- Thực tại khiến người ta không ngờ, vốn cho rằng hắn sẽ lặng lẽ trở về Đồng Lĩnh. Không ngờ mấy ngày không gặp, đã ngược lại.
Hơn nữa, vừa trở lại đã mang đến cho chúng ta niềm vui bất ngờ. Việc này, chỉ cần Hoa Đông Thành hết sức tương trợ thì tám phần có thể thành công.
Lâm Cường tôi đã sớm mong đợi ngày này rồi.
Ánh mắt Lâm Cường trở nên kiên nghị, tuy nhiên, ánh mắt của ông ta lại nhìn Đổng Thanh Thanh.
- Bầu trời của Phong Châu, lẽ nào thực sự phải thay đổi rồi?
Đổng Thanh Thanh giống như tự nói với mình một câu.
- Tạm thời lật trở lại những ngày cũ thì cũng tương đối khó, tuy nhiên ít nhất vận mệnh cũng mong chờ vào phương hướng phát triển của chúng ta. Đây là một tình thế tốt, hãy xem kết quả sau này như thế nào.
Lâm Cường khẽ lắc đầu và uống một ngụm trà.
- Chủ tịch Lâm, liệu chúng ta có nên làm gì đó không?
Đổng Thanh Thanh hỏi.
- Là phải làm cái gì? Hai năm nay, tôi sắp bị chết nghẹt rồi.
Thái độ của Lâm Cường càng kiên quyết hơn.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm bảo Phó trưởng ban Thư ký tỉnh ủy Vạn Đạt Thành tập hợp các thành viên của tổ thu hút đầu tư và Phòng Thương mại đến.
Tuy nhiên, sắc mặt của Vạn Đạt Thành có chút khó coi.
- Thế nào hả đồng chí Đạt Thành? Có phải là gần đây đã mệt mỏi vì công việc rồi. Đồng chí Đạt Thành, phải chú ý nghỉ ngơi đấy.
Diệp Phàm liếc nhìn Vạn Đạt Thành.
- Danh thiếp của những người được điều động đều đã được làm xong rồi. Tuy nhiên, hình như họ đều có việc, đi công tác làm việc này việc kia, hơn nữa, trong những người được điều động đã có hơn một nửa ốm xin nghỉ rồi.
Vạn Đạt Thành vẻ mặt buồn bực.
- Vẫn có mấy người “còn sống” chứ?
Diệp Phàm nghiêm nghị “hừ” nói. Biết rằng do Thái Lượng đứng phía sau giật dây.
- Vâng vẫn còn, tuy nhiên, chỉ có ba người. Chỉ có mấy người như vậy thì triển khai công việc thế nào. Lẽ nào thực sự muốn chơi chúng ta?
Vạn Đạt Thành hơi tỏ ra phẫn nộ.
- Bí thư Thái nói thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn có thể nói thế nào, dù sao cũng đan chơi trò “giật dây”. Hơn nữa bề ngoài tỏ ra rất tích cực. Đề nghị chúng ta nếu thay những người bị ốm này cũng được.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy thay người cũng không phải là việc chính. Hơn nữa, lần này điều động người đều là tôi dựa trên ý kiến lấy từ các ban, ngành. Đã chọn ra những cán bộ chủ chốt của các ban, ngành khác nhau.
Nếu những cán bộ chủ chốt đó đều không thể đến thì còn có thể làm được việc gì? Chúng ta lần này phải đánh một gậy thật đẹp, quyết không thể vì một đời thấp hèn vô dụng mà làm hỏng đi đại sự của chúng ta, từ đó lại phụ lòng mong đợi của lãnh đạo tỉnh ủy.
Vạn Đạt Thành nói.
- Anh lại đi thông báo. Yêu cầu những nhân viên của các ban, ngành được điều động một tiếng sau phải có mặt. Có bệnh thì chúng ta sẽ mời chuyên gia đến chữa cho họ. Nói với bọn họ, một khi chuyên gia đến khám không có bệnh gì nghiêm trọng mà không làm được việc, Diệp Phàm tôi sẽ đưa ra kỷ luật.
Diệp Phàm lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Vạn Đạt Thành gật đầu, sau đó nói:
- Chỉ sợ những chuyên gia đó cũng không dám nói sự thật.
- Ha ha, chúng ta sẽ mời vài chuyên gia thực sự từ Sở Y tế tỉnh xuống mới được. Những chuyên gia này thực sự là cao thủ. Có bệnh hay không có bệnh nhìn một cái là có thể phát hiện ra.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng.
- Vậy thì được, tôi lập tức đi sắp xếp.
Vạn Đạt Thành dường như lấy lại hứng thú, vội vàng đi.
Vạn Đạt Thành. Con người gian manh xảo quyệt. Muốn châm ngòi giữa ta và Thái Lượng, chỉ điều động có mấy người mà Vạn Đạt Thành ngươi cũng không làm được vậy mà vẫn ngồi vào chức Phó Trưởng ban thư ký tỉnh ủy, vậy phải chuyển “tổ” đi thôi.
Hơn nữa lão Vạn trước đến giờ vẫn nhờ cần cù tháo vát mà nổi tiếng, lại là thân tín số một của tỉnh ủy, cấp dưới nào dám đối đầu với hắn ta, thì đó không phải là tự tìm điều không vui. Việc này, rất có khả năng là Vạn Đạt Thành cố ý làm. Chờ mình đắc tội với Thái Lượng mà thôi, chơi thủ đoạn hay lắm. Diệp Phàm nhìn theo phía sau Vạn Đạt Thành trầm ngâm suy nghĩ.
Trước 9 giờ sáng, Hoa Đông Thành dẫn đầu đoàn người Hoa gia đã đến trước cửa phòng làm việc tạm thời của Diệp Phàm.
- Hoa đương gia. Việc của các ông bên đấy đã sắp xếp xong xuôi chưa?
Diệp Phàm vẻ mặt tươi cười đưa tay bắt chặt tay Hoa Đông Thành.
- Trợ lý Diệp, việc của chúng tôi ổn thỏa rồi. Hôm nay đến chủ yếu là muốn trao đổi việc triển khai công việc thế nào với nhân viên Tổ trù bị thu hút đầu tư của các anh một chút.
Tuy chúng tôi đều là những lão già thô lỗ. Có vài người còn gọi tôi là lão “đồ cổ”. Tôi biết tật xấu của mình, so với thời đại mà nói, tôi cũng có chút không theo kịp.
Tuy nhiên, một khi khúc mắc được tháo bỏ, Hoa Đông Thành tôi vẫn thực sự không già. Việc hợp tác đầu tư lần này tôi giao toàn quyền cho con trai thứ hai của tôi Hoa Hướng Bắc.
Có việc gì cụ thể sẽ do nó giải quyết. Nếu cần Hoa Đông Thành tôi xuất hiện thì xin trợ lý Diệp nói một tiếng là được rồi. Hoa mỗ chỉ cần còn một hơi thở cũng phải đến. Hơn nữa, ở khu vực địa bàn Phong Châu này.
Trên thị trường vật liệu da thì cái mặt này của Hoa Đông Thành tôi cũng có chút tác dụng.
Hoa Đông Thành thể hiện thái độ ra mặt.
- Hoa đương gia quá khiêm nhường rồi, trước kia chỉ là ngang tàng một chút. Bởi vì khúc mắc trong lòng chưa được giải tỏa.
Bây giờ thì không như thế nữa rồi, trở nên rộng rãi, Hoa đương gia ông vẫn có thể trấn áp được nhiều người.
Thị trường vật liệu da ở Phong Châu vẫn cần Hoa đương gia ông dẫn đầu. Tuy nhiên, tôi muốn hỏi một chút. Việc này có lẽ các ông tối qua các ông đã tổng kết rồi.
Tôi cần một khoản tiền lớn, phải làm một số việc quan trọng. Ảnh hưởng lớn hay nhỏ không quan trọng. Bây giờ là thời đại nói về quy mô và hiệu quả.
Diệp Phàm nói đến đây liếc nhìn Hoa Đông Thành hỏi:
- Các ông có thể đầu tư được khoảng bao nhiêu?
- 3 tỷ.
Hoa Đông Thành hơi có vẻ đắc ý nói:
- Tối qua tôi đã gọi những người có cổ phần ở Hoa gia đến, tính toán tổng thể.
Mọi người nói cơ hội lần này rất khó có được, đều muốn đánh cuộc một lần. Bọn họ nói rằng tin tưởng vào tầm nhìn của trợ lý Diệp, vì thế, bỏ ra toàn bộ số tiền nhàn rỗi.
Ba tỷ này là tiền mặt. Nếu muốn hợp tác với tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân của Pháp.
Giá trị của Xưởng Hoa gia chúng tôi thực sự không ít tiền. Tính ra thấp nhất cũng có thể được mấy tỷ. Hơn nữa, nếu thực sự cần Hoa gia chúng tôi còn có một ít ngọc.
Mang ra một bộ trị giá cũng phải mấy chục triệu. Bên này xem như có thể gom góp được một ít tiền đầu tư.
- Việc đó.
Diệp Phàm gật gật đầu nói:
- Xưởng của các ông, thực ra tôi còn có một ý tưởng khác.
Xưởng của các ông không thể bỏ đi được, phải giữ lại. Ở đó có thể làm nơi xử lý tinh phẩm vật liệu da.
Hơn nữa, còn là biểu tượng của Phong Châu. Có thể làm một địa điểm du lịch, ví dụ như nhà bảo tàng tham quan mua sắm vật liệu da.
Hơn nữa, ngành thủ công chế tác vật liệu da của Hoa gia các ông cũng là bí mật của các ông. Về xử lý như thế đến lúc đó sẽ do các ông và tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân bàn bạc cụ thể là được.
Về việc bảo mật tôi có thể cung cấp cho các ông một số cách. Đến lúc bàn bạc sẽ nói tiếp về chuyện này.
- Trợ lý Diệp, bây giờ chúng tôi là lo lắng là người ta không để ý đến chúng tôi.
Lúc này Hoa Hướng Bắc có chút lo lắng nói.
- Đúng vậy trợ lý Diệp, chúng tôi đã tìm hiểu rồi. Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân là doanh nghiệp nổi tiếng thế giới.
Là doanh nghiệp có thể xếp trong 100 doanh nghiệp lớn nhất trong bảng xếp hạng các doanh nghiệp trên thế giới của Forbes. Công ty con có mặt ở nhiêu quốc gia, hơn nữa, sản phẩm về vật liệu da rất nhiều.
Chế tác tinh xảo, giá cả đương nhiên cũng không xa xỉ. Vậy thì một Xưởng ở nơi khó khăn này của Phong Châu chúng ta thì làm sao người ta có thể để mắt tới.
Hoa Duy Nhất người ủng hộ Hoa Đông Thành thành thực nói nói.
Không thể nói như vậy được, đất có chỗ tốt của đất. Ví dụ lấy các ông ra mà nói, lịch sử sản xuất vật liệu da có thể đạt tới thời kỳ Đường Tống.
Hơn nữa thời kỳ Minh Thanh vật liệu da của Hoa gia càng tuyệt nhất Trung Quốc. Là cống phẩm cho Hoàng thượng. Những cái này đáng để tự hào, hơn nữa ai nói thủ công không đáng tiền.
Ví dụ nói về ô tô, vì sao Rolls-Royce lại được tôn sùng như vậy. Đó là vì người ta làm ra rất tốt.
Hơn nữa, thủ công chiếm phần rất lớn trong đó. Quần áo do máy móc sản xuất ra chắc chắn không đắt tiền bằng may đo.
Bởi vì, người ta đo số đo cơ thể để may ra. Hơn nữa, đồ chế tác thủ công luôn có tính đặc thù, không giống những sản phẩm phổ thông đại chúng giá trị kém hơn nhiều.
Diệp Phàm cười nói.
Hai bên nói chuyện khoảng 40 phút, Vạn Đạt Thành lại nói.
- Trợ lý Diệp, thành viên của tổ kế hoạch tổng cộng 20 người. Ngoài hai đồng chí đi công tác ở tỉnh Tây Lâm, 18 người đồng chí khác đều đã đến.
Vạn Đạt Thành vẻ mặt tươi cười nói.
- Đến rồi thì tốt, chúng ta đi xem xem.
Diệp Phàm nói, sắp xếp cho người của Hoa Đông Thành nghỉ ngơi một chút, sau đó đi thẳng đến phòng họp.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, 18 đồng chí được điều động đều cung kính đứng lên vỗ tay hoan nghênh.
- Hôm nay thấy tinh thần của các đồng chí có lẽ rất tốt đấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Trợ lý Diệp, mấy ngày trước thực ra là bị ốm. Tuy nhiên sau khi đã uống thuốc cảm thấy sức khỏe tạm ổn. Vì thế chúng tôi đã trả phép rồi. Có thể được làm việc dưới tay trợ lý Diệp đó là vinh hạnh của tôi.
Phó thường trực phòng Công an địa khu Phong Châu đồng chí Trần Thu nói.
- Thực sự là khỏi bệnh rồi, tôi đã nhờ chuyên gia của Sở Y tế tỉnh về khám bệnh cho các thành viên của tổ công tác trù bị.
Diệp Phàm trong lòng nghĩ “không chắc đâu”, ánh mắt lại liếc qua lão ta, khẽ cười nói.
- Đúng vậy, trợ lý Diệp nghe nói thành viên của tổ Trù bị hơn một nửa bị ốm đã rất lo lắng, các anh đều là thành viên của Tổ Trù bị, thiếu các anh thì công việc làm sao mà triển khai được? Vì thế đã mời chuyên gia đến khám cho các anh, hi vọng có thể sớm bình phục trở lại để tập trung làm việc. Việc hình thành thống nhất thị trường vật liệu da ở Phong Châu chúng ta không thể thiếu các đồng chí!
Vạn Đạt Thành thầm “hừ” một tiếng.
- Trợ lý Diệp, Trưởng ban thư ký Vạn. Bệnh của tôi thực sự là khỏi rồi, đã đến kiểm tra ở bệnh viện của Địa khu rồi. Không cần các chuyên gia khám lại đâu. Cảm ơn ý tốt của trợ lý Diệp, chúng tôi sẽ tập trung mười hai phần tinh thần để làm tốt việc thu hút đầu tư và điều chỉnh thống nhất thị trường.
Phó Thường trực Phòng Xúc tiến đầu tư Lưu Bình vội nói.
Người này đương nhiên biết trò của mình và những người khác đều đã sớm bị con mắt tinh tường của trợ lý Diệp nhìn ra rồi.
Bây giờ nếu không lập tức bày tỏ thái độ thì sợ cục u nhọt trong lòng lãnh đạo ngày càng lớn sau đó đến lúc không thể điều hòa được nữa thì mình và mọi người có lẽ sẽ bị đưa xuống nơi nào đó mát mẻ.
Mời chuyên gia đến chính là đòn sát thủ của trợ lý Diệp. Cũng là một lần cảnh cáo đối với những đồng chí không hợp tác.
Thực tế, Lão Lưu và những người khác cũng như là nhân bánh bích quy. Thật khó mà mà được, nếu anh làm thì trợ lý Diệp khen ngợi, nhưng Thái Lượng lại không vui vẻ với anh.
Nhưng, nếu anh không làm thì trợ lý Diệp là cửa ải đầu tiên đã không qua khỏi. Vì thế Lão Lưu và những người khác đã tính toán thống nhất, quyết định trước hết hãy vượt qua được cửa ải khó khăn trước mắt rồi tính sau.