- Bí thư Nhậm, bọn họ thật quá đáng Dương Chấn Đông vội vàng xuống lầu, đi thẳng đến văn phòng của Nhậm Thời Mãn, giận dữ nói. Nhậm Thời Mãn không tỏ thái độ, liền nói với thư ký gọi điện thoại cho Diệp Phàm, gọi hắn xuống một chút.
Diệp Phàm tới văn phòng của Nhậm Thời Mãn .
- Đồng chí Diệp Phàm, nghe nói vừa rồi ban giám đốc tập đoàn Hoành Không đã thông qua đề án sáp nhập khu Lục Loan đúng không? Nhậm Thời Mãn nghiêm túc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, vừa mới thông qua. Chủ nhiệm Khổng đang làm tài liệu báo cáo chính thức. Không lâu nữa sẽ báo cáo với Ủy ban quản lý.
Diệp Phàm bình tĩnh ngồi đối diện với Nhậm Thời Mãn .
Rầm
Nhậm Thời Mãn đập bàn, hừ nói: - Đồng chí Diệp Phàm, rốt cuộc cậu muốn làm gì?
- Làm gì? Không phải là sáp nhập khu Lục Loan vào đại quy hoạch Hoành Không sao? Điều này tôi cũng vừa nói rõ ràng. Nói vậy, có lẽ là đồng chí muốn phải báo cáo với đồng chí trước đúng không? Diệp Phàm bình tĩnh lấy ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa, nhìn Nhậm Thời Mãn nói: - Hơn nữa, tôi khuyên Bí thư Nhậm không nên tự dưng đập bàn, làm như vậy có thể tự làm tổn thương mình.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu muốn tách khỏi Ủy ban quản lý, làm vương quốc độc lập của riêng mình có phải không? Nhậm Thời Mãn hừ lạnh nói.
- Tôi có nói là muốn tách khỏi Ủy ban quản lý sao? Từ trước tới giờ tôi đều nói, tập đoàn Hoành Không là cấp dưới của Khu kinh tế, chúng tôi chịu sự quản lý của Ủy ban quản lý. Diệp Phàm nói.
- Chịu sự quản lý? Việc này cậu đã trực tiếp báo cáo lên Ủy ban nhân dân tỉnh. Cậu hoàn toàn bỏ qua Ủy ban quản lý.
Hành động này của cậu gọi là gì. Đây gọi là coi thường Ủy ban quản lý. Cậu căn bản là không coi Ủy ban quản lý ra gì.
Cậu chính là đang vượt cấp làm bừa, đang khiêu chiến với quy tắc của thể chế, việc này cũng không phù hợp với trình tự của tổ chức chúng ta. Nhậm Thời Mãn rốt cục không nhìn được nổi cáu.
- Tôi có coi thường Ủy ban quản lý không? Việc sáp nhập khu Lục Loan vào đại quy hoạch Hoành Không là chuyện nội bộ của tập đoàn Hoành Không.
Ủy ban quản lý đúng là cấp trên của tập đoàn Hoành Không. Nhưng Ủy ban quản lý không có quyền can thiệp vào chuyện nội bộ của xí nghiệp.
Đây là chuyện nội bộ của tập đoàn chúng tôi, không cần thiết phải có sự đồng ý của Ủy ban quản lý, báo cáo với Ủy ban quản lý đã coi như là không tệ rồi.
Đồng chí Thời Mãn, đồng chí muốn tham gia vào chuyện nội bộ của tập đoàn chúng tôi là có ý gì? Rốt cuộc là muốn làm gì?
Lẽ nào Ủy ban quản lý đều rảnh rỗi không có việc gì làm đúng không? Tôi thấy không hẳn, nhiều việc lớn chờ Ủy ban quản lý như vậy, Ủy ban quản lý lại không làm
Lại cố tình đứng ra chỉ trích việc nội bộ của tập đoàn chúng tôi, như vậy là sao? Diệp Phàm nói càng sắc bén hơn.
Rầm
Nhậm Thời Mãn nổi trận lôi đình, lại đập bàn một cái thật mạnh. Dương Chấn Đông và thư ký ngồi cạnh cửa sợ đến nỗi sắc mặt đều chuyển sang màu xám.
Rầm
Âm thanh lần này còn lớn hơn, hơn nữa, cùng với âm thanh đó chiếc bàn làm việc sang trọng của Nhậm Thời Mãn bị Diệp lão đại một chưởng mà đập vỡ ra.
Hơn nữa, tất cả chén đều rơi xuống đất, trên nền đầy nước trà. Còn Dương Chấn Đông vừa sợ tới mức xanh mặt liền nhảy về phía sau một bước dài ngơ ngác nhìn chiếc bàn làm việc bị bàn tay Diệp lão đại đập vỡ.
- Ông đập cái gì, đập một cái là đủ rồi, lại còn đập lần thứ hai. Ông thật sự nghĩ mình có quyền đập bàn đúng không?
Diệp Phàm tôi không phải là người làm của ông. Hai chúng ta chỉ có thể coi là đồng nghiệp, ông dựa vào cái gì mà đập bàn mới tôi? Diệp Phàm chỉ Nhậm Thời Mãn hừ nói.
Đó chính là khí phách toát ra của cao thủ tiên thiên đại viên mãn, ngay cả Nhậm Thời Mãn cũng sợ tới mức đứng dậy lùi về phía sau một bước dài, không cẩn thận đập lưng vào cánh tủ phía sau, lão già này nghiến răng, có lẽ là cũng tương đối đau.
- Cậu cậu lại dám đập bàn của ta, còn dám đập vỡ. Cậu cậu Nhậm Thời Mãn nhìn cái bàn bị vỡ, chỉ vào Diệp Phàm giận dữ nói.
- Ông đập được còn tôi không đập được phải không? Ông đập hai cái tôi mới đập có một cái. Bị đập 3 lần, nó không chịu được thì tự vỡ thôi. Tôi còn có việc, tôi phải đi trước đây. Diệp Phàm ngang ngược, nói xong liền xoay người đi.
- Diệp Phàm, cậu đứng lại đó cho tôi. Đứng lại! Đứng lại đó cho tôi! Nhậm Thời Mãn run run chỉ vào Diệp Phàm gọi.
- Không rảnh! Diệp Phàm cũng không quay đầu lại mà bước nhanh đi.
- Đây Đây là chuyện gì vậy, đây đúng là hành động của bọn côn đồ mà, đúng là hành động phạm thượng! Vừa nhìn thấy Diệp Phàm đi ra ngoài, Dương Chấn Đông như lấy lại được khí thế, lại muốn thêm dầu vào lửa.
- Gọi xe! Nhậm Thời Mãn phun ra hai chữ rồi đùng đùng đi xuống lầu.
Sáng thứ hai, Diệp Phàm nhận được điện thoại từ Tỉnh ủy gọi tới, yêu cầu Diệp Phàm lập tức quay về Tỉnh ủy một chuyến.
Diệp Phàm biết, nhất định là Nhậm Thời Mãn đã đi báo cáo, liền lái xe đi thẳng đến văn phòng tỉnh.
Diệp Phàm đầu tiên là đến làm việc ở chỗ Phó Bí thư tỉnh ủy Đường Quang Hùng. Nghe nói Đường Quang Hùng có họ hàng xa với nhà họ Đường ở thủ đô. Nhưng căn bản Diệp Phàm chưa hề tiếp xúc với người này.
Đường Quang Hùng vừa tới tỉnh Thiên Vân thì Diệp Phàm cũng vừa ra ngoài thực hiện nhiệm vụ nên đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Quang Hùng.
Đường Quang Hùng vóc dáng trung bình, mắt nhỏ, mặt gầy, mặc áo da màu đen, Diệp Phàm không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng người này. Phó Bí thư Chiêm Hữu Quang ngồi bân cạnh thì ngược lại vẫn cười cười gật đầu với Diệp Phàm.
- Ngồi đi đồng chí Diệp Phàm. Vừa thấy Diệp Phàm đi vào, Đường Quang Hùng chỉ vào chiếc ghế ở đối diện, mặt không chút thay đổi nói. Diệp Phàm gật gật đầu chào hỏi một chút rồi liền ngồi xuống. Bộ dạng này chính là bộ dạng làm việc công.
- Biết vì sao hôm nay gọi đồng chí trở về không? Đường Quang Hùng đi thẳng vào vấn đề, vô cùng nghiêm túc.
- Không rõ lắm. Nhưng có lẽ là có liên quan đến việc sáp nhập khu Lục Loan vào đại quy hoạch Hoành Không? Việc này hôm nay tập đoàn chúng tôi đã phái người đem các tài liệu liên quan đến Tỉnh ủy UBND tỉnh. Việc cải tạo lại khu Lục Loan sẽ phải làm đầu tiên, cho nên chắc là tỉnh muốn thảo luận nội bộ về việc này? Diệp Phàm đánh trống lảng.
- Hôm nay chúng ta không nói chuyện khu Lục Loan. Sáng ngày hôm qua đồng chí làm sai chuyện gì, không phải bây giờ đã quên rồi chứ? Vẻ mặt Đường Quang Hùng nghiêm túc, nhìm chằm chằm Diệp Phàm.
- Sáng hôm quan không phải là họp ban giám đốc tập đoàn sao? Diệp Phàm giả ngốc.
- Sau khi họp xong thì sao? Đường Quang Hùng hỏi.
- Bí thư Nhậm gọi tôi tới để bàn bạc một chút chuyện. Diệp Phàm nói.
- Bàn bạc, đồng chí gọi đó là bàn bạc sao?
Giọng nói của Đường Quang Hùng trở nên nghiêm túc.
- Không phải là bàn bạc sao? Diệp Phàm hừ giọng nói, nhìn Đường Quang Hùng không tỏ ra một chút yếu thế.
- Còn nói đó là bàn bạc, đến bàn làm việc của người ta cậu cũng đập vỡ rồi. Đường Quang Hùng có chút bất mãn, cho rằng Diệp Phàm đang giả ngốc với mình.
- Ha ha, có lẽ là chất lượng của văn phòng có vấn đề rồi. Nhưng cái bàn này cũng không phải là do tôi đập trước. Diệp Phàm lại cười cười.
- Xem ra, cậu vẫn chưa nhận ra được sai lầm của mình. Vấn đề của cậu tính chất rất nghiêm trọng. Đồng chí là thường ủy tỉnh ủy của Ủy ban quản lý
Là cấp trên của cậu. Cậu tôn trọng ông ấy như vậy sao? Nếu bất đồng ý kiến thì có thể từ từ nói chuyện, tại sao có thể ra tay đập vỡ bàn của người khác.
Đây là vô lễ với lãnh đạo. Trong mắt cậu đã không có cấp trên, cậu nói xem, vấn đề này có phải rất nghiêm trọng không? Đường Quang Hùng nói.
- Bí thư Đường, việc này ông nên làm cho rõ trước. Người đập bàn trước chính là đồng chí Thời Mãn, hơn nữa, ông ấy còn đập hai cái.
Cái bàn này ông ấy có thể đập được nhưng không cho phép tôi đập đúng không? Đồng chí Thời Mãn tuy là lãnh đạo của tôi nhưng Đảng cũng không giao cho ông ấy quyền được đập bàn với tôi.
Có chuyện gì thì từ từ nói là được, cho dù là phê bình thì tôi cũng đều nghe. Nhưng ông ấy đập bàn trước là không đúng.
Bí thư Đường không phê bình đồng chí Thời Mãn trước mà đã nói tôi đập bàn là không đúng. Lẽ nào đồng chí Thời Mãn đập bàn là đúng sao? Diệp Phàm sắc bén phản bác.
- Đó là văn phòng của đồng chí Thời Mãn, cậu đến chỗ của người ta không nên tôn trọng một chút sao? Đường Quang Hùng hỏi.
- Ha ha, văn phòng của đồng chí Thời Mãn còn ở trụ sở của tập đoàn Hoành Không. Tập đoàn Hoành Không chính là nơi tôi làm việc. Tập đoàn Hoành Không chúng tôi cũng không có hành động đập bàn này. Diệp Phàm cười nhạt.
Đường Quang Hùng thiếu chút nữa thì tức hộc máu, Chiêm Hữu Quang ở bên cạnh suýt nữa thì cười ra tiếng. Diệp Phàm biết hắn đang cố nhịn cười.
- Cậu thật là có tài ngụy biện. Tôi chỉ nói cậu thiếu tôn trọng cấp trên. Cậu nói văn phòng của đồng chí Thời Mãn ở trụ sở của tập đoàn Hoành Không các cậu
Nhưng toàn bộ tập đoàn Hoành Không vẫn là xí nghiệp cấp dưới của Ủy ban quản lý Khu kinh tế. Nếu như theo lý luận của cậu mà nói, cậu cũng không thể nổi giận ở văn phòng của người ta.
Chúng ta cho dù nổi giận có đúng hay là không, cậu nghĩ xem, nếu như cấp dưới của mình như vậy thì cậu sẽ nghĩ như thế nào.
Đồng chí Thời Mãn được bổ nhiệm làm phó tỉnh trưởng, thường ủy tỉnh ủy Thiên Vân, Bí thư Ủy ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không.
Đây là quyền hạn mà trên tổ chức giao cho ông ấy. Lẽ nào, cậu còn muốn qua mặt cả tổ chức sao? Những lời này của Đường Quang Hùng nghe rất nghiêm trọng.
- Bí thư Đường, kết luận này của ngài tôi không thể đồng ý, Diệp Phàm tôi có bao giờ qua mặt tổ chức đâu?
Tổ chức là lớn nhất, trong lòng tôi hiểu rất rõ. Nếu không tôn trọng đồng chí Thời Mãn thì tôi sẽ không đến văn phòng của ông ấy báo cáo công việc.
Nhưng vừa mới vào văn phòng còn chưa bắt đầu báo cáo thì ông ấy đã nổi giận với tôi. Hơn nữa, trách tôi là muốn làm vương quốc độc lập gì đó.
Gắt gỏng muốn can thiệp vào chuyện nội bộ của tập đoàn Hoành Không chúng tôi. Mặc dù ông ấy là Bí thư Ủy ban quản lý nhưng cũng không thể tùy tiện tham gia vào chuyện nội bộ của chúng tôi như vậy.
Hơn nữa, về đề án khu Lục Loan ban giám đốc chúng tôi đã quyết định rồi. Việc này tôi đang chuẩn bị báo cáo cho ông ấy.
Nhưng còn chưa kịp báo cáo, vừa mới đi vào thì đã phát hiện đồng chí Dương Chấn Đông ngồi trong văn phòng. Tôi nghĩ, có lẽ là đồng chí Thời Mãn đã nghe lời người ta nói rồi, còn chưa nói gì đã nổi giận với tôi rồi.
Việc này sai ở chỗ ông ấy không biết rõ tình hình đã nổi cáu, trong khi đang làm việc mà như vậy là không được.
Như vậy là sẽ phạm sai lầm. Sau đó là đập bàn vặn vẹo. Việc này người bị hại thật sự là tôi chứ không phải là đồng chí Thời Mãn.
Đồng chí Thời Mãn tuy là lãnh đạo, nhưng cũng không thể cao cao tại thượng. Chúng ta đều là vì dân phục vụ, đều là đầy tớ của nhân dân.
Dáng vẻ phách lối này của lãnh đạo là không đúng.
Đăng bởi: admin