Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày xưa Ngư Đồng phồn hoa sao giờ thành quạnh hiu như này,chính vì vụ thảm án. Nếu bí thư Diệp đã có quyết tâm như vậy, Uỷ ban nhân dân chúng ta có phải cũng nên tỏ thái độ ủng hộ chứ.

Việc phá án là cảnh sát xông vào tiền tuyến, chúng ta là hậu tuyến cũng tuyệt đối không được làm cho họ bị vướng chân.

Gần đây tôi cứ hay suy nghĩ, tòa nhà của cục thành phố có phải cũng nên xây thêm vài tầng không?

Nói thật ra, cục thành phố cũng hơi cũ nát rồi. Con trâu già làm sao kéo được cả đội ngũ của cả cục thành phố lớn như vậy.

Cục không có sức mạnh, không tràn đầy sức sống, bụng đói làm sao phá án được. Thế thì thành thần thoại rồi.

Việc này tôi cũng bàn bạc qua với đồng chí Thôi Minh Khải rồi, tiện ở đây cũng đề cập luôn. Uỷ ban nhân dân thành phố quyết định cấp thêm mười triệu cho cục thành phố xây dựng tòa nhà, cải thiện tình trạng xuống cấp của cục thành phố.

Về điểm này, bởi vì số tiền cũng không nhỏ, các đồng chí thử cho ý kiến xem.

Chủ tịch Lý Quốc Hùng giọng điệu thản nhiên. Nhưng từng câu từng chữ như lưỡi dao đâm vào Hà Trấn Nam khiến ông ta lập tức đứng dậy đập bàn, chửi bới cả đoàn thể.

- Haha, cảm ơn ý tốt của Chủ tịch Lý. Chỉ có điều, số tiền đó chắc chẳng đến tay được. Cục trưởng Lôi của cục tài chính thành phố cũng nói không còn tiền, phải chờ tới sau tháng tư sang năm.

Tôi nghĩ, bọn họ chờ được chúng ta cũng chờ được, không thể cứ lãng phí thời gian, để lỡ cơ hội phù hợp nhất để phá án.

Cho nên, chúng ta cũng được ăn cả ngã về không. Phải biết rằng, cục thành phố cũng không có cái gì để mà kiếm ra tiền.

Dù sao cũng thể bảo tôi bán đấu giá mấy cái xe cảnh sát cũ nát.

Hơn nữa, bán cũng chẳng được mấy tiền. Huống chi, có người dám mua sao? Chỉ có pho tượng đồng còn đáng giá chút tiền.

Hơn nữa, tôi cũng đã tính toán từ trước, chỉ tạm thời chuyển nhượng cho người khác, khi có tiền tôi chắc chắn sẽ chuộc lại, đương nhiên phải được sự đồng ý của người mua mới được.

Diệp Phàm thản nhiên nói, mũi nhọn chỉ thẳng về phía người phụ nữ là Cục trưởng cục Tài chính, An Lôi.

- Cục tài chính thành phố không có tiền, sao có thể thế được nhỉ. Diệp Phàm, anh có thể dùng danh phận Đảng viên chứng minh lời anh nói là sự thật không?

Lúc này, bí thư Đảng- quần chúng Thái Chí Dương đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc. Nhìn có vẻ không tin Diệp Phàm.

Thực ra là tấn công về phía cục trưởng cục tài chính An Lôi.

- Đương nhiên, tôi dùng danh phận Đảng viên và cả nhân cách của tôi làm bằng chứng. Lúc ấy cùng đi còn có vài đồng chí của cục thành phố.

Ví như mấy người là Trưởng phòng Hậu Cần Lưu Đông Thăng, Phó cục trưởng thường trực Chu Thiết Kiếm.

Hơn nữa, việc này tôi còn tự mình đi tìm Bí thư Hà để hỏi, Bí thư Hà cũng rất khẩn trương, trực tiếp gọi điện hỏi Cục trưởng An về việc này, kết quả trả lời là không có tiền.

Nói ra cũng thật ngại, khi đó tôi còn nhờ người lén kiểm tra sổ sách của cục Tài chính, phát hiện bên trong còn có hơn một trăm triệu.

Đương nhiên, về điểm này là người của cục thành phố đã làm sai, nhưng cũng là vì bất đắc dĩ

Về điểm này tôi xin nhận lỗi với các vị ngồi đây.

Tuy nhiên, thật đáng tiếc, cục trưởng An nói khoản tiền kia là của người khác. Cuối cùng bí thư Hà còn trích quỹ ra mấytrăm cấp cho cục tôi.

Chỉ có điều, đối với bộ máy khổng lồ của cục thành phố, không có nhiều tác dụng lắm. Tuy nhiên, tôi cũng phải cảm ơn Bí thư Hà đã ủng hộ tôi rất lớn đối với công tác của tôi.

Điểm này, các đồng chí cảnh sát của cục thành phố đều nhớ kĩ trong lòng.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Ủa, xem ra đúng là cục tài chính không có tiền, haha.

Lý Quốc Hùng cười nhạt nói, đầy thâm ý.

- Dù có khó khăn thế nào, anh cũng có thể nói lại tình hình với chúng tôi, cũng có thể báo cáo với hội nghị thường vụ. Nhưng không thể bán tượng như thế, đây là việc làm tuyệt đối không được cho phép.

Trong việc này, đồng chí Diệp Phàm xử lý không được ổn thỏa lắm. Tôi kiến nghị xử phạt theo lỗi nặng nhất. Vế vấn đề này, các đồng chí có thể bàn bạc.

Hà Trấn Nam nói tới đây, liếc mắt nhìn mọi người.

Lão ta còn nói thêm:

- Tuy nhiên, trước khi tiến hành thảo luận, tôi phải nhắc với mọi người một chút, đối với việc này, Phó chủ tịch Lâm rất để tâm, cũng có thể nói là khá phẫn nộ.

Đã đề nghị thành lập tổ điều tra do công an, viện kiểm sát và tòa án hợp lại để điều tra việc này của Ngư Đồng chúng ta.

Thái độ của Phó chủ tịch Lâm, tôi đề nghị các ủy viên thường vụ ngồi đây suy xét một chút. Nếu tỉnh đã hạ quyết tâm, thành phố chúng ta cũng không làm gì được.

Cứ im lặng không mở miệng, nhưng ít ra trước khi họ xuống chúng ta cũng phải tỏ rõ thái độ mới được.

Quyết định hôm nay sẽ được ghi lại, mọi người cho ý kiến đi.

Hà Trấn Nam đem Phó chủ tịch Lâm ra đề gây áp lực với mọi người. Muốn cho các ủy viên thường vụ thấy được áp lực phía trước, Hà Trấn Nam lôi cả thái độ của Phó chủ tịch Lâm ra để ám chỉ.

Phái tổ điều tra, ý tứ rất đơn giản. Chính là muốn điều tra Diệp Phàm.

Đương nhiên là đồng chí Diệp Phàm làm sai, nếu không làm sao phái tổ điều tra liên hợp xuống.

- Xử phạt lỗi nặng, Diệp Phàm có sai hay không bây giờ còn chưa điều tra rõ ràng, hơn nữa, tôi cho rằng, việc Diệp Phàm làm cũng không phải lỗi gì lớn cả,nếu nói là sai thì vài đồng chí có thể cũng đều có vấn đề.

Vu Chí Hải thầm nhắc nhở một chút

Hà Trấn Nam khóe miệng hơi co giật, biết ông ta ám chỉ Cục trưởng cục Tài chính An Lôi.

- Phải điều tra, thì tôi thấy cũng phải điều tra cả cục Tài chính thành phố mới được. Về phần xử phạt đối với đồng chí Diệp Phàm, tôi thấy trước khi điều tra rõ thì chẳng có lý do gì để làm như này.

Lý Quốc Hùng không ngờ đề nghị như vậy.

- Đúng, không điều tra thì không có quyền phát ngôn.

Thôi Minh Khải nói thêm vào một câu.

- Các vị, Phó chủ tịch Lâm đã tỏ thái độ. Chúng ta còn cần phải chờ người trên tỉnh xuống mới có thái độ rõ ràng sao?

Tôi thấy việc xử phạt đối với đồng chí Diệp Phàm là thích đáng, chẳng có gì không ổn cả. Nếu đợi Phó chủ tịch Lâm về giải quyết, chúng ta có vẻ khá bị động,

Khang Văn Sinh lạnh lùng nói.

- Nếu ý kiến mọi người khó có thể thống nhất, ta giơ tay biểu quyết, thế nào?

Lý Quốc Hùng liếc nhìn Hà Trấn Nam nói.

Biểu quyết cái khỉ ý. Hà Trấn Nam thầm mắng, miệng hừ nói:

- Nếu ý kiến mọi người về việc xử phạt mà khác nhau quá lớn, vậy để đến sau khi tổ điều tra trên tỉnh về đưa ra kết luận rõ ràng rồi bàn tiếp.

Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm phải nhận điều tra, cho nên phải tạm thời cách chức.

- Tạm thời cách chức, Bí thư Hà, thảm án còn đang chờ tôi, hơn nữa, việc này cũng chưa rõ ràng, tôi kiên quyết phản đối việc ngừng công tác của tôi. Và cũng chẳng có lý do gì bắt tôi ngừng công tác.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Đúng, còn chưa bắt đầu điều tra đã tạm thời cách chức. Đạo lý này ở đâu ra vậy, thật không thể hiểu nổi.

Vu Chí Hải lạnh lùng nói.

- Tôi cũng cho rằng việc tạm thời cách chức là không thể, cục thành phố không thể không có người cầm lái. Tất cả đều phải lấy vụ thảm án làm trọng. Nếu không phá được án, anh và tôi đều là tội nhân của Ngư Đồng.

Nếu vì thế mà khiến dân chúng bị khủng hoảng, những khách tham quan bên ngoài không dám tới Ngư Đồng, khiến kinh tế tụt dốc, chúng ta bị thụt lùi so với toàn tỉnh, lòng người không ổn định, chẳng những tôi và anh khó sống, khi phía tỉnh hỏi đến, mọi người đều không thể gánh hết trách nhiệm, hậu quả khá nghiêm trọng.

Chu Ngọc Minh đánh giá vấn đề từ phương diện kinh tế, phản đối cách chức.

- Về vấn đề có tạm thời cách chức không cũng có thể giơ tay biểu quyết

Lúc này bí thư Đảng- quần chúng Thái Chí Dương lại đột ngột lên tiếng.

Hà Trấn Nam hận không thể tiến đến cho thằng nhãi này cái bạt tai. Cảm thấy người này rất hay làm việc bất thình lình, lúc nào cũng khiến mình giật mình, khiến người khác khá là khó chịu

- Trước tiên chúng ta nên xin ý kiến Phó chủ tịch Lâm trước chẳng phải tốt hơn sao?

Lúc này, Khang Văn Sinh đột nhiên nói.

Hà Trấn Nam giật mình nói:

- Đề nghị của Trưởng ban Khang rất hay. Chúng ta hãy tạm chưa đưa ra ý kiến, chờ xin chỉ thị của Phó chủ tịch Lâm

Nói xong, nhấc điện thoại, báo cáo việc phải lựa chọn trong vấn đề của Diệp Phàm với Phó chủ tịch Lâm.

- Việc này còn cần phải hỏi tôi sao? Các đồng chí biết không. Bí thư Tỉnh ủy Triệu cũng đã đích thân hỏi đến. Nói là Lâm gia ở Hongkong đã kiến nghị với Tỉnh ủy, ảnh hưởng rất lớn. Các đồng chí tổ điều ta chắc cũng sắp đến Ngư Đồng, mọi người chuẩn bị dần đi.

Lâm Phong lạnh giọng nói, gác máy.

Lời nói của Lâm Phong tất cả mọi người đều nghe thấy, vẻ mặt các ủy viên thường vụ không giống nhau.

- Haha. Nếu tổ điều tra sắp đến rồi, vậy để các đồng chí ở tổ điều tra xử lý Diệp Phàm đi, tan họp

Hà Trấn Nam tâm trạng đột nhiên vui hẳn lên. Phó chủ tịch Lâm truyền đạt một tin quá rõ ràng, đến Bí thư tỉnh ủy cũng để ý đến, việc này chắc chắn quá rồi.

Và tuyệt đối là bất lợi cho Diệp Phàm

Triệu Xương Sơn làm cái gì? Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ. Nếu ông ta muốn nhân cơ hội này động đến mình, tuyệt đối không thể nào.

Mình đến Ngư Đồng cũng không đắc tội gì ông ta. Hơn nữa, phân lượng của mình cũng không đáng để người có ảnh hưởng lớn như Triệu Xương Sơn phải động vào.

Hay là Triệu Xương Sơn muốn thông qua mình để động vào ai khác? Vậy cũng tốt, ông mượn thế tôi tôi mượn thế ông. Diệp Phàm giật mình thầm nghĩ. Người phụ nữ An Lôi cũng quá kiêu ngạo, phải cho cô ta thấy chút màu sắc mới được…

Tổ điều tra của tỉnh xuống có tổ trưởng là Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ Luật tỉnh Tống Quang Huy nắm giữ ấn soái. Một người trung niên ôn hòa, mắt hí không to.

Tổ điều tra ở tại nhà khách Ngư Đồng. Hà Trấn Nam dẫn theo vài người đích thân đi đón.

Nói là mai sẽ nghỉ để mừng năm mới, tranh thủ thời gian ngắn làm rõ sự việc. Cho nên buổi chiều sẽ bắt đầu điều tra thu thập chứng cứ.

Trước tiên bắt đầu từ cục Công an thành phố. Những nhân viên có liên quan đều được gọi lên hỏi. Sau đó là lãnh đạo Thành ủy có liên quan đến việc này, Diệp Phàm là người đầu tiên.

Sau đó là Thôi Minh Khải, Lý Quốc Hùng đều được gọi lên. Mà Hà Trấn Nam đã có chỉ thị, An Lôi đương nhiên cũng bị gọi đến hỏi chuyện.

Điều lạ là việc điều tra Cục công an còn không chi tiết tỉ mỉ bằng việc điều tra cục Tài chính thành phố. Mà về vấn đề này, Diệp Phàm đã sớm giao cho mấy cảnh sát hình sự giỏi đem tất cả tài liệu liên quan giao cho Tống Quang Huy.

Hà Trấn Nam mơ hồ cảm thấy điều gì, sắc mặt khá khó coi.

- An Lôi, cục Tài chính thành phố còn khoản tiền hơn một trăm triệu, sao không rút ra để cấp cho Cục Công an thành phố?

An Lôi ngồi trên sô pha, Tống Quang Huy ngồi trên ghế xoay cạnh bàn làm việc, bên cạnh còn có ba bồi thẩm viên, tư thế nghiêm khắc giống như phòng thẩm vấn của cục Công an.

Tuy nhiên, Tống Quang Huy đích thân hỏi việc này, An Lôi để lộ ra chút hoảng hốt.

Dù sao, Tống Quang Huy là Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật. Bình thường không có việc gì ông vẫn thường tươi cười, đột nhiên bây giờ trở nên nghiêm nghị như Bao Hắc Tử, khiến cho người ta khá sợ hãi.

Mọi quan chức đều sợ Uỷ ban Kỷ luật. Huống chi là Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật, chức danh đó càng khiến người ta hoảng sợ hơn.

- Tôi đã giải thích qua rồi. Khoản tiền kia là của người khác, đã đồng ý với người ta, tôi không thể lật lọng được.

Đảng giáo dục chúng ta phải có trách nhiệm

An Lôi lấy lại bình tĩnh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK