Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lúc đó ông ta đang đi làm nhiệm vụ bí mật, một năm sau mới trở về, sau khi biết việc này rất tức giận, đã đi tìm Dương Đại Đồng.

Nhưng, Dương Đại Đồng không chịu thừa nhận. Hơn nữa, lúc đó Dương Đại Đồng đã đến địa khu Thiết Châu đảm nhiệm Phó chủ tịch Địa khu.

Giang Phát Lâm nói là cứ từ từ, ông ta sẽ điều tra. Mấy năm trôi qua rồi, ông ta nói chưa tìm được manh mối, bảo mẹ đừng gấp.

Rồi, sau đó, lại hai ba năm trôi qua, ông ta còn khuyên mẹ, nói là sư huynh đã qua đời mấy năm rồi, bảo mẹ tìm người khác để tái giá, mẹ không chịu.

Không lâu sau, ông ta lại đến, uống say rồi, nói là thích mẹ, bảo mẹ làm chuyện đó. Mẹ tát ông ta một cái, mắng chửi ông ta, ông ta không nói gì.

Chỉ có điều, hơn cả năm sau cứ quấn lấy mẹ, làm phiền mẹ. Không lâu sau mẹ bị đụng xe, vốn là không nghiêm trọng lắm, xương cốt cũng không bị thương.

Lúc đầu mẹ cố ý giả bộ không dứng được, mẹ nghĩ, người bị liệt một chân, Giang Phát Lâm hẳn là sẽ không thèm để ý đến mẹ nữa.

Năm đó con cũng lớn rồi, có thể ra ngoài kiếm tiền, mẹ cũng yên tâm. Giang Phát Lâm có đến vài lần, nhưng thấy chân mẹ thế này, mà , lúc đó mẹ còn làm cho cả người mình hôi thối, nên chắc là ông ta thấy cũng chết tim, không đến nữa.

Phượng Tú vẻ mặt đau xót nói, nhìn đứa con một cái còn nói thêm.

- Việc này mẹ không nói ra, sợ con tìm Dương Đại Đồng liều mạng, người ta là quan lớn, chúng ta đấu không lại y. Con mà chết còn lại mình mẹ thì mẹ biết phải làm sao, còn không bằng cùng chết. Với lại, mẹ cũng sợ Giang Phát Lâm có thành kiến với con,tìm con làm phiền. Nghe nói Giang Phát Lâm giờ cũng là quan lớn, nhà ta không thể chọc vào đâu.

- Một đôi cẩu tặc!

Lý Cường đấm một đấm lên bàn, cái bàn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

- Giang Phát Lâm công tác ở bộ phận nào bác biết không?

Diệp Phàm hỏi.

- Hình như là công tác an ninh gì đó, là bộ phận có thể giết người không cần chịu trách nhiệm, họ nói vậy, tôi cũng không rõ.

Phượng Tú lắc đầu,

- Thôi đi, đã nhiều năm rồi ông ta cũng không xuất hiện nữa, chắc là đã quên mẹ rồi, cũng tốt, mẹ là người bị liệt, ông ta sao có thể để mắt đến mẹ nữa. Nhưng, sau này khi mẹ muốn đứng lên, chuyện đáng sợ đã xảy ra, cái chân này, không còn nghe theo sai khiến của mẹ nữa, dù mẹ làm thế nào cũng chẳng đứng lên nổi.

- Ừ, do nhiều năm bác không đi lại, nên cơ bắp bị teo. Chỉ cần từ từ thông khí, tôi sẽ dùng kim châm thỉnh thoảng giúp bác khai thông, hơn nữa, sẽ phối hợp với thuốc làm dịu đi, có lẽ sẽ đứng lên lại được thôi.

Bác gái à, chuyện này bác đừng gấp, tôi đảm bảo mà. Ở Thủy Châu tôi có một cái sân rất lớn, bác đến đó ở đi.

Yên tâm, chỗ đó bí ẩn lắm, dù là Giang Phát Lâm cũng không dám lỗ mãng, hơn nữa Giang Phát Lâm nhiều năm như vậy không thấy bóng dáng, chắc là đã sớm quên bác mất rồi, haha…

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

Quay về Thủy Châu, thấy Mai tử đã xuống giường được rồi. Em gái Tử Y khoảng thời gian này luôn chăm sóc Mai tử, thấy Diệp Phàm về, Mai tử chạy lại đỡ áo khoác Diệp Phàm, bị Tử Y vội vã đỡ lại, sợ cô ấy chạy lại bị thương.

Lý Cường gặp cha Trần Quân ngồi trong sân, dĩ nhiên yên tâm. Diệp Phàm dặn Tử Y đi tìm một người đến chăm sóc cho Phượng Tú, trong lòng Lý Cường vô cùng cảm kích, nhưng, Lý Cường không giỏi biểu đạt, từ trong mắt y Diệp Phàm đã cảm nhận được tất cả.

Sắp xếp xong, Trần Quân ở lại Thủy Châu, vì bạn gái Hạnh nhi mấy ngày qua cũng thường ở trong Diệp phủ, Diệp Phàm có lúc mờ ám hỏi Trần Quân đã làm gì Hạnh Nhi chưa, Trần Quân sờ đầu nói là phải tôn trọng Hạnh nhi, muốn tới đêm tân hôn mới làm cho có hương vị. Diệp Phàm chỉ có thể mắng tiểu tử này là cây gỗ, thiếu tâm nhãn.

Trần Quân ngược lại ha hả cười nói:

- Em lại thích mùi vị này.

- Tùy cậu, tiểu tử.

Diệp Phàm hừ một tiếng hết chỗ nói.

Sở Thiên các- Diệp phủ rất lớn, có phần ngoại viện và nội viện, Trần Quân, Hạnh nhi và Lý Cường đều ở tại ngoại viện, Diệp Phàm ở tại nội viện, giữa hai viện còn có cửa lớn hình vòm.

Đi qua một con đường nhỏ vòng cung mới có thể vào được, nhưng cũng chẳng sao, vì cửa chung thường chẳng bao giờ đóng, mọi người thường quây quần vui vẻ bên nhau. Mai Tử ở căn phòng sát vách với Diệp Phàm. Trong nội viện chỉ có em gái Tử Y và Mai tử, cha mẹ Diệp Phàm đã về Cổ Xuyên. Còn em trai Diệp Tử Kỳ đã quay về Bắc Kinh học, , bạn gái Tống Thiến Thiến khôi phục rất khá, đã có thể đi lại được rồi.

Đối với Cố gia, Diệp Phàm tin tưởng bọn họ lần này hẳn là bị đánh đau rồi. Cố Tuấn Phi thành bán ngu ngốc, chỉ có thể y a, không ai hiểu được gì, hơn nữa, cả người nằm liệt trên giường, ngồi ghế cùng phải được giúp đỡ.

Bộ dạng này mà còn phải ở tù hơn 10 năm, vốn Cố gia có đề xuất nói là Cố Tuấn Phi đã liệt lại còn ngu ngốc, có thể phóng thích được không.

Tuy nhiên, cấp trên không đồng ý. Cố gia biết Diệp Phàm có nhờ Thiết Chiêm Hùng ở Bộ công an để ý. Trấn Đông Hải ở giữa làm khó dễ, còn Triệu gia ở Bắc Kinh cũng ném thêm đá xuống giếng, thành ra, khắp nơi đều chú ý, nên cũng chẳng dám nhắc lại yêu cầu này nữa.

Nhưng, ở trong tù các thầy thuốc chuyên gia cũng chiếu cố cho thằng ngốc Cố Tuấn Phi, đương nhiên là thủ đoạn ngậm của Cố gia rồi, điểm ấy Diệp Phàm cũng biết, cũng chẳng lo lắng. Người tha được thì tạm tha, người thâm độc thì phải làm cho tới đỉnh.

Hắn tin chỉ công mình hạ xuống, là kết hợp chỉ bí truyền giữa Trần Khiếu Thiên và gia tộc thần thối Câu Trần. Cố gia dù mời cao thủ nào cũng chẳng thể giải được. Trừ phi chính mình động thủ, bằng không, đời này Cố Tuấn Phi mãi là một si ngốc phế nhân.

Đương nhiên, nếu Cố gia muốn sinh sự nữa, Diệp Phàm cũng không ngại trừ tận gốc bọn họ. Chỉ có điều Cố Thiên Long từ thái độ Trấn Đông Hải cũng thấy được một ít manh mối, chắc là cũng có thể đoán được Diệp Phàm với Tổ đặc nhiệm A có cái gì liên quan.

Với thành viên Tổ đặc nhiệm A, Cố Thiên Long có chút kiêng kị. Mặc dù ông nguyên là uỷ viên quân ủy, cũng không rõ lắm tình hình Tổ đặc nhiệm A, chỉ có điều nghe nói rất thần bí.

Chỉ có Chủ tịch Trấn mới có thể lãnh đạo điều động tổ chức thần bí phụ trách chuyện liên quan đến quốc gia trọng đại. Về phần quân ủy, chỉ là trực thuộc thôi, dù trước kia Triệu Bảo Cương là Phó chủ tịch quân ủy dường như cũng không thể sai khiến được tổ chức thần bí kia.

Sau đó Tào Mộng Đức của Tào gia nói ra thân phận khác của Diệp Phàm, Thiếu tướng thứ trưởng Tổng tham mưu ban Quân vụ.

Cố Thiên Long tối đó vô cùng chấn động, đồng thời lập tức triệu tập con cháu trung tâm của tộc, đưa ra nghiêm lệnh không được tìm Diệp Phàm làm phiền phức. Dĩ nhiên, đám Cố Phong Sơn cũng có hỏi lý do, nhưng Cố Thiên Long vẻ mặt âm trầm cuối cùng không nói gì.

Nhưng, Cố Thiên Long con thứ hai Cố Hữu Cương, cũng chính là tư lệnh căn cứ Việt Châu trực thuộc hạm đội Nam Hải đương nhiệm, là một thiếu tướng.

Người này tương đối tức giận, phẫn nộ nói:

- Ba, tại sao, sao ba không nói, chuyện Tuấn Phi chẳng lẽ cứ để vậy? Nếu thế, Cố gia chúng ta ở Bắc Kinh làm sao có thể ngẩng đầu nữa, làm sao đối diện với những gia tộc khác, sau khi xảy ra chuyện này, con chẳng dám đi dạo phố nữa. Cố gia chúng ta, mất mặt quá!

- Khốn kiếp, mày anh hùng thì mày đi thử xem.

Cố Thiên Long chỉ vào Cố Hữu Cương mắng, xoay người nói:

- Mày xem thử, giờ anh mày nhậm chức ở đâu, đến trung ương làm phòng tôn giáo, nghe thì hay lắm, nhưng vị trí đó có thể làm được gì.

Ngay cả cái vị trí chẳng quản được gì của mày nữa, cũng là do tao đây đi cầu xin lão Trương, Tào gia cũng phải đi nói với họ, bằng không, cái vị trí của mày cũng khó giữ được.

Hiện hại chưa yên ổn, kỳ thực nhìn Bắc Kinh thì bình tĩnh, nhưng thực tế thế lực khắp nơi đang rục trịch. Giờ nhà chúng ta đang xui vẻo, xem chuyện hay thì nhiều, giúp được mày thì có mấy người?

Ném đá xuống giếng cũng không ít, chẳng lẽ mày muốn Cố gia chúng ta hoàn toàn xóa tên ở Bắc Kinh, thời thế khác rồi, đừng cho rằng mình vẫn còn gia tộc lớn.

Không được nữa rồi, Cố gia chúng ta, nói thật, giờ phải hiểu rõ vị trí của mình, đã không còn là gia tộc thủ lĩnh nữa rồi, có thể bảo vệ được vòng trong đã là tích đức của tổ tiên rồi. Sau này làm người phải khiêm tốn, có hiểu không.

Kỳ thực Cố gia đã sớm rời khỏi vòng gia tộc hạng hai rồi. Cố Thiên Long nói như vậy, là để nâng mình lên che đậy hiềm nghi. Dĩ nhiên, chỉ là có trăm sâu mà không mạnh, Cố gia có yếu thế nào cũng không để người thường đến đái ở chỗ mình.

Lần này Diệp Phàm có thể hung hăng đả kích bọn họ, cùng với việc Triệu gia Bắc Kinh và các đại gia tộc ném đá xuống giếng không phải là không có liên quan. Triệu gia vì Triệu Bảo Cương về hưu cũng yếu thế, nếu có thể đẩy Cố gia xuống nước, thế thì Triệu gia vẫn còn có thể cưỡi cổ được Cố gia.

Cho nên, bọn họ tuyệt không muốn thấy một Cố gia hùng mạnh.

- Ba, dù sao ba cũng phải nói rõ nguyên nhân chứ?

Cố Hữu Cương còn có chút không phục

- Nguyên nhân cái rắm Thiết Chiêm Hùng đủ phân lượng không?

Cố Thiên Long nói.

- Là anh ta, có gì đâu, trước kia ở Báo Săn còn được, giờ chỉ là một Thứ trưởng bộ Công an nhỏ, có thể làm gì chúng ta nào? Cố gia chúng ta dù nói gần đây hơi yếu thế, nhưng nhất hệ chúng ta không yếu, còn có Tào gia.

Cố Hữu Cương không phục bĩu môi.

- Tào gia, đừng nói nữa, hừ.

Cố Thiên Long đột nhiên khoát tay, liếc mắt, còn nói thêm:

- Kiều Viễn Sơn thì sao?

- Ông ta… dựa vào cái gì mà giúp Diệp Phàm?

Cố Hữu Cương biến sắc.

- Dựa vào cái gì, mấy ngày Diệp Phàm dưỡng thương, đại tiểu thư Kiều gia như tỳ nữ hầu hạ hắn. Việc này ta cũng ngẫu nhiên nghe người trong bệnh viện nói, mày cẩn thận cái miệng, nghe xong thì quên đi. Rơi vào tai hai anh em Kiều gia là mày chịu không nổi đâu.

Cố Thiên Long nói.

Cố Hữu Cương câm miệng, Kiều Viễn Sơn là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, Ủy viên bộ Chính trị, có thể đắn đo mũ quan, cả nước tuy nói mũ quan cấp Thứ trưởng ông ta không dễ đắn đo, nhưng chuyện anh có được thông qua hay không các lãnh đạo quốc gia cũng rất coi trọng lời nói của ông ta, cho nên, Cố Hữu Cương nói không sợ là giả.

Mà Kiều Viễn Sơn anh trai Kiều Hoành Sơn là tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam, quốc gia có mấy đại Thống soái quân khu, uỷ viên quân ủy, tuy nói quản không được mình, nhưng người ta thông báo quân khu Tư lệnh Việt Châu một chút, thì cũng khó nói. Không cần nói gì khác, ngay chuyện lên chức của mình cũng khó mà đạt được.

Lý Cường yên tâm cùng Diệp Phàm trở lại Ngư Đồng giám sát Lý Nguyệt.

Diệp Phàm cũng cẩn thận kiểm tra Lý Cường, phát hiện Lý Cường sinh ra là để luyện công, xương cốt rất, mới hai mươi sáu tuổi đạt ngũ đẳng đỉnh bậc tầng thứ nhất, Diệp Phàm tương đốitiếc nuối, nếu còn thuốc thịt trăn chế với hà thủ ô trăm năm, chắc hẳn có thể giúp anh ta đột phá đến ngũ đẳng bậc hai, thậm chí bậc ba có thể, hơi đáng tiếc. Tuy nhiên, mấy thứ đó chỉ có thể gặp không thể cầu.

Nhoáng cái đã tới tối mùng 3 rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK