Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa giao thông ở Lâm Tuyền rất kém, ngay cả đường cấp hai cũng chưa có vì thế công tác vận chuyển sẽ không hề dễ dàng

Về phần lợi nhuận thì cho dù là sản xuất loại giấy công nghê cao kia thì nhiều nhất cũng chỉ là hòa vốn.

Mấy người thuộc hạ đề nghị là không thể đầu tư.

Nếu thật sự muốn đầu tư thì hội đồng quản trị chắc cũng sẽ không thông qua.

- Chẳng phải hắn đang tiến hành kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền sao?

- Hồ Thế Lâm hỏi.

- Bản kế hoạch đó là không tưởng, tài chính cả thị trấn cả một năm sau khi nạp lên trên thì chỉ còn khoảng một đến hai trăm vạn.

Nhân viện của thị trấn Lâm Tuyền sau khi sáp nhập thì nghe nói tới bảy, tám trăm người, với số tiền đó thì phát lương cũng không đủ.

Tiền lương còn chưa đủ thì lấy đâu ra sửa đường, hơn nữa bản kế hoạch đó cần tới tài chính khoảng hai ngàn vạn.

Đối với một số thị trấn vùng duyên hải mà nói thì có lẽ cũng sẽ thực hiện được, nhưng với thị trấn sâu trong nội địa mà lấy được hai ngàn vạn để làm đường thì khó rồi.

Chuyện này rất phi thực tế, cho dù bọn họ dốc hết tài lực của Ngư Dương cũng không làm được, vì thế bản kế hoạch này chắc là vất đi.

Người cấp dưới chỉ cần vài câu đã phản bác hết toàn bộ bản kế hoạch mà Diệp Phàm khổ cực nghĩ ra.

Nếu Diệp Phàm ở đây nghe được chắc sẽ tức uất, tuy nhiên gã nói rất có lý, Diệp Phàm dù muốn phản bác cũng rất khó khăn.

Không lâu sau thì người nhà của Hồ Thế Lâm tiến vào.

Diệp Phàm dày mặt nói:

- Chủ tịch Hồ, các ông bàn bạc thế nào về chuyện nhà máy giấy Lâm Tuyền rồi.

Diệp Phàm muốn nghe ý kiến của chủ tịch Hồ, đối với chuyện hợp tác lần này chắc cũng không hi vọng gì nhưng dù sao tầm nhìn của một lão Đại trong ngành giấy cũng sẽ giúp ích rất lớn.

- Diệp tiên sinh, đây là lời nói thật của tôi.

Nhà máy trong thị trấn các anh trên thực tế chỉ còn cái vỏ không, nếu là hợp tác thì tập đoàn chúng tôi chắc sẽ phải bỏ tiền ra.

Hơn nữa điều kiện các anh ở đó cũng không được tốt, muốn đổi mới toàn bộ nhà máy chắc cũng phải bỏ ra ba ngàn vạn cũng chưa chắc có đủ hay không.

Về hạng mục chế tạo giấy công nghệ cao chắc sẽ phải nhập về các thiết bị mới, vốn đầu tư rất lớn.

Hơn nữa lượng tiêu thụ cũng là vấn đề, vì thế chuyện này đúng là khó khăn.

Hồ Thế Lâm nói rất uyển chuyển, cũng không trực tiếp cự tuyệt, mà là nói khó làm, thật ra thì chính là biến tướng cự tuyệt.

Diệp Phàm nghe Hồ Thế Lâm cự tuyệt thì lại thấy trong lòng rất thoải mái, chỉ e đối phương đồng ý thì mình tiến thoái lưỡng nan.

Bản thân hắn cũng có thân thích, bằng hữu, bất đắc dĩ phải lựa chọn vì an toàn của bọn họ.

Chuyện này chủ tịch Hồ cũng đã uyển chuyển cự tuyệt như vậy rồi, cũng chính là cho mình một cơ hội đàng hoàng để rút lui.

Hắn cười nhạt:

- Chủ tịch Hồ, chuyện nhà máy giấy chúng tôi cũng đành biết vậy, nên từ trước giờ tôi cũng không dấu giếm gì .

Hợp tác hay không cùng không quan trọng, chỉ là điều kiện chúng tôi quá kém mà thôi.

Tuy nhiên vừa rồi mới gọi điện thoại mới biết bệnh tình của lệnh công tử Hồ Trọng Chi chắc là có chút phiền phức.

Bệnh của cậu ấy là ở não bộ, nơi tập trung rất nhiều đầu dây thần kinh, chỉ cần sơ suất là có thể làm cho bệnh tình thêm nặng.

Vì thế chuyện này chắc chủ tịch Hồ phải mời người khác cao hơn rồi, năng lực bản thân tôi cũng có hạn.

Tuy nhiên tôi sẽ vì công tử mà châm cứu lần nữa, không lấy một đồng chi phí, chắc cũng có thể giảm bớt một chút.

Còn muốn trị tận gốc thì nói thật là không có khả năng.

- A! Diệp tiên sinh, làm sao không thể, không còn cách sao?

Sắc mặt bà vợ Liễu Mãn Xuân của Hồ Thế Lâm lập tức trắng bệch, nước mắt vòng quanh, thân thể mềm nhũn rồi ngất xỉu làm cô gái bên cạnh phải vội vàng đỡ lấy.

Hồ lão thái thái thì khá hơn một chút, ngồi ở trên ghế không biểu hiện gì, nhưng bàn tay đang lần chuỗi tràng hạt khẽ run rẩy, chắc trong lòng cũng không bình tĩnh.

Sắc mặt của Hồ Thế Lâm nặng nề, ngồi yên lặng trên ghế, không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Không lâu!

Hồ Thế Lâm tựa hồ đã quyết định :

- Diệp tiên sinh, tôi biết muốn trị bệnh của Trọng Chi là khó như lên trời, bởi vì tôi đã đưa nó đi rất nhiều quốc gia phát triển như Châu Âu, châu Mỹ nhưng đều bó tay.

Những danh y của Hoa Hạ tôi cũng đều tìm hiểu qua.

Tuy nhiên tôi vẫn hy vọng là Diệp tiên sinh có thể tiếp tục trị liệu cho con tôi.

Chi phí trị liệu một năm là một trăm vạn thì thế nào?

- Hồ tiên sinh, chuyện này rất khó, không phải là vấn đề tiền nong .

Ông có cho tôi một ngàn vạn thì tôi cũng không thể ra sức.

Diệp Phàm quyết tâm rút lui, nhẹ nhàng lắc đầu, không nhúng mình vào vũng nước đục này nữa, tiền quan trọng nhưng an toàn của người nhà còn quan trọng hơn.

- Thật không được rồi sao? Trọng Chi số khổ mà!

Liễu Mãn Xuân khóc rống lên quỳ xuống ôm chân Diệp Phàm, tuy nhiên được cô gái kia đỡ dậy.

Ngay cả Hồ lão thái thái cũng đứng lên, vẻ mặt bi thương:- Diệp tiên sinh, lão thân cũng đã hơn sáu mươi rồi.

Kính xin Diệp tiên sinh có thể không từ chối, tiếp tục trị liệu cho Trọng Chi nhà ta, lão thân sẽ ngày ngày trước mặt Phật tổ cầu nguyện cho tiên sinh.

- Ai.

Diệp Phàm thở dài, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, có thể trị được bệnh mà do tình thế bức bách không thể làm, cảm thấy đây không phải là đạo làm người của mình.

Tuy nhiên vì nghĩ đến an nguy của người trong gia đình liền quyết tâm ngậm miệng.

- Diệp tiên sinh, như vậy đi, nếu tiên sinh đáp ứng trị liệu, tôi sẽ không dùng danh nghĩa tập đoàn để hợp tác vì nếu vậy thì chắc chắn hội đồng quản trị sẽ không thông qua.

Tuy nói tài sản cá nhân của tôi có trên một tỷ nhưng cũng đã chuyển thành bất động sản, tài chính thực tế trong tay cũng không nhiều lắm, chắc chưa tới hai ngàn vạn

Nếu như để đổi mới toàn diện nhà máy giấy Lâm Tuyền thì trước hết để chính quyền bố trí lại địa bàn, xây dựng lại nhà xưởng, coi như là biểu thị thái độ.

Dĩ nhiên tôi sẽ xuất ra hai ngàn vạn để cổ động các anh.

Hồ Thế Lâm nói đến mức như vậy thì trong lòng Diệp Phàm lại càng bối rối, đây là hành động chịu thua thiệt, làm trái với lương tâm.

- Ai! Hồ tiên sinh, thái độ của ông rất chân thành, tình nguyện bỏ tiền nhà ra để tài trợ tôi, điều này tôi rất cảm tạ.

Diệp Phàm vừa nói đến đây thì chợt điện thoại vang lên rồi nghe giọng của Tần Chí Minh nói:

- Phó bí thư Diệp, chuyện ở Thủy Châu của cậu thế nào, tập đoàn Nam Cung có trả lời chắc chắn không?

- Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra trong thị trấn à?

Diệp Phàm chợt lạnh toát, đoán chắc là có việc gì đã xảy ra.

Nếu không Tần Chí Minh vẫn luôn trầm ổn sẽ không lộ ra vẻ lo âu như thế.

- Xảy ra chuyện lớn, buổi sáng hôm nay đoàn của Bí thư thị ủy Dương đến để kiểm tra các mảng kinh tế, xây dựng ở Ngư Dương gần đây.

Bởi vì tình hình phát triển kinh tế của huyện Ngư Dương chúng ta vào thời gian trước là số lẻ nên đã bị ba vị lão đại của thị ủy phê bình đích danh, tuy nói hai vị bí thư Lý và chủ tịch Trương đã dùng mũ quan để đảm bảo rằng năm nay sẽ phát triển hai con số nhưng Bí thư Dương vẫn không yên lòng.

Lần này ông ấy tự mình đến đây, dẫn theo các phòng ban chuyên ngành để kiểm tra huyện Ngư Dương.

Sau khi nghe thường vụ báo cáo xong thì đi thị sát dưới cơ sở, lúc ấy bí thư Dương nhớ ra chuyện người chết đói ở xã Khanh Hương.

Nên đặc biệt xuống dưới đó xem xét, sau đó lại nói là xã đã sáp nhập vào Lâm Tuyền thì vòng lại Lâm Tuyền nói là muốn nhìn xem Lâm Tuyền như thế nào để kéo Khanh Hương phát triển, tránh cho sau này lại có người chết đói.

Ai ngờ trên đường đi qua nhà máy giấy thì bị ngăn lại, thoáng cái đã ùa ra hai, ba trăm công nhân giơ biển viết là chúng tôi muốn cơm năn, chúng tôi sắp chết đói rồi….

Nghiêm trọng hơn là có một công nhân xông đến nói là phó bí thư Diệp Phàm của Lâm Tuyền đến đây làm tổ trưởng tổ công tác nhà máy giấy lâu như vậy mà vẫn chưa hành động gì, chỉ suốt ngày ăn chơi nhảy múa

Hơn nữa còn đánh, tùy tiện khai trừ công nhân vân vân.

Bí thư Dương vừa nghe thì tức giận điên lên, vỗ bàn trong phòng họp chính quyền thị trấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK