Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mai gia ra mặt lật đổ Lục Dũng, việc của Mai Công Lượng để tôi ra mặt tìm người nhờ vả, yên tâm, nhất định sẽ giành được.

Diệp Phàm hứa, trong lòng thầm nói, nếu mà không được thì cũng đành đi xin Triệu Bảo Cương vậy. Lại phải nợ ông lão đó một món nợ lớn rồi.

Ngày hôm sau Mai Phán Nhi vội vàng quay về Bắc Kinh.

Khi cô tràn đầy hi vọng trao tập tài liệu Diệp Phàm đưa cho cho bố mình là Mai Chân Hào, ai ngờ ông già này chỉ nhìn lướt qua một cái, không thèm bóc ra, hừ nói:

- Ai đưa cho thế?

- Một người bạn.

Mai Phán Nhi không muốn tiết lộ Diệp Phàm ra, từ khi mình và Diệp Phàm có quan hệ thân mật, Mai Phán Nhi đã không muốn nói ra cái tên Diệp Phàm nữa, chủ yếu là sợ nói nhiều lỗi miệng, khiến người nhà nghi ngờ thì nguy to.

- Để đó đi, có thời gian bố sẽ xem.

Mai Chân Hào vẻ mặt bình thản, khiến Mai Phán Nhi vội nói:

- Bố, đó là tài liệu con khó khăn lắm mới có được.

- Con kiếm để làm gì? Chuyện lần trước vẫn chưa tính sổ với con đấy.

Mai Chân Hào hừ nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mai Phán Nhi, khiến Mai Phán Nhi trong lòng thầm kinh hãi. Tuy từ nhỏ đến lớn bố cô luôn rất chiều cô, nhưng uy phong của Mai Chân Lượng thì từ nhỏ đã ghi dấu đậm nét trong lòng Mai Phán Nhi, do vậy cô rất lo lắng. Nhưng Mai Phán Nhi vẫn không chịu từ bỏ ý định, nói:

- Bố, con không hiểu ý của bố.

- Không hiểu, dạo này tài giỏi rồi, tự mình biết tìm người khác, mà năng lượng còn không nhỏ, có thể qua được cửa của Quân đoàn trưởng Lỗ của tập đoàn quân số 5, lại còn có thể qua được cửa của lão già Tư lệnh quân khu Lam Kinh Trần Khải Việt cứng đầu nữa. Tiểu Phán của nhà ta có phải là rất có tài năng hay không, có phải tôi còn phải trao giải cống hiến đặc biệt cho chị nữa hãy không.

Mai Chân Hào nói ra một mạch, khiến Mai Phán Nhi tim đập thình thịch.

- Bố, đó là con nhờ bạn làm giúp, người ta cũng phải tốn rất nhiều công sức. Lúc đó nghe anh nói là Công Lượng vẫn phải đợi, người Mai gia cần giúp quá nhiều. Lúc nào mới đến lượt của Công Lượng chứ. Ôi... Công Lượng cũng gần 40 rồi, còn đợi sao? Cơ hội mà qua đi thì không trở lại được nữa. Bố mẹ Công Lượng có ơn cứu mạng con, con không thể nào quên được. Nếu không có bọn họ, con đã sớm chết rồi, còn có thể ở đây gọi bố sao?

Mai Phán Nhi nói đến đây, khóe mắt đẫm nước, rõ ràng là đang giở bài “đau khổ bi thương”.

Mai Chân Hào thở dài, trầm ngâm một lúc rồi mới nói với con gái:

- Bố biết con luôn muốn báo đáp ơn cứu mạng của bố mẹ Công Lượng, con cho rằng người của Mai gia chúng ta đều là đồ máu lạnh hay sao? Công Lượng không phải trực hệ của chúng ta thì để đó không lo sao? Thực ra, con nghĩ sai hoàn toàn rồi. Không phải là không giúp Công Lượng, chỉ là tạm thời chưa có vị trí thích hợp.

Ví dụ như cái vị trí Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn hỗn hợp ở Tập đoàn quân số 5 thành phố Phố Hải ấy, con có biết cuối cùng gây ra sóng gió thế nào không? Vị trí đó quá mẫn cảm, Trần Khải Việt ủng hộ nhưng Mai gia chúng ta lại không nói gì, con có thể lấy lý do là lúc đó bố có việc ra nước ngoài, nhưng người ta sẽ nghĩ gì về chúng ta? Tư lệnh Trần lẽ nào không trách chúng ta hay sao? Việc của Mai gia tôi đã phải đích thân bỏ công bỏ sức, còn mấy người thì lại ngồi im thin thít. Tiểu Phán, việc này Mai gia không thể thể hiện thái độ, bởi vì liên quan tới quá nhiều thứ. Có lúc không chỉ là vấn đề của một cái chức vụ, mà còn là vấn đề thái độ. Anh mà thể hiện ý đồ ra, nghĩa là thể hiện một phương hướng, một khuynh hướng chính trị, thể hiện thái độ đối với đồng minh và đối thủ của mình.

Mai Chân Hào nói rất kín đáo, Mai Phán Nhi cảm thấy không thể hiểu nổi.

- Bố, con hiểu, cái túi tài liệu này con cầm trả cho người ta.

Mai Phán Nhi tỏ ra thấu hiểu, cầm lấy cái túi, định quay đi.

- Túi gì thế, đưa anh xem nào?

Đúng lúc đó, anh trai Mai Trường Phong về Bắc Kinh họp vừa đi vào phòng khách, nghe thấy lời của Phán Nhi, phát hiện trên tay cô có một cái túi, liền giơ tay ra cầm lấy.

- Bố nói không cần xem.

Mai Phán Nhi thực ra vẫn có chút thất vọng.

- Bố không xem không có nghĩa anh không thể xem, cái này, em không hiểu được đâu, đưa đây xem nào, ha ha.

Mai Trường Phong giơ tay ra nói, Mai Phán Nhi liếc bố mình một cái, thấy ông cụ không nói gì, lúc này đang ngồi thư thái uống trà, biết là ông cụ đã ngầm đồng ý.

Mai Trường Phong cầm lấy túi tài liệu, xé niêm phong, đọc cẩn thận một lượt, lúc thì nhíu mày lúc thì giãn ra, lúc sau lại trầm ngâm một hồi, mới hỏi:

- Ai đưa cho em vậy?

- Một người bạn.

Mai Phán Nhi diễn lại trò cũ.

- Bạn thế nào?

Mai Trường Phong không có ý bỏ qua cho Mai Phán Nhi.

- Chỉ là một người bạn thôi.

Mai Phán Nhi có chút không vui.

- Nếu em không nói, tài liệu này cầm về đi.

Mai Trường Phong vứt tài liệu lên mặt bàn, lạnh lùng hừ đáp.

- Anh, tài liệu này có ích không?

Mai Phán Nhi có chút nóng vội, khó khăn lắm mới có chút hi vọng, nhưng dường như lại sắp bị dập tắt.

- Có ích, chắc chắn có ích, chỉ cần chúng ta chịu ra mặt, Lục Dũng ở căn cứ Liễu Phong Sơn sẽ lập tức ngồi tù.

Mai Trường Phong nói thẳng, rất kiên quyết.

- Anh, anh có thể không hỏi là của ai được không? Em đảm bảo, người đó tuyệt đối đáng tin.

Mai Phán Nhi tỏ ra nũng nịu.

- Đáng tin, người này đưa tài liệu quan trọng như vậy cho em, tại sao lại không đưa cho người khác? Nhất định là có mục đích, em gái, đừng để mắc mưu người khác, cuối cùng tự hại mình.

Mai Trường Phong ánh mắt bình thản.

- Không thể nào.

Mai Phán Nhi khẳng định.

- Đó là ai?

Mai Trường Phong quyết không buông tha.

- Người đó không làm thế đâu.

Mai Phán Nhi cắn môi, hừ nói.

- Em dựa vào đâu mà nói người đó sẽ không làm thế.

Mai Trường Phong lạnh lùng đáp, liếc ông cụ một cái, nói:

- Trên đời này, vợ chồng còn có thể trở mặt, anh em còn có thể tương tàn, còn có việc gì là không thể xảy ra. Mai gia chúng ta, tuyệt đối không thể làm việc tự hại mình được.

- Người đó nói có thể giúp Công Lượng ngồi lên ghế của Lục Dũng ở Căn cứ Liễu Phong Sơn, Mai gia chúng ta chỉ cần lật đổ Lục Dũng là được.

Mai Phán Nhi vẫn không muốn bỏ qua cơ hội giúp Mai Công Lượng thăng chức.

- Em à, em cũng 30 tuổi đầu rồi mà sao còn ngây thơ như vậy? Thương trường lẽ nào không rèn luyện được đầu óc cho em sao, em có thể quen được với quan chức quân đội cấp nào chứ. Đừng nói người đó là một Quân đoàn trưởng, Quân đoàn trưởng rất to sao, đối với binh lính bình thường thì đó là vị trí không thể với tới được, quản lý cả một Tập đoàn quân, mấy chục nghìn con người. Nhưng em nghĩ xem, nếu là Tập đoàn quân trực tiếp quản lý Căn cứ Liễu Phong Sơn thì còn được, nhưng Căn cứ Liễu Phong Sơn chỉ do Quân khu Việt Đông thay mặt quản lý, đơn vị quản lý trực tiếp là Quân ủy. Cho nên, em có thể thấy vị trí đặc biệt của nó. Đừng nói là một Quân đoàn trưởng có thể làm được việc này, cho dù là Phó tư lệnh quân khu cũng chẳng làm gì nổi. Em nói anh nghe xem, người đứng phía sau Lục Dũng là ai? Người kia đã nói với em chưa. Vì sao người đó không ra mặt mà lại muốn Mai gia của chúng ta ra mặt, việc này rất đáng để suy ngẫm. Không cần nghĩ cũng biết chỗ dựa của Lục Dũng nhất định rất vững chắc.

Mai Trường Phong liếc em gái mình một cái, không hề có ý định bỏ qua, nhất định phải tìm cho ra cái “người đó” mới được.

- Hoàn toàn ngược lại, người đó đã nói với em rồi.

Mai Phán Nhi có chút tự tin, liếc bố và anh trai một cái, nói tiếp.

- Chỗ dựa của Lục Dũng là Phó tổng tham mưu trưởng Cao Nhất Hoài ở Bộ tổng tham mưu.

- Thấy chưa, Phó tổng tham mưu trưởng, năng lượng nhỏ hay sao? Nói thẳng ra, so với anh thì ghê gớm hơn nhiều, có thể coi là lãnh đạo của anh. Mai gia lật đổ một tay Lục Dũng cấp Phó sư đoàn trưởng, nhưng lại đắc tội với Phó tổng tham mưu trưởng, nếu lại đưa Công Lượng lên, Cao Nhất Hoài có thể vui được hay sao?

Mai Trường Phong trừng mắt nhìn em gái một cái, bất mãn nói:

- Cái người đó, anh hi vọng sau này em tránh xa người ta ra. Người này tâm địa bất lương, có lẽ muốn gây ra mâu thuẫn giữa Mai gia và Cao Nhất Hoài.

- Cao Nhất Hoài là Phó tổng tham mưu trưởng, quân hàm trung tướng, hơn nữa cũng không già lắm năm nay chưa tới 60. Người như vậy trong giới quân sự vẫn còn tiềm năng phát triển rất lớn. Tuy hiện tại ông ta chưa đến mức khiến Mai gia phải e ngại, nhưng mấy năm nữa, có lẽ ông ta có thể ngồi lên ghế Tổng tham mưu trưởng, hoặc làm Tư lệnh của một Đại quân khu nào đó, vậy hành động hôm nay của em sẽ tạo nên một đối thủ rất mạnh cho Mai gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK