Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đúng vậy, một số đồng chí vừa mới nói chuyện không đau thắt lưng. Nhiệm vụ gì của quân đội chúng ta cũng có thể hoàn thành.

Hiện tại chẳng qua đi Ngũ Độc giáo một chuyến, cũng không phải muốn một số đồng chí đi đọ sức với Ngũ Độc giáo.

Thậm chí ngay cả đi cũng không dám đi, đây chẳng lẽ là phong cách quân nhân sao? Tôi phải suy nghĩ lại , nếu như Tổ đặc nhiệm A thật sự giải thể.

Một số đồng chí quân nhân anh dũng của chúng ta bây giờ có thể làm sao?

Thôi Kim Đồng ngạc nhiên, thiếu chút nữa tức giận đến mức trừng mắt với Lan Viễn Kim.

- Đi thì đi, tôi nghe theo sự sắp xếp của đồng chí Diệp Phàm.

Lan Viễn Kim tức giận điên rồi, lạnh lùng hừ nói.

- Diệp Tướng quân, tôi là một đấng nam nhi mà anh sắp xếp cho tôi đi núi Nga Mi có phải có chút không thỏa đáng hay không? Tuy nói chuyện giang hồ tôi không thế nào rõ ràng.

Nhưng, phái Nga Mi tất cả đều là phụ nữ. Nghe nói cũng đều là ni cô. Tôi làm công tác tư tưởng chính trị, chẳng lẽ muốn tôi đi giảng chính trị cho họ sao.

Chuyện này, có thể đổi đồng chí khác đi hay không. Tốt nhất là tổ chúng ta cử một số đồng chí nữ đi thì không còn gì tốt hơn rồi.

Dương Quốc Đào cũng nói.

- Thấy chưa, có người sợ độc, có người không ngờ lại sợ đàn bà. Trong thời đại mới phong cách quân nhân đi đâu rồi, đến chuyện mấy ni cô thôi cũng bất bình còn nói gì ra sức vì nước?

Chẳng lẽ các ni cô trên núi Nga Mi này sẽ nuốt toàn bộ một số đồng chí hay sao? Đồng chí Khai Hà, anh xem, anh vừa mới ban bố nhiệm vụ, một số đồng chí lập tức liền đứng ra đùn đẩy. Đây là hành vi bỏ gánh điển hình, chúng ta không thể chỉ yêu cầu đồng chí Diệp Phàm phải nhận nhiệm vụ gian khổ này mà chúng ta lại đi đùn đẩy nhau như vậy.

Cái này gọi là gì, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không để cho dân chúng đốt đèn có phải hay không? Huống chi đồng chí Diệp Phàm còn không phải dân chúng bình thường. Hắn cũng được coi như là châu quan đó chứ.

Hơn nữa là tập thể bổ nhiệm, chủ soái nhất trí thông qua nhiệm vụ lần này, đồng chí Khai Hà, tôi nói như vậy có đúng hay không?

Lý Khiếu Phong nói với Cung Khai Hà.

Hơn nữa, giáp mặt liền nói thẳng phê bình Dương Quốc Đào. Dương Quốc Đào chép miệng, nhưng còn chưa mở miệng, Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc, nói.

- Nhiệm vụ lần này quan trọng nhất là Diệp Phàm, do hắn nắm giữ ấn soái quyết định lần này của tập thể.

Hiện tại từng mệnh lệnh của đồng chí Diệp Phàm truyền đạt chính là quân lệnh.

Đồng chí nào không phục tùng lời nói của Cung Khai Hà tôi thì tôi tuyệt sẽ không nương tay đấy. Đến lúc đó nếu có bị đưa ra tòa án quân sự thì đừng nói Cung Khai Hà tôi không nể mặt.

- Tôi kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của đồng chí Diệp Phàm, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Dương Quốc Đào tức giận đến hai mắt trợn thật lớn, hô lên một tiếng rồi đứng lên hướng về phía mọi người và chào theo nghi thức quân đội. Về sau, ông ta còn bồi thêm một câu nói,

- Dù là chết ở Nga Mi tôi cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ, tôi là quân nhân nước cộng hoà quang vinh. Da ngựa bọc thây là giấc mộng của tôi.

Một câu sau cùng này đương nhiên chính là nói nhảm rồi. Lão gia này thật đúng là có tư thế của một anh hùng thật sự.

- Ha ha, tôi hy vọng đồng chí Quốc Đào vẫn có thể toàn thân trở về. Hơn nữa. Tôi tin tưởng các ni cô phái Nga Mi này đó vẫn có ý thức pháp luật. Vẫn có khái niệm quốc gia đấy. Dù sao, đều là người Hoa Hạ. Phái Nga Mi này là phái Nga Mi của quốc gia chúng ta, cũng không phải chiến trường. Đồng chí Quốc Đào chẳng lẽ còn phải đánh nhau với các ni cô đó sao. Cho nên, lời này nói ra thật là nghiêm trọng, nghiêm trọng.

Cung Khai Hà vòng người lại mỉm cười nói, xem như trấn an đồng chí Dương một chút.

- Kỳ thật, tôi cảm thấy còn có một nơi nào đó mà chúng ta không để ý đến.

Lúc này. Lan Viễn Kim vừa sờ cằm, vừa nói.

- Ôi. Còn có môn phái nào mà chúng ta đã quên. Viễn Kim đồng chí mau đề xuất xem.

Cung Khai Hà ra hiệu nói.

- Cung La Phù.

Lan Viễn Kim nói.

- Ừ, Cung La Phù hẳn là có thực lực. Anh Vương của chúng ta chính là xuất thân từ Cung La Phù đấy. Tuy nói mấy chục năm gần đây Cung La Phù đều khá khiêm tốn.

Trên cơ bản không thấy có đệ tử xuất hiện trong xã hội. Nhưng, Cung La Phù chưa từng phái đệ tử đến xã hội chúng ta rèn luyện.

Hơn nữa, cao thủ như anh Vương chính là xuất thân từ Cung La Phù rồi, trong cung kia hẳn là còn có cao thủ.

Cung Khai Hà gật gật đầu, liếc mắt nhìn đồng chí Lan Viễn Kim một cái, hỏi,

- Anh Lan cho rằng phái ai đi thì thích hợp?

- Anh Vương xuất thân từ Cung La Phù, cử con ông ấy là đồng chí Vương Thành Trạch đi thích hợp nhất.

Đới Thành giành nói trước:

- Dù sao cũng là người trong nhà.

- Không thích hợp, chính là bởi vì anh Vương xuất thân từ Cung La Phù. Quan hệ này có lẽ đến bây giờ còn chưa chấm dứt, còn rất thân mật.

Tất cả mọi người đều rõ ràng, làm việc sợ nhất là lúc gặp gỡ người quen. Bởi vì, anh không có mặt mũi nào mà tới đó cả.

Đến lúc đó người quen vừa nói vài câu, anh liền mềm lòng. Chỉ sợ đồng chí Thành Trạch tới Cung La Phù rồi lại ngượng ngùng không dám mở miệng nói chuyện này.

Mất công bận rộn một chuyến mà lại không nói còn làm cho trong lòng đồng chí Thành Trạch không thoải mái. Cử người khác đi.

Lan Viễn Kim nói đến đây liếc mắt nhìn Đới Thành một cái, Đới Thành kia mặt cứng đờ, hung hăng trợn mắt nhìn Lan Viễn Kim một cái, không đợi hắn mở miệng liền giành nói trước:

- Tất cả mọi người có đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ tôi không nói làm gì, trong lòng tôi xấu hổ.

Đới Thành tôi là một người yêu nước, trong lúc quốc gia gặp khó khăn thì muốn ra sức giúp đỡ.

Không giống một số đồng chí còn ngồi đây nói nọ nói kia, nói thì đương nhiêm là ai cũng nói được, kỳ thật tất cả đều là nói nhảm, nói trắng ra là, chính là sợ gặp nguy hiểm.

Đó là đại phái võ lâm đấy, có một số chuyện cũng không tuân theo luân thường đạo lý đâu đấy. Thật sự nếu như có ai không cẩn thận bị thương thì cũng không nên so đo có phải hay không?

Cho nên, Cung La Phù rất đáng sợ, Đới Thành tôi nghe theo quân lệnh của Diệp Tướng quân, tôi tình nguyện đi Cung La Phù một chuyến. Tôi tin tưởng Cung La Phù không phải là chiến trường, còn muốn đánh với các ni cô kia một trận.

Đới Thành lần này giành được quyền nói trước nên nói rất là dõng dạc, thiếu chút nữa khiến Lan Viễn Kim và Dương Quốc Đào tức chết. Biết Đới Thành muốn giành nói trước chính là muốn chặn họng mình.

Hơn nữa, ngược lại cho anh ta một cơ hội tốt để thể hiện mình. Đồng chí Lan Viễn Kim buồn bực, chỉ hận chính mình vừa rồi nói chậm một chút.

- Ha ha, các đồng chí đều nhận được nhiệm vụ, tôi thấy trong vòng 2 ngày nhất định phải đi một chuyến.

Về phương diện cần phối hợp nhân sự các anh tự đi hỏi Cung tổ trưởng là được. Tuy nhiên, vừa rồi nghe Lan tướng quân nhắc nhở tôi thật ra nhớ tới một nơi.

Chính là chúng ta chỉ nhắm vào các môn phái có thực lực mạnh mà quên mất nước ta cũng có vài gia tộc rất mạnh.

Có lẽ thực lực bọn họ so với một số môn phái còn nhạnh hơn nhiều. Ví dụ như ở Cát Đông Lĩnh kia còn có một nhà, chủ nhà họ Tuyết.

Lúc trước tôi cũng tới đó một chuyến, không ngờ tôi gặp phải một cao thủ tuyệt đỉnh. Cô bé xinh xắn đó chỉ một chưởng đã đạp tôi bắn đi xa mười mét rồi.

Bây giờ nghĩ lại thấy cô bé đó còn lợi hại hơn cả Xa tiền bối. Nếu như cô bé đó đồng ý ra mặt thì chuyện của chúng ta dễ làm rồi.

Mà nhà họ Tuyết này vô cùng thần bí mà khiêm tốn, hơn nữa rất từ xưa. Nếu tùy tiện phái một đồng chí đi người ta sẽ nói chúng ta khinh thị bọn họ.

Mà Tổ trưởng Cung là uỷ viên uỷ ban quân giới, cố vấn quân sự đặc biệt của uỷ ban quân giới. Cử Thượng tướng cấp cao đi là đủ quy cách rồi có phải hay không?

Cũng có thể cho thấy quốc gia chúng ta rất coi trọng nhà họ Tuyết có phải hay không? Giống như là chúng ta rất nể mặt gia tộc này.

Có khi thể diện còn quan trọng hơn cả tính mạng. Bởi vậy, chúng ta phải tâng bốc họ một chút mới tốt.

Sau khi nói xong Diệp Phàm liếc mắt nhìn sắc mặt sửng sốt của Cung Khai Hà một cái, nói,

- Cung thủ trưởng ngàn vạn lần đừng nói tôi như vậy, việc này, cũng là không có cách nào. Trong tổ không có ai phải không?

- Thấy không, đồng chí Diệp Phàm đem quân của ta rồi. Đi, tôi sẽ đi một chuyến, sáng sớm ngày mai xuất phát.

Cung Khai Hà cười tủm tỉm đồng ý. Đối với Tuyết gia đương nhiên ông ta rất rõ ràng.

- Đồng chí Diệp Phàm, tâm ý trả thù của người này cũng không nhỏ đấy chứ...

Tây Môn Đông Hồng mói một câu vui đùa.

- Cũng vậy thôi.

Diệp Phàm cười khan một tiếng, lập tức, cười vang. Trong phòng hội nghị, lại hoà hợp êm thấm.

Diệp Phàm về tới Đồng Lĩnh, sau khi di dự buổi chiêu đãi ở Phong Châu liền mời Chu đổng đi lấy cớ nói chuyện.

Tuy nhiên, Diệp Phàm tương đối buồn bực đấy. Cao thủ này thật đúng là không cách nào mời được, ngay cả mình hay là Xa Nhất Đao đều không mời nổi , đây chẳng phải là đi chịu chết sao.

Chuyện này không có cách nào khác rồi, trong tiềm thức không ngờ muốn chuyển người này tới Kim Lăng đi.

Người này ngủ lại khách sạn Kim Lăng một đêm, uống xong mười bàu nước. Cuối cũng tức giận uống thêm hai bình hồng rượu với hai bình rượu xái mới cảm thấy ngà ngà say, bởi vì Diệp Phàm không dùng nội khí ép cho khí ra ngoài, cho nên hôm nay người này phải say mới được.

Buổi tối hôm nay thật đúng là không tệ, ánh trăng khá mờ mịt, mầu trắng ngà. Trong đôi mắt chim ưng, Diệp lão đại nhìn thấy hết sức rõ ràng.

Khoảng 12 giờ, Diệp lão đại lặng lẽ ra đi , thẳng hướng Nam Vân gia mà đi.

Bởi vì lần trước đi qua, cũng là ngựa quen đường cũ thôi. Đối với Nam Vân gia mà nói, có hai người mà Diệp lão đại thấy có chút nhút nhát. Một chính là ông cụ của Nam Vân gia Nam Vân Tiếu, thân thủ người này cũng không kém gì Xa Nhất Đao.

Tuy nhiên, Diệp Phàm ở bấy kỳ tình huống cũng không thể nào sợ ông ta.

Điều làm Diệp lão đại lo lắng nhất chính là người phụ nữ mặc đồ trắng Nam Vân Thiên Mi, nếu buổi tối vận khí không tốt gặp cô ta thì coi như đã gặp vận xui rồi.

Tuy nhiên, trong tiềm thức Diệp Phàm cảm giác cô gái này chắc có lẽ không hạ độc thủ với mình, không phải là mất mặt, da mặt hắn trải qua mười năm quan trường ma luyện cũng khá dầy rồi.

Mục đích buổi tối Diệp Phàm đi đương nhiên chính là muốn đem 'Người có khả năng' phi đao về. Đương nhiên, hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Chỉ là muốn thử vận may mà thôi, bởi vì, Nam Vân Tiếu Tiếu nói là muốn đem phi đao cho Nam Vân Cương dùng, mà Nam Vân Cương vừa mới đảm nhiệm chức gia chủ Nam Vân gia. Diệp Phàm có thể thoải mái thu phục người này.

Dù sao. Đi như vậy cũng cần phải mạo hiểm cả tính mạng đấy, có thể đem người biết phi đao trở về thì cũng có nhiều đảm bảo hơn.

Tìm được một nơi dễ dàng hành động, Diệp Phàm thoải mái đi vào trong sân của Nam Vân gia.

Người này bình thường giống như con báo ở Nam Vân gia, từ chỗ lầu giữa xông lên. Bởi vì Nam Vân gia cũng không chỉ một tòa nhà, khuôn viên ở đây rộng chừng hai trăm mét, bao gồm một vài toà nhà hai tầng.

Nhìn qua đều là lấy gạch xanh thanh ngói, phòng ở có phong cách cổ xưa, cũng không lộ ra nhiều sự xa hoa. Những căn phòng ở đây xem ra cũng nhiều tuổi rồi.

Phía trước hai tòa nhà cũng không phát hiện tung tích của Nam Vân Cương, tuy nhiên, vận của Diệp Phàm tốt lắm. Không ngờ ở bên giữa toà nhà thứ 3 nghe được thanh âm của Nam Vân Cương.

Diệp Phàm nhẹ nhàng dùng đôi mắt ưng cẩn thận quan sát một hồi, xác định Nam Vân Tiếu Tiếu không ở gần đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK