Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đó Không Không Môn có một đạo tặc cao thủ nổi danh tên là Tháp Nhĩ Đông, đương nhiên, Không Không Môn chính là một phần của môn phái Bạch Lang.

Việc môn phái này nổi dậy cũng coi là tổ tiên của bọn đạo tặc. Nghe nói tổ tiền của bọn họ chính là người có chín đầu ngón tay.

Dựa vào chín đầu ngón tay để để làm đạo tặc trong thiên hạ. Đạo Kỳ vừa nói đến đây, khiến Diệp Phàm giật mình, nhanh chóng nói chen vào hỏi, - Chín đầu ngón tay, anh có thể khẳng định lúc đó Thiết Huyền gặp gỡ tổ tiên của chín đầu ngón tay chính là Tháp Nhĩ Đông Không Không Môn sao?

Bởi vì, Diệp Phàm nghĩ tới Cửu Chỉ đạo thần, cũng chính là cao thủ trộm xà mị của đem cho Vũ Vương. Theo truyền thuyết đó chính là người chín đầu ngón tay. Tuy nhiên, việc trùng hợp như vây khiến cho Diệp Phàm có chút không tin lắm.

- Việc này tôi làm sao có thể khẳng định được, đó là tôi đọc trong di thư của Thiết Huyền. Đạo Kỳ nói.

- Được rồi, anh tiếp tục nói đi. Diệp Phàm gật đầu bảo nói tiếp.

- Mà lúc ấy bởi vì Tháp Nhĩ Đông cầm theo bảo bối bị chủ nhân dẫn người đuổi theo. Bị bắt và đánh cho đến chết khiếp, ông chủ kia là một thái giám trong cung.

Khẳng định tâm lý người này biến thái. Lại có thể gọi thủ hạ đưa Tháp Nhĩ Đông đi, vừa lúc đại sư Thiết Huyền đi ngang qua liền giấu ở trên một cây đại thụ.

Thấy tình hình như vậy không kiềm chế được liền xuất thủ cứu Tháp Nhĩ Đông. Không thể ngờ được sau khi nói chuyện phiếm Tháp Nhĩ Động lại lộ ra chuyện bí mật.

Nói là từng lén mang đồ ở trong hoàng cung ra, đó chính là thiết kế bản vẽ luyện khí hồn hộp gỗ

Nói là do cao nhân trong hoàng cung nghiên cứu ra, chuyên dùng để đối phó với cao thủ hồn khí.

Đương nhiên, Tháp Nhĩ Đông nói chính mình cũng không biết rõ là thật hay giả. Thiết Huyền rất có sự dẻo dai, mặc kệ có tin hay không, chỉ cần ông ta tin.

Hơn nữa, ông ta đã đến giai đoạn si mê rồi. Cho dù loại luyện hồn mộc này rất khó tìm kiếm, tuy nhiên, vẫn là thời gian không phụ lòng người.

Đúng là Thiết Huyền tìm được rồi. Đầu gỗ này nấp bên trong Thần cung Không Động. Đạo Kỳ nói.

- Thần cung Không Động ở nơi nào? Diệp Phàm hỏi, - Hay chính là nơi hiện tại phái Không Động đang đóng quân.

- Không phải, Thần Cung Không động và phái Không Động không liên quan đến nhau. Nó không phải là cùng môn phái.

Mà Không Động Thần cung lại là nơi đóng quân của Thiên Mị cung. Nghe nói Thiên Mị cung này là do các cô gái của môn phái tạo thành.

Hàng nghìn năm về trước trong đất nước Trung Hoa của chúng ta có trên dưới một ngàn môn phái to nhỏ, tuy nói cung Thiên Mị là do phái nữ tạo thành, nhưng, võ công của cung chủ rất lạ thường.

Cho dù là Thiết Huyền cũng không dám mạo muôi đi vào, tuy nhiên, Thiết Huyền là người có tâm. Tôi không hề nói quá thật ra ông ta rất kiên nhẫn.

Vì được đến Thần cung Không Động để luyện hồn mộc, đương nhiên ông ta phải để lại tóc. Trước khi Thiết Huyền xuất gia ông ta là một người đàn ông đẹp trai.

Sau đó nghe nói bới vì một người con gái nên ông ta mới nản lòng xuất gia. Trong vòng ba năm Thiết Huyền đột nhiên trở thành một người đàn ông đẹp trai. Cuối cùng quyến rũ được một trưởng lão có vị trí cao trong cung Thiên Mị.

Trưởng lão này gọi là Vạn Châu Hồng, còn con gái của bà ta tên là Vạn Nhất Hồng. Trong cung Thiên Mị, sau khi kết hôn những đứa con đều được mang họ của mẹ, để chứng tỏ địa vị của nữ nhân trong cung Thiên Mị.

Thiết Huyền đi theo Vạn Nhất Hồng đánh vào cung Thiên Mị, sau đó dùng thời gian hai năm để trộm một ít luyện hồn mộc, sau đó liền mất tích, đương nhiên là quay về Mộc tháp tự.

Mà có luyện hồn mộc còn phải mời cao thủ dùng bản vẽ thuật luyện hồ chế tác thành luyện khí hồn hộp gỗ.

Lúc đó cần phải có chuyên môn luyện vật của môn phái. Giống như môn phái luyện đan. Thiết Huyền đã mời một cao thủ về Mộc tháp tự để chế tạo chiếc hòm này.

Lúc ấy dùng một cái đê giai vị, đó chính là thí nghiệm qua hồn khí của cao thủ hồn ly, rất có hiệu quả.

Tuy nhiên, cuối cùng Thiết Huyền cũng không thể nắm giữ được hồn khí của Tuyết Y. Bởi vì, ông ta đã chết không lâu sau khi chế tạo được chiếc hòm.

Sau này tuy nói chủ trì môn phái đều hiểu được chuyện này, nhưng tất cả mọi người đều không có dũng khí như Thiết Huyền. Bởi vì, trời mời biết được là đại sư Tuyết Y có thể phản chế lại phương pháp này hay không.

Còn tôi mới tính đến việc phát huy uy lực của chiếc hòm này. Lại nói về chuyện này, không có biện pháp gì. Bằng không, tôi cũng không dám động thủ. Đạo Kỳ nói.

- Đúng rồi với phái võ hiệp mới. Chiếc hòm này chỉ có tác dụng trên giấy như vậy sao? Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên là có dùng, chỉ có mỗi hòm không thì không được, chiếc hòm này có bịt kín cũng sẽ bay hơi. Mà hồn khí chính là do nội khi ngưng tụ mà thành, hở thì mất hết.

Vì vậy, Thiết Huyền nghĩ tới việc dùng nước của cây Luyện Hồn để bịt kín hòm lại, có hiệu quả giống như viên thuốc sáp phong hiện nay của chúng ta.

Đương nhiên, phỏng chừng dùng cái gì đó cùng với chiếc hòm gỗ là không khác nhau, chỉ có loại cây Luyện Hồn này mới có thể làm kín được mộc trấp.

Mà bởi vì loại mộc trấp này là luyện từ mảnh gỗ mà ra. Cho nên, nếu như khí này được sử dụng trong trận chiến có thể làm cho hồn khí của cao thủ bị thương.

Mà một hoàng phù cũng không phải thần Côn Môn muốn giở trò mà quỷ mê tín. Mà luyện hồn mốc được làm ra từ vỏ cây.

Bên trong tồn tại một chút nội khí của cao thủ. Ví dụ như cao thủ nội khí đem nội khí cất trữ tại hoàng phù được làm từ loại cây này, thì giống như là một trận pháp có thể trấn ngụ được chiếc hòm.

Chỉ có vởi bỏ vỏ cây phù này về sau dùng nội khí để hòa tan lớp nước cây Luyện Hồn được gắn trên hòm thì mới có thể mở hòm ra được. Đạo Kỳ nói.

- Có phải vỏ cây phù không thể bóc trực tiếp bằng tay đúng không? Đường Thành hỏi.

- Việc đơn giản như vậy mà nói cao thủ không thể bóc vỏ cây phù sao?

- Làm thế nào để mở ra? Đường Thành hỏi.

- Muốn bóc được vỏ cây phù ra chỉ có duy nhất một người có thể làm được, người này là Cổ Lan Tự ở tỉnh Giang Đô.

Bởi vì, vỏ cây phù này là do phương trượng Cai Tự luyện ra năm đó. Còn phương trượng đương nhiệm là Tri Giác đại sư.

Ông ta chính là người thừa kế của Cai Tự. Bằng không, anh không có ấn của bọn họ thì cho dù có bóc được vở cây phù cũng khó có thể làm nổ hòm.

Một khi chiếc hòm nổ, những gì có ở bên trong phỏng chừng cũng xong rồi. Đạo Kỳ nói.

- Được rồi, anh nói cho tôi một chút về Không Không Môn. Diệp Phàm hỏi.

- Tôi cũng không phải biết rõ ràng mười phần, chẳng qua là đọc trong di thư của Thiết Huyền thôi. Cho đến bây giờ vẫn chưa nghe nói qua về môn phái này. Đạo Kỳ nói.

- Di thư của Thiết Huyền đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Tôi giấu ở trong cái gối, các anh có thể tự lấy ra đọc được. Đạo Kỳ nói.

Đi ra phía sau, Đường Thành hỏi: - Mộc tháp tự định xử lý thế nào, còn nhà Ôn Hạnh Nhi thì sao? Chẳng lẽ thật sự muốn đánh họ thành người tàn phế? Vừa rồi trên đường đưa Ôn Hạnh Nhi đến bệnh viện có nói là sẽ giao lại hai trăm triệu, chỉ cần tha cho cả nhà cô ấy là được.

- Được rồi, lấy lại hai trăm triệu là được rồi. Ôn Hạnh cũng là một người con gái đáng thương, làm vợ bé cho người ta trong vòng năm năm.

Lấy hai trăm triệu trong số hai trăm triệu này cho bọn họ làm phí đi đường. Huống chi, ở Mỹ bọn họ còn có một ngôi biệt thự.

Cũng đủ để cô ấy có thể sống bình an rồi. Còn Mộc tháp tự, anh có kiểm tra không, bọn họ còn dư bao nhiêu tiền? Diệp Phàm hỏi.

- Tất cả các khoản bọn họ còn lại một ngàn vạn, khoản tiền này là trước đây cao tăng Tuyết Y muốn để lại làm tiền hương hỏa.

Trong Mộc tháp tự trên dưới có hơn một trăm hòa thượng. Trong lúc này một ngàn vạn cũng đủ để bọn họ chi tiêu trong một vài năm.

Tôi nghĩ hai trăm triệu này sẽ không cần thiết cho sự sinh tử của bọn họ. Dù sao đều là lừa gạt, chúng ta có giúp đỡ cũng chỉ được một phần thôi.

Đi tìm mua một mảnh đất làm nơi gặp gỡ của chúng ta sau này? Mà Hồng Diệp Bảo có mảnh đất ở thủ đô phồn hoa, có nhiều người lui tới xem, cũng được đấy có phải không?

Chúng ta thì không có gì cả, chỉ sợ có người lại loạn tưởng có phải hay không? Đường Thành hỏi.

- Ừ, ý tưởng này cũng được đấy. Tuy nhiên, Mộc tháp tự là nơi trước đây cao tăng Tuyết Y đã từng ở.

Chúng ta không thể hủy hoại Mộc tháp tự như vậy được. Đến chỗ hương khói cũng không có, một khi cao tăng Tuyết Y xá lị bị mang đi liền mất đi một khoản tiền hương khói.

Sẽ không còn khoản tiền này cho bọn họ, nhưng mà, chúng ta sẽ tìm biện pháp để có thể thu được tiền nhan đèn trong một thời gian dài. Diệp Phàm nói.

- Việc đó đúng là không đơn giản, cứ lấy một chút xương đem đôt đi rồi dùng nội khí điều chỉnh lại thì không phải giống xá lị hay sao? Việc này bây giờ người ta gọi chính là xá lị tử, việc này trong lòng mọi người sẽ tin. Đường Thành cười khan vài tiếng.

- Việc này có thể lừa gạt sao? Xa Thiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tỏ ra khinh bỉ Đường Thành.

- Việc này chúng ta làm cũng là hảo tâm, là muốn cho Mộc Tháp tự có thể duy trì thêm một thời gian dài. Bằng không,nếu như ngôi chùa này không có bất kỳ thu nhập nào, chẳng phải là sẽ ngã sao. Như vậy có phải là cách ngắn nhất làm cho trong lòng cao tăng Tuyết Y khổ sở. Anh đúng là một tên ngốc, chẳng những gây tổn hại cho Mộc tháp tự, hơn nữa còn làm những chuyện vô bổ. Đường Thành nói.

- Trước kia bọn họ đến đây thăm viếng khi có sự chỉ bảo vận may của Tuyết Y cao tăng, cho nên, đây mới là nguyên nhân mọi người sẵn lòng đến đây thắp hương đặt lễ.

Nếu không, cứ mỗi lần một người vào thăm viếng sẽ phải mua vé vào cửa là 300 ngàn. Mọi người cũng sẽ không thoải mái.

Hiện tại muốn làm cho có xá lợi không thể làm lại tình huống như trước kia. Trò lừa bịp này phỏng chừng sẽ không được lâu dài. Diệp Phàm nói.

- Hai vị Hoàng y hòa thượng kia không phải có năng lực thập đẳng sao? Đến lúc đó dùng nội khí để lừa gạt thu xa lợi về cũng không phải là khó.

Chẳng qua việc này rất khó để viết trên báo. Nếu dùng máy ghi âm để truyền âm phỏng chừng sẽ làm cho người ta cảnh giác. Tuy nhiên, sau này thu vé vào cửa rẻ hơn một chút.

Một vạn trên một lần thăm viếng là được rồi. Để cho một số người cũng có thể vào có phải không?

Về việc có thể gặp gỡ được cao thủ ở Mộc Tháp tự hay không là do số phận. Mà trong tâm ý chúng ta cũng kết thúc có phải hay không? Lúc này, Ngô Tuấn nói.

- Cứ làm như vậy đi, xem vận khí của Mộc Tháp tự thế nào. Diệp Phàm gật đầu nói.

- Diệp Phàm, tôi cảm thấy những gì Đạo Kỳ nói cũng rõ ràng rồi. Có phải ở trong đó có quỷ kế hay không? Ngô Tuấn nói.

- Ừ, tôi cũng biết là có chút vấn đề. Theo như Đạo Kỳ nói như bây giờ chúng ta đang ở trong mớ hỗn độn, lúc trước ông ta không có lòng tốt muốn giúp đỡ chúng ta như vậy. Đây là chìa khóa để tìm ra những thứ được dấu trong lớp vỏ cây. Mà anh ta nói ở tỉnh Giang đô có Cổ Lan Tự có phải là có chút vấn đề không. Diệp Phàm hỏi.

Lúc này, một vị hòa thượng cầm chiếc gối của Đạo Kỳ tới.

Xa Thiên cầm lấy sau đó cẩn thận mở ra, thấy bên trong có một miếng da dê màu đen. Sau khi mấy người nghiên cứu một lúc cũng có thể hiểu được đại khái ý tứ trong đó.

- Trong di thư của Thiết Huyền cũng nói là phải phương trượng Cổ Lan Tự mới có thể mở ra được. Đường Thành nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK