Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đây là nơi chôn cất bảo vật của Thập Tam Thanh Y, sao lại thành cổ mộ, thật là kỳ lạ.

Diệp Phàm nói.

- Việc này phải chờ cậu đào lên rồi mới có thể biết chân tướng, không chừng bảo vật của Thập Tam Thanh Y vốn là sự lừa đảo. Còn vì sao Thập Tam Thanh Y lại nói dối như cuội thì phải cân nhắc. Ví dụ như Thập Tam Thanh Y khi đó đứng đầu là Thanh Vương, có thù hận với ca ca của ông ta…

Lô Định Tông nói.

Không kịp nghiên cứu nhiều, Diệp Phàm vội vàng đem kể tất cả những chuyện sưu tập của mọi người kể về Thi Mị, tuy mọi người há mồm trợn mắt lên nghe nhưng cũng vội vàng hành động.

Diệp Phàm đầy sức mạnh hăng hái bổ về hai bên.

“Bốp” một tiếng, Hậu Bối Đao của Diệp Phàm trong không trung bị trúng một nguồn sức mạnh truyền đến, bay ngược trở lại đến mấy chục mét.

- Nhanh chóng chia người ra đối phó với Thi Mị, nếu không sẽ quá muộn.

Lô Định Tông nói.

- Hồng Tà tiền bối, ông đối phó với Thi Mị này, tôi đi đào mộ.

Diệp Phàm nói.

Hồng Tà dẫn theo Xa Quân toàn lực tấn công Thi Mị, Diệp Phàm lại chém mấy đao xuống, đất sét cuối cùng đã vỡ vụn ra. Lộ ra bên trong một lớp kết cấu như gạch.

Mà khí màu đen không ngừng thoát ra từ những chỗ kết cấu gạch bị vỡ.

Diệp Phàm cũng không kịp quan sát kỹ, vội vàng mở kết cấu giống gạch kia. Phát hiện thứ có kết cấu như gạch cực lớn bằng đá kia có mấy tầng, cứ thế đào được 7 tầng, cảm thấy tiếng động bên dưới là khoảng không, biết rằng đã đến được hầm mộ.

Lúc này bên trong hầm mộ tràn ngập mùi hôi thối rất nồng, có lẽ là mùi thối của thi thể.

Con dơi bay vào, Diệp Phàm chợt ngây người.

Hầm mộ phía dưới rất to, nhìn thì nó có kết cấu hình vuông, rộng khoảng 100 mét.

Giống như là mở ra một cung điện. Ở chỗ nào của cung điện cũng vẽ những bức tranh thần bí, có truyền thuyết của các vị thần linh. Còn có cả cuộc sống của người cổ xưa.

Còn ở phía sát tường phía bắc của trung tâm cung điện có vẽ một bức tranh quốc vương và quần thần đang ngồi triều. Bức tranh này được khảm bằng vàng ròng và ngọc.

Phía trước bức tường không xa đặt một cỗ quan tài lớn bằng gỗ lim, trên quan tài cũng được trạm khảm.

Tuy nhiên. Trên một số vật điêu khắc, đều có một người rất lớn đầu người thân rắn, mặt người này nhìn không được rõ, người này ẩn hiện trong mây mù mờ ảo.

Diệp Phàm lại hướng nhìn về phía trước, phát hiện trên bức hoạ quốc vương đang thượng triều lại cũng có người đầu người thân rắn.

Tuy nhiên, phía thân dưới cũng không hoàn toàn là rắn, còn trên thân người rắn lại đầy những con rết đâm ra, tua tủa như cánh tay.

Những cánh tay này đâm tua tủa khắp mặt quan tài, nhìn ra xa giống như một bộ râu quai nón là kết quả từ những rễ cây kết lại với nhau.

Còn những xúc tu đâm ra toàn khảm bằng vàng ròng, tuy đã trải qua mấy nghìn năm, nhưng màu sắc của vàng ròng vẫn rất sáng bóng.

Dưới ánh sáng của đèn pin, những xúc tu này cứ sáng loá lên, tạo cho người ta cảm giác mê hoặc.

Không lâu sau, phát hiện không có nguy hiểm lớn. Diệp Phàm thu hồi con dơi về dẫn Vương Nhân Vàng, Trương Ẩn Hào cùng chui vào hầm mộ.

Dù sao, cứ thi triển Biên Bức cũng quá lãng phí công lực. Lúc này, tiết kiệm một chút thì tốt hơn. Bởi vì trong hầm mộ đầy những nhân tố chưa biết.

Bên ngoài có Hồng Tà và Xa Thiên kiềm chế. Thi Mị kia vẫn chưa ngưng tụ xong nên cũng đấu ngang nhau.

- Mẹ kiếp. Nhiều tượng người quỳ bằng vàng ròng thế này.

Vương Nhân Bàng mắt sáng lên, bởi vì, trước quan tài bằng gỗ lim có hơn chục tượng người đang quỳ, mặt của những tượng này đều mờ mờ. Tuy nhiên, nguyên liệu của nó có thể khẳng định đều là làm từ vàng ròng.

Két…

Diệp Phàm vội vàng ngăn Vương Nhân Bàng tránh sang một bên, gã quay đầu nhìn, chợt toàn thân toát mồ hôi.

Bởi vì, vừa rồi gã không cẩn thận đã sờ vào một tượng người. Không hiểu từ chỗ nào lại bắn ra một mũi tên nhỏ màu đen.

Mũi tên này rất có lực, đâm xuyên vào thứ giống như gạch cách đó mấy chục mét, chỉ còn lộ ra phần đầu mũi tên. Vừa rồi nếu Diệp Phàm không phản ứng nhanh thì Vương Nhân Bàng tiêu đời rồi.

- Tất cả những thứ ở đây đều hết sức lạ lẫm, không thể ra tay lung tung.

Diệp Phàm cảnh báo, Vương Nhân Bàng không dám phản đối gì cả, gật đầu.

- Có nhìn thấy không, khói đen từ quan tài bay ra là một sợi dây thừng thẳng tắp chui ra ngoài. Chúng ta phải nhanh chóng mở quan tài để tiêu diệt nó mới được.

Diệp Phàm nói.

- Cứ cho nó nổ tung lên là được.

Vương Nhân Bàng đưa ra chủ ý.

- Làm như thế không được, một khi cho nổ thì nước độc sẽ bắn ra đầy phòng, chúng ta sẽ xong đời hết. Phải dùng vũ khí lạnh để giải quyết cái thi thể này thì mới được.

Trương Ẩn Hào nói.

- Đáng tiếc, chiếc quan tài tốt như thế này mà lại phá đi.

Diệp Phàm thở dài. Đôi mắt ưng tập trung vào khe hở bên ngoài quan tài nhưng cuối cùng không thành công, sau đó thúc mạnh chiếc xẻng xuống…

“Két” một tiếng.

Dưới lực rất mạnh của Diệp Phàm tác động nhưng cũng chỉ cậy cho khe hở kua rộng ra. Tuy nhiên, khe hở vửa mở ra, đột nhiên bên trong phun ra một cột khí màu xanh đen ngưng tụ thành hình một chưởng đánh thẳng về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm vội vàng né tránh, tuy nhiên, khói xanh kia giống như một viên đạn cứ đuổi sát lấy Diệp Phàm. Thấy không tránh được, Diệp Phàm đành phải tung một chưởng muốn đánh tan đám khí xanh đen kỳ dị kia.

Xèo…

Diệp Phàm cảm giác bị dính giống như chém vào viên kẹo bông, hắn dùng sức rút nhưng rút mãi không ra.

Còn khí màu xanh đen kia vẫn không ngừng thông qua thứ như hình bàn tay kia truyền ra ngoài, Diệp Phàm cảm thấy một luồng khí lạnh như băng thông qua huyệt vị ở bàn tay chui vào.

Lẽ nào muốn chiếm thân thể của ta, nếu thi thể bên trong thực sự là cao thủ Thoát Thần thì rất có khả năng đã chọn mình để thực hiện chuyển kiếp.

Vương Nhân Bàng và Trương Ẩn Hào vừa nhìn liền sợ hãi vội vàng muốn kéo Diệp Phàm ra. Nhu Cực Đao của Vương Nhân Bàng chém vào bàn tay khí xanh kia.

- Mọi người tránh ra, không cần lo cho tôi.

Diệp Phàm hét lên, sợ rằng 2 người cũng theo mình vào sẽ rắc rối.

- Không chém chết được cháu của con rùa này.

Vương Nhân Bàng ra sức chém, tuy nhiên, giống như đang chém vào không khí, Nhu Cực đao xuyên qua đám sương màu xanh đó, chẳng có tác dụng gì.

- Cạy nắp quan tài ra, huỷ chủ nhân ở bên trong.

Diệp Phàm hét lên.

Vương Nhân Bàng và Trương Ẩn Hào như tỉnh lại sau cơn mơ, vội vàng dùng sức cậy nắp quan tài lên.

Một luồng khí lạnh thấu xương như chui vào kinh mạch của hai người.

Có độc, trong đầu Diệp Phàm loé lên suy nghĩ.

- Không phải sợ, cậu là Bán Độc Nhân. Hít một chút thở xem, nếu có tác dụng tuy hơi độc màu xanh đen này được tạo thành từ khí của thi thể, nhưng đối với cậu mà nói cũng là thứ đại bổ.

Lúc này giọng nói của Lô Định Tông truyền đến.

Diệp Phàm xoay chuyển đan điền dùng sức hít hàn độc vào trong cơ thể.

Tuy nhiên. Vừa hít được một chút, chợt cơ thể cứng đơ, giống như có nguy cơ bị đông cứng lại.

- Không được rồi tiền bối, quá nguy hiểm, tôi không ăn nổi đâu.

Diệp Phàm rét run lên nói.

- Không sao, cậu thả Biên Bức ra rồi mạnh dạn hít đi, ta giúp cậu một tay.

Lô Định Tông nói. Diệp Phàm làm theo, thả Biên Bức ra.

Biên Bức mở to miệng ra, lập tức miệng mở to như bồn rửa mặt. Giống như miệng con rồng hút lấy bàn tay hơi màu xanh kia, giống như cá voi ngậm nước.

Bàn tay rung động. Luồng hơi kia bị hút lấy.

- Cậu tạm thời để ta điều khiển Bức Biên, tốc độ sẽ nhanh hơn một chút. Người trong chiếc quan tài này công lực bất phàm. May là bây giờ đã chết rồi, nếu không ngay cả tôi cũng không đối phó nổi.

Lô Định Tông nói, Diệp Phàm dừng lại không dùng lực nữa.

Hắn chỉ cảm thấy luồng khí độc sau khi bị Biên Bức hút lấy lại luyện hoá. Sau đó sau khi trở về với bản thể thì biến thành khí độc tinh khiết.

Tinh khí trong thân thể không ngừng lớn mạnh, Diệp Phàm cảm thấy dường như trong đầu lại xuất hiện cánh cổng lớn thần bí kia.

Lần này cánh cổng đó càng rõ ràng hơn, ngay cả những ông sao trên cổng cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đúng lúc này, trên cánh cổng thần bí kia hiện ra một con dơi.

Đây chẳng phải là con dơi của ta sao? Sao lại chay lên trên cánh cổng đó? trong lòng Diệp Phàm kinh sợ nghĩ.

Thân mình đột nhiên run lên, cảm thấy một luồng khí lạnh xâm nhập vào mao huyệt, chân lông toàn thân trương ra hấp thu lấy luồng khí lạnh này.

Ầm…

Ầm, ầm…

Những âm thanh rất to truyền đến, cuối cùng Diệp Phàm đã tỉnh lại. Dùng hết sức mình nâng chân đạp vào cánh cổng lớn kia một cước.

Rầm, rầm, rầm…

Rồi đạp liền mấy chục cái, cánh cổng rung lên, nhưng không hề mở ra. Lẽ nào phải đạp lên con dơi kia thì mới được, Diệp Phàm nghĩ, nâng chân đạp lên người con dơi đang dần hiện lên màu tím nhạt trên cánh cổng.

Ầm ầm…

Giống như ông trời bị đạp cho sụp xuống, cánh cổng đang rung lắc dữ dội. Không lâu sau, cánh cổng hoàn toàn sụp đổ, rồi cánh cổng biến thành một lồng khí màu tím nhạt bay voà cơ thể của con dơi.

Cơ thể Diệp Phàm rung lên, phát hiện sự mờ ảo trong cánh cổng, chẳng nhìn rõ thứ gì cả. Mắt chim ưng của Diệp Phàm quét qua muốn nhìn trộm nơi thần bí một chút. Tuy nhiên, đúng lúc này, một giọng nói vang lên như sấm.

- Cút đi!

- Ngươi là cái thá gì mà bảo ta cút.

Diệp Phàm kêu lên rồi đạp một cước, lúc này trong đầu mơ màng, toàn thân rung lên, rồi hoàn toàn tỉnh lại.

Chợt bách mạch căng trướng, cảm thấy toàn thân đều tràn đầy năng lượng như muốn nổ tung. Miệng vừa mở ra, liền phun ra một luồng khí màu tím nhạt.

Hắn hít vào và lại hút lấy luồng khí tím đó vào trong, mở to mắt nhìn, chợt ngây người ra. Phát hiện bàn tay bằng khí màu xanh đen không còn thấy đâu nữa.

- Cậu đã thành công rồi đấy Diệp Phàm, chúc mừng cậu, thiên tài Tiên Thiên Cường Giả chưa đến 30 tuổi.

Giọng nói của Lô Định Tông rất mệt mỏi.

- Đa tạ tiền bối đã tương trợ.

Diệp Phàm nói.

- Đây là kết của việc cậu tự mình phấn đấu, ta chỉ là giúp một tay thôi. Không cần cảm ơn.

Lô Định Tông nói, Diệp Phàm nhìn xuống dưới, không biết lúc nào đã bay lên trên không trung. Còn miệng con dơi của mình lúc này đã hoàn toàn biến thành hình chiếc đầu rồng.

Mà thân thể cũng phình to như chiếc thùng phuy. Mà đôi cánh mở ra cũng dần dần hiện ra như chiếc cánh của diều hâu, dài chừng hơn 20 mét.

Lại nhìn xuồng một chút, Vương Nhân Bàng và Trương Ẩn Hào lại đang ngơ ngác nhìn mình. Vứt cả chiếc xà beng đang cạy quan tài sang một bên.

- Lão đại, anh quá thần kỳ.

Vương Nhân Bàng thở dài, vẻ mặt hâm mộ.

- Như thế nào hả Nhân Bàng?

Diệp Phàm có chút kinh ngạc hỏi.

- Anh không biết, vừa rồi trên đầu anh đã toát ra những đạo hào quang, hơi giống với Ngũ khí triều nguyên Tam Hoa Tụ Đỉnh khi Tiên Thiên Cường Giả phổ cập sao?

Tuy nhiên, Tam Hoa của anh hiện ra lại là do những con dơi hợp thành. Còn đại ngũ khí lại làm cho người ta sợ, từng tia to như cánh tay.

Mà trong ngũ khí lại ẩn trong đó âm thanh của rồng gầm, nếu không phải biết đó là anh thì tôi và Ẩn Hào đều cho là không biết có phải gặp phải Long Vương Gia hay không?

Vương Nhân Bàng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK