Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- 115, nói rất hay, ha ha. Cả nước đều nói quy hoạch 115, mà thời kỳ của các cậu điểm này rất khá. Công trình của các cậu chính là một công trình thể hiện sự thật của quy hoạch 115 mà.

Chủ tịch Đường nói những lời này quá quan trọng.

Giống như ông ta thừa nhận quy hoạch Hoành Không là phù hợp với quy hoạch 115. Có thể xin là 1 trong các công trình trọng điểm của quốc gia.

Quả nhiên, một số chuyên gia cùng đi tới đã vểnh tai nghe.

Phí Phạm Bạc của viện công trình Trung Quốc cười nói:

- Hôm nay nhìn thấy quy hoạch Hoành Không sôi sục xây dựng, tôi nghĩ đến tinh thần thanh niên trước kia.

Phạm vi rất lớn như vậy, đầu tư lại là tiền tự có. Đặc biệt giữa xây dựng và bảo vệ môi trường rất nghiêm ngặt.

Vừa rồi tôi đã quan sát ống dẫn được trang bị cho công trường, thật tinh mắt mới biết tính chất. Hơn nữa, do nhiều đơn vị lắp ráp.

Xây dựng đô thị chúng ta thường hay lãng phí. Mà quy hoạch Hoành Không làm lại rất xuất sắc.

- Đúng vậy, quy hoạch Hoành Không ngay từ đầu đã chú ý đến vấn đề này. Trong quy hoạch đã tập hợp viễn thông, điện lực, quốc phòng cùng các ngành để bàn bạc.

Trong xây dựng ban đầu đã trang bị thống nhất. Như vậy sẽ tiết kiệm tài nguyên, trách phải trang bị lại lần nữa lãng phí tài nguyên.

Đừng nghĩ đây là việc nhỏ, nhưng làm thêm thì cần số lượng tài nguyên không nhỏ. Nước ta dân số đông, tiết kiệm và sử dụng hợp lý tài nguyên là mục đích cần thiết.

Chiêm Hữu Quang cũng nói một câu.

- Ôi, quy hoạch Hoành Không đề cập nội dung rất rộng lớn. Sản xuất cơ giới, thiết bị điện lực, xây dựng công trình, khu du lịch, đóng tàu, giải trí, thậm chí còn có nhiều ngành nhỏ nữa.

Làm thế nào để bố trí các ngành nghề là một vấn đề quan trọng. Mà trong sản xuất công nghiệp lại mang đến sự ô nhiễm lớn cho môi trường. Mà tập đoàn Hoành Không đã đầu tư rất lớn vào du lịch.

Mà trong quy hoạch Hoành Không thì là khu du lịch. Nên làm sao để giải quyết vấn đề ô nhiễm trong sản xuất công nghiệp kết hợp với khu du lịch, đây là vấn đề đáng để chúng tôi nghiên cứu.

Vừa rồi đi qua tôi thấy quy hoạch Hoành Không giải quyết vấn đề này không tệ lắm.

Đương nhiên, trong đó còn có khá nhiều vấn đề chúng tôi phải đi nghiên cứu, cải thiện. Chủ tịch sau khi trở về tôi sẽ thành lập tổ nghiên cứu về quy hoạch Hoành Không. Tập trung nghiên cứu ưu nhược điểm trong quy hoạch Hoành Không. Giải quyết vấn đề trong đó như thế nào cũng là một vấn đề khá khó giải quyết.

Để quy hoạch Hoành Không hoàn thiện hơn, càng phát huy tác dụng vì dân hơn.

Tào Phương Lý của viện công trình nói.

- Tốt lắm, một quy hoạch liên quan đến mấy triệu dân đáng để các anh nghiên cứu. Nếu như có thể nghiên cứu ra thành quả, thứ nhất có thể dùng để cải thiện quy hoạch Hoành Không, thứ hai có thể mở rộng ra, nhà nước và nhân dân đều có lợi.

Chủ tịch Đường cười nói.

Sau đó qua sông.

Chủ tịch Đường đi thăm khu công nghiệp Hoành Không, xây dựng huyện Hoành Không, còn thăm quan thành phố Hạng Nam một vòng, cuối cùng trở lại tỉnh thành lên máy bay về.

Một tuần trôi qua, mọi người ở Hoành Không lo lắng đợi phản ứng của cấp trên.

Cấp trên vẫn rất bình tĩnh, tổ khảo sát cũng không xuống đây. Lời đồn đại nổi lên bốn phía. Có người chỉ trích Diệp Phàm muốn làm mánh lới, phạm vi lớn như vậy, hỗn độn không nói, hơn nữa, càng làm càng loạn.

Hơn nữa cũng bởi vì như thế mới làm cho cấp trên không cử người xuống…

Khổng Ý Hùng tức giận bất bình báo cáo một hồi với Diệp Phàm.

- Ha ha, Ý Hùng, anh phải bình tĩnh. Có một số việc không vội được. Cấp trên có lo lắng của cấp trên. Mặc dù chúng ta xin không đùa, nhưng cuối cùng cũng phải trải qua quá trình có phải không? Cuộc đời là cuộc đọ sức quyết liệt, chỉ cần làm rồi sẽ không phải tiếc nuối.

Diệp Phàm thật ra bình tĩnh cười.

- Nhưng những người có dụng tâm xấu này cũng quá đáng giận, nói đều là nói bậy thôi.

Khổng Ý Hùng nói.

- Chuyện phiếm chắc chắn có, không việc gì, chúng ta làm chuyện chúng mình là được, đừng để ý đến mấy lời bàn tán này. Nếu anh chỉ chú tâm vào chuyện này, vậy chỉ sợ anh cũng không dám làm, đây không phải là ý muốn của người này sao?

Diệp Phàm nói.

Ngày 13 tháng 5.

Thư ký của Bí thư Tỉnh ủy đến, trong hội nghị với tiểu tổ nhắn lời khen của Tỉnh ủy Thiên Vân đối với Diệp Phàm, Lam Tồn quân và các đồng chí tham gia ủy ban an toàn.

Khen ngợi Diệp Phàm, Bao Nghị đều có ý thức trách nhiệm…

Khi Đỗ Kiếm đọc đương nhiên các đồng chí ngồi dưới đều rớt răng hàm.

Hai người Dương Chí Thăng, Triệu Hướng Vân đặc biệt cảm thấy trong người không thoải mái. Bởi vì, lúc trước cực lực ngăn trở chính là hai người bọn họ. Mà An Bình Phong cùng Chiếm Hữu Quang đều là “người bị hại”.

Hơn nữa, lần này thủ trưởng tuần tra an toàn chấm dứt, cũng làm cho hai vị đồng chí trong lòng có chút khác thường.

Nhưng lần này hai Tỉnh ủy ca ngợi mấy người Diệp Phàm chỉ là một an ủi nhỏ. Nhưng chuyện tổ khảo sát vẫn không có tin tức gì.

Lại mười ngày trôi ua, thời gian lặng lẽ đến cuối tháng năm. Thấy cấp trên vẫn không có động tĩnh gì, lãnh đạo hai tỉnh trong lòng cũng có chút dao động.

- Bí thư Chiêm, đã một tháng rồi, việc này có phải có chút mơ hồ không?

An Bình Phong vào

Văn phòng của Chiêm Hữu Quang ở Tập đoàn Hoành Không.

- Đúng vậy, một tháng, cấp trên cũng không có chút động tĩnh nào. Các đồng chí ở tỉnh chúng ta tiếp tục đóng quân ở Tập đoàn Hoành Không là một sự lãng phí. Tỉnh rất nhiều việc chờ chúng ta về giải quyết, ngồi đây đợi cũng không phải là chuyện hay.

Chiêm Hữu Quang vẻ mặt có chút phức tạp.

- Bí thư Chiêm, tôi tính mai về, trên tỉnh nhiều việc thật sự là tôi không chờ nổi nữa. Bí thư Trần bảo tôi tạm thời về trước, nếu không, bên đó không sắp xếp được.

An Bình Phong nói.

- Tôi cũng vậy, Tỉnh vẫn luôn giục chúng ta trở về. Vậy trong một hai ngày tới quyết định đi.

- Tỉnh có hỏi, thì xin không cần thiết thành lập tổ này nữa. Tuy nói nhân viên của tổ không nhiều hơn, nhưng không có tác dụng thì cũng là lãng phí. Huống chi, mấy đồng chí phụ trách đều công tác ở tỉnh.

An Bình Phong nói.

- Người không nhiều lắm, tôi thấy vẫn cứ cố gắng. Tính cả tỉnh Điền Nam đến thì cũng có ba mươi đồng chí.

Tỉnh Thiên Vân chúng ta nhiều hơn, năm mươi đồng chí. Hơn nữa, các đồng chí của hai địa khu cũng gần trăm người.

Nhiều người lực lượng lớn, việc chuẩn bị đã tốt. Các mặt đều quan tâm hết, chẳng qua hiện giờ Tập đoàn Hoành Không cũng không phải là một vật lớn.

Hai trăm người mỗi ngày ăn ở ngủ nghỉ hết bao nhiêu tiền? Còn xe cộ đi lại ra công trường khảo sát lại càng nhiều.

Ý của Tỉnh là xuất phát từ tiết kiệm.

Chiêm Hữu Quang nói.

- Ngày mai có phải nên nói với đồng chí Diệp Phàm?

An Bình Phong hỏi.

- Nói đi, dù sao sớm hay muộn đều phải nói.

Chiêm Hữu Quang gật đầu.

9 giờ sáng ngày hôm sau, tiểu tổ mở hội nghị.

Trong hội nghị An Bình Phong và Chiêm Hữu Quang nhất trí ý kiến quyết định rút các đồng chí ở tỉnh về. Lý do đương nhiên chính là không gia tăng gánh nặng cho Tập đoàn Hoành Không.

Việc này Diệp Phàm đương nhiên hiểu được, hai vị lãnh đạo để là nể mặt mình.

- Bí thư Chiêm, phó Chủ tịch An, việc này chẳng lẽ không thể tiếp tục một thời gian ngắn sao? Xin một dự án lớn như vậy, không phải dễ dàng lập tức quyết định. Mặc dù là Quốc vụ viện cử tổ khảo sát xuống cũng không dễ dàng có phải không?

Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Đồng chí Diệp Phàm, hơn một thắng, mấy trăm người ăn uống ngủ nghi, dùng xe, chỗ ở đều cần tiền. Tập đoàn Hoành Không các cậu đang xây dựng chính, chúng tôi trên tỉnh uống phải hỗ trợ thêm mới đúng. Huống chi, nhiều đồng chí như vậy ở đây cũng phiền toái, có vẻ có chút chật chội.

Chiếm Hữu Quang bình tĩnh nói.

- Đúng vậy, đem số tiền này đầu tư vào xây dựng chẳng phải tốt sao. Đây chính là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng chính là các đồng chí trong tổ xin dự án đều có công tác phải làm. Mọi người đều đang kiêm chức, cậu nghĩ lại xem, hơn một tháng không giải quyết công việc, đến lúc đó, khi trở về sợ là sẽ chồng chất lên như ngọn núi.

An Bình Phong nói.

- Đúng vậy, tôi được phân công quản lý thuế vụ, giao thông ở tính. Hơn một tháng cũng chưa trở về, văn bản trên bàn làm việc có lẽ đều đã dày cả mét. Nếu còn không quay về thì công việc không thể nào tiếp tục.

Triệu Hướng Vân nói.

- Tôi cũng vậy, Thành ủy nhiều việc, lúc thì thành phố Hạng Nam lúc thì Tập đoàn Hoành Không chạy đi chạy lại. Một tháng này họp không ít, người không thể không ăn tiêu. Hơn nữa Thành ủy công việc cũng bị hơi rối loạn.

Dương Chí Thăng nói.

- Không nghiêm trọng như thế chứ, một người đến trường Đảng bồi dưỡng gần một năm, công việc của Thành ủy cũng không cần phải làm.

Bao Nghị hừ lạnh nói.

- Ha ha, đó là đi học, chúng tôi còn phải làm việc cho Tập đoàn Hoành Không, Hơn nữa, đi học chúng tôi được giao công tác cho đồng chí cấp phó.

Lần này chúng tôi không giống thế, chúng tôi kiêm chức. Thế nào, đồng chí Bao Nghị, chúng ta đều là người bình thường cũng không phải thần tiên không phiền lụy.

Không phải Dương Chí Thăng tôi không muốn làm việc, thật sự là sức người có hạn.

Cạn kiệt sức lực làm việc sẽ không khoa học. Cứ tiếp tục như vậy ảnh hưởng đến sức khỏe.

Đã không có sức khỏe thì sau này làm thế nào để làm việc? Việc này phải lo đến lâu dài, không thể chỉ nhìn trước mắt.

Dương Chí Thăng phản bác lại Bao Nghị.

- Đương nhiên, đối với đảng viên các cậu thì không giống với. Các cậu chính là người của Tập đoàn Hoành Không, không cần chạy tới chạy lui.

- Hai vị lãnh đạo, tổ xin dự án rút lui vẫn là ý của lãnh đạo tỉnh?

Diệp Phàm hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK