Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chen chúc cái rắm gì, cứ đem danh ngạch thượng tướng của tôi cho cậu ấy là được rồi, dù sao ông đây cũng đã về hưu, cái danh ngạch đó ở Tổ đặc nhiệm A không phải để không sao. Lão Bang quân ủy thực là chẳng biết nói chuyện, còn nữa, cậu không giúp tiểu Diệp, tôi sẽ ra tay giúp cậu ấy là được rồi, dù gì tôi cũng đã về hưu, đã không còn là người của Tổ đặc nhiệm A, có giúp cậu ấy cũng không coi là trái kỷ luật.

Lý Khiếu Phong phát khùng.

“Thượng tướng”, trán Trấn Đông Hải đổ mồ hôi, thầm nghĩ thượng tường là không có khả năng, thiếu tướng còn tranh thủ được, lão Lý nói dỗi rồi. Nhưng, lão Lý chịu ra tay giúp Diệp Phàm, ông đây đợi câu nói này mãi, cũng giúp trong lòng ông đây đỡ xấu hổ, haha…

- Chuyện thiếu tướng tôi sẽ cố hết sức.

Trấn Đông Hải nói.

- Còn chuyện ông giúp hắn thì thật ra không trái với kỷ luật của Tổ đặc nhiệm A, vì ông về hưu rồi, đã rời khỏi Tổ đặc nhiệm A. Nhưng, sức ảnh hưởng của ông quá lớn, giúp một lần thì được, cũng phải chú ý ảnh hưởng, đừng có cả ngày bao che thằng nhóc đó, ưng non khó có thể mọc được cánh dài.

- Cái này tôi không rõ sao? Thằng nhóc cậu năm đó không phải cũng chảy nước mũi đi theo sau ông đây à, hừ!

Lý Khiếu Phong châm chọc nói.

- Haha, tôi biết là ông hiểu mà, coi như tôi chưa nói được không?

Trấn Đông Hải cười gượng hai tiếng nói:

- Lần này hai nhà Tào Cố còn liên hợp với Phí gia, quả thực là cũng hơi quá một chút. Thái độ của Quách Phác Dương lại mờ ám, nhưng, nghe nói tên nhóc đó cũng có chút năng lượng, có thể thuyết phục được ba Ủy viên thường vụ tỉnh ủy ra mặt vì hắn. Mà lão Lý, ông chuẩn bị giúp hắn thế nào?

- Quản cái rắm gì, giúp thì anh không giúp, đó là chuyện của ông đây, Tiểu Trấn Tử an tâm đi, hỏi lắm phiền phức.

Lý Khiếu Phong mới mắng Trấn Đông Hải một câu, những thiếu tướng đứng cạnh suýt chút cười thành tiếng.

Trong Tổ đặc nhiệm A, chắc chỉ có Lý Khiếu Phong mới có thể gọi Trấn Đông Hải gọi là “Tiểu Trấn Tử” tôi, cái đó căn bản là danh xưng của một thái giám.

Còn đồng chí Trấn Đông Hải, chỉ còn cách cười khổ, tính tình Lý Khiếu Phong này, y còn có thể nói gì nữa, hơn nữa, Lý Khiếu Phong có thâm niên cao, ngay cả khi ông ấy có đánh mình một bạt tai thì cũng phải bảo ông ấy đánh tiếp bên còn lại, xin bớt giận.

Chỉ khổ cho các thiếu tướng bên cạnh, không nhin được vội dùng tay bịt miệng.

Lý Khiếu Phong trừng mắt nhìn các thiếu tướng, hừ giọng nói:

- Còn không đẩy ông đây về, ông đây phải làm việc, gọi Viên Viên ra đây, haha. Còn phải nhờ cô ấy chuẩn bị chút biện pháp mới được.

- Viên viên, lão già này, biết là ông ấy sẽ dùng chiêu này mà, nhưng, không biết là lão già này theo dõi chỗ nào?

Trấn Đông Hải nhìn theo bóng Lý Khiếu Phong lẩm bẩm nói.

- Bên Việt Đông không phải đang xây dựng một căn cứ à, hai chuyện hợp một, cậu lén vui đi.

Lý Khiếu Phong như tự độc thoại, Trấn Đông Hải vừa nghe, ánh mắt đột nhiên xoay chuyển, lẩm bẩm nói:

- Tôi quên mất chuyện này, thực sự nên rút thôi.

Ngày 1 tháng 2 năm 1999, cách cuối năm còn mười ngày.

Diệp Phàm lười nhác nằm trên giường, tối qua để giữ một vị khác lớn đến thông Đại Vũ, đã uống khá nhiều, đến giờ đầu vẫn còn đau, quay cuồng.

Điện thoại vang lên, bên trong là giọng Trang Thế Thành, nói:

- Diệp Phàm, đến văn phòng tôi ngay, nhanh lên.

Diệp Phàm bật người rời khỏi giường, vệ sinh sơ qua rồi vội vàng đến chỗ Trang Thế Thành, tự nhủ lão Trang cũng thật là, mới sáng sớm gọi cái gì chứ, chẳng lẽ thôn Đại Vũ xảy ra chuyện gì? Mẹ nó, đúng là xui xẻo, hết lần này đến lần khác.

Vào phòng khác nhỏ của Trang Thế Thành, bên trong còn có Lô Trần Thiên, còn có Phó bí thư Địa ủy Tôn Quốc Đống. Sofa đối diện, có ba người ngồi, hai nam một nữ.

- Cậu là đồng chí Diệp Phàm?

Người đàn ông cao gầy đứng dậy hỏi.

- Đồng chí Diệp Phàm, vị này là Trưởng phòng Mã, cục cán bộ 2 thuộc Ban Tổ chức Trung ương.

Trang Thế Thành vẻ mặt tươi cười giới thiệu người đàn ông cao gầy trước, lại chỉ hai vị kia giới thiệu:

- Vị này là Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Khương, chắc cậu đã gặp rồi, còn vị này là Trưởng phòng Chung phòng cán bộ 2 Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.

- Xin chào Trưởng phòng Mã, Trưởng ban Khương, Trưởng phòng Chung.

Diệp Phàm vội chào hỏi, trong lòng thầm nói các các bộ Ban Tổ chức Trung ương này tìm mình làm gì, mình chẳng qua chỉ được điều đến làm ở một sở trong tỉnh, chỉ cần Ban Tổ chức tỉnh ủy điều tới một trưởng phòng khảo hạch là đủ nể mặt rồi, lẽ nào Tề Chấn Đào lại đưa mình vào Ban Tổ chức Trung ương? Hình như Tề Chấn Đào không có uy lực như vậy…

Nên biết cục cán bộ 2 Ban Tổ chức Trung ương cũng gọi là cục cán bộ ngoại sự và đảng chính, chức năng chủ yếu là phụ trách khảo sát các tỉnh, khu tự trị, thành phố trực thuộc trung ương và các cơ quan liên quan đến đảng, chính pháp, trực thuộc trung ương, các ban lãnh đạo phòng ngoại sự và cán bộ quản lý, cán bộ hậu cần của trung ương.

Trưởng, phó trưởng ban, các Tỉnh ủy, khu tự trị ủy, trực thuộc Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, cơ quan và các cán bộ, Phó trưởng phòng cán bộ nhân sự trực thuộc trung ương, đối với các vấn đề bổ nhiệm và miễn nhiệm, giao lưu, đãi ngộ, ly về hưu và vấn đề đề xuất... của cán bộ quản lý trung ương và điểu chỉnh của ban lãnh đạo cán bộ cấp bộ các cơ quan trực thuộc trung ương.

Cán bộ họ khảo sát đều là cán bộ cấp Phó tỉnh trở lên, Diệp Phàm là một trưởng phòng nhỏ, sao có thể dùng đại pháo bắn một con muỗi được.

- Haha, đồng chí Diệp Phàm, hôm nay tôi đến đây có thể cậu cũng hơi bất ngờ. Kỳ thực, không cần bất ngờ, đây là hình thức khảo hạch tổ chức tiến hành với cậu. Đồng chí Diệp Phàm đến rồi, vậy bắt đầu từ Bí thư Trang đi, cứ ở tại phòng khác này đi, đồng chí Diệp Phàm, mọi người qua bên kia nghỉ ngơi chút đi, đợi đến khi được hỏi.

Thái độ trưởng phòng Mã tương đối tốt, quay lại giải thích với Diệp Phàm.

Cái này, làm cho Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên thấy hơi mơ hồ. Mã Thanh ở Ban Tổ chức Trung ương dù nói chỉ là một trưởng phòng nhỏ, nhưng là người có phân lượng.

Nếu nói Diệp Phàm là cán bộ cấp phó tỉnh, Mã Thanh khách khí một chút thì còn có lý, nhưng Diệp Phàm không phải trưởng phòng, Mã Thanh sao có thể khách khí với hắn.

Người như Mã Thanh, thông thường đều mặt mày nghiêm túc. Cho nên, đối với hành động kỳ lạ này Mã Thanh, ngay cả cán bộ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đi cùng với y Trưởng ban Khương Tắc Vũ cũng nói thầm.

Còn Trưởng phòng cán bộ 2 Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Chung Ngọc trong lòng dĩ nhiên là không ngừng khiếp sợ. Không biết lai lịch Diệp Phàm này ra sao

Được trưởng phòng Mã Ban Tổ chức Trung ương dùng thiện chí giải thích như vậy rồi còn mỉm cười nữa, vô cùng hòa hợp, giống như Diệp Phàm mới là từ ban Tổ chức cán bộ Trung ương xuống, còn Mã Thanh là người bị khảo hạch vậy, ngược đời quá.

- Cảm ơn, tôi ra ngoài trước.

Diệp Phàm thể hiện cũng coi như bình tĩnh, lễ phép gật đầu cùng đám Lô Trần Thiên đi ra ngoài, vì khảo hạch từng người một, không thể tụ tập lại.

Sau đó, Mã Thanh kể lại tỉ mỉ những gì được biết về việc làm của Diệp Phàm, sau đó lại đến ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường, qua cục Xây dựng Đức Bình, hết một ngày, Mã Thanh suốt đêm quay về Thủy Châu.

- Diệp Phàm, rốt cục là cậu đi đâu vậy?

Trang Thế Thành hỏi, y cũng không rõ, vì Mã Thanh không lộ ra cái đinh gì, còn cho rằng Diệp Phàm làm chuyện này, trong lòng có lẽ sẽ hiểu rõ nơi mình chuẩn bị đi.

- Cũng chẳng rõ lắm.

Diệp Phàm lắc đầu, Lô Trần Thiên, Tôn Quốc Đống đứng cạnh đều tỏ ra nghi hoặc. Ánh mắt ba người đều đảo quanh Diệp Phàm, tư thế như nếu cậu không nói chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu.

Diệp Phàm đương nhiên nhìn thấy, cười khổ nói:

- Ba vị lãnh đạo, tôi cũng hơi mơ hồ, mỗi ngày tôi đều ở Đức Bình, sao có thể đem công tác vào Ban Tổ chức Trung ương, nói thật, Ban Tổ chức Trung ương ở chỗ nào tôi còn chẳng rõ, đừng nói là có quen người tổ đặc nhiệm a.

- Cậu ở Đức Bình không có nghĩa cậu không thể gọi điện thoại, giấu diếm cái gì, đến lúc này còn giấu gì nữa, có ý nghĩa gì?

Lô Trần Thiên lạnh lùng hừ giọng, hơi bất mãn câu trả lời của Diệp Phàm, cho rằng thằng nhãi này giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

- Tôi thực sự không biết, tôi thề, có trời đất chứng giám, tôi mà có đi nhờ và cửa nào thì ra đường bị xe tung chết.

Diệp Phàm thề độc, đám Trang Thế Thành suy nghĩ, gật đầu, biết tên nhóc này không giấu giếm gì.

- Cái này quái lạ thật, Ban Tổ chức Trung ương đến khảo hạch cậu, cậu đâu phải quan to cấp Phó tỉnh, tiểu Diệp, cậu không phải định đi Ủy ban trung ương hay chứ?

Trang Thế Thành cười ha hả nói.

- Chẳng hiểu nữa, ở tỉnh tôi có hỏi rồi, định về một phòng nào đó ở tỉnh một thời gian. Cái này tôi cũng mơ hồ, đến giờ vẫn như nằm mơ. Về tỉnh làm việc, phải cần Ban Tổ chức Trung ương ra mặt sao? Thật là kỳ lạ.

Diệp Phàm sờ sờ cái cằm chẳng có lấy một cọng râu, mặt nghi ngờ, nhưng trong lòng mơ hồ đoán gì đó, chắc không phải Phượng Khuynh Thành của Phượng gia đang giở trò quỷ thì cũng là Viên Viên của Kiều gia rồi.

- Mặc kệ là đi đâu, Đức Bình vẫn là nhà của cậu, thường quay lại đây thăm nhé. Nếu nhậm chức ở bộ hay ủy ban trung ương, sau này đừng quên Đức Bình, haha.

Lô Trần Thiên bắt đầu bàn tính.

- Tôi tin đồng chí Diệp Phàm là người quyến luyến cái cũ.

Tôn Quốc Đống đứng cạnh cười phụ họa vào.

Tối đó ba đầu sỏ đích thân mời Diệp Phàm đi ăn, ngay tại căn tin Địa ủy, dĩ nhiên, lập tức làm kinh ngạc ánh mắt các cán bộ địa ủy.

- Nghe nói chưa, Ban Tổ chức Trung ương xuống khảo hạch Diệp Phàm đó.

Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu Trần Lôi cùng Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ địa ủy Thái Hồng Ngẫu và Ôn Bảo Linh công ty Thiên Lạc đang vừa ăn vừa trò chuyện.

- Haizz, có lẽ sau này không gặp được hắn rồi, Hồng Ngẫu, có phải hắn đi Bắc Kinh không?

Mặt Ôn Bảo Linh lộ vẻ thản nhiên, không hiện cảm xúc.

- Không rõ lắm, rất giữ bí mật, cấp trên không nói rõ là ở đâu. Chắc không phải ở tỉnh Nam Phúc, có khả năng lớn là sẽ đi các bộ hoặc các ủy ban trung ương.

Thái Hồng Ngẫu cũng thở dài.

- Chị Ôn, nhớ hắn thì đêm nay hắn cũng hiến thân cho hắn đi, đàn ông mà, ăn chị rồi thì sẽ không quên được chị đâu, haha…

Trần Lôi xinh đẹp cười phá lên, , Ôn Bảo Linh trừng mắt nhìn cô, mặt hơi đỏ, hừ giọng nói:

- Hiến thân cô đi, xem chồng cô có đánh gãy chân cô không.

- Cho nên nói là em không dám, chị Ôn còn tự do, bây giờ còn không đi tìm đàn ông đi,hihi…

Trần Lôi như gà mái đẻ trứng cười hi hi không ngừng.

- Chị Ôn, chị nắm cho chặt vào, chọn tối nay là thích hợp nhất, sợ là mai hắn đã lên máy bay mất rồi.

Thái Hồng Ngẫu cũng cười không ngừng.

Chọc cho Ôn Bảo Linh bực bội , nhào tới, hai người đâm vào nhau. May là đang ở phòng riêng, không thì, sẽ bị người ta nhìn kinh ngạc, vì, ngọn núi của hai người đã lộ cả ra ngoài đầu vẫn chẳng để ý gì mấy chuyện bậy bạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK