- Bộ lạc không có gì quan trọng với tôi nhưng tôi đã từng thề. Tôi phải giúp cha tôi sửa lại Ngưu Thần điện. Cha tôi là một tù trưởng trung thành của bộ lạc, tâm nguyện lớn nhất của ông ấy là như vậy. Nhưng bộ lạc chúng tôi không có tiền. Mấy năm nay tuy mở Ngưu Sở ra để kiếm tiền nhưng vẫn chưa thể sửa được điện.
Kiều Nhuế Vô Khinh nói.
- Một điện nhiều nhất cũng chỉ mất mấy chục triệu là cùng, làm sao mà để đến giờ vẫn chưa sửa được. Cô đừng nói là đến giờ mà Ngưu Sở vẫn không có được mấy chục triệu chứ?
Diệp Phàm thuận miệng nói.
- Không cho phép anh nói về Ngưu thần điện như vậy.
Kiều Nhuế Vô Khinh hốt hoảng thét lên, trừng mắt nhìn Diệp Phàm. Xem ra người trong bộ lạc rất tín ngưỡng Ngưu thần điện.
- Tôi không nói nữa, ngưu thần điện cần bao nhiêu để sữa chữa?
Thực ra Diệp Phàm cũng có hứng thú, cũng muốn đi xem xem Ngưu thần điện ra sao.
- Ít nhất cũng phải 100 triệu, đô la Mỹ. Hiện nay trong tài khoản của tôi mới chỉ có 3/10 thôi, còn thiếu những 70 triệu đô nữa.Tôi cũng có thể thề với Ngưu thần điện, sẽ bỏ 4 phần tiền kiếm được lần này không giữ một đồng nào để tu sửa cho Ngưu thần điện.
Xem ra cô nàng này đúng là thờ phụng điện thần này rồi.
- Nhưng, cũng không thể cho cô 4 phần được. Ngưu thần là của các cô chứ không phải là của Tháp gia tôi.
Hơn nữa, bộ lạc của chúng tôi cũng còn lạc hậu, cũng cần khoản tiền lớn để xây dựng cơ sở hạ tầng. Vì dụ như làm đường…
Cho nên, theo tính toán lần này, ta ít nhất cũng phải được một nửa. Còn cô và tập đoàn Trang Chu một nửa còn lại.
Bằng không thì không cần bàn đến hợp tác này làm gì nữa. Đương nhiên, nếu nhìn từ góc độ cô là người phụ nữ của tôi thì có thể cô sẽ được phần cao hơn tập đoàn Trang Chu chút.
Đương nhiên, vẫn phải bàn bạc lại với nhau mới quyết định được, bằng không cũng là tình nguyện rồi.
Diệp Phàm nói.
- Không được, không được 4 phần thì chẳng bàn bạc gì nữa.
Kiều Nhuế Vô Khinh nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Không được thì thôi, có có bàn không? Nếu không thì một trinh cô cũng không kiếm được đâu. Có rất nhiều tổ chức tin tức ngầm như các cô, tôi hoàn toàn có thể cùng hợp tác với họ.
Diệp Phàm cũng lại nhìn chằm chằm lại.
- Anh đúng là vô tình…
Kiều nhuế vô khinh đã có chút nước mắt trong hốc mắt, nghĩ rồi nói :
- Tôi bàn, nhưng còn 5 phần còn lại tôi phải được 3 phần.
- Không được như vậy. Nếu như cô đòi 3 phần thì chắc chắn người ta không chịu. Bởi vì công sức họ bỏ ra cũng đâu thua kém gì cô. Hay là thế này, một phần đó của cô tính vào của tôi, tôi lấy 6 phần, còn lại 4 phần là của cô và tập đoàn Trang Chu chia đều nhau.
Diệp Phàm nói.
- Anh đúng là tính giỏi thật vậy một phần đó anh có trả lại tôi không? Đúng là lừa trẻ con, đàn ông các anh, chỉ kéo quần lên là quên hết phụ nữ chúng tôi.
Kiều Nhuế Vô Khinh cuối cùng cũng rơi cả nước mắt ra, nhưng cô ngay lập tức gạt nước mắt đi.
- Coi như là quà tôi tặng cho người phụ nữ của tôi, cô tin hay không thì tùy, tôi đã nói rồi.
Diệp Phàm giơ tay ra lau nước mắt giúp cô nàng.
- Tôi tin.
Kiều Nhuế Vô Khinh gật đầu.
Bàn bạc cũng với tập đoàn Trang Chu cũng kịch liệt, nhưng Diệp Phàm là người cầm đầu. Để chia đều ra đương nhiên Diệp Phàm không chịu.
Sau ba giờ đồng hồ bàn bạc kịch liệt cuối cùng cũng đã có quyết định, dựa vào tỉ lệ 6 : 2 :2 mà tiến hành.
Đã có được đai lưng quyền vương 4 sao rồi, Diệp Phàm cũng đã đủ tư cách bước đầu để vào Mã lệ châu nạp.
Trận đấu sau đó Diệp Phàm không tham gia. Đương nhiên là bảo mật nhất định rồi. và đương nhiên cũng là để thể hiện thần kỳ trong Mã lệ châu nạp.
Trong hai ngày rảnh rỗi Diệp Phàm đã ở cùng với Kiều Nhuế Vô Khinh, sau khi được Diệp Phàm chỉ bảo, cô nàng cũng đã dần thành thục.
Hơn nữa cô nàng cũng có bản lĩnh cao. Kết hợp với việc là có thuộc tính hoang dã của bộ lạc nên Diệp Phàm đã hoàn toàn nhận được khoái cảm thích thú.
Mà Diệp Phàm cung đã hiểu được chút tình hình của bộ lạc cao bồi này. Cô nàng còn nhiệt tình mời Diệp Phàm đến bộ lạc chơi.
Vì rất hứng thú với Ngưu thần điện, lại còn có cả ngưu tinh độc nữa, đương nhiên Diệp Phàm đồng ý thời gian rảnh sẽ đến tham quan nơi này rồi.
Mà hai hôm nay Hồ Tuấn Thuyên cũng đã thu thập tài lệu cho Diệp Phàm. Nhờ đó mà Diệp Phàm cũng thuộc không ít những quy tắc trong quyền hội.
Không có việc gì làm thì Diệp Phàm lại luyện Huyết Trích Tử bạch hổ ngoại hình. Bởi vì Huyết Trích Tử của Thanh Long đã bị Vân Quan Tự cướp đi. Diệp Phàm tức đến ngứa răng, nhưng cũng không làm gì được.
Diệp Phàm phát hiện ra Bạch hổ huyết trích tử còn hung hãn hơn cả Thanh long Huyết Trích Tử, khi sử dụng đúng là có cảm giác hổ gầm, mãnh hổ. Mà Thanh Long huyết trích tử chỉ có thể di chuyển một ít.
Buổi tối trước khi xuất phát, Kiều Nhuế Vô Khinh cũng gọi Diệp Phàm đến, hai người ân ái xong, Kiều nhuế vô khinh nhẹ nhàng nói:
- Theo như tin tức mới nhất, quy tắc lần này có chút thay đổi.
- Thay đổi ở chỗ nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là thay đổi về phía người tham gia, ngày trước lợi ích của người đặt và người tham gia không giống nhau. Lần này có thay đổi, ví dụ như bên A đặt 10 triệu, mà bên B chỉ có 8 triệu.
Còn anh làm quyền sư thì cũng được chọn bên A hoặc bên B, nếu như anh chọn bên B, một khi mà anh thắng.
Sau khi đã bồi thường 8 triệu, còn lại 2 triệu thì 2 triệu đó sẽ thuộc về anh.
Kiều Nhuế Vô Khinh nói.
- Nếu tôi chọn bên B, giả dụ như thi đấu thất bại thì có phải bản thân tôi phải tự bỏ ra 2 triệu để bù vào không?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh không phải bỏ ra 2 triệu mà chỉ cần bỏ ra 600 nghìn là được rồi, cũng là ba phần rồi. Việc này, cũng có thể là quyền hội đã suy nghĩ đến việc năng lực chịu đựng của quyền vương mà đã ra quyết định đó.
Kiều Nhuế Vô Khinh gác hai chân lên đùi Diệp Phàm nói.
- Nếu như tôi chọn bên A mà thắng thì sao? Mà bên B không nhiều tiền như thế mà bồi thường, như vậy có phải là tôi đã thắng vô ích sao? Việc này, không hề công bằng với quyền vương chút nào.
Diệp Phàm hỏi.
- Như vậy thì chỉ trách anh không gặp may thôi, mà lần đặt lần này không cho biết rõ số lượng đặt là bao nhiêu. Một khi trận đấu kết thúc mới được công bố.
Kiều Nhuế Vô Khinh nói, cười một tiếng nói :
- Anh yên tâm, chúng ta cũng đã thăm dò rồi, đến lúc đó em sẽ bảo anh nên chọn bên nào. Thấy không, ưu thế của chúng em đã được thể hiện. Chỉ cần anh thắng thì lần này đúng là kiếm lớn đấy.
Nếu như không có sự giúp đỡ của em, anh có thể thắng cũng sẽ phải vất vả khó nhọc lắm. Đây chính là điểm lợi hại của Ngưu Sở.
- Lợi hại cái khỉ gì, có thể em có người thăm dò thì người khác cũng có thể có. Đến lúc đó nếu như người ta biết được bên B không đủ tiền bồi thường đều chọn bên B thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đối thủ của các anh đều có thể chọn cùng một bên thắng, nhưng phải xem kết quả thi đấu của hai người.
Nếu như hai người cùng chọn lực bên B thắng, anh thắng thì anh có thể phân thêm vào 2 triệu ngoài.
Còn bên kia thua thì phải bỏ ra 600 nghìn để bồi thường cho bên B, lấp chỗ 2 triệu mà khách đã đặt.
Như vậy sẽ có lợi cho người đặt. Quyền hội Thommy đã nghe từ nhiều phía nên mới thay đổi.
Việc này liên quan đến lợi ích các bên, nên họ rất thận trọng.
Kiều Nhuế Vô Khinh cười nói.
- Không chọn có được không?
Diệp Phàm cười nói.
- Được, như vậy thì lợi ích mà anh kiếm được sẽ ít. Tuy là có mạo hiểm nhưng mạo hiểm đó lại xuống thấp đến mức thứ 3. Lấy mức 3 mà đổi lên mức 6, như vậy đối với quyền vương tức là có lời rồi.
Kiều Nhuế Vô Khinh cười nói.
- Cũng đúng, ai mà chẳng thích tiền, nhưng không công bố số tiền mà họ đặt, chỉ sợ đến lúc đó lại ở một mức quá lớn. Ví dụ như khoảng mấy chục triệu đô. Quyền thủ đã chọn bên đó chắc chắn sẽ không bồi thường được, ngay cả 3 phần cũng không bồi thường được thì phải làm sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Người ta cũng đều nghĩ ra cách rồi, ban đầu khi đăng ký anh phải chỉ ra được mức mà anh thầu.
Ví dụ như anh phải đưa ra được thẻ ngân hàng chục triệu, sau khi họ chứng thực xong thì sẽ biết được mức độ đặt cược là bao nhiêu.
Đến lúc đó sẽ nhắc nhở anh, nếu như số tiền của anh không đủ để mà bồi thường ba phần thì người ta sẽ yêu cầu anh phải hạ mức đặt cước xuống. Ví dụ trong thẻ ngân hàng của anh có 10 triệu, giá mà người ta phải bồi thường nhiều nhất là 30 triệu.
Nếu như anh thua thì 10 triệu kia của anh mất, còn nếu như anh thắng thì anh được ba mươi triệu kia.
Cho nên quân át chủ bài nhất định phải chuẩn bị kỹ. Nguy hiểm lần này kiếm tiền cũng cao, quan trọng nhất là phải xem năng lực tấn công của anh ra sao.
Nhưng anh có thể đánh được tôi, tôi tin rằng nếu anh không gặp phải quyền vương cao siêu thì chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được vụ này.
Hơn nữa tỉ lệ đặt cược gấp ba lần, khoản mua bán này đúng là rất có lời.
Kiều Nhuế Vô Khinh cười nói.
- Xem cái vẻ mặt cô kìa, cứ như chưa nhìn thấy tiền bao giờ vậy.
Diệp Phàm giơ tay ra nhéo một cái vào ngực cô nàng, cô nàng liền nói :
- Em đâu còn cách nào, chỉ là vì Ngưu thần điện, nên bất cứ giá nào em cũng phải làm. Giờ anh đã là người đàn ông của em rồi, anh phải ra tay, phải bỏ hết công sức để thi đấu để giúp chúng ta có được khoản tiền này.
- Bây giờ em chỉ coi anh là công cụ kiếm tiền chứ không phải là người đàn ông của em có phải không?
Diệp Phàm liếc nhìn Kiều Nhuế Vô Khinh.
- Cả hai đều đúng, giờ khát vọng lớn nhất của em là kiếm tiền. Đương nhiên, em là con người có giới hạn, nếu có nhiều tiền hơn nữa thì em cũng không thể động lòng được hơn.
Kiều Nhuế Vô Khinh nói.
- Đúng rồi, vì quân át chủ bài, thì Ngưu Sở và tập đoàn Trang Chu cũng sẽ đưa vào thẻ của tôi 100 triệu chứ. Quân át chủ bài của chúng ta đến lúc đó phải có em thêm thông tin. Tiền mà chúng ta kiếm sẽ ào ào mà đến.
Diệp Phàm cười nói.
- 100 triệu, anh nghĩ hay quá đấy, khi nãy em đã nói chuyện với tập đoàn Trang Chu rồi, anh ta nói quân át chủ bài này cũng phải dựa vào số phần mà chúng ta có được. Ví dụ như cả ba người cộng lại là 100 triệu, anh nhận về 6 phần thì anh phải bỏ ra 60 triệu, còn lại hai chúng em mỗi người hai mươi triệu là đủ.
Kiều Nhuế Vô Khinh nói.
- Nhưng một phần của anh là của em mà, như vậy em sẽ bỏ ra 30 triệu đúng không?
Diệp Phàm hừ nói. Trong lòng thầm nghĩ đúng là hai con hồ ly giảo hoạt.
- Thì anh hãy bỏ trước ra cho em đi mà. Anh là công tử của tù trưởng bộ lạc, bộ lạc em lại nghèo không có tiền.
Kiều Nhuế Vô Khinh vừa nói vừa mát xa cho Diệp Phàm.