Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm không thể để cơ hội này mất đi, bởi vì hắn phát hiện Trương Nhất Đống đứng từ xa nhìn đến. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm lúc này có tác dụng. Hắn liền tấn công lên, trong vòng vài giây hai người đã trao nhau nụ hôn. Tuy nhiên, bời vì trên đường cái, tuy có cây cối che những Triệu Tứ vẫn không thoải mái. Đầu lưỡi giật giật.

Diệp Phàm cũng đợi thay đổi mới nhận, bởi vì huyên náo quá lớn chẳng những Trương Nhất Đống mà còn huyên náo đến người nhà họ Kiều thì còn gì nữa.

-Triệu Tứ, đi dạo phố à?

Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau.

-Anh Nhất Đống? Ừ, đang đi dạo phố.

Triệu Tứ thản nhiên nhìn vẻ mặt biến sắc của Trương Nhất Đống một cái, cũng không có chút sợ hãi hoặc lo sợ nào.

-Anh đạng định đến chào chú, em đi cùng anh được không?

Trương Nhất Đống vẻ mặt vẫn khá bình tĩnh. Người này, thật sự rất khôn ngoan. Thấy việc như vậy không ngờ có thể nhịn được.

-Không rảnh, tôi đang đi dạo phố. Đúng rồi, bảo tôi đi rồi.

Triệu Tứ hừ một tiếng, bước vào taxi.

Triệu Tứ vừa đi, mặt Trương Nhất Đống cũng trầm xuống. Nhìn Diệp Phàm hừ nói:

-Triệu Tứ là bà xã tương lai của tôi, hai nhà chúng tôi đã đồng ý. Hi vọng về sau anh tránh xa cô ấy ra một chút. Bằng không!

Giọng Trương Nhất Đống có mười phần uy hiếp, ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn.

-Đã có người làm chứng sao? Đã đính hôn sao?

Diệp Phàm vẫn không thay đổi lạnh lùng hừ nói.

-Lập tức sẽ đính hôn.

Trương Nhất Đống cắn răng nói lời này.

-Việc này cũng chưa thành, đây là tình yêu nam nữ bình thường khi chưa kết hôn. Anh dựa vào cái gì ngăn cản chúng tôi?

Diệp Phàm nói đến đây nhìn Trương Nhất Đống một cái, còn nói thêm:

-Huống chi Triệu Tứ căn bản là không yêu anh, ha ha, anh thật sự có chút đáng thương. Tình yêu một phía có gì thú vị.

Diệp Phàm mở to mắt đầy khinh miệt.

-Anh có thể tiếp tục quấy nhiễn Triệu Tứ,

Trương Nhất Đống không ngờ bình tĩnh thản nhiên quyét mắt nhìn Diệp Phàm một cái hừ nói:

-Vậy anh nhìn Diệp Tử Kỳ vào đại lao đi. Còn nữa, anh là Phó Bí thư thành phố Thủy Châu đúng không? Được, nếu không có chức vụ, anh là chó má phải không?

-Tôi cũng muốn nhìn xem ai lấy mũ của tôi?

Nói đến đây Diệp Phàm nhìn giả bộ có chút run sợ nhìn Trương Nhất Đống một cái hừ nói:

-Chỉ với một trưởng phòng nhỏ như anh, muốn lấy mũ tôi, ha ha, có chút tự cao tự đại.

Nói đến đây, Diệp Phàm đột nhiên nghiêm mặt, mắng:

-Cứ về mà nằm mơ đi, bố muốn Triệu Tứ làm thế nào. Hừ, người ta tình nguyện.

- Anh là đồ cặn bã.

Trương Nhất Đống cuối cùng không kìm nổi, nắm tay giơ về phía Diệp Phàm.

-Muốn đánh nhau có phải không? Đến đây, chúng ta chúng ta so vài quyền.

Diệp Phàm hừ một tiếng, nhìn Trương Nhất Đống một cái, nói thêm:

-Tuy nhiên, gầy như cây trúc như anh, muốn dùng nắm tay thì phải về nhà luyện vài thập niên. Cút ngay, tôi phải đi.

Diệp Phàm khách khí vài phần, bước nhanh đi.

-Thằng khốn!

Giọng Trương Nhất Đống khàn khàn vang lên, cảm giác có gió thổi đến. Diệp Phàm biết, Trương Nhất Đống cuối cùng không kìm nổi. Dù sao cũng chưa kết hôn, thấy việc này cũng không nín được. Tay giơ ra nhằm thẳng mông hắn.

Diệp Phàm thầm nói: “Được, đến đây”. Bộp một tiếng, Trương Nhất Đống bị Diệp Phàm quay người đá một cưới cuối cùng không đứng vững ngã đặt mông xuống đất.

Nhưng chỗ y ngồi thật không may là một đống rác. Lập tức ruồi bọ thi nhau bay vào người y. Quần áo trên người lập tức thành chỗ cho ruồi bọ bám. Việc này, tất nhiên là mục tiêu tốt cho Diệp Phàm.

Hơn nữa, hắn chỉ nhún vai, cuối cùng là nghênh ngang mà đi, vừa đi vừa lấy điện thoại hỏi:

-Đã tìm được, anh lập tức đến đây. Trên mặt có chút bầm tím, nội táng không biêt thế nào? Nghe nói bị đá mấy cái, tát vài cái. Bọn họ buộc y thừa nhận.

Phí Nhất Độ có chút phẫn nộ nói.

-Quân khốn khiếp Trịnh Bằng kia đâu?

Diệp Phàm nổi giận mắng.

-Chủ nhiệm Dương đã đưa tất cả mọi người đi, chúng tôi bên này phong tỏa tin tưc. Đợi khi thẩm tra xong, chúng tôi chắc chắn không nương tay.

Phí Nhất Độ nói một hồi.

-Thẩm tra, nhất định phải thẩm tra là người chủ mưu Trương Nhất Đống. nhà họ Trương thì thế nào, chỉ cần bắt nạt người nhà họ Diệp chúng tôi phải liều mình với họ.

Diệp Phàm nổi giận thật sự, nghĩ đến em trai phải chịu khổ, nổi giận nhất định muốn mạo hiểm.

-Đại ca, anh bình tĩnh một chút. Lúc này không phải là lúc liều mình. Chúng ta từ từ chơi với bọn họ. Chỉ cần có được chứng cứ, kể cả lão Trương có ra mặt cũng vô dụng. Chẳng lẽ Ủy ban kỷ luật trung ương ngồi không. Đại ca yên tâm. Chủ nhiệm Dương biết quan hệ của chúng ta, y sẽ không bỏ qua.

Phí Nhất Độ khuyên, chỉ sợ Diệp Phàm nổi giận làm chuyện gì ngu ngốc.

-Trước tiên đưa em tôi đến bệnh viện, tôi đến đấy rồi nói sau.

Diệp Phàm nói.

-Đã đưa đến viện số 1.

Phí Nhất Độ nói. Diệp Phàm bước nhanh như chạy đến cửa xe mình. Đang muốn mở cửa xe, đột nhiên một tiếng cười vang lên từ phía sau, nói:

-Diệp Phàm anh quên rồi, chạy nhanh như vậy để làm gì. Có phải tiểu thư Triệu Tứ hẹn anh ra vùng ngoại ô tâm sự có phải không? Hừ.

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Phàm không kìm nổi xoay người lại nhìn, cười khổ nói

-Khuynh Thành à. Em vừa nói cái gì? Người ta đã cũng lão Trương đính hôn, không có quan hệ gì với tôi. Em hiểu lầm, hiểu lầm!

Người đứng phía sau không phải Phượng Khuynh Thành thì là ai?

Buổi tối nhìn Phượng Khuynh Thành thật xinh đẹp, mặc một bộ sườn xám.

Các đường cong gợi cảm lộ rõ làm người ta không kìm nổi. Hương nữa, đôi chân trắng nổi bật trên đôi giày màu hồng.

-Anh chối sao? Trên đường cũng dám ôm ấp. Sợ là mọi người đều không hiểu, cho là anh với Triệu Tứ đang là tình nhân. Việc này cũng có thể làm, còn có chuyện gì không làm được. Xem chừng chuyện kia có phải là cũng xảy ra không, không biết xấu hổ…

Nói đến đây Phượng Khuynh Thành đỏ mặt.

-Em… thấy…

Trong lúc vô ý, Diệp Phàm đã nói ra một câu ngu ngốc nhất. Câu này không khác gì thừa nhận.

-Các anh dám làm tôi chẳng lẽ không dám nhìn sao?

Phượng Khuynh Thanh cười khanh khách, cười nói thêm:

-Tuy nhiên, hình như có người bị uống dấm chua. Hai người các anh không ngờ dùng nắm tay, đánh nhau vì người đẹp, thật thú vị.

-Việc này, ha ha, ngại quá, nhất thời không nhịn được. Thật ra, anh và Triệu Tứ cũng không có gì. Lúc ấy là tình thế cấp bách, ha ha, tình thế cấp bách nhất thời có chút hoang đường.

Diệp Phàm khá xấu hổ.

-Hoang đường, ai hoang đường lần nữa cho tôi xem.

Miệng Phượng Khuynh Thành nhếch miệng lên. Nói làm Diệp Phàm không hiểu ra sao cả, nhìn cô, không hiểu gì, hỏi:

-Câu này có ý gì, có phải bảo tôi lại hoang đường một lần nữa? Tuy nhiên, đối tượng là em có phải không? Ha ha…

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Thành. Hắn tất nhiên là cố ý Muốn lấy đại tiểu thư Phượng là mục tiêu, miễn sao không còn chú ý vào Triệu Tứ nữa.

-Anh nằm mơ đi, tìm người khác trên đường đi.

Phượng Khuynh Thành trợn mắt.

-Sẽ nói chuyện với em sau, anh có việc gấp phải đi.

Diệp Phàm nghĩ đến em trai còn đang nằm viện, muốn thoát thân.

-Anh đi đi, đi rồi tốt. Em nói chuyện này với Kiều Viên Viên một chút.

Phượng Khuynh Thành đột nhiên hừ nói. Diệp Phàm chân vừa nhấc lên đã giữ nguyên trong không trung. Giống như người bị điểm huyệt, nhìn rất kỳ lạ.

Ôi…

Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Thành, vẻ mặt vô cùng ngơ ngác, hơn nữa có chúng hung dữ.

-Nhìn cái gì, chẳng lẽ muốn nuốt sống em phải không?

Phượng Khuynh Thành nói có vẻ không sợ Diệp Phàm.

-Em lên xe cho anh.

Diệp Phàm tức giận, giơ tay giống như diều hâu bắt gà con tóm Phượng Khuynh Thành vào trong xe. Khởi động xe, phóng đi, tốc độ kinh người.

Sợ đến mức hai người lái Ferrari bên cạnh cũng ngây người nhìn chiếc xe Santana phi như phi tiêu. Một người nói:

-Lợi hại, mẹ nó, so với bố còn lợi hại hơn nhiều lắm,hình như là tay đua. Anh Ngưu, lợi hại, lợi hại.

-Chắc chắn là cao thủ, cao thủ chơi xe. Nếu không chung ta cùng hắn thử chút, ông em, khó gặp được cao thủ. Thật sự là cao thủ chơi xe,

Người đàn ông râu dài khởi động xe. Người thanh niên tóc húi cua cũng không chậm, hô một tiếng, hai chiếc xe thoáng chôc đã đuổi theo.

-Anh… anh muốn làm gì?

Xe chạy nhanh làm Phượng Khuynh Thành giật mình. Chỉ sợ Diệp Phàm phóng nhanh quá gây tai nạn hỏng dung nhan của mình. Con gái cái gì cũng không sợ, chỉ sợ tàn phá dung nhan.

-Muốn đùa với tôi phải không, thử xem.

Diệp Phàm nhìn gương chiếu hậu, cười gượng một tiếng, nhấn mạnh chân ga.

Xe Diệp Phàm là Santana 20, nhưng chỉ xác ngoài mà thôi. Thực ra bên trong đã được bộ phận cải trang xe của Tổ đặc nhiệm A sửa sang. Vỏ ngoài cũng được chế tạo đặc biệt. Chỉ thay đổi hình dạng, không thua gì Ferrari.

-Ai ngờ đùa với kẻ điên như anh. Buông em xuống.

Phượng Khuynh Thành nhìn Diệp Phàm cười, tim đập thình thịch, lúc này cô sợ đến run lên.

Kỳ thật, Diệp Phàm nói câu này dành cho hai người đang đuổi theo phía sau, Phượng Khuynh Thành hiểu lầm.

Còn tưởng Diệp Phàm sẽ đùa với mình. Vừa rồi đi dạo phố, Khuynh Thành có người đi cùng. Thấy Diệp Phàm có chút lạ, Phượng Khuynh Thành để ý, đi sau theo dõi. Kết quả phát hiện Triệu Tứ, Phượng Khuynh Thành lập tức thấy chua xót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK