- Trợ lý Diệp, mời về phòng khách ngồi.
Hoa Đông Thành làm động tác rất cung kính, lão già này phục thật sự.
- Đừng tưởng rằng có hai tay cả ngày ôm bảo vai chơi ác nghiệt, cao thủ thật sự anh còn chưa gặp qua. Anh cho là anh có khả năng trông nhà cho trợ lý Diệp là oan uổng có phải không? Đó là trợ lý Diệp cho anh vinh dự, người khác muốn cũng không được. Hừ, không mở to mắt ra mà nhìn.
Tuyết Nha lạnh như băng nhìn Xa Thiên hừ nói.
- Tôi là người giúp việc cho trợ lý Diệp, so với trông cửa còn tốt hơn.
Xa Thiên đột nhiên tức điên lên rồi, bị đàn bà khinh thường cảm thấy mất mặt. Hơn nữa, Xa Thiên có cảm giác bị lừa gạt.
Gặp Tuyết Nha cả tháng rồi, việc này thật là mất mặt, không ngờ không biết cô nhóc này là cao thủ. Cho nên Tuyết Nha vừa nói vậy chắc chắn là tức giận rồi.
- Không phục có phải không? Nếu không, chơi mấy chưởng ở đây đi?
Tuyết Nha lại lạnh lùng hừ nói.
- Chơi thì chơi, chúng ta chơi cho vui vẻ.
Xa Thiên đứng đối diện với Tuyết Nha như hai con gà chọi.
Hoa Đông Thành đang muốn bước lên ngăn, tuy nhiên diệp phàm cười khoát tay áo lôi Hoa Đông Thành về phía sau hơn trăm bước. Trong lòng tất nhiên tự nhủ, để Tuyết Nha dạy cho Xa Thiên một bài học cũng tốt, không chừng có thể mặt đối mặt.
- Đến đây đồ đàn bà!
Xa Thiên tức giận rồi, hai tay vừa động, nội khí dũng mãnh hiện ra đôi cánh ở phần eo.
Đôi cánh giả lập tức xòe ra hơn ba mét, Xa Thiên mượn lực cả người lập tức bay lên không trung tầm hai ba mươi mét. Hoa Đông Thành toát mồ hôi trán, ngẩn người, mặt đỏ lên. Xem ra là đang kích động.
Ngay cả Tuyết Nha cũng sững sờ, nhìn đôi cảnh giả từ trên không trung lao về phía mình.
Tuyết Nha cười lạnh một tiếng, Chấn Hồn Linh vừa chuyển, vung về phía đôi cảnh giả trên người Xa Thiên.
- Cô bé, đôi cánh của tôi dễ dàng làm hỏng như vậy còn gọi gì là Hoan hỉ phật bươm bướm?
Xa Thiên kiêu ngạo, ngông cuồng nói, xoay tròn đôi cánh một cái lập tức vọt đến phía sau Tuyết Nha. Hai chân giống như hổ đói vồ mồi đá xuống trên người Tuyết Nha.
Nội tức dũng mãnh lao lên mặt Tuyết Nha.
Tuy nhiên, Tuyết Nha vẫn là Tuyết Nha. Người ta đã là thập đẳng tầng thứ hai, Xa Thiên mới tiến vào thập đẳng khai nguyên vẫn còn non một chút.
Hơn nữa, Khinh Thân Đề Túng Thuật của nhà họ Tuyết cũng là một tuyệt tác. Tuyết Nha xoay trồn một cái, Xa Thiên kinh ngạc phát hiện không thấy bóng của Tuyết Nha đâu.
Thằng này sợ quá vội vàng xoay tròn một vòng muốn tránh, tuy nhiên, hiển nhiên là chậm một bước.
Cảm giác một luồng gió thổi đến dưới chân, y thầm kêu một tiếng hỏng rồi. Quả nhiên, “ba” một tiếng, giầy của Xa Thiên bị chuông của Tuyết Nha sượt qua một chút, giầy bay mất một chiếc.
Mặt Xa Thiên đỏ bừng lên, y cảm thấy quá mất mặt, cười điên cuồng một tiếng, Xa Thiên ép hai bên eo lại, một thanh đao hiện ra ở phần lưng. Xa Thiên dùng nội tức thanh đao xoay tròn trên không trung hướng về phía Tuyết Nha.
Mắt thấy sẽ đến trên đầu Tuyết Nha, cô bé này thật đúng là lợi hại, chân hơi nhún một chút, không ngờ cả người thắng tắp lui về phía sau một bước tránh đao khí.
Ngược lại, chuông kia kỳ lạ cũng bay đến trên cánh của Xa Thiên. Y liều mình muốn tránh, tuy nhiên, tốc độ của chuông rất nhanh.
Dây thừng lập tức đọng trên cánh của Xa Thiên, may mắn cảnh giả của Xa Thiên cũng được chế tạo từ lông chim đặc biệt, hơn nữa được nội khí tôi luyện, lắng đọng, cho nên lực chịu đựng có lẽ so sánh với thép được.
Xa Thiên đột nhiên cảm giác cả người nặng lên, lập tức quay đầu, y tức giận đến mức phun huyết rồi. Bởi vì y phát hiện Tuyết Nha đang đứng trên đôi cánh của y cười. Tất nhiên là người ta theo dây thừng của chuông mà đến.
Xa Thiên lột một vòng muốn quạt Tuyết Nha xuống dưới. Tuy nhiên, hiển nhiên cách này không có hiệu quả. Tuyết Nha giống như một chiếc kẹo kéo, chân dính chặt vào cánh giả. Mặc cho Xa Thiên có động như thế nào. Hơn nữa cô nàng còn cười, rõ ràng đang hành hạ Xa Thiên.
- Quát ư, cứ quạt mạnh đi.
Tuyết Nha nói một câu làm Xa Thiên phun huyết.
- Tốt lắm, được rồi, kết thúc thôi.
Diệp Phàm phủi tay cười nói.
Xa Thiên đỏ bừng mặt, đành rơi xuống đất, cúi đầu nói:
- Chủ công, tôi thua.
- Sao chẳng kết thúc sớm, làm tôi hao phí khí lực rồi.
Tuyết Nha tức giận nhìn hắn một cái.
- Hừ, cô bé, chớ đắc ý, một năm sau chúng ta đầu lại.
Xa Thiên không phục hừ nói.
- Bất luận lúc nào, nếu anh muốn đánh thì cứ đề xuất.
Tuyết Nha cười cười nhìn chằm chằm Xa Thiên.
- Vậy thì một năm.
Diệp Phàm cười, nói thầm với Xa Thiên:
- Làm gì phải đấu với đàn bàn, cậu nữa, thêm chút sức đưa nàng lên giường đi. Đến lúc đó công phá cửa thành xong còn không phải là muốn chút giận thế nào cũng được sao? Đàn bà, mãi mãi nằm dưới thôi…
- Việc này….
Xa Thiên hơi chần chừ, len lén nhìn Tuyết Nha, hình như cũng động lòng rồi, quay người nhỏ giọng nói:
- Mẫu người như con cọp này tôi ở với cô mỗi ngày không phải xui xẻo sao?
- Cậu thật là ngu ngốc, một khi đã lên giường rồi, phụ nữ vẫn để cho cậu bố trí thôi, vả lại cô ấy cũng không thể quá hung giữ. Cậu đó, bình thường hào hùng đi đâu hết rồi. Hơn nữa, có tôi ở đây cậu sợ gì. Đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách để cậu xử lý cô ấy sau này, được hay không vẫn là do cậu.
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Ừ, cảm ơn chủ công, tôi nhất định nghĩ cách đưa cô ấy lên giường.
Xa Thiên đỏ bừng mặt gật gật đầu.
- Hai người đàn ông thì thụp giống như đàn bà không sợ mất mặt à?
Tuyết Nha nhìn thấy ánh mắt của Xa Thiên hình như cũng cảm giác được cái gì đó, mặt hơi ửng đỏ nhìn hai người hừ nói.
- Chúng tôi thích thế, liên quan gì đến cô?
Diệp Phàm hừ nói.
- Nếu không chúng ta thử xem sao đại ca Diệp?
Tuyết Nha hừ nói.
- Không nói nữa, ông chủ Hoa chúng ta về phòng khách uống trà.
Diệp Phàm không để ý đến cô bé xoay người đi.
Tuyết Nha đương nhiên cũng không nói thêm, biết Diệp Phàm không muốn lộ ra ở đây. Đương nhiên Tuyết Nha kỳ thật có chút sợ Diệp Phàm.
Nghe nói hắn đã đột phá đến thập đẳng tầng thứ hai. Hơn nữa, hắn có khả năng dùng phi đao rất lợi hại, ngay cả Chấn Hồn Chuông của cô cũng khó đối phó.
Tốc độ của Phi đao quá nhanh, đi tới không hề có bóng dáng gì. Nghe nói cao nhân gặp Diệp Phàm cũng nói vậy.
Tuyết Nha muốn đấu với Diệp Phàm có lẽ cũng không có gì tốt. Vừa rồi nói như vậy đơn giản là vì xấu hổ muốn lấy mặt nạ đội lên mặt thôi.
Mấy người về đến phòng khách. Lần này thái độ của Hoa Đông Thành thay đổi hẳn, bảo cả con thứ hai Hoa Hướng Bắc vào.
Bởi vì việc kinh doanh của nhà họ Hoa trên thực tế là do Hoa Hướng Bắc giải quyết. Nếu đồng ý với đề nghị của Diệp Phàm thì đương nhiên phải gọi Hoa Hướng Bắc vào bàn bạc.
Hai bên uống trà một lát rồi Hoa Đông Thành nhìn nhìn Diệp Phàm nói:
- Trợ lý Diệp, nói về Đế vương giám thật ra rất dài. Tuy nhiên Mãn Lương đã nói cho các cậu biết lại lịch của Đế vương giám. Đây là ảnh chụp của Đế vương giám, mời cậu xem.
Diệp Phàm nhận lấy tấm ảnh chụp, phát hiện cũng không có giá trị gì. Bởi vì thời gian đã quá lâu, hơn nữa kỹ thuật chụp ảnh lúc đó còn thấp, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một tòa tháp, rộng chừng ba phân, cao chừng một gang tay.
Tuy nhiên, xương này có chút đặc biệt, hơi ánh màu đỏ tím, bốn cạnh hình như còn có đảo câu.
Mặt trên khắc chữ viết mờ, tuy nhiên rất mờ. Mặc dù Diệp Phàm có đôi mắt ưng cũng không thể nào nhìn rõ.
- Ông chủ Hoa, ông nói một chút về Đế vương giám đi.
Diệp Phàm đưa ảnh chụp cho mấy người Xa Thiên cùng nhìn, rồi nói.
- Ôi…
Vẻ mặt Hoa Đông Thành có chút đau lòng, thật lâu sau mới bình tĩnh lại nói:
- Đế vương giám là người ta ép lấy đi, hơn nữa còn nói tên cho chúng ta.
Y là Tiêu Sắt Nhất. Người này rất đặc biệt, tôi vẫn muốn quên mà không thể quên được. Năm đó, cha tôi vẫn còn nhỏ.
Nghe nói lúc đó đến đây vài người, nói là muốn mua Đế vương giám của chúng tôi. Ông nội Hoa Thu Lâm đương nhiên không đồng ý, nói là bao nhiêu tiền cũng không bán.
Tiêu Sắt Nhất tức giận, đề xuất đấu võ để giải quyết ngay tại chỗ. Năm đó nhà họ Hoa chúng tôi cũng mời một số cao thủ đến, kết quả là cùng đấu.
Đương nhiên là thua, những người đó thật lợi hại, hơn nữa, Tiêu Sắt Nhất căn bản cũng không ra tay. Chỉ là mấy người y mang đến đánh bại tất cả mấy người mà nhà họ Hoa chúng tôi mời đến. Ông nội vẫn không chịu, tuy nhiên, Tiêu Sắt Nhất tức giận, một chưởng chụp xuống, võ trường mà nhà họ Hoa chúng tôi dùng đá lót đến nửa mét.
Một chưởng của y không ngờ làm thành một hố rộng đến 30 mét, sâu vài mét.
Tiêu Sắt Nhất nói có hai lựa chọn. Thứ nhất chính là nhượng lại Đế vương giám, thứ hai là nhà họ Hoa sẽ bị giết cả nhà.
Không có cách nào, ông nội đành phải để lại Đế vương giám. Mà Tiêu Sắt Nhất trước khi bỏ đi còn cười lạnh lung nói:
- Muốn tìm y, đến Cửu Vân Phong của Hoa Sơn, bất cứ lúc nào cũng xin chỉ giáo.
Chỉ với bản lĩnh của nhà họ Hoa cũng có thể đi lấy Đế vương giám, nhưng không được tiết lộ cho người ngoài, nếu không cả nhà họ Hoa sẽ bị diệt vong. Sau đó chúng tôi có hỏi thăm mới cảm thấy hoảng sợ.
- Tiêu Sắt Nhất rất có lai lịch sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Lai lịch rất lớn, ban đầu nhà họ Hoa chúng tôi cũng mời đến cao thủ tuyệt đỉnh để đòi lại Đế vương giam.
Sau nghe ngóng mới biết được Tiêu Sắt Nhất lại là con của trưởng môn phái Hoa Sơn Tiêu Nhất Đông. Nhà họ Hoa chúng tôi nào dám đi gây chuyện với một môn phái mà tiếng tăm như sấm dậy bên tai như phái Hoa Sơn.
Người ta muốn tiêu diệt nhà chúng tôi là hoàn toàn có thể. Nếu không phải xã hội hiện đại, thật sự tôi còn không dám nói ra.
Hoa Đông Thành vẫn có vẻ lo lắng, nói.
- Đừng lo lắng, hiện giờ không giống như trước kia. Ai dám nói đến chuyện giết cả nhà. Việc này vài ngày nữa sẽ có câu trả lời cho ông.
Diệp Phàm an ủi.
- Được, tôi tin tưởng trợ lý Diệp. Việc này chỉ cần lấy lại Đế vương giám, các anh nói thế nào thì làm như thế.
Hoa Đông Thành tỏ thái độ kiên quyết.
Ba giờ chiều, Trương Hùng gọi điện thoại đến nói:
- Anh Hoa Sơn đã điều tra xong.
- Thực lực như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.