Trên đảo sẽ thấy rừng rậm nhiệt đới, đâu đâu cũng thấy những cây thân gỗ như cà phê, nho, phân bố rộng rãi trên đảo Á Đông Lệ Châu.
Vì tập đoàn Hồng Phách Thiên Chan này không những chuyên về hàng da cá sấu mà còn là một nhà nổi tiếng về rượu nho. Vì thế trên đảo ngoài những cây thân gỗ ra thì còn có rất nhiều nho.
Diệp Phàm cùng những người đi cùng xuống xe rồi lại ngồi trên du thuyền Hào Hoa, còn gọi là “số ZHUNA” xem ra nhà họ Chu rất cưng chiều cô con gái này.
- “Zhu Na, đảo này nhìn không nhỏ đâu.
Lam Tồn Quân đặt kính viễn vọng xuống hỏi, gần đây quan hệ của anh ta với Chu Na lại tiến thêm bước mới.
Chu Na ra vẻ lạnh lùng nhưng Diệp Phàm có thể nhận ra là cô ta chỉ giả bộ vậy thôi.
Diệp Phàm bí mật hỏi đồng chí Lam rằng đã cho hoa mai nở chưa, nhưng Lam Tồn Quân lại buồn rầu nói trừ lần ở tam độc giáo bị trúng độc tình ra, sau này không có thêm cơ hội nào để cho Chu Na lên giường cả.
Mà dù Chu Na cũng thân thiết với Lam Tồn Quân chút nhưng vẫn ra vẻ như không tiến triển gì.
Sau này để liện hệ với Chu Na nên Lam Tồn Quân có gặp cô mấy lần. Nghe nói lần nào gặp mặt thái độ cũng bình thường.
- Nếu so sánh với những đảo lớn của Nhật thì đương nhiên đảo Á Đông Lệ Châu của nhà họ Chu chắc chắn nhỏ rồi nhưng nếu nói là tài sản riêng của nhà họ Chu chúng tôi thì lại không nhỏ. Tính ra cũng phải đến 40 cây số đấy chứ không ít.
Mà những năm gần đây dân số trên đảo tăng nhanh. Nghe cha tôi nói thì năm nay dân số đã đạt đến mức 80.000 người rồi. Cũng ngang ngửa với cả một trấn lớn ở nước các anh. Đúng là diện tích rất rộng.
Diệp tiên sinh, anh xem, đảo của chúng tôi như một châu báu ở giữa đại dương bao la xanh ngát.
Trên trời mây xanh chừng nào thì dưới đảo cũng như chừng ấy ngọc bích. Nơi đây đã trở thành hòn đảo du lịch cho các khách du lịch. Chỉ có điều cha tôi lại không đồng ý để phát triển du lịch.
Nghe nói đảo này là nơi chứa vết tích tổ tông nhà họ Chu chúng tôi. Nên cần phải giữ gìn, bảo tồn những đặc điểm đó. Từng ngôi nhà trên đảo để là những kiến trúc đã được ban phê duyệt của gia tộc đồng ý mới được xây dựng.
Nếu không như vậy thì trên đảo đã đầy người rồi. Nếu Diệp tiên sinh muốn đến ở lâu dài thì chắc chắn cha tôi sẽ rất hoan nghênh. Còn có thể tặng cho cả một gia trang mang phong cách Pháp thuộc.
Có thể lấy 5, 6 dặm khuôn viên gia trang đó thành lãnh địa cá nhân của Diệp tiên sinh.
Chu Na quay sang nói chuyện với Diệp Phàm, ra vẻ không để ý đến đồng chí Lam. Người này buồn bực trong lòng, lẩm bẩm nói :
- Đảo lớn thì được cái gì chứ, đại ca của chúng ra không thèm nơi đây đâu.
Anh Diệp là người có tiền, cũng không kém cô chút gia tài nào. Mà nơi đây là nơi hẻo lánh, có thể là lũ chim còn không muốn đến.
Làm gì có ai lại thích cái đảo nguyên thủy này chứ. Đúng là chẳng là gì với những người hiện đại. Đây chỉ hợp với người rừng ở thôi.
Lam Tồn Quân nói đúng là không thương tiếc gì, khiến một hòn đảo của người ta đẹp lung linh vậy trở thành một nơi cho người rừng.
- Nguyên thủy, thế nào là nguyên thủy. Đây được gọi là bảo vệ môi trường sinh thái đấy Lam Tồn Quân tiên sinh ạ. Trên đảo của chúng tôi không hề có chút ô nhiễm nào. Anh có muốn đến thì nhà họ Chu chúng tôi cúng không hoan ngênh loại sói khoác áo văn minh hiện đại như anh đâu.
Chu Na cũng không để yên, suýt nữa đã biến Lam Tồn Quân thành lũ sói phương bắc rồi.
- Từ lúc nào mà tôi đã thành lũ sói rồi. Lam Tồn Quân tôi là một người hiện đại, văn minh nhất. Nước chúng tôi có cả 5000 năm lịch sử, là một đất nước có lễ nghi. Lam Tồn Quân tôi là một thành viên trong nước đó, tôi thấy rất tự hào.
Lam Tồn Quân cũng không chịu im.
- Tôi đồng ý là TQ là nước có lễ nghi, nhưng không tính anh. Anh chỉ là một thứ khác loài mà thôi.
Chu Na lạnh lùng nói.
- Tôi có chỗ nào thất lễ không?
Đồng chí tiểu Lam hơi tức giận, trước bao nhiêu người như vậy mà bị Chu Na nói cho không ra gì, cứ nói tiếp như thế thì sớm thành người nguyên thủy rồi.
- Anh không xấu hổ sao mà còn nói, anh nghĩ anh làm gì chứ. Đây là việc mà người văn minh hiện đại làm sao? Tôi thấy anh còn khốn nạn hơn cả sói nữa.
Chu Na tức giận nói.
- Cô…không phải sớm nói với cô rồi sao. Đều là những chuyện cũ rồi. lúc đó tôi cũng không là chính tôi nữa.
Lam Tồn Quân bị vạch tội, hắn ta tức nói, rồi nhìn Diệp Phàm nói :
- Môi trường có tốt hơn nữa thì chúng ta cũng không nhỉ phải không đại ca?
Lam Tồn Quân quay sang lại muốn lôi Diệp Phàm cứu.
- Ha ha, cũng không nói như vậy được. Không chừng sau khi đến thăm một vòng tôi lại thích ở đây thật thì sao?
Diệp Phàm không nể mặt Lam Tồn Quân, lại còn ném thêm đá nữa.
- Đúng vậy, môi trường ở đây thật tuyệt đẹp, lại còn có cả những cô gái tóc vàng, lương thiện của nước Pháp, Vương Nhân Bàng tôi không nỡ về. Đúng là một nơi tuyệt đẹp, cô Chu, có thể tặng tôi một trang viên không? Thôi, tôi không dám mơ có một trang viên, cho tôi một căn nhà nhỏ, khi nào có thời gian tôi ghé qua nghỉ ngơi là được rồi.
Vương Nhân Bàng cũng thêm phần náo nhiệt.
- Các anh nếu muốn tôi đều có thể tặng một căn phòng, nhưng trên thuyền này chỉ có anh ta là không thể. Chúng tôi không hoan nghênh loại người man rợ.
Chu Na nói ra câu này chính xác là đã giận Lam Tồn Quân lắm rồi, còn anh ta hừ nói :
- Quay lại đi, tôi muốn ra về, cái đảo này là cái quái gì mà muốn đến chứ?
- Tôi cũng không mời anh.
Chu Na cũng cứng đầu đáp lời.
- Ha ha ha…
Vương Nhân Bàng ngồi bên cạnh nháy mắt một cái. Xa Thiên không thèm nói tiếng nào.
- Anh nháy cái gì chứ?
Lam Tồn Quân kiếm chuyện với từng người.
- Nháy mắt cũng là phạm phải luật gì sao đồng chí tiểu Lam. Anh hãy nói rõ cho tôi biết. Bằng không chúng ta chơi máy trò trên biển này đi.
Vương Nhân Bàng xoa xoa tay rồi nhìn những cô gái nước Pháp đang ngồi tiếp đón những vị khách quý trên thuyền.
Nhà họ Chu đều đã tuyển chọn những người này. Người cao, mũi cao, mang đúng phong cách những cô nàng phong cách Pháp điển hình.
- Chơi thì chơi.
Lam Tồn Quân củng tức, nhảy lên thuyền. Anh ta kêu lên trong đám cô gái kia.
Đồng chí tiểu Lam không thể tức ra ngoài nhưng lại bơi giỏi. Mà nước ở đây lại chưa đến đầu gối anh ta.
- Thế mà cũng đòi khoe sao?
Vương Nhân Bàng khinh thường rồi cũng nhảy xuống nhưng nước còn không làm ướt giầy anh ta. Hai người như lấy giầy làm ván trượt rồi trượt trên nước.
- Ha ha, hai người này đúng là lắm trò.
Diệp Phàm cười nói. Nhưng lại hút được hết những ánh mắt của các cô nàng xinh đẹp.
Chơi mệt rồi, hai người cũng đã quay lại thuyền nhưng vừa lên thì các cô nàng đã vây quanh.
Lại là vuốt ve, ôm ấp. Đồng chí tiểu Lam đắc ý. Thấy Chu Na ở đó đã cố ý đưa tay ra ôm hai cô nàng khác, ra vẻ hạnh phúc lắm.
- Hèn hạ.
Chu Na không chịu được đành lên tiếng, dọa cái khiến cho hai cô nàng bên cạnh Lam Tồn Quân phải sợ chạy mất. Đồng chí tiểu Lam buồn bực, nhưng đây là nhà của họ thì còn làm gì được.
Du thuyền không lâu sau vào bến. Trên bến có mấy người đang đứng.
- Diệp tiên sinh, đây là chú của tôi Chu Mễ Tu. Đảo này do chú quản lý.
Chu Na chủ một người trung niên có mũi cao cười nói.
Diệp Phàm lên bờ, bắt tay với Chu Mễ Tu, nhưng không phát hiện ra hình bóng của cha Chu Na – Chu Do Tiếu.
Xem ra người này còn không tin vào năng lực của bản thân hắn ta. Đợi lúc nữa thuyết phục ông ta chắc cũng khó khăn đây.
Nghĩ lại thì cũng đúng, Chu Do Tiếu chưa gặp hắn ta, chỉ là nghe con gái nói lại thôi. Chắc phải mắt thấy tay nghe mới được.
Đoàn xe mới đúng là hoành tráng, một hàng ba chiếc Ferrari. Còn Diệp Phàm được Chu Mễ Tu mời lên chiếc xe sang trọng nhất.
Gần 10 phút thì xe vào đến trong rừng rậm, không lâu sau thấy một biệt thự phong cách phương Tây rất rộng lớn. Nhưng biệt thự cũng qua nhiều lần tang thương nên chắc thuộc vào loại cổ.
Tiến vào sảnh mới phát hiện ra sảnh thật rộng, mà Diệp Phàm cũng những người đi cùng thấy trên cầu thang đang có một cặp vợ chồng đi xuống.
Người đàn ông mặc bộ quần áo cổ thời Pháp, phía trước còn có chiếc nơ thắt, nhìn cứ như trang phục của bậc quân vương, thân thích hoàng tộc Pháp trước kia.
Người đàn bà nhìn có vẻ không già, giống Chu Na. Có thế là cha mẹ cô ta.
Chu Do Tiếu không biết nói tiếng Hán, đều phải nhờ Chu Mễ Tu phiên dịch.
- Không thể ngờ rằng Diệp tiên sinh lại trẻ như vậy.
Không ngờ ngay câu đầu tiên Chu Do Tiếu lại hỏi Diệp Phàm như vậy. Rồi mời Diệp Phàm ngồi xuống. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện ra có chút thất vọng trong mắt ông ta.
- Ha ha, cũng gần 30 tuổi rồi.
Diệp Phàm mỉm cười nói rồi ngồi xuống.
- Diệp tiên sinh, đầu tiên tôi xin cảm ơn anh đã cứu con gái tôi, tôi rất cảm kích. Lần này các anh đến đợi chút nữa tôi bảo Chu Na đưa các anh thăm đảo một vòng.
Chu Do Tiếu nói rất khách sáo, nhưng Diệp Phàm không thấy ông ấy thể hiện cảm kích thế nào, mà nói ra như kiểu Diệp Phàm cùng mấy người đến chơi vui không vậy.
- Không cần phải cảm ơn. Lần này chúng tôi đến đây chủ yếu là muốn nói chuyện hợp tác với chủ tịch Chu.
Diệp Phảm thản nhiên nói.
- Ha ha..
Chu Do Tiếu cười hai tiếng rồi ngừng cười hỏi:
- Vị nào là Lam Tồn Quân tiên sinh?
- Là tôi.
Lam Tồn Quân hơi sững sờ trả lời.
- Chú Á, mời trà.
Không ngờ Chu Do Tiếu lại cười nói vậy.
- Lam tiên sinh, mời dùng trà.
Lúc này một cô gái Pháp xinh đẹp mang một khay bạc đến, trên khay bạc có chén trà nóng hương thơm ngào ngạt.
Bưng chén trà lên phát hiện ra đó là sứ thanh hoa của nước Trung Hoa chúng ta. Làm rất tinh tế, có thể là đồ cổ.
Một người ngồi ở vị trí ngay dười Chu Do Tiếu đưa tay ra chào, chén tra nóng đó đột nhiên bay về hướng người đó. Người này chắc là “chú Á”.
Chén trà như có cánh, bay về phí Lam Tồn Quân, người này chỉ dùng một tay để khống chế vật. Có thể là nội công không thấp ít nhất cũng là thập đẳng. Có thể là cao thủ mà nhà họ Chu mời. Quái lạ sao lại phải trịnh trọng mời Lam Tồn Quân trà, đáng nhẽ phải mời ta mới đúng chứ, Lẽ nào muốn làm thế phủ đầu Lam Tồn Quân?
Nếu như vậy thì chắc việc mà Lam Tồn Quân gây ra với Chu Na thì họ đều đã biết.
Diệp Phàm khinh bỉ nói trong lòng.
Nhưng chén tra cách Lam Tồn Quân khoảng chức 5 mét thì đột nhiên tăng tốc. Người trong sảnh đều cảm thấy sẽ có một sát khí mạnh mẽ.