Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn lại Tây Môn Đông Hồng, Diệp Phàm thiếu chút nữa cười ra tiếng. Bởi vì, ở trong phòng họp y rõ ràng còn đeo một cái kính râm lớn. Gần như nửa khuôn mặt đều bị che hết lại rồi.

“Lão già này đùa cái gì vậy?”

Trong lòng Diệp Phàm nói thầm một câu. Không ngờ Lý Khiếu Phong cũng tới, ngồi ở đuôi ghế hàng đầu.

Nhìn thấy Diệp Phàm đi vào, y gật đầu, miệng lại hướng về phía Tây Môn Đông Hồng giật giật. Diệp Phàm lại buồn bực, không hiểu được trong đầu lão Lý lại có mánh gì lớn rồi.

Diệp Phàm lại nhìn nhìn Tây Môn Đông Hồng, dưới đôi mắt chim ưng cuối cùng cũng phát hiện ra một chút manh mối. Giống như bị người ta đánh, nửa bên mặt đều bị phù thũng.

Bởi vì cái kính râm lớn kia chính là nguyên nhân, mặc cho Diệp Phàm có đôi mắt chim ưng cũng không thể nhìn rõ ràng.

Dù sao, đôi mắt chim ưng chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài, không thể nhìn thấu.

- Đều đến đông đủ rồi, họp thôi.

Cung Khai Hà hạ chén trà trong tay xuống, nói thẳng, y liếc nhìn mọi người một cái, nói:

- Các đồng chí, hôm nay triệu tập tất cả mọi người đến đây, thực sự rất vội vàng. Bởi vì, chuyện này xảy ra ngoài ý muốn của chúng ta, đã uy hiếp sự sinh tồn của Tổ đặc nhiệm A chúng ta, cho nên, không có cách nào. Sau đây tổ trưởng Tây Môn sẽ nói qua chuyện này cho mọi người một chút.

Quả nhiên, tất cả các đồng chí trong hội nghị nghe thấy không ngờ có liên quan đến sự sinh tồn của Tổ đặc nhiệm A. Tất cả mọi người đều ngồi thẳng lên, mấy chục ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía Tây Môn Đông Hồng, tên này lập tức trở thành nhân vật tiêu điểm.

- Tây Cương Ba Ly Miêu, câu này nghe thì đúng là cô nàng Phượng Tứ của gia tộc họ Phượng dưới chân núi bên cạnh sông Y Lê của dãy núi Thiên Sơn.

Mà đồng chí Diệp đã giới thiệu qua Phượng gia, xuất hiện hai cao thủ thập đẳng. Một vị trước mắt là lão tổ tông Phượng Thanh Hương, một vị khác chính là sư bá của Phượng Tứ là Tài Đông My.

Khoảng thời gian trước vì chuyện mỏ than Hải Sơn của thành phố Đồng Lĩnh gặp nạn nên tập đoàn này đã do Phượng gia đảm nhận.

Mà đồng chí Diệp Phàm cũng phát hiện ra nhân tài nhà Phượng gia, cho nên, lợi dụng tai nạn nhỏ tổ trưởng Diệp đã đạt được thỏa thuận với Phượng gia.

Bọn họ đồng ý để Vương Cư lục đẳng và Phượng Lôi ngũ đẳng tham gia vào tổ đặc nhiệm A chúng ta xử lý thích đáng việc vi phạm quy định trái pháp luật của tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc Phượng gia.

Chuyện này là tổ trưởng Diệp liên hệ, mà sự việc của doanh nghiệp khai thác mỏ Thiên Mộc cũng đã qua một thời gian rồi. Cho nên, tôi nhận trong tổ ủy thác – tướng quân Lan Viễn Kim và tướng quân Lý Khiếu Phong đi chính thức tiến hành đi công tác cùng với Phượng gia.

Kỳ quái là bọn họ đưa chúng ta tới một sơn cốc. Bên trong có một phòng xây bằng đá. Đi đến đại sảnh ở phía sau, phát hiện ra không ngờ cách đại sảnh là một tấm lụa. Mà Phượng Thanh Hương và Nhân Đông Mao phân ra ngồi ở hai bên tấm lụa.

Sau đó không lâu tướng quân Lan Nguyên Kim đại diện cho quân đội hướng về phía Phượng gia đọc thông báo chính thức của Bộ tổng tham mưu chọn ba người Vương Cư, Phượng Lôi và Phượng Thảo Thiên.

Sau màn vải lụa kia đột nhiên truyền đến một hơi thở khan khan cười lạnh nói:

- Các anh muốn làm Bá vương cướp người đúng không.

Chúng tôi nói điều này là sự lựa chọn chính thức của quốc gia chúng tôi, hễ là công dân người TQ, tròn 18 tuổi đều có nghĩa vụ phục vụ quân đội.

Mà lúc trước thông qua đồng chí Bí thư Diệp Phàm bước đầu đã bàn bạc rồi. Phượng gia cũng đồng ý, bây giờ chẳng lẽ lại muốn lật lọng.

Không ngờ sau tấm vải người này đã tức giận rồi. Đột nhiên cảm thấy tấm vải rung động, không ngờ một lực mạnh mẽ từ sau tấm vải đột nhiên ném về phía tướng quân Lan Viễn Kim.

Tôi không nhìn thấy gì rồi, nhanh chóng xé không khí kéo tướng quân Lan về phía sau. Tuy nhiên, trong nháy mắt, cảm giác như trên mặt đau nhức, cả người bị một cỗ máy dẻo quấn 3 vòng rồi mới đi xuống dưới.

Tuy nhiên, sau khi dừng lại mặt tôi biến thành như thế này. Tôi cũng không sợ bêu xấu, dù sao cũng mất hết rồi.

Tây Môn Đông Hồng nói đến đây tháo kính râm ra. Toàn thể các đồng chí trong phòng họp cười khanh khách, Diệp Phàm thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Bởi vì, hai mắt Tây Môn Đông Hồng rất phong cách, muốn làm gấu mèo hơn cả gấu mèo rồi. Sưng rất to hai bên đen to, thiếu chút nữa kéo dài đến lỗ mũi.

- Mọi người có thể chưa rõ ràng lắm, nhưng đồng chí Đông Hồng là một cao thủ cửu đẳng cấp thứ hai.

Vẻ mặt Cung Khai Hà nghiêm túc nói xen vào một câu.

Lập tức, trong phòng hội nghị im lặng thật sự. Từng người cũng đang tính toán. Một người cửu đẳng cấp thứ hai bị người ta đứng sau tấm vải chơi cho thành ra như thế này. Người kia bản lĩnh cao bao nhiêu, có chút đáng sợ.

- Người kai hẳn là đã vượt qua thập đẳng rồi.

Lý Khiếu Phong nói:

- Có thể đứng cách không xa tấm vải lụa, miêu tả sơ lược chính là làm đồng chí Đông Hồng thành như vậy rồi. Người này tôi đoán chừng đạt tới trình độ từ cấp mười một trở lên.

Lúc này, cha của Vương Nhân Bàng Vương Thành Trạch nói xen vào một câu.

- Tôi cũng nghĩ là như vậy đấy, người kia hẳn là đạt tiêu chuẩn cấp 11.

Lúc này, người ngồi bên cạnh Tây Môn Đông Hồng mặc áo bào xanh râu bạc nói:

- Vị này chính là ông nội của đồng chí Đông Hồng Tây Môn Tân Thông, bản lĩnh của ông so với đồng chí Đông Hồng thâm hậu hơn nhiều, cao thủ thập đẳng.

Vẻ mặt Cung Khai Hà thận trọng giới thiệu. Tất cả mọi người đều cùng nhau lên tiếng chào hỏi Tây Môn Tân Thông.

- Sau đó thế nào?

Diệp Phàm hỏi:

- Bọn họ cũng biết được chúng tôi là quân đội của quốc gia, đương nhiên cũng có chút sợ hãi. Tuy nhiên, bên trong lại truyền ra một giọng nói: các anh muốn chúng tôi tòng quân cho Phượng gia, trước hết, thủ đoạn của các anh cũng không vẻ vang gì.

Điều này, trước đây tôi không nói. Tuy nhiên, để Phượng Lôi và Vương Cư đi xem thực lực của các anh.

Xem ra vừa rồi vị họ Tây Môn kia cũng có ý thấu hòa, cửu đẳng cấp thứ hai. Tuy nhiên, chính là chút thực lực ấy, Tống Thanh tôi nhìn không thuận mắt.

Tôi cho các anh thời gian 5 ngày, các anh cử người đi tìm.

Tôi chờ ở đây, quá thời gian không chờ.

Nếu có thể tiếp được hơn hai mươi chiêu của lão phu,

các anh có thể đưa Vương Cư đi. Có thể đánh nhau với ông Bình, hai người này đều cho các anh. Có thể đánh bại lão phu, người Phượng gia tùy anh chọn.

Lan Viễn Kim nói:

Trong phòng hội nghị đã trầm mặc rồi.

Thật lâu sau, vẻ mặt Cung Khai Hà căng thẳng thở dài nói:

- Các đồng chí, dù sao cũng phải đưa ra biện pháp.

- Y trực tiếp đến Tổ đặc nhiệm A chúng ta khiêu chiến.

Tây Môn Đông Hồng tức giận hừ nói:

Tình trạng tê liệt, phái một sư đoàn ra bao vây lấy bọn họ. Người kia lợi hại có thể lợi hại hơn súng pháo sao?

Lý Khiếu Phong lên cơn.

- Người ta sẽ không ngu mà chờ như vậy. anh Lý, cách này không thể thực hiện được. Huống chi, Phượng gia còn có hai cao thủ thập đẳng, bản lĩnh của Phượng Tứ cũng không tồi, là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất.

Nếu những người này may mắn chạy ra ngoài, đem nhiều mối nguy hiểm cho quốc gia. Những người đó muốn giết người anh tưởng muốn bắt bọn họ mà dễ sao.

Huống chi, chúng ta chính là vì muốn diệt Phượng gia, TQ kia còn có bao nhiêu như gia tộc Phượng gia như thế, người ta sẽ không sinh ra kiêng nể hay có lòng phản kháng rồi.

Điều này tuyệt đối không thể thực hiện được.

Tướng quân Kế Vĩnh Viễn nhíu mày, nói:

- Tống Thanh là ai? Các anh nghe nói qua chưa?

Lúc này, tổng cục chính trị nhìn Dương Quốc Đào hỏi:

- Chưa nghe nói qua, trong tổ chúng ta không có chút tin tức nào của người này.

Phó tổ trưởng phân công quản lý công tác tình báo Thôi Kim có vẻ hơi xấu hổ nói:

- Không phải tôi đã sớm đề cập qua rồi sao, tổ chức tình báo Tổ đặc nhiệm A có phải nên cải cách rồi hay sao. Nhân vật to lớn Phượng gia như thế này chúng ta lại không có một tin tức nào, điều này đúng là tạo nên bao nhiêu tai họa ngầm cho an toàn của quốc gia?

Dương Quốc Đào phê bình.

- Đứng nói không đau thắt lưng, anh tới phân công quản lý tình báo thử xem.

Thôi Kim hỏi ngược lại.

- Đồng chí, thái độ này của anh thật không tốt, không được.

Ngôn từ của Dương Quốc Đào bắt đầu sắc bén.

Đập một tiếng rất to, Lý Khiếu Phong vỗ xuống bàn một cái, hừ hừ nói:

- Bây giờ nói thì có ích gì, còn không nhanh chóng giải quyết vấn đề của Phượng gia. Việc này không được bất bình, Tổ đặc nhiệm A chúng ta thật đúng là tan rã mất thôi.

- Đồng chí Khiếu Phong, thái độ này của anh là gì?

Lan Viễn Kim nói chen vào giúp Dương Quốc Đào. Hai người này, một người là Bộ tổng bộ tham mưu, một người là Tổng cục chính trị, tự nhiên lại muốn giúp đỡ nhau.

- Thái độ, tôi thấy thái độ của anh Lý đã đủ hiểu rồi. Tôi muốn hỏi, quân đội có ai hiểu được con người Tống Thanh không?

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi Dương Quốc Đào.

- Điều này…các anh là người của tổ chức tình báo, trách sao được quân đội?

Dương Quốc Đào nói:

- Bộ tổng tham mưu có hai ba bộ phận, những thứ này đều là tổ chức tình báo. Các anh ngay cả cái rắm cũng không hiểu được, sao còn gọi tổ đặc nhiệm A đến đây.

Tổ đặc nhiệm A làm sao, người ít, nhà lớn, giống Tống Thanh cao nhân lánh đời, có mấy người hiểu được bọn họ?

Huống chi, người ta xuất hiện lần này có khi là tên hiệu hay tên biểu thị, chúng ta sao có thể nghĩ đến chỗ này?

Bây giờ không phải là lúc hỏi tình báo, mấu chốt là giải quyết việc này. Nếu không, các anh phái người ngựa, bãi bình với Phượng gia.

Diệp Phàm lạnh lùng nói lại, anh Lý là người hắn tôn trọng nhất, người nào nói Diệp Phàm lo lắng cho anh.

- Anh….anh……nếu như chúng tôi ra tay các anh làm gì?

Dương Quốc Đào thiếu chút nữa nghẹn rồi.

- Thấy chưa, vẫn không thể trông cậy vào việc chúng ta làm. Cho nên, cái gì dài dòng thì cứ để cho dài dòng, đừng có tức giận nói chuyện không đâu.

Diệp Phàm hừ nói:

- Vậy anh nói bãi bình như thế nào?

Dương Quốc Đào bực nói:

- Được rồi, mọi người thương lượng đi. Nếu người của bọn họ là cao thủ cấp 11 trở lên. Hiện tại trong tổ đặc nhiệm chúng ta không có đồng chí nào có năng lực cấp 11 trở nên.

Cấp 11 này với một cấp nữa khác nhau là bao nhiêu. Tin rằng trong lòng mọi người ngồi đây đều có tính toán. Đoán chừng, năm người cấp 1 còn khó chắn hơn một người cấp 11.

Có thể chuyện này nhất định phải làm, thời hạn chỉ có trong vòng 5 ngày. Nếu như nói đi thiếu lâm cầu người, người ta chưa chắc đã đồng ý đi đắc tội với cao nhân Phượng gia như vậy.

Huống chi, đối với Thiếu Lâm Võ Đang bọn họ mà nói cao thủ cấp 11 cũng là cực hiếm lạ.

Cho dù là người ta không có trong môn phái.

Đới Thành nói ba phải:

- Đánh không được đè ép cũng không được, thật khó giải quyết.

Lâm Đống Quốc Trung nói ra một câu.

- Vừa rồi anh Tây Môn Tân Thông nói là vì việc này có thể là một loại bí thuật của Tây Môn gia gọi là “Thiên Lôi Tứ Tượng Trận” lấy ra luyện.

Tuy nhiên, cần có 4 cao thủ hợp lại mới luyện được. Vừa rồi tôi đã đả thông khí cho đồng chí Đông Hồng và anh Lý rồi.

Tây Môn tiền bối tự nguyện một phương, đồng chí Vương Thành Trạch đã bị đồng chí đột phá lên thập đẳng, tuy nhiên còn kém một cấp.

Cung Khai Hà nói:

- Xin hỏi Tây Môn tiền bối “Thiên Lôi Tứ Tượng Trận, có uy lực gì? Đây là một việc quan trọng đối với Tổ đặc nhiệm A chúng ta, thứ cho vãn bối mạo muội hỏi?”

Bộ dạng Diệp Phàm kính trọng hỏi:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK