Tuy nhiên, cái đó không dọa nổi Diệp Phàm, hắn lập tức nói:
- Đã là cái phó soái dùng, vậy sao tôi muốn sắp xếp một vị trí trung tá Phó đoàn trưởng cũng không có quyền, chức phó soái này còn có thể nói là có thật sao? Tôi thấy, phỏng chừng không qua được chức đoàn trưởng của Báo Săn nữa kìa. . .
- Nói rõ ràng ra xem nào, rốt cuộc sao lại thế này?
Trấn Đông Hải trong lòng có chút mô hồ, thầm nhủ, tên nhóc này uống nhầm thuốc rồi thì phải, Diệp Phàm tất nhiên liền đem chuyện của Quách Chân Kỳ nói ra.
- À, thì ra là việc này! Đều có căn nguyên cả. Trương Cường tuy nói là do cậu giao phó, nhưng cậu lại không dặn dò phó sư đoàn trưởng Mã, cho nên, mới tạo ra hiểu lầm.
Đương nhiên, thân phận của cậu phải giữ bí mật, tuy nhiên, phó sư đoàn trưởng Mã đã được chúng tôi giải thích rõ thân phận của cậu, nếu lúc ấy cậu đến chào hỏi phó sư đoàn trưởng Mã, tôi nghĩ, ông ta hẳn là sẽ không dám to gan thay đổi quyết định của cậu.
Tuy nói về mặt nhân sự sẽ do tập thể tổ chức quyết định, nhưng cậu là phó soái, khi quyết định bổ nhiệm một Phó đoàn trưởng sẽ không cần thông qua tổ chức.
Trấn Đông Hải giải thích nói.
- Thủ trưởng Trấn, người sáng mắt không nói hai lời, quan hệ giữa Trương Cường và tôi tin tưởng rằng Phó sư đoàn trưởng Mã hẳn cũng biết được. Trương Cường yêu cầu dứt khoát như thế, chẳng lẽ Phó đoàn trưởng Mã một chút cũng không cảm giác được. Đây rõ ràng là không xem tôi ra gì.
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Cái này rất khó nói, người khác nghĩ như thế nào, cậu có thể đoán biết được thì cậu không phải thành thần tiên rồi sao.
Thủ trưởng Trấn mỉm cười nói.
- Tôi mặc kệ, dù sao chức vị trung tá phải để Quách Chân Kỳ ngồi vào, bằng không, đừng trách tôi sao không thực hiện chuyện đã hứa với tổng bộ.
Diệp Phàm bắt đầu có chút xấu xa.
- Tên nhóc này... Uy hiếp bố mày có phải hay không? Lá gan không nhỏ đó, hừ!
Tính tình của Trấn Đông Hải so với Tề Chấn Đào tuyệt đối không vừa, miệng mắng liên hồi.
- Hừ! Cùng lắm thì mặc kệ, không làm, bỏ của chạy lấy người. Chạy đến Saudi Arabia, nghe nói quốc gia này cho phép cưới mấy vợ hợp pháp cùng một lúc.
Diệp Phàm cứng rắn, mạnh mẽ nói.
- Cậu... cậu... nhìn xem bản thân đường đường là đại tá, lại là Bí thư huyện, sao giống lưu manh vô lại thế...
Trấn Đông Hải hoàn hết chỗ nói, tức giận đến bị nghẹn lời.
- Ha hả, dứt khoát như vậy đi, làm một vụ giao dịch, tôi sẽ bồi dưỡng cho tổng bộ một tay cao thủ ngũ đẳng, các ngài sắp xếp cho Quách Chân Kỳ một vị trí tốt, thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
Hừ, tên nhóc, chơi trò này với tôi cậu còn non tay lắm, cái tôi đợi chính là những lời này của cậu, Trấn Đông Hải trong lòng thiếu chút nữa vui vẻ ra mặt, cố ý hừ nói:
- Mũ quan của quân đội không phải là đồ ăn thức bán, tuy nhiên, dựa vào thân phận phó soái của cậu, nếu cậu đã thích Quách Chân Kỳ như vậy, tôi đây sẽ tìm hiểu trước một chút xem có vị trí thích hợp không.
Đợi ba giờ đồng hồ thì Trấn Đông Hải gọi điện thoại đến nói:
- Quách Chân Kỳ nếu đã từng làm công tác tình báo, hơn nữa làm rất xuất sắc, binh đoàn săn ngựa được nâng lên thành đơn vị cấp sư, cho nên, khoa tình báo hiện tại cũng phải điều thành phòng Tình báo. Tên nhóc, sau khi điều chỉnh cấp bậc lương, sẽ đồng cấp với đoàn trưởng.
- Ngài luôn nói sẽ để Quách Chân Kỳ đảm nhiệm ghế Trưởng phòng Tình báo Báo Săn?
Diệp Phàm hắng giọng cười nói, không thể tưởng được, con mẹ nó, Quách Chân Kỳ lại chó ngáp phải ruồi, không ngờ thăng đến hai cấp, một Trưởng phòng nhỏ được điều lên cấp Cục, cũng chính là cán bộ cấp đoàn bên trong Báo Săn.
- Đương nhiên trước tiên sẽ đại diện cho Trưởng phòng Tình báo, chính thức thì được bổ nhiệm chức Phó cục trưởng phòng Tình báo, cũng chính là cấp phó trung đoàn.
Chờ cậu huấn luyện xong hai người thành cao thủ ngũ đẳng thành công thì đương nhiên sẽ nhắc lại chuyện thăng lên làm chính, quan trọng nhất chính là xem biểu hiện của Quách Chân Kỳ.
Báo Săn Diệp Phàm là bộ đội chính quy, quan hệ đến an toàn sinh mạng của mấy trăm dũng sĩ, phòng Tình báo đặc biệt rất quan trọng.
Cậu có khả năng cũng đã biết, lần trước phòng Tình báo 1 quân ủy bị lộ thông tin, kết quả, khiến cho Báo Săn chúng ta tổn thất ba cao thủ tam đẳng.
Tình báo chính là sinh mạng, là máu tươi. Cậu liệu mà dặn dò Quách Chân Kỳ, dứt khoát phải do cậu dẫn dắt anh ta, rèn luyện thân thể thật tốt để làm tốt công tác tình báo, mới có thể không phụ lòng Đảng và nhân dân kỳ vọng.
- Trấn Đông Hải càng nói càng nghiêm túc.
- Tôi hiểu, như vậy đi, lần trước tôi có hứa là giúp bọn họ bồi dưỡng một cao thủ ngũ đẳng, lần này sẽ lại hứa với ngài sẽ bồi dưỡng thêm một người nữa, một trong hai khẳng định sẽ được vào tổ vệ sĩ Trung Nam Hải, một người còn lại sẽ do Thủ trưởng Trấn ngài định đoạt.
Còn Quách Chân Kỳ, tôi sẽ nghĩ biện pháp đề bạt vị trí cao hơn cho anh ta, làm công tác tình báo cũng thuận buồm xuôi gió hơn.
Nhưng tôi lại không rảnh đến Bắc Kinh, ngài bảo bọn họ đến Thủy Châu, tìm nơi nào thanh tĩnh chút để tôi dễ làm việc.
Diệp Phàm cũng nén cười, nói. Thầm nhủ, lão già này, làm việc cẩn thận, còn sợ tôi đổi ý, không ngờ ra cả điều kiện nữa.
- Được! Việc chọn người thì ngày mai tôi làm, trực tiếp đến Báo Săn Thủy Châu thao tác.
Trấn Đông Hải bật người nói.
- Tôi nói này, Thủ trưởng Trấn, chuyện bồi dưỡng cao thủ ngài nói rất rõ ràng, vậy Quách Chân Kỳ thì sao?
Diệp Phàm lên giọng hỏi.
- Còn sợ tôi lừa, Trấn Đông Hải tôi là ai, tên nhóc này, không tin tôi sao. Lập tức gọi người, đi khảo sát suốt đêm, thật là, người trẻ tuổi...
Trấn Đông Hải dài dòng nói. Diệp Phàm thiếu chút nữa bịt tai lại.
- Tên nhóc này, khẳng định đã giao dịch với Quách Phác Dương rồi, hình như hai con gái của Quách Đại Xuyên học cùng hắn ở trường Đảng, chắc lại vì nữ nhân mà ra sức giúp bạn, không tiếc cả mạng sống đây. Bằng không, có khi nào thấy hắn để bụng như thế đâu, thật là hết nói, lắm tật xấu. Không biết Viên Viên sống cùng hắn thế nào rồi, ôi...
Trấn Đông Hải nhìn bên ngoài cửa sổ thì thào lẩm bẩm, chợt tịnh thần lại, trực tiếp gọi điện thoại tới Báo Săn.
- Sư đoàn trưởng Mã, chuyện của Quách Chân Kỳ là thế nào?
- Trấn tướng quân, tôi không biết ngài rốt cuộc muốn hỏi cái gì?
Mã Thượng Chí trong lòng hơi chột dạ, cẩn thận đáp.
- Hừ! Đừng ở trước mặt tôi nói cái gì là quyết định của tổ chức, quyết định của Đảng uỷ, vô dụng tất. Trương Cường tuy đã kiên quyết như vậy, chẳng lẽ ông không phát hiện ra chút lạ nào sao?
Trấn Đông Hải lạnh lùng hừ nói.
- Tôi... Tôi thật không biết gì, lúc ấy Trương Cường chỉ một mực muốn tiến cử Quách Chân Kỳ, nhưng, bọn họ đều không đồng ý, cho nên, việc này không thành.
Mã Thượng Chí trong lòng hơi loạn.
- Quan hệ giữa Trương Cường và phó soái Diệp ông không biết sao? Còn dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi, đừng nói nữa, về sau chú ý nhiều vào. Rốt cuộc Liêu Thẩm Cố Long Thiên và Tào Mộng Đức bên Tổng cục Chính trị cho ông lợi lộc gì, đáng giá như thế nào để ông hao khí lực, đến ý kiến của phó soái Diệp cũng xem như gió thổi bên tai, hừ! Lập tức thông báo bên nhân sự, tiến hành khảo hạch đối với Quách Chân Kỳ. Chính thức bổ nhiệm chức Phó cục trưởng phòng Tình báo, đại diện trưởng phòng chủ trì công tác phòng Tình báo...
Trấn Đông Hải sau khi dặn dò xong liền treo điện thoại.
Trong lòng thầm nhủ, trong lòng phó sư đoàn trưởng Mã không phục! Nhưng, lão Mã, Tổ đặc nhiệm A là tổ tinh anh của quốc gia, ông không phục cũng không được. Nếu ông có thân thủ thất đẳng, thì vào thời điểm này, ông nói chuyện với Trấn Đông Hải tôi thì tôi cũng sẽ không trách tội ông, thất đẳng, con cưng của trời, ôi..
Mã Thượng Chí sau khi buông điện thoại, sắc mặt lúc đó không thể dùng ngôn ngữ nào biểu đạt, có bao nhiêu khó coi đều lộ ra hết.
Thằng nhãi này thầm hừ nói, Thủ trưởng Trấn, Mã Thượng Chí tôi ở Báo Săn liều mạng cũng đã nhiều năm, vì Báo Săn tạo nửa giang sơn, ở tổ A cũng có chút tên tuổi.
Thật vất vả lắm mới luyện tới thân thủ ngũ đẳng, công lao hiển hách, một thằng nhóc gà mờ việc mình không làm, đáng để ông quở trách tôi như thế sao. Bố mày cũng coi như là một lão tướng, ở trước mặt ông, không ngờ lại biến thành cây cải củ, tùy ý nhổ...
Tám giờ sáng hôm sau.
Diệp Phàm đúng giờ đến cục Xây dựng.
Dọc đường, hễ cán bộ công nhân viên chức nào buổi tối hôm đó gặp qua Diệp Phàm thì toàn bộ đều mỉm cười gật đầu chào, gọi Cục trưởng Diệp.
Mới vừa đi đến cửa lớn của tầng lầu, có một người trung niên tướng gầy ốm chạy tới, trên mặt đầy mồ hôi, vẻ mặt cười nịnh, nói:
- Cục trưởng Diệp, tôi là Phó chánh văn phòng Mã Tự Siêu cục Xây dựng, văn phòng của ngài chúng tôi đã quét dọn xong. Mời ngài đi xem, cần bố trí gì thêm ngài cứ lên tiếng dặn dò, tôi sẽ đi an bài.
Mã Tự Siêu một từ cũng ngài, hai từ cũng ngài, Diệp Phàm nghe mà nổi da gà, giống như mình trở thành lão già rồi vậy. Điều này, tôn kính quá mức rồi, hình như cũng không phải chuyện tốt.
- Ừ, tới văn phòng xem kỹ trước hẵng nói.
Diệp Phàm phát ra thanh âm từ trong lỗ mũi, đương nhiên phải bày chút quan uy ra mới được, bằng không, vừa thấy mặt đã tùy tiện, đến cuối cùng người ta không xem mình là lãnh đạo, vậy thì thất bại quá.
Mã Tự Siêu cẩn thận dẫn đường phía trước, đi thẳng lên tầng năm.
Lầu tuy nói đã cũ, nhưng văn phòng thì không nhỏ, chính giữa có một phòng tiếp khách nhỏ, bên hông là vị trí cho thư ký.
Bên hông phòng tiếp khách mới là văn phòng. Bên trong văn phòng có một cánh cửa ngầm, bên trong không ngờ lại có một căn phòng, nội thất bên trong khá xa hoa, không thua gì nhà khách ba sao, nội thất cho buồng vệ sinh có đủ, còn có một cái giường nữa chứ.
Chăn bông, khăn trải giường tất cả đều mới tinh, chất liệu đẹp, hơn nữa lại là hàng hiệu, xem ra Mã Tự Siêu đã mất chút tâm sức rồi.
- Tôi thấy tốt lắm, không cần phải thay đổi, cứ như vậy đi.
Diệp Phàm cười nói, Mã Tự Siêu lau nhanh mồ hôi trên trán, còn nói thêm:
- Cục trưởng Diệp, tài liệu có liên quan đến thư ký của ngài tôi đều đặt ở bàn làm việc cả, ngài chọn ra xong thì tôi sẽ đi thông báo.
Nói tới đây, Mã Tự Siêu móc từ trong túi da ra một chùm chìa khóa, nói:
- Cục trưởng Diệp, đây là chìa khóa của ký túc xá mới xây dựng của cục Xây dựng chúng ta, năm trước mới hoàn công, trang hoàng đâu đấy đã được nửa năm hơn. Có vài Phó cục trưởng đã dọn vào, nơi này có hai gian phòng, không biết cục trưởng thích gian nào?
- Gian nào cũng được!
Diệp Phàm gật gật đầu, đặt mông ngồi xuống ghế xoay, phát hiện ra ghế xoay cũng đổi thành ghế mới, ngồi lên rất thoải mái.
- Được!
Mã Tự Siêu gật đầu, lấy chìa khóa ra nhẹ nhàng đặt ở trên bàn làm việc, tuy nhiên, hình như không muốn đi.
- Chủ nhiệm Mã, còn có việc gì sao?
Diệp Phàm tùy tay ném cho ông ta gói thuốc, cười nói.
- Cục trưởng, còn hút thuốc của ngài... Ngại quá...
Mã Tự Siêu có chút kích động, thân mình khom xuống sát đất, cẩn thận tiếp nhận, lấy ra cái bật lửa châm mồi cho Diệp Phàm.
- Mới vỗ đầu, xoay người mở tủ, nói:
- Cục trưởng, thuốc tiếp đãi khách đều ở trong tủ, muốn dùng ngài tự mình đi lấy.
- Được...
Diệp Phàm liếc mắt một cái, phát hiện đó là mấy cây Hồng Tháp Sơn, coi như không tồi.