– Việc này thì khó rồi, trước mắt tỉnh vẫn chưa có hành động tiếp theo. 12 xã, thị trấn này ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Cho nên Dương Chí Thăng tạm thời vẫn đang hi vọng. Một khi thực sự có liên quan đến hành động lớn của toàn thành phố Hạng Nam thì Dương Chí Thăng nhất định sẽ nhảy ra.
Lão vừa đến Thành phố Hạng Nam, nhất định rất muốn làm được một việc lớn. Mà việc trạm biến thế Hoành Không lại là một cú vấp ngã lớn đầu tiên, đương nhiên trong lòng rất khó chịu.
Khắc phục khó khăn là nhất định phải làm.
Lam Tồn Quân nói.
– Giai đoạn này chúng ta vắt óc nghĩ cách là được rồi, bất kể kết quả thế nào cũng phải tranh cho được.
Diệp Phàm nói.
– Việc này không thành vấn đề, bất kể thế nào, 12 xã, trấn này hãy nắm bắt trước đã. Tốt nhất là xây dựng thử một điểm du lịch, tỉnh Điền Nam là tỉnh lớn về du lịch, so với bọn họ thì tỉnh Thiên Vân chúng ta rõ ràng là kém hơn.
Chỉ cần thí điểm thành công, kể cả sau này có bị suy thoái thì ít nhất ban đầu cũng là tôi làm.
Lam Tồn Quân nói,
– Ngày mai tôi sẽ tổ chức một tổ thành viên rồi qua đây hợp tác làm cùng với các anh. Mẹ kiếp, muốn làm thì lớn một chút không thì chẳng có ý nghĩa gì.
– Lão đệ ngươi đừng buông xuôi, cơ hội vẫn còn. Chúng ta thông qua việc tìm hiểu kỹ lưỡng, trong 12 xã, thị trấn này phát hiện có mấy xã, trấn có tiềm lực phát triển du lịch cao. Thực ra thứ gọi là du lịch này có lúc cũng là do tự tạo ra. Ví dụ như điểm tham quan mà nói, hoàn toàn có thể do con người tạo nên mà.
Diệp Phàm cười nói.
– Dù là con người tạo ra như thế nào cũng phải có nền tảng của nó.
Lam Tồn Quân nói.
– Cậu nghĩ xem, chúng ta đều là người luyện võ, hơn nữa công lực lại không thấp, trên phương diện này có thể nghĩ được cách khiến các vị khách du lịch của chúng ta phải rung động hay không.
Diệp Phàm cười thần bí.
– Anh Diệp nghĩ được cách gì rồi?
Lam Tồn Quân nhìn Diệp Phàm.
– Tôi đang nghĩ, lần trước sau khi đi Lầu Lan Thanh Vương Pha thu hoạch được cũng không ít. Hay là chúng ta đem một vài đồ vật trong đó chuyển đến đặt ở một trong 12 xã, thị trấn.
Cậu nói xem, liệu có đem lại hiệu quả rất lớn không? Ví dụ đem cỗ quan tài gỗ lim nắp vàng kia đến đặt ở đây.
Tuy là cỗ quan tài đó đã bị phá hỏng, nhưng càng hỏng lại càng hữu dụng.
Diệp Phàm cười nói.
– Việc này sợ lộ ra thì phiền phức, đến lúc đó tôi và anh sẽ trở thành kẻ lửa đảo.
Lam Tồn Quân băn khoăn.
– Người muốn thành đại sự thì việc nhỏ cũng phải làm. Mà cỗ quan tài đó cho đến giờ vẫn còn đang được giữ bí mật mà.
Ta vẫn chưa hề tặng nó cho bảo tàng. Tin là Tổ cũng sẽ giữ bí mật cho ta. Hơn nữa, lần này chúng ta cũng là lừa dối vì thiện ý có phải không nào?
Hơn nữa, về mặt làm giả này ta có cách. Vả lại ngay cả bùn đất ở đó chúng ta cũng chuyển về một ít thì cũng không thể nói là giả hoàn toàn được có phải không nào?
Diệp Phàm nói, nhìn Lam Tồn Quân hỏi,
– Cậu có làm không?
– Hiệu quả nhất định không tồi, các chuyên gia nhất định sẽ bình luận sôi nổi. Làm thế nào mà cỗ quan tài tinh tuyệt quốc lại chạy đến thành phố Hạng Nam của chúng. Nếu tổ chức hội thảo về vấn đề trong đó, ha ha, một trấn nào đó của thành phố Hạng Nam sẽ nổi tiếng.
Lam Tồn Quân cười nói, rồi nghiến răng nói.
– Làm. Đánh cuộc một phen.
– Thế thì tốt. Ta sẽ cử Xa Thiên đi hoàn thành.
Diệp Phàm cười nói.
– Anh Diệp, tôi cảm thấy tốt nhất hay là đặt địa điểm ở một trấn thuộc thành phố Hạng Nam nằm giáp ranh với trấn Hoành Không.
Như thế các anh cũng được nhờ có phải không nào? Bằng không khi việc đã thành, những thứ tốt đẹp đều thuộc về thành phố Hạng Nam.
Nếu để Dương Chí Thăng chiếm lấy thì chẳng phải là lợi cho lão rồi sao.
Lam Tồn Quân nói.
– Ừm, có lẽ cũng có lý. Quyết định như vậy đi.
Diệp Phàm cười nói.
– Bí thư Dương, gần đây biểu hiện của Diệp Phàm rất tích cực nhỉ.
Phó Bí thư Thái Trung Thiên cười nói.
– Hắn không biểu hiện thì được sao?
Dương Chí Thăng tự đắc xoa xoa cằm, nghiễm nhiên thể hiện tư thế của một kẻ chiến thắng.
– Ha ha, việc lần trước có lẽ Tỉnh cũng cảm thấy được. Diệp Phàm cũng làm quá lên, Tỉnh cũng đã gõ hắn, hắn cũng phải thể hiện một chút để xoa dịu đi sự bất mãn của Tỉnh. Bằng không, Thượng phương Bảo kiếm giơ cao lên thì hắn có thể đỡ nổi không?
Thái Trung Thiên cười nói hết sức thỏa mãn.
– Có những việc không thể làm, khi đã làm thì sẽ phải trả giá.
Khi nói lời này Dương Chí Thăng dương như có chút đắc ý, thực tế trong lòng lão lại rất chua sót.
Tuy việc xảy ra ở Ninh gia Thái Trung Thiên không biết, nhưng Dương Chí Thăng khắc cốt ghi tâm nỗi nhục đó.
Còn bây giờ Diệp Phàm chỉ đích danh Lam Tồn Quân giữ ấn soái, ngọn lửa trong lòng Dương Chí Thăng lại bắt đầu bùng lên. Nếu tất cả đều do Lam Tồn Quân làm, về cơ bản thì chẳng có việc gì cho mình nữa.
– Nghe nói Chủ tịch thành phố Lam đã thông qua hạng mục trợ cấp đối với 12 xã, thị trấn đó với Ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân rồi.
Số tiền đề cập tới là 200 triệu, cấp trên đương nhiên là hưởng ứng lời kêu gọi của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, nhờ cơ hội đại quy hoạch của Hoành Không ra sức phát triển sự nghiệp du lịch của thành phố Hạng Nam chúng ta.
Đưa thành phố Hạng Nam hướng lên là thành phố có môi trường du lịch lớn.
Thái Trung Thiên nói.
– 200 triệu, lão Thái, anh đồng ý sao?
Dương Chí Thăng cười nhăn nhó nhìn Thái Trung Thiên.
– Tiền của Tỉnh không phải là rau mà lúc nào cũng nhặt được, thành phố chúng không giàu có, rất nhiều phương diện còn cần đến tiền.
Một vài huyện, trấn nghèo vừa mới giải quyết được vấn đề cơm ăn, áo mặc cho nhân dân, còn vấn đề xây dựng cơ sở dịch vụ công cộng thì thành phố chúng ta còn rất kém.
Công trình thủy lợi nông nghiệp, cơ sở công nghiệp cũng tương đối yếu, đều cần phải nâng cấp. Trước kia còn có Tập đoàn Hoành Không.
Bây giờ người ta đã ra độc lập, chỉ tiêu nào cũng chẳng còn liên quan gì đến thành phố Hạng Nam nữa. Nơi cần tiền ở thành phố chúng ta quá nhiều, kinh phí một năm rót xuống chỉ một chút tiền.
Cho nên, làm sao có thể ngay lập tức bỏ ra 200 triệu để đổ vào hạng mục du lịch chưa biết thế nào được.
Thái Trung Thiên nói.
– Đúng vậy, vấn đề du lịch là phải đầu tư lớn nhưng hiệu quả chậm. Mấy tỷ của anh ném vào đấy thì chẳng thấy bọt xủi lên đâu.
Du lịch đương nhiên phải làm, nhưng phương pháp chỉ vì lợi ích trước mắt thế này thì không hợp lý. Hôm nay 200 triệu, ngày mai 200 triệu, biết đâu được thành phố chúng ta có mở ngân hàng cũng không có tiền mà bỏ ra.
Những vấn đề này cần phải tính toán chung. Tuy phát triển kinh tế là việc của Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng không thể thiếu đi sự giám sát, chỉ đạo của Thành ủy chúng ta.
Bằng không chúng ta sẽ đều phạm sai lầm, thế thì sẽ mất chức.
Dương Chí Thăng nói, hai người nói chuyện về cơ bản là muốn ngăn bằng được việc Lam Tồn Quân đưa vấn đề 200 triệu ra thông qua Thành ủy.
Những vấn đề liên quan đến đầu tư tài chính lớn như thế này đều phải được Ban Thường vụ Thành ủy thảo luận, thông qua thì mới có hiệu lực.
Lam Tồn Quân tuy là Chủ tịch thành phố, nhưng quyền phê duyệt chi tiền nhiều nhất chỉ đến trăm triệu. Tiền chục triệu hì phải thông qua Ban Thường vụ.
Thái Trung Thiên là Phó Bí thư Thành ủy được phân công phụ trách công tác Đảng quần chúng, liên thủ với Bí thư Thành ủy Dương Chí Thăng, trước Lam Tồn Quân tuy có tạo được cơ sở nhất định, nhưng so sánh thì cảm thấy vẫn thế yếu lực mòn.
Bởi vì về cơ bản Thái – Dương liên thủ đã khống chế quyền nhân sự của cán bộ trong thành phố, bây giờ quyền nhân sự quá quan trọng. Ở một góc độ lớn hơn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển thế lực của Lam Tồn Quân.
Quả nhiên, dù Lam Tồn Quân đã chuẩn bị rất chu đáo. Nhưng kết quả vẫn là thất bại.
Gã thở phì phì gọi điện thoại cho Diệp Phàm, kể chuyện 200 triệu vẫn chưa thể được thông qua.
– Đây là đồng chí Dương Chí Thăng đã chặn đường lui của cậu.
Diệp Phàm lạnh lùng cười nói.
– Lão quá xảo quyệt, đã chặt đứt việc bảo đảm hậu cần, “Đại soái” tôi đây không có tiền thì còn làm được cái quái gì nữa.
Lam Tồn Quân càu nhàu,
– Hơn nữa, ngay cả Trưởng phòng Tài chính lão cũng đã thay người.
Lão liên thủ cùng với Thái Trung Thiên, về vấn đề bãi, miễn nhiệm tôi căn bản không có nhiều quyền phát biểu ở Hội nghị Ban Thường vụ.
Bí thư và Phó Bí thư đã quyết, dù tôi có dùng lý lẽ để phản đối cuối cùng cũng thất bại mà thôi. Mẹ kiếp, đúng là tức chết.
– Dương Đại Lao vốn là người của Lão Cái, bây giờ quan hệ của ta và lão Cái rất tốt, Dương Đại Lao đương nhiên cũng ủng hộ công việc của ta.
Có lẽ Dương Chí Thăng cũng đã biết được mối quan hệ đó, cho nên đã ra tay chuyển Dương Đại Lao đi.
Hiện tại người mới thay là Tống Nhất Kỳ, nhất định đó là người của Dương Chí Thăng. Lão đệ, Phòng Tài chính của cậu mà không nghe lời, sau này chắc sẽ khó làm việc đấy.
Diệp Phàm nói.
– Trong cuộc đua giành vị trí, chức Trưởng phòng Tài chính là tương đối quan trọng. Phòng Tài chính vốn là ngành thuộc Ủy ban nhân dân thành phố, bây giờ lại do Thành ủy phụ trách. Chức Chủ tịch thành phố của tôi sắp thành bù nhìn rồi.
Lam Tồn Quân tức giận.
– Thế thì khống chế ngược lại là được.
Diệp Phàm “hừ” lạnh lùng nói.
– Anh nói là chỉnh đốn Tống Nhất Kỳ?
Lam Tồn Quân hỏi.
– Chỉ chỉnh đốn hắn thôi thì chẳng có tác dụng, bởi vì một khoản tiền lớn cậu còn phải đưa ra Hội nghị Ban Thường vụ Thành ủy. Cho nên phải tính cả Thái Trung Thiên vào đó mới được.
Diệp Phàm nói.
– Con người Thái Trung Cường này rất nhỏ mọn, hơn nữa, trước kia thời Cái Thiệu Trung lão cũng đã thử qua vài lần, cuối cùng cũng đã bị Cái Thiệu Trung đè xuống.
Cuối cùng đành phải mặc kệ. Bây giờ Dương Chí Thăng đã không dễ dàng gì lên được, phân cho lão một chút quyền lực, lão đã sống chết vì Dương Chí Thăng rồi.
Hai lão này ràng buộc với nhau, trở thành một khúc xương khó bẻ. Hơn nữa, không có tiền, mà ta là người trực tiếp phụ trách phối hợp với các cậu làm mảng du lịch này.
Đến lúc đó, không làm cho 12 xã, thị trấn phát triển lên được, người phải chịu trách nhiệm là ta đây. Thói đời này chẳng ra gì cả, bên này muốn phát triển, người phía sau lại cắt đường phát triển, thế thì làm cái gì mà làm.
Lam Tồn Quân nói.
– Hay là kéo Thái Trung Thiên xuống nước, đến lúc đó lão và đồng bọn cuốn lấy nhau, lão không ra tay thì không được.
Diệp Phàm cười nói.
– Làm thế nào?
Lam Tồn Quân hỏi.
– Cậu nói xem Thái Trung Thiên có muốn có thành tích hay không?
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
– Đương nhiên muốn, không muốn có thành tích thế thì làm con rùa rụt cổ à.
Lam Tồn Quân nói.
– Thế thì đúng rồi, chúng ta chỉ cần nghĩ ra cơ hội. Cái gì Dương Chí Thăng không thể cho lão thì chúng ta sẽ có thể cho lão. Đến lúc đó, ta không tin là lão vẫn cứ ôm lấy chân của Dương Chí Thăng có phải không nào?
Diệp Phàm cười nói.
– Cách nghĩ quả là không tồi, chỉ có điều khó tìm được cơ hội. Hơn nữa, cơ hội này còn phải khiến cho Thái Trung Thiên “động lòng” mới được.
Cơ hội nhỏ bình thường sẽ không thể khiến cho lão hứng thú, trừ khi cơ hội này có thể ảnh hưởng đến việc thăng chức của lão.
Hơn nữa, Thái Trung Thiên là Bí thư Đảng quần chúng. Được phân công quản lý công tác Đảng. Nếu bảo lão tham gia vào việc phát triển kinh tế thì có lẽ không hợp.
Còn bây giờ cơ hội chúng ta có thể tạo ra được chỉ có thể là làm kinh tế.
Lam Tồn Quân nói.
– Ha ha, làm kinh tế thì không cần triển khai công tác xây dựng đảng hay sao? Làm công tác chính trị hàng ngày đều nói, nắm tư tưởng của Đảng, chỉ có xây dựng được một đội ngũ đảng viên bản lĩnh vững chắc mới có thể phục vụ tốt cho phát triển kinh tế, có phải không nào?
Diệp Phàm cười nói.