Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm tâm tình rất là phức tạp, quay đầu thận trọng gật gật đầu, không nói gì nữa, đi ra ngoài.

Giao việc cho Chu Kiện nói:

- Chăm sóc tốt Bí thư Chu, cần gì cứ trực tiếp gọi điện thoại hỏi tôi. Dùng thuốc tốt nhất, đừng sợ tốn kém...

Đi qua mấy phòng bệnh, nghe được tiếng Hạ Hải Vĩ.

Đi tới cửa, nhìn vào, bên trong trên giường bệnh cũng có người đang nằm, nửa bên mặt bị băng bó, tay đang truyền dịch, phỏng chừng chính Quách đại Chủ tịch huyện mà Chu Phú Đức chửi. Lâm Thiên cục trưởng cũng ở bên trong, bên trong còn có bảy tám người ngồi, phỏng chừng là cán bộ của Hồng Sa Châu.

Thấy Diệp Phàm đi phớt qua, Hạ Hải Vĩ kêu lên:

- Chủ tịch huyện Diệp, vào ngồi chơi.

Vừa nghe kêu Chủ tịch huyện Diệp, trong phòng bệnh hơn mười cặp mắt hướng nhìn.

- Anh chính là Chủ tịch huyện Diệp?

Người nằm trên giường bệnh, nửa mặt còn băng bó mồm hừ nói, giọng đầy phẫn nộ và khinh thường.

- Ừ, anh là...

Diệp Phàm ra vẻ không biết, hỏi.

- Ha hả, ông ta là Chủ tịch huyện Quách.

Hạ Hải Vĩ nói, nghe như sắp bắt đầu nổi lên mùi thuốc súng. Trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, Hạ Hải Vĩ biết Diệp Phàm, thằng ranh này mà nổi điên thì đến tám con ngựa cũng kéo không nổi.

Hơn nữa, Diệp huynh đệ kia thân thủ không tầm thường, nếu ở phòng bệnh này mà Chủ tịch huyện Diệp ra tay với tiểu Quách thì phiền toái.

Cục trưởng Công an Địa khu Lâm Thiên vui vì người khác gặp họa, thằng nhãi này nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, trong đầu nhen nhúm ý đồ, lập tức cười nói:

- Chủ tịch huyện Quách, anh chưa gặp qua Chủ tịch huyện Diệp chứ, người ta là Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất. Người ta còn ký kết hiệp định, trong hai năm, sẽ giúp huyện Ma Xuyên đè bẹp Hồng Sa Châu. Người ta Chủ tịch huyện Diệp là người tài ba, này, các anh nên cố lên.

Thằng nhãi này cũng không biết có ý gì, lời nói có chút quái dị, moi móc lung tung.

Câu nói đó quả nhiên có tác dụng.

Trong phòng bệnh mùi thuốc súng càng đậm, Hạ Hải Vĩ khẩn trương nói:

- Ha hả, đó là lãnh đạo địa khu đặt hy vọng với huyện Ma Xuyên, là áp lực với Chủ tịch huyện Diệp, rất bình thường.

- Tôi muốn xem thử, người nào có thể đè bẹp được Quách Tân Bình ta?

Quách Tân Bình căn bản là không để ý tới Hạ Hải Vĩ, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Đột nhiên cười điên cuồng nói:

- Ha ha ha... Ma Xuyên, muốn đè Hồng Sa Châu, có người như vậy sao? Nghe sao giống truyện cười gì đó đăng trên báo vậy...

Quách Tân Bình không nhớ rõ , đảo một vòng tròn, nhìn người cán bộ mặt tròn cười nói:

- Anh là Trưởng phòng giáo dục, chắc biết chuyện đó, nói thử xem.

- Chủ tịch huyện Quách, lúc ấy báo chí nước ngoài đăng thế này: kỹ sư Trung Quốc có thể xây dựng đường sắt ở Nam Khẩu còn chưa có sinh ra đời.

Họ Hạ khom mình trả lời, sau khi nói xong, đắc ý nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, không cần nói cũng biết là ý gì.

- Nói đúng hơn, người có thể dẫn dắt Ma Xuyên vượt qua Hồng Sa Châu còn chưa ra đời. Ha ha ha...

Quách Tân Bình mở miệng cười lớn, tuy nhiên, vui quá hóa buồn, khi cười to, khiến vết thương trên miệng hở miệng, đau đến nhăn cả mặt.

- Phải thế không đại Chủ tịch huyện Quách, mặt của ngài…, đừng cười nữa, nở to ra lắm rồi, bằng không, mặt mày hốc hác, đến Chung Vô Diệm cũng cưới không được, chẳng phải sẽ thành người cô đơn cả đời sao, đáng thương.

Diệp Phàm, thằng nhãi này giả bộ thương hại, lắc lắc đầu.

Quách Tân Bình ruột gan sôi cả lên, tất nhiên thiếu chút nữa bùng nổ. Xấu như Chung Vô Diệm, từ ngữ đó dùng để hình dung người phụ nữ xấu nhất thế gian, xấu nữ xứng với xấu nam, Diệp Phàm nói thế chẳng phải là ám chỉ bố mày là gã xấu nhất trên đời sao?

- Ha ha ha... Chủ tịch huyện Quách, anh sẽ không thảm như vậy chứ?

Lâm Thiên, thằng nhãi này sợ như vậy chưa đủ cho thiên hạ hỗn loạn, liền bồi thêm một câu, tất nhiên là khích tướng Chủ tịch huyện Quách.

- Đi thôi.

Hạ Hải Vĩ vừa thấy, liền khẩn trương đuổi người, nếu không việc này thật khó mà xong việc.

- Họ Diệp kia, lời này có ý gì?

Quách Tân Bình rốt cục không nhịn được, xung thiên nhìn Diệp Phàm quát.

- Ha hả, anh nói đi, ý gì.

Diệp Phàm cũng lên giọng, vẻ rất khinh thường.

- Mày, đồ khốn khiếp.

Quách Tân Bình trên mặt tái lại, không nhịn được phát hỏa nói. Dù sao ở đây là địa bàn của chính mình, tuyệt không chịu thiệt, phỏng chừng còn có ý muốn nhào tới đánh Chủ tịch huyện Diệp tơi bời, tái diễn cảnh khôi hài quần hùng cuồng ẩu của Chu Phú Đức ở Hồng Sa Châu. Tuy nhiên, y nhất thời quên mất là mình còn đang nằm trên giường bệnh, khi dùng sức chồm người về phía trước, phịch, một âm thanh phát ra.

Cả thân hình do không cẩn thận từ trên giường rớt xuống sàn nhà, hơn nữa tay lại đang truyền nước, chiếc giá treo bình được làm bằng gỗ, không nặng lắm, nên bị y kéo theo, đập lên trên người.

Một cán bộ ở Hồng Sa Châu đứng bên cạnh thấy vậy khẩn trương xông lên muốn đỡ lấy giá gỗ. Tuy nhiên, Diệp Phàm sao có thể để anh ta thực hiện được, thừa lúc anh ta chưa chuẩn bị, nhìn thấy dưới chân có cái hộp thuốc không làm bằng giấy.

Diệp Phàm đưa chân ra đá một cước, chiếc hộp dưới nội lực của cao thủ thất đẳng, không khác gì đạn pháo cả.

Người cán bộ ở Hồng Sa Châu còn chưa kịp phản ứng, đã thấy dưới chân có cái gì đó vướng víu, vài âm thanh phát ra, cả người chẳng những không giữ được cái giá gỗ, ngược lại đến bản thân gã cũng ngã theo, lao thẳng tới té nằm đè lên trên người Quách Tân Bình.

Giá gỗ đương nhiên đã nện lên trên người Quách Tân Bình, gã cán bộ kia cũng thu chân không kịp mà ngã theo, toàn bộ thân thể nặng nề nằm ở trên giá gỗ. Họ Quách khá thảm, chẳng những phải chịu đựng cái giá gỗ, còn phải gánh thêm sức nặng của một người.

Đợi Hạ Hải Vĩ và Lâm Thiên cuống quít dìu y đứng lên, trên mặt lúc này máu tươi lênh láng, do miệng vết thương một lần nữa bị hở ra, đầu thì hình như lại bị giá gỗ đập trúng, lập tức u lên một cục rất lớn.

- Sao thế này, anh đả thương người người khác rồi.

Hạ Hải Vĩ mặt nghiêm lại, lên giọng gằng gã cán bộ một tiếng. Khiến gã lúc này bối rối, chính mình vốn định cứu người, ai ngờ sao lại thế này? Miệng nhóp nhép vài cái không phát ra lời.

- Họ Diệp kia, bố mày không bỏ qua cho mày đâu.

Quách Tân Bình cảm thấy mất mặt, nên không để vết thương trên mặt đang ra máu, tiện tay nhấc giá gỗ lên hướng về phía Diệp Phàm mà quăng.

Diệp Phàm tất nhiên là bình tĩnh cười, hắn biết tiểu Quách này đập không tới, bởi vì đã có Hạ Hải Vĩ đỡ.

- Muốn làm gì đây, Chủ tịch huyện Quách.

Quả nhiên, Hạ Hải Vĩ mặt trầm xuống, ôm lấy giá gỗ, y lúc này khó có thể giữ bình tĩnh, tức khí dồn nén từ mấy ngày qua bùng phát, lạnh giọng hừ nói:

- Kỳ cục, anh làm thế còn giống Chủ tịch huyện sao? Giống lưu manh vô lại ẩu đả đánh nhau hơn, đánh nhau đánh đến nghiện rồi sao, hừ.

- Hạ... Bí thư, anh nói vậy có ý gì?

Quách Tân Bình ỷ vào mình có người chống lưng ở tỉnh, sau khi hết ngạc nhiên, thật sự không ngờ rằng Hạ Hải Vĩ này trên danh nghĩa là Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật Địa khu lại nói ra những lời như thế, cho nên, giọng hơi chất vấn hỏi.

- Nói cái gì, anh nói xem là nói cái gì. Anh là một đảng viên, đường đường là Chủ tịch huyện của huyện Hồng Sa Châu, có mấy chục vạn người chờ anh lãnh đạo dẫn đường.

Anh xem, anh làm được những gì, người ta Chủ tịch huyện Diệp làm gì cho anh giận. Huống chi, người ta có lòng tốt đến thăm anh, anh cũng thật là, mặt lạnh lùng thì thôi không nói, còn muốn động thủ đánh người. Đừng tưởng rằng anh phạm pháp thì sẽ không ai bắt, hôm nay tôi nói cho anh biết, may mắn tôi vừa rồi nhanh tay, bằng không, anh chờ vào ngồi xổm trong đại lao đi.

Hạ Hải Vĩ lời lẽ rất chính nghĩa, phủi tay hướng ra cửa bỏ đi, tới cửa còn bồi thêm một câu, nói:

- Hy vọng anh tự mình xem lại, đừng gây ra chuyện gì nữa, bằng không, hừ.

Hạ Hải Vĩ trong nháy mắt, dùng giọng điệu của Trung đoàn trưởng đội Cảnh sát Hình sự ở tỉnh giảng đạo, y cùng Diệp Phàm vừa mới bước chân ra tới cửa phòng bệnh, bên trong liền có tiếng của Quách Tân Bình điên cuồng hét lên vọng ra:

- Con mẹ nó, khoe khoang cái gì, chỉ là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật. bố mày nhất định sẽ cho mày đẹp mặt.

Thằng nhãi này xoay người, phát hiện Lâm Thiên Cục trưởng Công an địa khu kia đang đứng một bên xem náo nhiệt, mặt lúc này đanh lại, đang muốn giải thích gì đó, Lâm Thiên cũng lạnh lùng hừ nói:

- Quách đại Chủ tịch huyện, anh vênh váo quá, người ta là Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật Địa khu anh không xem ra gì, ông đây đây không phải là lính dưới tay sao? Chức Cục trưởng Công an ở trong mắt anh không là cái đít gì có phải hay không? Hừ, ngông cuồng.

Lâm Thiên cũng một tiếng hừ lạnh, đầu lắc ngang bỏ đi ra ngoài.

- Lâm... Lâm cục...

Phía sau tiếng của Quách Tân Bình lo lắng gọi với theo. Hạ Hải Vĩ gã dám trêu, Lâm Thiên gã lại không dám đắc tội. Cái này, đương nhiên là bởi vì Lâm Thiên có chỗ dựa ở tỉnh còn thâm hậu hơn so với gã.

Quách Tân Bình nhất thời có chút uể oải, không ngờ một lúc đắc tội đến hai lãnh đạo. Thằng nhãi này ngồi nghĩ nguyên nhân vì sao, liền thấy hận Diệp Phàm tới mức ngứa cả răng, bật thốt lên mắng:

- Đều là tên sao chổi kia hại.

- Người anh em, cậu đắc tội Quách Tân Bình đúng là có chút không sáng suốt?

Hạ Hải Vĩ nhỏ giọng nói.

- Không sáng suốt? anh không phải cũng giống thế sao?

Diệp Phàm khẽ mỉm cười, hồn nhiên không coi đó là quan trọng, mặt trầm lại, mắng:

- Đắc tội gã, tên chó Nhật, lần sau đụng phải tay tôi, nhất định phải cho gã thảm đến kêu mẹ, không ngờ dám chơi khăm bố mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK