- Có biện pháp gì, nghe nói là lãnh đạo ở trên ép hắn đi, nghe nói còn bị giáng xuống làm Cục trưởng cục Tôn giáo gì đó, hình như cục đó cả huyện còn chưa đến 10 người, ăn cơm gì đó đều phải móc tiền túi, chuyện này là thói đời gì chứ, mẹ kiếp, lãnh đạo trong huyện đều mắt mù cả rồi.
Một người thanh niên bất bình mắng.
Sau mấy phút đồng hồ, nhân viên công tác của ngân hàng nông nghiệp khiêng một thùng tiền lớn đến sân lớn của Ủy ban nhân dân, sau khi giao tiền lại cho Trịnh Lực Văn thì rời đi.
Bắt đầu phát tiền lương, nhân viên công tác của Ủy ban nhân dân và công nhân nhà máy giấy chia ra đồng thời tiến hành, mọi người theo số thứ tự lần lượt lĩnh tiền lương và phong bao lì xì, tất cả đều vui cười hớn hở.
- Chủ tịch thị trấn Hoàng, không xong rồi. Diệp Phàm để giành tiếng tốt cho mình đã đi trước đem tiền của sở Tài chính phát hết rồi.
Lưu Trì bước nhanh vào phòng làm việc của Hoàng Hải Bình báo cáo tình hình khiến y dài mặt như mặt lừa.
- Bí thư Mâu đâu?
- Bí thư Mâu tối qua có chuyện đã quay về thành phố Mặc Hương trước rồi, nói là trong nhà có ai qua đời. Hiện tại không liên lạc được, làm thế nào đây?
Lưu Trì vẻ mặt lo lắng, đương nhiên là muốn để Chủ tịch thị trấn mới nhậm chức Hoàng Hải Bình nhìn thấy.
- Hừ! Cậu ra ngoài trước đi.
Hoàng Hải Bình gọi Khúc Anh Hà tới, nói tình hình lại cho cô ta, thật ra Khúc Anh Hà đã sớm biết chuyện này rồi nhưng không lên tiếng, nghĩ thầm, “ Chuyện này liên quan gì đến tôi, anh là Chủ tịch thị trấn, sau này người nhức đầu chính là anh, chứ không phải tôi. Tiền lương vốn nên phát cho mọi người, cầm thêm phong bì nhỏ 200 đồng cũng là chuyện bình thường.”
Hoàng Hải Bình thấy Khúc Anh Hà không lên tiếng, biết người phụ nữ này tuyệt đối sẽ không ra mặt. Trước đây khi đối chọi với Diệp Phàm, quan hệ của hai người hình như vẫn tốt, hợp đồng đồng bọn, thoáng cái có lẽ quan hệ này lại có chút buông lỏng rồi, trước khác nay khác.
Thật ra Khúc Anh Hà thấy Hoàng Hải Bình ngồi lên chiếc ghế Chủ tịch thị trấn sớm đã đố kỵ điên cuồng, không nhăn mặt cho Hoàng Hải Bình thấy đã là tốt lắm rồi. Bây giờ còn muốn cô ta ra mặt, đó tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Hoàng Hải Bình bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh.
- Anh lập tức xuống dưới ngăn cản, thật là hết chỗ nói.
Vệ Sơ Tinh quát lên, suy nghĩ một lát lại nói:
- Thật ra có thể phát tiền lương, nhưng chỗ nhà máy giấy không thể phát lung tung một đồng nào được. Hiện tại nhà máy giấy đã là xí nghiệp hợp doanh, trách nhiệm này nên do hai bên cùng gánh vác, làm sao có thể để chính quyền chúng ta phải trợ cấp toàn bộ tiền lương được, chuyện này đợi sau khi thương lượng xong rồi mới quyết định, anh nói với đồng chí Diệp Phàm. Kêu cậu ta phục tùng sắp xếp của lãnh đạo thượng cấp, đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa.
- Chuyện này…tôi đi nói sợ rằng có chút không ổn.
Hoàng Hải Bình có chút do dự, y không muốn ra mặt lúc này.
Nếu muốn bắn phải bắn chim đầu đàn, đạo lý này mọi người đều hiểu. Lúc này đi ngăn cản một ngàn người còn không phải đưa mình vào chỗ chết sao.
- Hừ! Thượng cấp tín nhiệm anh, giao một thị trấn lớn như Lâm Tuyền cho anh, nếu không có một chút quyết đoán nào thì nhân dịp sớm đề xuất đi, chúng ta sẽ cũng tiện suy nghĩ lại một lần nữa.
Vệ Sơ Tinh cũng biết chuyện này không dễ làm, nhưng cô ta cũng không muốn đi tiếp xúc với rủi ro, làm cho tất cả nhân viên công tác của chính quyền Lâm Tuyền bất mãn với mình…
Mình không tiện ra mặt, đành phải ép Hoàng Hải Bình.
- Vậy thì tôi đi!
Hoàng Hải Bình trầm mặt xuống trả lời, gọi Lưu Trì lập tức xuống chỗ đất trống trong sân, nói với Diệp Phàm:
- Cục trưởng Diệp, Chủ tịch huyện Vệ có chỉ thị, hi vọng cậu có thể nhìn từ đại cục toàn huyện, nghe theo sắp xếp của tổ chức. Chuyện trợ cấp tiền lương, chính quyền thị trấn đương nhiên sẽ làm chủ, chuyện này mấy ngày nữa sẽ thảo luận đưa ra thu xếp thích đáng. Chuyện của nhà máy giấy vẫn cần phải bàn bạc với bên hùn vốn rồi mới quyết định, cho nên không thể phát số tiền này.
- Xin lỗi phó Chủ tịch thị trấn Hoàng, tôi bây giờ vẫn là Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, Chủ tịch huyện Vệ giao hẹn trước 10 h mới chuyển giao xong, tôi sẽ làm được.
Ngay cả số tiền này mà nói cũng là do tôi kiếm được khi đánh cược với Cục trưởng Vương Thiên Lượng của cục Tài chính thành phố lúc đầu. Lúc ấy đã nói là dùng để sửa đường, tăng cường xây dựng đại quy hoạch Lâm Tuyền.
Nhưng bây giờ huyện hủy bỏ ‘Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền’, số tiền này tôi có quyền xử lý.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Cục trưởng Diệp, tôi mới là Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, cậu không có quyền sử dụng chi phối khoản tiền này. Xin cậu tự trọng cho, lập tức dừng việc phát tiền lại. Nếu không cậu sẽ phải chịu trách nhiệm toàn bộ hậu quả sau này.
Hoàng Hải Bình cũng không kìm được, giọng nói lớn hơn rất nhiều. Nghe tiếng ồn ào của y, các cán bộ công nhân đang lĩnh tiền xung quanh đều dừng lại, lạnh lùng nhìn y, khiến Hoàng Hải Bình sợ hãi vô cớ lùi về sau một bước.
- Ha ha ha…không trợ cấp cũng được, anh hỏi xem các anh em công nhân này có chịu hay không, các cán bộ công nhân viên chức rộng lớn của chính quyền có chịu hay không, bọn họ quay về nhà dùng cái gì để đón tết?
Diệp Phàm cười nhạt, chỉ vào các cán bộ công nhân chất vấn Hoàng Hải Bình.
- Hừ! Tôi chỉ chấp hành chỉ thị của Chủ tịch huyện Vệ, xin cậu phải phục tùng thu xếp của lãnh đạo.
Hoàng Hải Bình nói mà cảm thấy mình có chút mất mặt, lại bị công nhân hù dọa như vậy.
Y nghĩ đến mình đường đường là Chủ tịch thị trấn, còn phó Giám đốc Hồ Đức Lượng của sở Công an cũng sớm dẫn theo mười mấy cảnh sát ra ngoài, trong tay là dùi cui đứng sau, bày ra tư thế bức người.
- Không thể phát, lòng dạ của quan lại các anh đã thối nát hết rồi. Vậy kêu chúng tôi làm sao mà sống. Các anh không những không đồng tình, ngay cả một chút tiền lương còm cõi của chúng tôi cũng muốn cướp đi uống rượu tìm gái có phải không?
Lúc này Thang Chính Hải sau khi nhận được cái liếc mắt ra hiệu của Đoạn Hải liền dẫn đầu kích động nói.
- Chúng tôi phải ăn cơm, chúng tôi phải ăn Tết. Anh dựa vào cái gì mà ngăn cản, chúng tôi muốn gặp Chủ tịch huyện.
Trong đám đông bắt đầu có những tiếng kích động không yên, từ từ cưỡng bức về phía Hoàng Hải Bình.
- Các anh muốn làm cái gì? Anh ấy là Chủ tịch thị trấn. Ai dám gây chuyện thì bắt hết.
Hồ Đức Lượng hai tay cầm còng tay, đập đập kêu ‘leng keng’, phát ra âm thanh chói tai, đương nhiên là lấy thế đè người.
- Sở Công an có thể tùy tiện bắt người sao? Chúng ta lại không có phạm pháp, chúng tôi chỉ muốn lấy tiền lương của mình. Chuyện này là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dựa vào cái gì mà muốn bắt chúng tôi. Mọi người nói có đúng không? Chúng ta nghe theo Chủ tịch thị trấn Diệp.
Lúc này một người công nhân già đột nhiên kêu lớn.
- Được rồi! Mọi người yên lặng lĩnh tiền đi! Chuyện này Diệp Phàm tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, Chủ tịch thị trấn Hoàng anh có thể về nói với Chủ tịch huyện Vệ như vậy.
Diệp Phàm vỗ tay một cái, lớn tiếng kêu lên, quay đầu lạnh lùng nói với Hồ Đức Lượng:
- Anh hung hăng cái gì, anh em công nhân và đồng nghiệp chính quyền không phải là kẻ địch, bọn họ cũng giống như anh, lẽ nào các đồng chí của sở Công an các anh không cần lĩnh tiền lương sai. Hừ! Lui ra!
Nghe Diệp Phàm hừ một câu như vậy, khuôn mặt của Hồ Đức Lượng nhất thời biến thành gan heo. Liếc nhìn Hoàng Hải Bình, thấy y không có động tĩnh gì. Y cũng không dám đi trước, trái lại tất cả cảnh sát phía sau đều tới xếp hàng lĩnh tiền lương và phong bao lì xì phúc lợi.
- Hừ! Các nhân viên công tác của chính quyền thị trấn nghe đây. Tôi là Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình. Tôi lấy danh nghĩa của chính quyền thị trấn Lâm Tuyền truyền đạt chỉ thị đích thân Chủ tịch huyện Vệ đưa xuống.
Chủ tịch huyện Vệ ra chỉ thị: Tiền lương của mọi người đương nhiên phải phát, nhưng phải làm theo trình tự thông thường. Hôm nay chính quyền thị trấn còn chưa quyết định bổ sung như thế nào, có lẽ ngày mai ngày mốt sẽ thảo luận chuyện này.
Cho nên tôi hi vọng toàn thể nhân viên chính quyền thị trấn đều có thể nghe theo chỉ thị của Chủ tịch huyện Vệ, nghe theo Đảng, phục tùng sắp xếp của tổ chức.
Nếu ai còn muốn tiếp tục khăng khăng làm theo ý mình nhận lấy, sau này có chuyện gì, bản thân mọi người hãy suy nghĩ cho kỹ trước đi.
Lời nói này của Hoàng Hải Bình rất mềm mại, nhưng bên trong ngôn từ lại mơ hồ có sự uy hiếp, ai cũng có thể nghe ra.
Nghe hắn kêu lên như vậy, rất nhiều nhân viên công tác của chính quyền nhát gan đã dừng cước bộ nhận tiền, thậm chí có một số bộ phận nhân viên đã lĩnh được tiền rồi lại tiến tới trước mặt đám người Đoạn Hải, sợ hãi rụt rè yêu cầu trả tiền lại.
Đương nhiên, công nhân của nhà máy giấy không phải trực thuộc chính quyền thị trấn, bọn họ thật ra không sợ, có tiền nhận ai lại muốn trả lại chứ, khối bên đó cũng không chịu ảnh hưởng gì.
Thấy lời nói của mình đưa đến tác dụng kinh sợ nhất định. Hoàng Hải Bình mỉm cười nhìn Diệp Phàm, nghĩ thầm, “ Thế nào hả? Loại Chủ tịch thị trấn như mày thì dùng cái rắm gì. Chỉ cần một câu nói của bố mày, mọi người đều không dám lĩnh tiền nữa. Lĩnh tiền rồi còn ngoan ngoan trả lại, đây chính là quyền lực, không có quyền ai nghe mày chứ.”
- Ha ha ha…các vị đồng nghiệp nghe kỹ đây. Tôi nói rõ một lần nữa, tôi vẫn còn làm Chủ tịch thị trấn một giờ nữa. Đây là tôi đang chấp hành quyền lợi của Chủ tịch thị trấn, tôi đang hoàn thành hứa hẹn.
Nói thật, số tiền lương này vốn thuộc về các bạn, các bạn cầm tiền của mình về lẽ nào lại phạm tội trái pháp luật hay sao?
Tôi tin Đảng và chính quyền sẽ không làm như vậy. Quốc gia có pháp luật của mình. Không phải chỉ dựa vào một câu nói của người nào đó là có thể quyết định được mọi việc.
Thử nghĩ xem, bát nước đã đổ đi là không thể hoàn lại. Tôi đã hoàn thành hứa hẹn lúc đầu của mình, mọi người có muốn lĩnh hay không đó là chuyện của mọi người, sau này đừng ở sau lưng nghị luận cái gì là được rồi.
Diệp Phàm cười nhạt, bình tĩnh hòa nhã nói xong.
- Đúng vậy! Chúng ta là lĩnh tiền lương của mình, lẽ nào cũng là trái pháp luật, bất kể. Tiên sư nó. Nếu ai đó ngay cả chút quyền lợi này cũng không cho tôi thì bố mày sẽ liều mạng.
Một lão cán bộ vô quyền vô thế, sắp nghỉ hưu chửi mấy câu, bước tới trước mặt Đoạn Hải tiếp tục nhận lương, vừa đếm tiền vừa lẩm bẩm: - Tiền đến tay mới gọi là tiền, nếu sau này nhất thời không có tiền bổ sung thì ăn tết làm sao được.
- Đúng! Đi nhận tiền lương đi.
Lại có một nhóm người bị kích động đi lĩnh tiền, nhưng sau đó cũng có gần ba phần các cán bộ chính quyền không dám đi lĩnh tiền.
Những người này bình thường mà nói đều có chức vụ trong tay, cũng không để ý đến mấy trăm đồng tiền, bọn họ đều có một số hậu thủ, một năm vẫn có thể mò được mấy ngàn đồng, không cần vì mấy trăm đồng mà đi đắc tội với Chủ tịch thị trấn Hoàng mới nhậm chức, còn cả Chủ tịch huyện Vệ nữa.
- Được! Cậu làm đi!
Hoàng Hải Bình quăng vẻ mặt tức giận ấm ức bước đi.
Trước 10 rưỡi, Diệp Phàm cuối cùng cũng hoàn thành chuyển giao công tác chính quyền cho Hoàng Hải Bình, còn rương tiền cũng được phát hết. Nhân viên công tác của chính quyền cộng thêm công nhân của nhà máy, tổng cộng số tiền lương phát ra và bao tiền lì xì khoảng 70 vạn đồng.
Còn dư lại 30 vạn đồng, Diệp Phàm cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Hoàng, Chủ tịch huyện Vệ yêu cầu tôi thu hồi lại tiền lùi đường, tôi thấy số tiền đó đều nằm trong tay một số hộ dân khó khăn, rất khó thu hồi, nói thật, tôi cũng không nỡ thu lại.
Hơn nữa tôi vẫn kiên quyết phản đối thu hồi lại số tiền này, chuyện này chỉ có lợi không có hại.
Nghe nói còn có 30 vạn tiền lùi đường vẫn chưa thu hồi về được, 30 vạn còn thừa này đủ để bù cho 30 vạn tiền lùi đường đó. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, phiền Chủ tịch thị trấn Hoàng có thời gian thì mang về báo cáo với Chủ tịch huyện Vệ.