Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm sau khi hít phải luồng khói độc, phản ứng chậm chạp hơn so với bình thường đến năm phần, mà đó lại là năm phần chí mạng.

Cuộn tay đấm mạnh vào thân con trăn, chỉ nghe một tiếng xoạt, có cảm giác giống như đấm vào một cọc gỗ, tay đau ê ẩm.

Thân nó lại càng cuộn mình chặt hơn. May thay Diệp Phàm chẳng phải là kẻ tầm thường, cơ ngực cơ bụng đều thuộc loại có tầm cỡ, e rằng con trăn muốn nuốt trọn cũng khó.

Người và trăn quấn lấy nhau, biết rằng sử dụng cú đấm cũng sẽ chẳng xoay chuyển được gì, nhưng Diệp Phàm vẫn không hết hy vọng, lấy hết sức đưa tay lên đấm liên hồi vào mình mãng xà. Tuy nhìn bên ngoài chẳng thấy gì, nhưng cái đau ở bên trong thì chỉ có con trăn mới cảm nhận được.

Quả đấm của Diệp Phàm chắc chắn không dưới một nghìn năm trăm cân, đấm vào thân con trăn không khác gì động đất, khiến cho nó nổi đóa lên.

Trăn há to mồm, một mùi hôi tanh lại bốc ra, cái đầu hình vuông của nó vốn dĩ chỉ bằng thùng nước nhỏ giờ mở to như một cái bồn nước, nuốt lấy cái đầu nhỏ hơn quả bóng rổ một chút của Diệp Phàm, mà chẳng hề bị hao tốn nhiều sức lực.

Nhìn miệng trăn phun ra rồi lại muốt vào, nhưng chẳng thấy răng cỏ đâu, chỉ là vì cái mùi tanh hôi đó suýt chút nữa khiến cho Diệp Phàm phát ói.

Hơn nữa, nước dãi của con trăn này thối không gì chịu nổi, Diệp Phàm lại không thể nào nín thở mãi. Chỉ có đại sư sử dụng cách thở của rùa trong truyền thuyết mới làm được. Tất nhiên là chỉ có trong truyền thuyết, chứ chưa thấy ai làm được vậy. Trên đời này chắc cũng chẳng có ai làm được.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Diệp Phàm hét lớn, “ soạt” một tiếng, vội vàng rụt đầu lại, chặn đứng ngay cổ họng của con trăn, hai tay giống như gọng kìm kẹp chặt lấy cổ họng của nó, mồm bị Diệp Phàm giữ chặt nên nó không thể nào nuốt xuống.

Nó lo lắng đưa cái đuôi ra, càng quấn càng chặt.

“Phen này tiêu rồi, vợ con chưa kịp có, chẳng nhẽ đường đường là một quan chức của xã hội chủ nghĩa mà lại mất mạng vì một con trăn?

Hơn nữa, đến ngay cả tiền bảo hiểm tai nạn lao động cũng không nhận được, cha mẹ lại chịu thiệt thòi. Không được, phải cố thôi.”

Diệp Phàm gào lên trong bụng, mắt hằn lên những tia máu đỏ. Nhưng hai tay đang kẹp cổ họng của con trăn không buông ra được. Chỉ cần buông tay ra nó sẽ nuốt chửng mình ngay.

Người và trăn cứ như thế gần nửa giờ, Diệp Phàm cảm thấy hơi thở của mình yếu dần, toàn thân mềm nhũn, hai tay cũng yếu dần, nhưng con trăn lại chẳng có dấu hiệu gì đã suy yếu, sức bền của nó dẻo dai hơn nhiều so với các loài mãnh thú khác.

“Cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng toi mạng.”

Diệp Phàm vẫn giữ được bình tĩnh, nhìn cổ họng của con mãng xà phía trước mặt, cảm giác vẩy của nó ở đây mỏng hơn trên thân nhiều, vẩy trên thân trăn to cỡ quả trứng chim bồ câu lớn, nhưng vẩy ở chỗ cổ họng thì chỉ bằng trứng chim bồ câu nhỏ. Phải quyết tâm, há mồm cắn lấy con trăn.

“ Ôi mẹ ơi, da của nó cứng thật, có cảm giác như cắn phải da bò, loại da bò có đặc tính dai sau khi phơi khô được dùng để sản xuất ra giày da.”

Cắn vào nhưng không cắn sâu vào được, khiến hắn ta vô cùng tức giận, mặc kệ, trước mắt chỉ có cách này thôi, lấy hết sức mà cắn…..

Cắn cắn cắn...

Bao nhiêu sức lực đều dồn hết vào hai hàm răng, càng cắn mạnh chừng nào thì con trăn càng quấn chặt hơn. Đã cắn không biết bao nhiêu lần, chỉ thấy Diệp Phàm đang dần dần tuyệt vọng, miệng tê hẳn đi.

Đột nhiên, trong đầu Diệp Phàm lóe lên hóa âm mê thuật của chính mình, phương pháp này có thể đưa toàn bộ nội khí đến miệng, sau đó dùng phương thức âm bạo để giải phóng ra. Nếu có thể đưa nội khí đến miệng, thế thì việc đưa nội khí đến răng là rất có khả thi.

Dù sao cũng chẳng còn cách nào khác, não vừa nghĩ đến thì hóa âm âm bạo đã phát ra, thật linh nghiệm. Nội khí đó tụ lại trực tiếp xông đến khoang miệng, cố gắng hết sức, Diệp Phàm đã dần dần tập trung được nội khí ở răng.

Có cảm giác răng đột nhiên trở nên linh hoạt hẳn, y tiếp tục mở miệng, cắn mạnh vào cổ của con trăn.

Vẫn chưa thấy có chuyển biến gì, nhưng hiện tại cách này là duy nhất, Diệp Phàm vốn có tinh thần quật cường, không chịu khuất phục, nhất là vào những lúc quan trọng liên quan đến tính mạng.

Cắn vào….

Không biết đã bao lâu, chỉ thấy Diệp Phàm cắn đến nỗi toàn thân phát run, miệng phát ra mùi hôi tanh của trăn.

“ Mùi vị này thật tanh, lẽ nào là máu của mãng xà?”

Diệp Phàm khấp khởi mừng, bất chấp tất cả, miệng giống như một ống hút lớn, ráng hết sức để hút, cảm giác vị lạ đó chạy thẳng vào bụng mà chưa kịp cảm nhận cái vị tanh nồng của nó.

Hút hút hút...

Hút mãi, hút mãi……

Không biết là đã hút bao lâu, Diệp Phàm thấy hình như bụng mình ngày càng căng tròn, còn to hơn cả bào thai năm tháng nữa.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn cảm thấy cảm giác mệt mỏi xâm chiếm, chỉ còn cách liên tục niệm “ Thanh Tâm quyết”, nhưng cũng không có hiệu quả gì, mắt cứ nhắm tịt lại, dần dần hôn mê.

Hơn mười giờ tối, Diệp Kim Liên đi lui đi tới mấy vòng ở cổng nhà, vẫn không thấy bóng dáng Diệp Phàm đâu, miệng than trách:

“ Vẫn như con nít vậy, đã là một Phó Chủ Tịch huyện mà cũng không thay đổi chút nào. Có lẽ là đã quay về Lâm Tuyền rồi, một cú điện thoại cũng không gọi, thật là…. Món canh thuốc này đành phải để lại đã, cho vào ngăn đông là được.”

Chỗ Diệp Kim Liên đương nhiên là không thể có thứ đồ dùng xa xỉ như tủ lạnh được, “ ngăn đông” mà bà nói chính là đem sâm để trong một cái lò có tác dụng tương đương vậy.

Buổi chiều ngày hôm sau.

Diệp Phàm tỉnh dậy với trạng thái lơ mơ, toàn thân rã rời, nhức mỏi vô cùng, đến nhúc nhích ngón tay cũng không có sức.

Cứ nằm như thế một hồi lâu mới cố gắng cử động toàn thân. Lúc này mới sực nhớ ra con trăn hung ác, hoảng hốt sợ nó trốn mất, nhưng toàn thân như bị một sợi dây nào đó quấn lấy, không thể nào cử động.

Vội vàng mở to mắt quan sát, mới thấy con trăn đang quấn quanh người mình, kinh sợ hơn đó chính là đầu của con trăn đang kề sát bên đầu mình, chỉ cách miệng Diệp Phàm mấy mili mét.

“ Á!”

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của con trăn, Diệp Phàm hoảng sợ kêu lên thất thanh, liều mình giãy dụa cố thoát thân.

Lần này may thay đã thoát ra được, Diệp Phàm mềm nhũn người nằm lịm trên đất.

Y vẫn còn hơi tỉnh táo, miệng lẩm nhẩm:

“Con trăn sao vẫn treo thế này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhìn bộ dạng to lớn và những cái vẩy trên thân nó, chắc nó đã sống mấy trăm năm rồi? Làm sao nó chết được nhỉ, thật kỳ lạ.”

Y nghĩ mãi, kéo đầu mãng xà lên nhìn một lúc, mới phát hiện ra một điều, Hắn lùi lại mấy bước, tìm một lúc, vẫn còn may, dây sạc đèn pin vẫn chưa bị hư.

Quan sát dưới ánh sáng của đèn pin mới thấy con trăn ốm đi nhiều.

Khi vừa mới vào động, trông con trăn to bằng bắp đùi của một người to béo, nhưng bây giờ chỉ còn bằng bắp đùi của Diệp Phàm, giống như thịt khô của Tứ Xuyên vậy.

Mệt quá, Diệp Phàm ngồi bệt xuống đất suy nghĩ một lúc, mới nhớ đến chỗ cổ của con trăn bị mình cắn, sau đó mới biết mình đang hút máu, máu của trăn chắc không dưới mấy chục cân.

Diệp Phàm đưa tay sờ sờ bụng, vẫn còn cảm giác hơi căng một cách khó chịu, không chỉ hơi mà là rất căng là đằng khác, hơn nữa, cái bụng căng như một cái nồi lớn, trông giống một bào thai ba tháng, trông cứ như mắc bệnh về đường tiêu hóa, ăn uống không tiêu.

“Dám đùa với ông mày à, mày xuống địa phủ nhớ đừng trách tao nhé, là mày chọc giận tao trước. Đến ngay cả Diễm Tình Thảo và Thái Tuế của tao cũng đều bị mày cho vào bụng cả. Thật là đen đủi. Sau này không có Xuân Cung Hoàn và Lôi Âm Cửu Long Hoàn thì còn mong gì thăng quan tiến chức.”

Diệp Phàm rầu rĩ than thở.

“ Về nhà trước đã, chắc mẹ đang lo lắm, không biết đã bao lâu rồi nữa.”

Hắn lảm nhảm một hồi, bật đèn pin lên ra khỏi động, nhưng mới đi khoảng mấy chục mét thì đứng khựng lại, bởi vì đường động có chiều cao tầm một người hình như đã bị chắn lại, bị nhiều tảng đá rất to bịt kín lối đi.

Lúc này Diệp Phàm mới nhớ ra, chắc là lúc giao tranh với con trăn, đuôi của màng quét đã tạo nên hiện trạng như bây giờ, thế mới biết sức mạnh của trăn, đuôi của nó nếu quét hết sức cũng không dưới mấy nghìn cân.

Vả lại các tảng đá trong động không phải là quá kiên cố đến nỗi không phá được, toàn là những tảng đá lớn bị vỡ xếp chồng lên nhau, một con trăn mấy trăm năm tuổi với một cao thủ thất đẳng giao tranh không bị sập mới lạ.

Y cố gắng đẩy tảng đá ra, nhưng công hiệu không đáng kể, những tảng đá đó lớn thì nặng trên ngàn cân, nhỏ thì khoảng mấy trăm cân, đè chồng lên nhau, dời một tảng đồng nghĩa với việc dời luôn mấy tảng, nếu muốn di chuyển được mà không có công lực lớn thì đừng mơ.

Trên vạn cân, đối với Diệp Phàm đây là vọng tưởng xa vời, với năng lượng mà Diệp Phàm đang có, dùng toàn bộ công lực để bức phá cũng không thể vượt qua hai ngàn cân.

Huống hồ hiện tại toàn thân bị thương tổn, ngay đến ba trăm cân cũng khó mà phát ra được.

Hắn dọi đèn pin quan sát một lúc, mới phát hiện ra toàn thân tím bầm, da thịt những chiếc vẩy thô ráp của con trăn xà hung ác cào nát, bộ dạng vô cùng thảm hại.

Chỉ tính những vết thương trên đầu, vết trầy xướt đã có đến mấy chục vết, giống như lấy cây mà rạch bậy lên vậy, lằn ngang lằn dọc trông thật đáng kinh sợ.

“ Ta đây phúc lớn, nếu không thì đã sớm chầu Diêm Vương rồi.”

Hắn nhổ một bãi nước bọt vào con trăn. Nhưng bây giờ vẫn đang phải nghĩ cách thoát ra, nếu không có người đến cứu, sẽ chết vì đói ở trong động, dù cái bụng vẫn đang căng tròn, nhưng qua mấy hôm bụng sẽ xẹp xuống liền.

Không nghĩ ngợi nữa, hắn ngồi xếp bằng bắt đầu hồi phục khí lực.

Vận công khoảng gần hai giờ đồng hồ, đột nhiên, một luồng khí nóng từ đan điền lan nhanh toàn thân, toàn thân nóng như lửa, giống như có một con rồng lửa đang chạy trong người, toàn thân như có ngàn mũi kim châm.

“ A…”

Trong động vang lên tiếng gào thét thê thảm của Diệp Phàm, tiếng gào thét khiến cho người ta sởn cả gai ốc, Diệp Phàm cố gắng vận khí, kiên trì giữ để mình không bị phát điên.

Y biết, lúc này không thể làm bậy, nếu có sai sót kinh mạch toàn thân có thể bị phá vỡ, trở thành phế nhân, nghiêm trọng hơn thì bị mất mạng cũng không có gì lấy làm lạ.

Cùng với cái nóng, toàn thân Diệp Phàm là một màu tím bầm đáng sợ, đến hai mắt cũng trở nên đỏ ngầu. Nếu bây giờ có người nhìn thấy chắc sẽ hét lên “ ma” rồi quay đầu bỏ chạy.

Diệp Phàm lấy hết nghị lực để chống cự, không biết là bao lâu, chỉ biết người hôn mê tỉnh đi tỉnh lại nhiều lần.

Ngày 5 tháng 11 năm 1996, Diệp Phàm đang đứng lưỡng lự trước Quỷ Môn quan.

Còn 11 vị thường ủy lại đang ngồi nghiêm chỉnh ở phòng họp huyện ủy huyện Ngư Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK