Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ừ, nghe nói biện pháp này rất tốt, Viên Viên em làm đi.

Diệp Phàm đương nhiên lập tức phối hợp còn nháy mắt với em gái một cái.

- Việc này…

Kiều Viên Viên nhìn Diệp Tử Y ngượng ngùng.

- Chị dâu, chị còn sợ cái gì? Trước kia cái này cô Phượng còn giúp anh em lau mặt.

Diệp Tử Y không ngờ nói dối.

Kiều Viên Viên vừa nghe nhăn mặt hừ nói:

- Lau mặt thì có gì ngạc nhiên, để em lau mắt.

Nói xong đưa môi đến gần măt Diệp Phàm.

- Ha ha…

Diệp Phàm rõ ràng cố ý, cắn vào miệng Kiều Viên Viên.

- Không … được.

Kiều Viên Viên sợ Diệp Tử Y cười, vội vàng ngừng lại.

Kiều Viên Viên xấu hổ mặt đỏ bừng. Thấy Diệp Phàm tiến sâu, mới nhẹ nhàng nói.

Đôi tay mạnh mẽ của Diệp Phàm nhanh chóng ôm người con gái vào ngực, hai người ôm chặt lấy nhau, chơi trò đấu miệng.

Thật lâu sau mới buông ra.

- Anh, chuẩn bị ăn cơm.

Lúc này, Diệp Y Tử cười nói.

- Không cần, anh đến nhà chú Tề ăn cơm.

Diệp Phàm cười nói, nhìn Kiều Viên Viên nói:

- Anh muốn đến nhà chú Tề một chuyến, em và Y Tử ăn cơm đi.

- Chú Tề, có phải là cha của Tề Thiên Tề Chấn Đào không?

Kiều Viên Viên đoán đúng ngay.

- Ừ,

Diệp Phàm gật đầu.

- Em đi cùng anh có được không?

Kiều Viên Viên vẻ mặt chờ đợi, bởi vì cô biết quan hệ giữa Diệp Phàm và nhà họ Tề rất tốt, nếu mình có thể đến nhà họ Tề thì quan hệ này không phải càng bền chắc.

- Việc này…

Diệp Phàm có chút chần chừ.

- Anh lo lắng cái gì? Kiều Viên Viên em làm cho anh mất mặt à? Có phải vì em xấu nên anh không dám mang em theo?

Kiều Viên Viên tức giận quay mặt đi chỗ khác.

- Đi… đi cùng

Diệp Phàm cười nói, kéo Kiều Viên Viên bước đi, tuy nhiên hắn không phát hiện tia đắc ý trên mặt Kiều Viên Viên.

- Cậu nhóc, đến Ngư Đồng rồi chứ?

Tề Chấn Đào khá thân thiết, đang ngồi dưới bóng cây trong nhà họ Tề, bàn bên cạnh đặt một đĩa lạc, một đĩa đậu và vài cái chén.

- Chú Tề, cuộc sống khá thoải mải nhỉ?

Diệp Phàm trêu, cũng không khách khí, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Kiều Viên Viên đứng cạnh Diệp Phàm không nói gì, điều lạ là Tề Chấn Đào nhìn cô một cái cũng không hỏi gì.

- Thoải mái cái gì, cháu đã lâu không tới, có phải hiện giờ đã thăng quan, xem thường chú Tề này không?

Tề Chấn Đào tức giận, hừ nói, quay sang gọi bà xã

- Nhã Mai, mang thêm hai bát đũa ra bàn đi, và làm thêm vài đồ nhắm rượu.

- Không phải nói còn chờ Bí thư Đoàn và mấy người nữa đến sao?

Phong Nhã Mai không biết Diệp Phàm đã đến, nói vọng từ trong phòng ra.

- Diệp Phàm tới rồi, còn lão Đoàn và lão Thiết cũng sẽ đến nhanh thôi, mang thêm mấy bát đũa, vừa vặn một bàn.

Tề Chấn Đào cười nói, gần đây vì ảnh hưởng từ quan hệ của Diệp Phàm, ba người Tề Chấn Đào, Thiết Thác và Đoàn Hải Thiên cũng thân thiết tạo thành một nhóm.

Trong hội nghị thường vụ từ chuyện lần trước của Diệp Phàm, ba người cũng dần dần có chung một cách nghĩ, gần đây là thời kỳ li hợp, có lẽ tỉnh Nam Phúc sẽ xuất hiện một tam giác sắt.

- Đã biết Diệp Phàm đến cũng không báo trước để dì Phong chuẩn bị một chút đồ ăn ngon cho cháu bồi dưỡng cơ thể

Phong Nhã Mai vẻ mặt yêu thương từ trong phòng đi ra.

- Bí thư Đoàn và Chủ nhiệm Thiết sẽ đến?

Diệp Phàm ngồi thẳng lên, Kiều Viên Viên chịu khó, cứ tự nhiên, giúp Phong Nhã Mai cùng dọn dẹp.

- Chắc là cũng đến nhanh thôi, ha ha…

Tề Chấn Đào nhìn Diệp Phàm một cái, thầm nghĩ: cậu nhóc này thật sự có phúc lớn, nếu không qua nó sao mình có thể thân thiết với Đoàn Hải Thiên và Thiết Thác. Từ giọng của Đoàn Hải Thiên và Thiết Thác có thể thấy, hai người rất yêu quý Diệp Phàm.

- Cô nàng xinh đẹp, cháu tên là gì?

Phong Nhã Mai dọn dẹp bên trong cười nói.

- Tên cháu là Kiều Viên Viên, dì Phong chào dì.

Kiều Viên Viên vô cùng lễ phép chào hỏi.

- Tốt, Viên Viên nói rất ngọt, cháu và Diệp Phàm ngồi đi, để dì giúp bà giúp việc làm vài món ăn khách sắp đến rồi.

Phong Nhã Mai cười nói.

- Để cháu giúp dì một tay.

Kiều Viên Viên rất hiền lành.

- Vậy cũng tốt…

Phong Nhã Mai gật đầu, hai người đi vào trong.

- Cậu nhóc, cô nàng này là ai?

Tề Chấn Đào thản nhiên hỏi.

- Là bạn

Diệp Phàm trả lời.

- Cậu cũng phải chú ý đừng có chân giẫm lên mấy thuyền, đến lúc sẽ gặp phiền toái lớn.

Tề Chấn Đào vừa nói nhỏ bên tai Diệp Phàm

- Chính là muốn cũng đừng mang đi khắp nơi khoe khoang, việc này không thể khoe khoang. Mặc dù là quan hệ giữa tôi với cậu cũng không được, cậu hiện giờ là cán bộ cấp sở, phải chú ý đến ảnh hưởng có phải không? Việc này tốt nhất là giữ trong bụng mới tốt.

- Cháu chưa kết hôn, việc này hẳn là không sao chứ?

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Không sao, nói không sao cũng là không sao, nói sao thì có khi cháu sẽ rắc rối.

Tề Chấn Đào tức giận hừ nói.

- Cháu biết rồi.

Diệp Phàm gật gật đầu.

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng Đoàn Hải Thiênvà Thiết Thác sang sảng cười nói:

- Lão Tề, trong nhà có phải còn khách quý hay không, xem ra, hôm nay đến đúng lúc, được chén một bữa rồi, ha ha.

- Được thôi…

Tề Chấn Đào ngồi thẳng dậy vẻ mặt thoải mái, cười nói.

Thiết Thác và Đoàn Hải Thiên vào, Diệp Phàm cười chào.

- Diệp Phàm ở đây à, thật không ngờ, ha ha

Đoàn Hải Thiên vẻ mặt hiền hòa cười nói, mấy người nói vài câu rồi ngồi xuống.

- Diệp Phàm, thảm án 88 thế nào?

Thiết Thác thói quen nghề nghiệp, tán gẫu cũng nói đến phá án.

- Chưa có manh mối gì, vụ án này rất phức tạp.

Diệp Phàm có vẻ mất mát, lắc lắc đầu.

- Án lớn trong án, án trong án ngoài phải phân rõ. Trong một đêm Ngư Đồng chết nhiều người như vậy chắc chắn có lãnh đạo liên lụy trong đó, đơn giả thì là vì tranh chấp lợi ích.

Thiết Thác thản nhiên nói.

- Ừ, mọi người đều vì lợi ích của mình, không có lợi ích sẽ không có mâu thuẫn gì. Tôi cũng không né tránh vấn đề này, liên quan đến tình cảm cũng là một loại lợi. Thảm án Ngư Đồng chắc chắc có nhiều người giỏi trong đó. Khi điều tra án đồng thời phải chú ý bảo vệ chính mình, đừng làm cho án không phá xong mà mình đã bị vùi lấp

Đoàn Hải Thiên vẻ mặt thận trọng dặn dò.

- Cháu sẽ chú ý

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Nghe nói ngày đầu cậu xuống đó đã đưa ra lời hứa phá án trong nửa năm, hiện tại đã gần hai tháng. Diệp Phàm việc này chứng to khả năng điềm tĩnh của cậu vẫn chưa được, bị người khác kích động, dễ dàng nói ra.

Muốn phá án, nhưng không thể cứ nói như thế, cậu vẫn phải theo, nửa năm không được thì một năm, một năm không được thì hai năm.

Tôi nghĩ chỉ cần cậu nghĩ kỹ: phá án là một việc cần có sự kiên nhẫn, cậu phải suy nghĩ đi, hàng ngàn hàng vạn manh mối rối rắm trong một vụ án phải tìm ra chỗ liên quan, chỉ cần tìm được chỗ liên quan, tức là đã tìm được nguồn gốc của vụ án, cũng là lúc có thể tìm ra manh mối.

Vả lại, cậu đến Ngư Đồng ở đó ba năm không thành vấn đề, trước nên ổn định trước. Đừng cả ngày nghĩ đến việc thăng cấp.

Với cậu chức vụ của cậu hiện tại mà nói đúng theo thể chế cán bộ mà nói thì đã là nuông chiều cho hư.

Mặc dù là có lai lịch lãnh đạo cũng không thể liên tục thăng cấp cho cậu như vậy. Quy chế cán bộ thăng chức đều phải có quy tắc, phá hư một lần còn phá hư lần nữa, liền có người không hài lòng.

Huống chi, cậu cũng không thể dựa vào người phía sau lưng, như vậy sẽ tạo cho người ta cảm giác không có năng lực.

Anh ta sẽ giúp cậu một lần, thậm chí hai lần, nhưng chắc chắn không có lần thứ ba. Hoàng đế bất tài cuối cùng cũng sẽ phải tính toán, Gia Cát Lượng cuối cùng vì sao không thể nâng ông ta dậy nổi, cậu nên nghĩ.

Thiết Thác vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Đúng vậy, Gia Cát Lượng là một người trung thành ngu ngốc, cũng không tính đến hoàng đế A Đẩu là người không thể đỡ dậy nổi, nếu không y tự mình ngồi lên ngôi hoàng đế, có lẽ lịch sử tam quốc sẽ thay đổi, ha ha ha…

Tề Chấn Đào cười sang sảng, nhìn Diệp Phàm một cái nói:

- Vụ án ở Ngư Đồng bên trong cục công an có quỷ.

Lãnh đạo thành phố chắc cũng có người liên quan, về phần nói là tỉnh không có ai liên quan cũng khó.

Một vụ án như vậy, liên quan chắc chắn rất kinh người, phạm vi rộng, khó khăn lớn, cậu phải chuẩn bị tốt mọi việc mới được.

Hơn nữa, cậu phải có thành viên tổ chức phá án của mình mới được, nếu không, đừng nói phá án, chính cậu khi nào bị giết cũng khó nói.

- Lôi Ngư cậu có thể không biết ông ta, ông ta là Phó Bí thư thứ nhất Ủy ban kỷ luật tỉnh Việt Đông. Tôi sẽ gọi điện cho ông ấy, cần giúp gì cậu có thể trực tiếp tìm ông ta. Ông ấy là bạn học của tôi, hồi đại học chúng tôi vẫn chơi cùng nhau. Ông ta cả ngày ngủ cùng tôi, nói thì nghe cả tôi đánh rắm.

Lời của Thiết Thác làm mọi người cười vang, Thiết Thác cũng không nhịn được cười…

- Diệp Phàm đây là món anh thích nhất…

Lúc này Kiều Viên Viên mang tạp dề trên người cười vang bưng đồ ăn ra, đem một mâm lớn đến trước Diệp Phàm.

- Cô nàng xinh đẹp, rất lịch sự.

Đoàn Hải Thiên nhìn Kiều Viên Viên một cái, sửng sốt cố tình cười nhìn Diệp Phàm một cái.

- Ông ấy là Bí thư Thủy Châu, anh gọi ông ấy là Anh Đoàn, Viên Viên, em cũng gọi thế đi,

Diệp Phàm giới thiệu lại hơi hơi chỉ vào Thiết Thác cười nói:

- Anh ấy là anh trai của Thiết Chiêm Hùng ở Bắc Kinh, là nhân vật số một của Ủy ban kỷ luật tỉnh. Còn có cha của Tề Thiên, chú Tề, giới thiệu cho em một chút, đừng đến lúc gặp mặt còn không biết, như vậy không tốt. Ba vị đều là bề trên của anh, thực ra giống như anh của anh.

- Chào anh Đoàn, chào Chủ nhiệm Thiết, Chào chú Tề

Kiều Viên Viên mặt ửng đỏ chào hỏi.

- Ha ha ha

Thiết Chiêm Hùng và Thiết Thác đột nhiên cười vang, Đoàn Hải Thiên cũng hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK