn A làm nháo nhào lên sao.

-Không nghiêm trọng đến thế chứ? Trương Cường là người chỉ huy cao nhất của Báo Săn, sư đoàn A là do đồng chí Trấn Trung Lương phụ trách, lại không cần sư trưởng Trương phụ trách mà? Hơn nữa, vịnh Lam Nguyệt là căn cứ của Báo Săn, sư đoàn A còn phải mượn căn cứ của Trương Cường, việc này sao lại ầm ĩ phiền tới sự yên bình của sư trưởng Trương?

Mai Trường Phong nghi hoặc không hiểu, Diệp Phàm thừa biết ông ta đang giả vờ.

-Không phải nghe nói người chỉ huy cao nhất của sư đoàn A không phải là Trấn Trung Lương sao, anh ta chỉ phụ trách việc cụ thể thôi. Nghe nói đại quân khu Lĩnh Nam sẽ phái một đồng chí phụ trách cụ thể việc sư đoàn A. Việc này cũng rất lạ, theo lý phải là do đại quân khu Lĩnh Nam cử người chỉ huy tới mới đúng. Ông thấy sao, lạ không?

Diệp Phàm nói nửa vời, còn lắc lắc đầu, kiểu như đang câu cá

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK