Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ồ, bên Thành ủy vẫn chưa tìm được ‘quản gia’. Mọi công việc bên Thành ủy đều do cô Mễ Nguyệt lo liệu, thực ra cũng đã khiến cô ấy rất mệt. Bí thư Diệp cũng không thể khiến Mễ Nguyệt mệt mãi như vậy được.

Lời của tư lệnh Lã đã lộ rõ mục đích, có ai ngồi đó mà không nhận ra được.

- Đúng vậy. Thư kí Mễ làm việc rất xuất sắc. Không thể cứ khiến cô ấy mệt nhọc mãi, phải cử một trợ lí cho cô ấy.

Diệp Phàm cười nói. Những lời nói ấy ẩn đầy ngụ ý.

Cái gì mà tìm cho Mễ Nguyệt một trợ lí. Đó chẳng phải chính là ý Diệp Phàm đề bạt Mễ Nguyệt ngồi lên cái ghế Trưởng ban thư kí Thành ủy, còn trợ lí chính là chỉ Phó trưởng ban thư kí.

- Ha ha ha. Bí thư Diệp nghĩ chu đáo quá.

Tư lệnh Trương cười nói. Câu nói ấy vừa buột ra Lã Lâm đã hiểu rõ rồi. Tư lệnh Trương tỏ ý bằng lòng với ý của Diệp Phàm rồi.

Thoáng một cái đã đến tháng mười một. Những ngày này Diệp Phàm đi đến các huyện thuộc thành phố Đồng Lĩnh một lượt.

Dù các đồng chí cấp dưới có bận bịu việc gì nhưng biết được thông tin họ đều chuẩn bị từ sớm. Diệp Phàm phát hiện ra vấn đề ô nhiễm thực sự đã nghiêm trọng đến mức không thể giải quyết được. Các phế quặng sau khai thác rất nhiều, ở đâu cũng thấy.

Còn về vấn đề nhân sự, Cao Thành cũng đã nhắc nhở. Diệp Phàm vẫn giả vờ ngu ngơ, thế nên chưa có vị trí nào bị thay đổi. Lúc này mà bàn về vấn đề nhân sự thì khác nào dâng thức ăn cho Cao Thành và Khổng Đoan.

Dù trong tay đã nắm chắc ba phiếu nhưng so với mười ba ghế của ủy ban thường vụ thì còn lâu mới đủ để trở thành nhân vật số một trong Thành ủy.

Diệp Phàm vốn định đem chuyện về Mễ Nguyệt ra thảo luận ở Thành ủy nhưng trong lòng hắn đã tính trước, cùng lắm cũng chỉ được bốn phiếu. Hơn nữa muốn thông qua nhưng nếu Cao Thành và Khổng Đoan hợp tác với nhau thì không thể thông qua được.

Vì thế Diệp Phàm dứt khoát không đem việc này ra ủy ban thường vụ Thành ủy. Sáng ngày mùng hai tháng mười một, Diệp Phàm lặng lẽ đưa Mễ Nguyệt đến tỉnh thành. Hắn làm như vậy tất nhiên là cao kế rồi.

Toàn quyền quyết định cái ghế Trưởng ban thư kí là ở Tỉnh ủy, thành phố chỉ giới thiệu thôi, có cũng được mà không có cũng được.

Tất nhiên nếu thành phố giới thiệu thì sức cạnh tranh với các đối thủ khác trong tỉnh sẽ cao hơn. Nếu không thì chẳng phải là vô cớ xuất binh à.

Chiều tối, Diệp Phàm đến thăm Tề Chấn Đào.

Hắn mang theo hai bình rượu rắn vào ngôi nhà số hai của ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Tề Chấn Đào.

- Mới có vài ngày anh lại đến rồi. Lại cần giúp đỡ gì đúng không?

Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Tề Chấn Đào đã bực bội vừa chỉ vào cái ghế bên cạnh vừa nói.

- Tôi có còn cách nào nữa đâu. Tôi không phải thần tiên, gần đây rất nóng ruột. Số phiếu có trong ủy ban thường vụ ít quá, không làm chủ được. Vậy thì cái ghế Bí thư thành ủy của tôi còn có tác dụng gì. Tôi muốn nắm được quyền chủ động sớm một chút để làm một số việc thiết thực cho nhân dân. Hơn nữa có nói thế nào thì cũng không thể đánh mất thể diện của Tề thúc được, có đúng không ạ.

Diệp Phàm nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Làm thế nào để khống chế được cục diện Đồng Lĩnh-đó là việc của cậu. Muốn tháo gỡ cục diện thì gấp cũng không được. Ở đâu cũng vậy thôi, một người tay không thì phải nhẫn nại đợi mới được.Tất nhiên người nào có quan điểm của người nấy nhưng nếu cậu muốn chen ngang vào thì phải tìm điểm lợi ích chung mới được.

Nếu không, lợi ích mà không hơn những người có liên quan thì người ta mạo hiểm lăn lộn với cậu làm gì.

Tề Chấn Đào đã nói trắng ra tất cả.

- Tôi vẫn đang cố gắng tìm.

Diệp Phàm đáp.

- Có phải cậu đã nhắm cái vị trí Trưởng ban thư kí Thành ủy rồi không?

Tề Chấn Đào nhìn Diệp Phàm lạnh lùng hỏi. Ông ta nhíu mày lại một chút. Diệp Phàm hiểu chuyện này có đến tám phần là không thành được rồi.

Thế nhưng Diệp Phàm vẫn thành thật gật đầu nói:

- Đúng vậy. Tôi thấy Phó ban thư kí Thành ủy Trương Mễ Nguyệt là một đồng chí rất có năng lực, hoàn toàn có thể đảm đương tốt vị trí trợ tá của Thành ủy.

- Mễ Nguyệt...

Tề Chấn Đào lẩm bẩm trong miệng, nhắm mắt lại nghĩ ngợi rồi ông ta đột nhiên trừng mắt lên, nghiêm khắc nhìn Diệp Phàm:

- Đầu óc cậu rối tung lên rồi hả?

- Lời của Tề thúc, tôi không hiểu.

Diệp Phàm cũng nghiêm nghị hỏi lại.

- Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô gái đó rất xinh đẹp, đặc biệt là thân hình có thể làm người mẫu được.

Tề Chấn Đào thản nhiên nói.

- Vâng. Sau khi tốt nhiệp đại học cô ta đã đi làm người mẫu ba tháng nhưng chịu không nổi những quy tắc ngầm trong làng giải trí thế nên đã rời khỏi đó. Điều đó cho thấy cô gái này biết giữ gìn tư cách của chính mình.

Diệp Phàm nói.

- Được, có chí khí, đúng là một bông hoa của Thành ủy Đồng Lĩnh. Mà nếu cô ta trong sáng như vậy thì sẽ không phù hợp với cái ghế Trưởng ban thư kí Thành ủy. Diệp Phàm ạ, cậu phải chú ý một chút rồi. Đừng làm cho lời ong tiếng ve ảnh hưởng đến những bước đi tiếp theo. Chúng ta là cán bộ của Đảng, đều phải chú ý không ngã ngựa bởi những vấn đề liên quan đến nữ giới.

Lời nói của Tề Chấn Đào có chứa đầy ẩn ý.

- Tề thúc, tôi không thể hồ đồ đến như vậy được. Mễ Nguyệt xinh đẹp nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi giới thiệu cô ta là vì nhìn ra được năng lực của cô ta.

Tất nhiên thứ tôi xem trọng nhất là cô ta một mực thể hiện sẽ ủng hộ công việc của tôi. Hơn nữa cô ta cũng có họ hàng với tư lệnh viên Lã Lâm của phân khu quân sự thành phố.

Hiện nay tôi có một số việc đang không có ai giúp đỡ, tôi hi vọng có thể giới thiệu một người mà lại được hai.

Diệp Phàm nghiêm túc đáp lại.

- Giới thiệu một mà lại được hai. Có phải cậu muốn lôi kéo tư lệnh viên Lã Lâm của phân khu quân sự thành phố về phía mình bằng việc giới thiệu Mễ Nguyệt không?

Tề Chấn Đào bỗng sững người.

- Đúng vậy, đúng là tôi có ý này. Hơn nữa Lã Lâm và chú của Mễ Nguyệt từng là bạn chiến đấu. Tư lệnh Lã cũng có ý đó. Tôi nghĩ nếu có thể để cho Mễ Nguyệt ngồi lên cái ghế ấy thì có đến sáu mươi phần trăm hi vọng là Lã Lâm sẽ về phe tôi. Tôi chắc chắn có được ba vé ở thành phố Đồng Lĩnh.

Diệp Phàm nói, liếc nhìn Tề Chấn Đào rồi lại tiếp:

- Hơn nữa mấy ngày nay Tề Thiên cũng không có tin gì.

Cậu cháu Ngọc Đông của ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Ngọc Xuân Phong, đang làm tham mưu trưởng ở sư đoàn Hưởng Hổ. Tôi có đến Đồng Lĩnh họp hội nghị thường vụ một lần rồi.

Trong hội nghị Phó chủ tịch thành phố Ngọc Xuân Phong vẫn ngầm ủng hộ công việc của tôi. Hơn nữa, tôi cũng đã thăm dò rồi

Trước đây, mối quan hệ giữa Ngọc Xuân Phong và nguyên Bí thư Thành ủy Trương Hồng Đông rất tốt.

Tuy nhiên Trương Hồng Đông cũng chỉ là đồng minh thôi chứ chưa phải người cùng hội cùng thuyền với chúng ta.

- Tên tiểu tử này lại làm mấy chuyện ngu xuẩn.

Tề Chấn Đào tức giận nói. Tất nhiên là ông ta đang nói về đứa con trai Tề Thiên của mình. Nghĩ ngợi một lát ông ta lại nói tiếp:

- Cậu cũng không cần phải giấu giếm trước mặt tôi nữa. Có những con bài ẩn nào rồi thì nói hết ra đi.

- Con bài ẩn? Tôi không hiểu Tề Thúc có ý gì.

Diệp Phàm giả bộ ngu ngốc.

“ Cạch..”-Tiếng Tề Chấn Đào đặt mạnh tách trà xuống bàn.

- Đến bây giờ mà cậu còn không thành thật hơn chút à? Vương Long Đông có chuyện gì? Đừng nghĩ rằng tôi không biết gì nhé. Ông ta đã từ Hải Đông đến đây mà lại còn đến trước khi cậu qua.

Không lẽ mọi chuyện lại trùng khớp như vậy? Diệp Phàm cậu vừa đến Đồng Lĩnh thì người ta cũng được trao đổi từ Hải Đông đến Đồng Lĩnh.

Tỉnh Tấn Lĩnh và tỉnh Nam Phúc cách nhau mấy tỉnh. Hơn nữa Vương Ngọc Đông cũng chỉ là một Bí thư Thành ủy đương chức ở thành phố Hải Đông.

Sang bên này cũng vào đến ủy ban thường vụ, mượn cớ là trao đổi nên được đề bạt lên đến cấp Phó giám đốc sở. Diệp Phàm ơi là Diệp Phàm, chút khôn vặt này người khác đâu có dám nghĩ đến.

Tôi còn không hiểu rõ sao? Kiều gia muốn cho người đến giúp cậu, ấy chẳng phải chỉ là vấn đề một câu nói thôi sao? Nếu là người khác, việc trao đổi thì cũng có thể, nhưng trao đổi giữa các tỉnh khác nhau thì rất khó.

Tề Chấn Đào nói bằng giọng điệu có chút mỉa mai.

- Ôi, đúng là không có chuyện gì qua được mắt của Tề thúc. Nhưng chuyện này có nói ra thì cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa lần này điều động Vương Long Đông đến đây tôi đã có ý muốn ông ta nỗ lực giúp tôi. Thế nhưng việc này không phải là do Kiều gia giúp. Có chút chuyện nhỏ lần trước tôi đã đắc tội với nhạc phụ, giờ nhạc phụ còn tìm cớ trị tôi đây này, chứ giúp gì.

Diệp Phàm nói.

- Tôi lại quên mất. Còn một đồng chí Ninh Chí Hòa gì nữa cơ mà.

Tề Chấn Đào lại nói tiếp.

- Chẳng phải bộ trưởng Ninh sắp xuống rồi sao? Trước khi nghỉ giúp tôi chút chuyện vặt này chắc người ta cũng không so đo nhiều làm gì.

Diệp Phàm thừa nhận luôn.

- Nói thực với cậu, chuyện cái ghế Trưởng ban thư kí Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh của các cậu, tỉnh cũng đã thảo luận qua một lần rồi. Thế nhưng vẫn chưa thông qua. Chuyện lần này tôi không những không giúp được gì cho cậu mà lại còn phải giúp người khác nữa.

Tề Chấn Đào nói thẳng luôn.

Diệp Phàm nghe đến đây chút nữa thì hét lên:

- Như vậy sao được? Rút cuộc là có chuyện gì?

- Cái này cậu không hiểu mà cậu cũng không cần hiểu. Tuy nhiên tôi nói để cậu biết cậu cho rằng cái ghế Bí thư Thành ủy này của cậu dễ có lắm sao?

Tề Chấn Đào noi. Trong nháy mắt Diệp Phàm đã hiểu ra.

Có lẽ là lần trước để hắn ngồi lên cái ghế Bí thư Thành ủy, Tề Chấn Đào đã phải trao đổi với ai đó ở Tỉnh ủy vì thế cái ghế Trưởng ban thư kí Thành ủy lần này phải để lại cho người ta.

Sắc mặt Diệp Phàm bỗng chốc trở nên khó coi, không ngờ bận bịu bao nhiêu lâu vậy mà lại mất công toi. Hơn nữa có khi nào chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự ủng hộ của Mễ Nguyệt dành cho hắn không. Không dễ dàng gì mới tìm được một đồng chí có thể đồng hành cùng mình. Chuyện như thế này lại không ổn định rồi.

- Ứng viên kia là ai vậy?

Diệp Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định của mình nên hỏi lại.

- Tôi sẽ cho cậu biết à? Tránh sang một bên đi.

Tề Chấn Đào nổi giận, đập mạnh tay xuống bàn nói.

- Anh ta sẽ ủng hộ công việc của tôi chứ? nếu đã là người Tề thúc giúp thì nếu anh ta ngồi lên cái ghế đó cũng nên biết rằng tôi là người bên này của Tề thúc.

Diệp Phàm chuyển hướng câu chuyện.

- Người ta có chịu giúp cậu hay không thì tôi không rõ. Mà cậu cũng đừng hi vọng nhiều quá. Tôi giúp đỡ người ta là việc giữa người có quan hệ với người ta và tôi, chứ bản thân người đó cũng không có quan hệ gì cả. Cậu có hiểu ý tôi không?

Tề Chấn Đào nói, giọng điệu đã bình tĩnh hơn chút.

- Tôi hiểu rồi.

Diệp Phàm tức giận trả lời rất to.

- Được. Vậy cậu về đi. Hay là cậu thử mở rộng các mối quan hệ từ chính trong bộ máy Thành ủy xem sao. Hơn nữa cậu cũng phải suy xét nhiều hơn nữa. Dù toàn bộ bộ máy Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh không thể thống nhất nhưng giữa các tập đoàn lợi ích chắc chắn có dây dưa đến nhau. Giỏi trong việc lợi dụng cái mối dây dưa giữa bọn họ mới là một cao thủ.

Tề Chấn Đào lại bắt đầu giáo huấn Diệp Phàm.

Diệp Phàm bước ra khỏi nhà họ Tề với vẻ mặt buồn bực.

Trong lòng hắn không cảm thấy thoải mái. Hắn lái xe rất chậm, lái đi trên đường mà không có mục đích bởi vì hắn không muốn trở về đối mặt với Mễ Nguyệt.

Thế nhưng khi đi qua một ngã tư lớn, chiếc Grand Cherokee của hắn vừa tới thì chợt thấy một bóng người quen thuộc.

Hắn cảm thấy rất kì lại. Đó chẳng phải là một Chi đội phó thuộc sở giao thông tỉnh sao? Sao lại ở đây cầm dùi cui chỉ đạo giao thông?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK