- Có thể tác động vào nhà họ Hoa từ những người khác, tôi nghĩ, chỉ cần là người có tiếng nói ở nhà họ Hoa thì chúng ta có thể nói đến họ, bảo bọn họ phối hợp lại, tôi nghĩ dù là Hoa Đông Thành cũng phải suy nghĩ đến vấn đề này có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Vô dụng thôi, uy tín của Hoa Đông Thành ở nhà họ Hoa quá cao, lời nói của ông ta ở nhà họ Hoa mà nói tương đương với thánh chỉ. Nhà họ Hoa là gia tộc kinh doanh, một gia tộc tương đối lớn có lịch sử mấy trăm năm nên nhân viên cũng khá nhiều.
Mà thợ của nhà họ Hoa đều là truyền từ đời này sang đời kia, bọn họ không có công nhân, công nhân thực ra chính là con cháu nhà họ Hoa.
Con cháu họ khác họ cũng nhận nhưng chỉ có thể học những công đoạn đơn giản thôi.
Kỹ thuật quan trọng họ chỉ truyền cho con cháu trong nhà. Nếu muốn hợp tác có lẽ phải lấy bí mật của nhà họ Hoa ra chia sẻ.
Việc này Hoa Đông Thành chắc chắn có chết cũng không đồng ý. Việc này còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của ông ta.
Trưởng ban Khâu nói.
- Các cậu tiếp tục đến gặp ông ấy đi, mấy ngày nữa tôi có thời gian sẽ đến đó một chút.
Diệp Phàm nói
Ngày 27 tháng 2 năm 2005 là ngày chủ nhật. Diệp Phàm hiếm khi có thời gian thoải mái một chút. Bảy giờ sáng, Diệp Phàm đang chuẩn bị lái xe đến sư đoàn của Tề Thiên, vì sư trưởng mời Diệp Phàm đi săn thú.
Tuy nhiên, Mễ Nguyệt lại vội vàng đến.
- Bí thư Diệp, phiền toái rồi.
Vừa thấy Diệp Phàm, từ xa Mễ Nguyệt đã nói.
- Phiền toái, cái gì phiền toái?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn không phải là chuyện của trạm phát điện Hồng Cốc thì là cái gì. Liễu Tây Hà làm việc thật sự là hiệu suất cao, ngày mai đã đóng miệng cống rồi.
Hơn nữa, có lẽ là vì uy phong còn có một số đại biểu của Mặt trận tổ quốc và một số tập đoàn ở tỉnh xuống làm lễ cắt băng.
Đây là anh ta phát thư mời, một số lãnh đạo chủ chốt của thành phố và một số người có tiếng tăm của Đồng Lĩnh đều nhận được giấy mời. Đây rõ ràng anh ta muốn gây chuyện.
Vẻ mặt Mễ Nguyệt tương đối khó coi.
- Ha ha, đừng nóng vội, nếu tổng Giám đốc Liễu muốn so chiêu, chúng ta ra chiêu là được.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Mọi người đều đang vội, nếu miệng cống đóng, thì Hồng Cốc Trại không phải là không có nước sao, đến lúc đó nước ăn của mấy ngàn hộ dân giải quyết như thế nào?
Việc này Chủ tịch Ngọc đã lo đến phát ốm. không có nước mà mấy hôm nữa lãnh đạo bộ Tài chính xuống đó làm nghi lễ giúp đỡ.
Đến lúc đó không có nước thì lãnh đạo không tức giận sao. Nhất định sẽ bảo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố không làm việc, không thành ý, một việc nhỏ đó cũng không giải quyết được.
Đến lúc đó lãnh đạo tỉnh cũng đều ở đây. Chủ tịch tỉnh Tề cũng đã đồng ý đi tham gia nghi thức này.
Ngày kia làm sao bây giờ? Tôi đoán chừng là Liễu Tây Hà cung nghe được tin tức này của chúng ta cho nên mới nhanh chóng đóng miệng cống lại, chính là muốn gây khó khăn cho chúng ta.
- Bọn họ thật quá lắm.
Mễ Nguyệt tức giận, giọng nói hơi có chút nũng nịu, nói cả chữ chúng ta tồi.
- Không sao, bọn họ muốn làm gì thì cứ để họ làm. Cũng là vì phục vụ chúng ta thôi.
Diệp Phàm vẫn thản nhiên, làm Mễ Nguyệt sửng sốt không nói nên lời.
Quay sang hỏi:
- Đóng miệng cống sẽ không có nước, sao lại là phục vụ chúng ta?
- Mở miệng cống không phải là rất tốt, muốn đóng thì đóng, muốn mở thì mở. Khi chúng ta cần nước dùng thì mở, hơn nữa chúng ta muốn ít hay nhiều có thể khống chế không phải là rất tốt sao? Không cần nước thì đóng lại, có thể phát điện biến thành tiền thôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Việc này sao có thể làm được? Liễu Tây Hà sao có thể nghe lời.
Mễ Nguyệt nói, vẻ mặt không tin.
- Y tất nhiên là sẽ nghe lời, cô cứ chờ xem. Được rồi, tôi phải đi săn rồi, nếu không thì cô đi cùng tôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi không có thời gian, vậy anh đi đi, tôi còn có việc phải làm.
Mễ Nguyệt không ngờ đỏ mặt lắc lắc đầu.
- Săn thú cũng rất lãng mạn, đồng chí Mễ Nguyệt, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, đừng cả ngày lo lắng như thế. Nghe nói tâm trạng không tốt sẽ già nhanh đấy.
Diệp Phàm cười khan một tiếng rất đáng khinh.
- Không nói chuyện với anh nữa, tôi đi đây.
Mặt Mễ Nguyệt càng đỏ hơn, lườm Diệp Phàm một cái bước nhanh đi.
- Cô gái thật đáng yêu.
Diệp Phàm cười nhìn theo bóng Mễ Nguyệt nói.
Tuy nhiên, Diệp Phàm ngạc nhiên vì vừa ngồi vào xe thì Mễ Nguyệt lại gọi điện thoại đến. Nói là 10 phút sau chờ ở đường. Diệp Phàm tất nhiên là không hiểu chuyện gì.
Hắn dừng xe ngoài đường đợi chừng nửa giờ mới thấy bóng Mễ Nguyệt.
Thay bộ quần áo đi chơi, đôi giầy da màu đỏ, tóc xõa bồng bềnh làm Mễ Nguyệt có vẻ trẻ trung hơn. Diệp Phàm ít nhất có thể phát hiện rất nhiều ánh mắt ghen tị với hắn.
- Có bản lĩnh thì đua cùng anh mày đi.
Diệp Phàm liếc mắt với mấy người đó rồi nhấn ga, chiếc xe lao vút đi.
Một lát sau gặp chiếc xe Jeep của Tề Thiên đứng ven đường. Y không ngờ ngồi trên nóc xe Jeep, miệng ngậm một ngọn cỏ trông rất ba lăng nhăng.
Nếu Diệp Phàm không phải là người hiểu rõ y, thật không ai có thể tin đây là sư trưởng của sư đoàn Hưởng Hổ.
Mễ Nguyệt xuất hiện Tề Thiên cười ha hả.
- Cậu cười cái gì?
Diệp Phàm tức giận, biết y không có ý tốt.
- Không có gì anh Diệp, chẳng qua tôi đang nghĩ anh em ta thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cho nên không thể không cười.
Tề Thiên cười nói.
- Hả, tôi vời cậu cũng không phải là người cùng một đường.
Diệp Phàm cười nói.
- Thế nào là không cùng đường ? Anh Diệp, anh nhìn trong xe xem.
Tề Thiên nhìn vào trong xe.
Diệp Phàm đưa ánh mắt nhìn, cuối cùng là hiểu, giơ tay lên đấm, cười nói :
- Cậu… xem ra chúng ta thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã rồi.
Diệp Phàm và Tề Thiên nói chuyện Mễ Nguyệt không hiểu gì.
- Liễu Nguyệt, đến đây gặp anh của anh một chút.
Tề Thiên nhìn vào trong xe gọi, một cô nàng cao gầy bước ra.
Cô nàng này có thể so sánh với Mễ Nguyệt, tuy nhiên khí chất của hai người không giống nhau. Liễu Nguyệt làm cho người ta có cảm giác là rất kiêu ngạo. Cô ta nhìn Diệp Phàm một cái thản nhiên nói :
- Xin chào.
- Hắn là đại ca của tôi Diệp Phàm, không phải đã nói với em rồi sao, hiện tại là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh, chưa đến 30 tuổi đã là Bí thư Thành ủy, em đã nghe nói qua chưa ? Thế nào, gọi một tiếng đại ca chắc chắn em sẽ không thiệt có phải không ?
Tề Thiên hơi có vẻ bất mãn nói. Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác có chút lạ, giọng của y có chút nhẹ nhàng, khi nào thì Tề Thiên lại mềm yếu như vậy ?
- Bí thư Thành ủy thì giỏi sao ? Người muốn làm đại ca của Liễu Nguyệt rất nhiều. Tuy nhiên, Tề Thiên, anh đã thấy tôi gọi ai là đại ca không ? Cả anh, các anh đều không được.
Không thể tưởng tượng được Liễu Nguyệt không nể mặt Tề Thiên chút nào.
- Không gọi đừng có hối hận.
Tề Thiên có chút hậm hực nhún vai, y có chút xấu hổ. Nhìn Diệp Phàm vẻ mặt xin lỗi.
- Hối hận, chỉ hắn. Không phải một Bí thư Thành ủy, cũng không phải Bí thư Thành ủy Bắc Kinh?
Liễu Nguyệt bĩu môi, ánh mắt ánh lên chút khinh bỉ rồi biến mất.
- Được, đây là bạn của tôi Mễ Nguyệt, mọi người làm quen một chút.
Diệp Phàm thấy Tề Thiên tức giận, vội vàng nói sang chuyện khác.
Sau đó đưa cho Tề Thiên điếu thuốc hỏi:
- Cấu kết khi nào vậy? Khá kiêu ngạo đấy, có lẽ là xuất thân không tầm thường đi? Những cô gái con nhà quyền quý cũng rất cá tính.
- Sao lại bảo là cấu kết, đại ca, đây là coi thường em rồi. Đẹp trai phong độ như anh có thể tìm được rất nhiều phụ nữ, gọi một cái có mà đầy, chỉ là Tề Thiên tôi không thích mà thôi.
Tề Thiên ưỡn ngực nói.
- Cậu đắc ý nhỉ?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Tuy nhiên, cậu phải chú ý một chút, đừng để về nhà mấy cọng tóc dưới háng bị người ta cạo mất.
Bởi vì bà xã của Tề Thiên Mai Diệc Thu đã trừng phạt tội háo sắc bằng cách cạo sạch tóc dưới háng.
- Đại ca, anh thật đúng là …
Tề Thiên thiếu chút nữa quát lên.
- Tốt lắm, không nói nữa, Liễu Nguyệt có lẽ là người trong quân đội đi.
Diệp Phàm không cười nữa hỏi.
- Là Quân nhân. Tuy nhiên, cô ấy cũng không phải là ở sư đoàn Hưởng Hổ cô ở Quân khu Yến Kinh. Hơn nữa là đoàn văn công đấy. Khiêu vũ rất đẹp, hơn nữa, người ta là nữ tướng quân, tôi làm gì có suy nghĩ gì với cô ấy. Lần này là dẫn cô ấy đi giải trí đấy. Anh xem, tôi là sư trưởng Hưởng Hổ, nghiễm nhiên chỉ là vệ sĩ của cô ấy. Mắt mặt thật.
Tề Thiên bất đắc dĩ nhún vai.
- Nữ tướng quân, tướng quân ở đâu?
Diệp Phàm hơi sững sờ hỏi.
- Phó Tư lệnh quân khu thứ nhất Bắc Kinh Liễu Tin Đông.
Tề Thiên thuận miệng nói.
- Sao thế được? Phó tư lệnh không phải là Triệu Quát sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Lão Triệu điều đi rồi, đến quân khu Lan Tây đảm nhiệm tư lệnh viên rồi. Người ta vừa thăng quan chỉ có tôi là thảm thôi, đến bây giờ cũng chỉ là đại tá. Xui.
Tề Thiên bất mãn nói.
- Không thể tưởng tượng được, Triệu Quát thật sự lên rồi, Thượng tướng thêm là tư lệnh một quân khu lớn. nhà họ Triệu có Triệu Xương Sơn là ủy viên bộ Chính trị, xem ra nhà họ Triệu Đông sơn tái khởi rồi. Hơn nữa lão Triệu còn khỏe mạnh, nhà họ Triệu lại bước vào những gia tộc hàng đầu rồi.
Diệp Phàm cảm thán nói.
- Ừ, nhà họ Triệu văn võ liên kết, lại giống Triệu Bảo Cương ngày xưa làm mưa làm gió là chuyện sớm hay muộn thôi. Tuy nhiên, đại ca, đây đối với anh cũng là chuyện tốt có phải không?
Tề Thiên nói.
- Cũng tạm được, quan hệ giữa tôi với nhà họ Triệu cũng chỉ hơn bình thường một chút thôi. Trên thực tế quan hệ như vậy đều không dựa vào được. Còn không phải là vì lợi ích, người ta đã cầm đao giết tôi.
Diệp Phàm vừa nói vừa dùng tay ra hiệu.
- Mọi việc đều vì lợi ích là bình thường thôi.
Tề Thiên gật gật đầu.
- Hôm nay đến chỗ nào săn? Đúng rồi, sao không mang theo lính cần vụ?
Diệp Phàm hỏi.
- Liễu đại tiểu thư nói không cần mang, nói là trông rất chướng mắt.
Tề Thiên nói.
- Chướng mắt, chẳng lẽ cô muốn cùng cậu làm gì đó?
Diệp Phàm cười nói