Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ của người Trung Quốc cho đến nay vẫn rất chậm, chờ bọn họ quyết định người lãnh đạo mới, chắc phải đến nửa năm.

Đối với vị trí tổng tư lệnh Tổ đặc nhiệm A, người Trung Quốc khắp nơi đều muốn tranh giành. Nhìn Trấn Sơn Hà ra lệnh treo cờ rủ có thể thấy được mức độ coi trọng của họ đối với Tổ đặc nhiệm A.

Cánh rừng Mỹ sa ở Trung Quốc, Thưởng Xuân là cái đinh sắc bén mà tổ Thần Đạo chúng ta chôn ở đó. Cô lớn lên từ nhỏ ở Trung Quốc, căn bản là người Trung Quốc.

Chắc chắn Báo Săn ở Thủy Châu cũng nghe ngóng ra mùi vị gì đó.

Phó tổ trưởng tổ Thần Đạo vẻ mặt hào hứng cười nói.

- Ừ, chỉ cần có một tin tức, lập tức hành động. Phải làm xong việc này trước khi Tổ đặc nhiệm A quyết định lãnh đạo mới. Và khi người Trung Quốc kịp phản ứng lại, chúng ta đã đem vật bí mật mà cha ông để lại về. Con cháu của Xuyên đảo có tìm được không, có lẽ y là người cuối cùng biết bí mật này. Có lẽ, con cháu của y biết được bí mật này, hoặc là có manh mối nào lưu lại.

Fujiwara Astoria nói.

- Tìm được rồi, đời sau của y tên là Xuyên đảo Tam lang, trước mắt ở đội tự vệ, tôi đã gọi người bí mật đưa y trở về Tokyo.

Tổ phó Yamamoto nói.

- Tình hình Hồng Á Đao Lưu hội phải điều tra rõ, hai bút cùng vẽ, hơn nữa Thưởng Xuân bí mật phối hợp tác chiến, tôi nghĩ mấy phương cùng nhau ra tay, tiến độ cũng nhanh hơn, nhất định phải bí mật lấy về.

Fujiwara nói.

- Nghe nói Akiyama Lifu chuẩn bị đi Trung Quốc, đến lúc đó tất sẽ có trò hay để xem. Tốt nhất dùng y che dấu một chút, để thu hút toàn bộ ánh mắt các cao thủ đến đó, chúng ta sẽ bí mật làm việc. Chúng ta vẫn khuyên Akiyama Lifu gia nhập tổ Thần Đạo chúng ta, chính y không chịu. Tuy nhiên, chuyện lần này y vô tình đã giúp chúng ta một đại ân. Chúng ta có phải là nên giúp y một hồi, mau chóng thúc đẩy y đến Trung Quốc khiêu chiến với gia tộc Trần thị.

Yamamoto nói.

- Ha ha, Trần Vô Ba lần này không biết là có thể thoải mái bắt Akiyama Lifu không?

Fujiwara Astoria cười nói.

- Khó nói, nghe nói Thu Sơn đã gần đến cửu đẳng, còn Trần Vô Ba thì theo nguồn tin đáng tin cậy thì người này mới đến giai đoạn thứ tám trình tự thứ ba. Thực lực so với Akiyama Lifu yếu hơn một chút. Thu Sơn trẻ tuổi hơn so với Trần Vô Ba, đây là chỗ tốt của tuổi trẻ.

Yamamoto cười nói, hơi lộ vẻ đắc ý.

- Nếu Trần Vô Ba thua, Trung Quốc sẽ có nhiều cao thủ xuất hiện. Nghe nói một trong lục tôn Phí Thanh Sơn một thời gian trước đây đã xuất hiện ở thành phố Phổ Hải. Theo truyền thuyết người này đã đột phá đến cửu đẳng. May mắn người này không khác Thu Sơn lắm, không thích tham gia vào việc đất nước. Nếu không thì nhật định là kình địch lớn.

Fujiwara nói nhìn Yamamoto nói, lại hỏi:

- Điều tra ra người lần đó giết chết đội viên Tổ Thần Đạo của chúng ta không?

- Chỉ biết người này tuổi không quá lớn, ước chừng ba mươi mấy tuổi, đã là cao thủ thất đẳng. Tổ chức an ninh của các nước đều gọi người này là “Thần chết” có thể thấy người này thật sự đáng sợ. Trận chiến ở đảo Rắn ưng lần trước, không riêng gì đội viên của chúng ta mà Mỹ, Anh đều có người bị thương nặng.

Yamamoto vẻ mặt trở nên khó chịu nói.

- Tổ đặc nhiệm A có một cao thủ trẻ tuổi đáng sợ như vậy thật sự là bất hạnh cho các tổ chức bí mật của các quốc gia khác. Đến nay cũng không điều tra là một chút chuyện gì của hắn. Hắn so với thần chết còn đáng sợ hơn.

Fujiwara gật gật đầu, lấy một điếu thuốc, rút ra không ngờ là “Gấu mèo’ của Trung Quốc mà Yamamoto thích hút thuốc Trung Quốc.

- Tổ trưởng không cần khiêm tốn quá mức, tổ Thần Đạo chúng ta cũng có cao thủ thất đẳng trẻ tuổi, cũng không bại bởi thần chết của Trung Quốc. Hơn nữa, y đã đột phá đến tầng an thứ ba thất đẳng, nếu có thể tiến thêm một bước nữa chính là cao thủ vi siêu cấp bát đẳng. So sánh với thần chết không biết ai cao ai thấp. Lần này đem y đi Trung Quốc, cùng Thưởng Xuân thu hồi vật bí mật của cha ông.

Yamamoto nói.

- Chỉ mong là thế!

Fujiwara thản nhiên nói. Ba ngày qua đi, tổng bộ Tổ đặc nhiệm A, tổ trưởng tướng quân Đới Thành vội vã vào văn phòng nguyên là văn phòng của Trấn Đông Hải. Tuy nói vẫn là gian phòng này nhưng người đã thay đổi. Giờ phút này ngồi ở vị trí của Trấn Đông Hải chính là một người gầy, má hóp, vẻ mặt nghiêm trọng. Lão nhân đeo quân hàm thượng tướng. Ngồi bên cạnh là Lý Khiếu Phong, thượng tướng này là Lỗ Tiến, là người Trấn Đông Hải đề cử nối nghiệp. Tạm thời quản lý công việc của Tổ đặc nhiệm A. Phải trải qua bổ nhiệm chính thức, còn trải qua hội nghị quân ủy, Bộ chính trị thảo luận mới thông qua được.

Đối với vị trí Tổng tư lệnh Tổ đặc nhiệm A, chín người trong Bộ Chính trị đều chú ý. Đương nhiên, ý kiến Chủ tịch chiếm một nửa, ý kiến của tám đồng chí khác chiếm ba phần, ý kiến quân ủy chiếm một phần, ý kiến đề cử của Tổ đặc nhiệm A chiếm một phần.

Tổng tư lệnh Tổ đặc nhiệm A quyền lực quá lớn, sơ với các Tư lệnh các quân khu còn muốn lớn hơn. Nhà nước đương nhiên cũng thận trọng hơn nữa.

- Có kết quả rồi sao?

Lý Khiếu Phong không kìm nổi lên tiếng hỏi trước.

- Có kết quả bước đầu.

Đới Thành lau mồ hôi gật gật đầu nói.

- Ngồi đi, uống nước đã.

Lý Khiếu Phong tự mình pha cho Đới Thành một chén trà nhìn Lỗ Tiến một cái hỏi:

- Hay là gọi Diệp Phàm đến cùng nhau nghe một chút?

- Đúng là nên cho hắn biết nếu không trong lòng hắn chắc chắn không phục. Đây là di mệnh của tướng quân Trấn, mặc kệ đề cập đến người nào đều phải điều tra đến cuối.

Lỗ Tiến vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Ừ, Chủ tịch rất coi trọng Diệp Phàm.

- Thẻ bạch kim của Tổ đặc nhiệm A chính là chong chóng đo chiều gió.

Lý Khiếu Phong tất nhiên muốn nói cho Diệp Phàm một chút. Dù sao Lỗ Tiến cũng không phải là Trấn Đông Hải, y có quan điểm riêng của mình.

Xem ra Diệp Phàm còn muốn được ưu ái như trong tay Trấn Đông Hải là không có khả năng. Nếu không phải có lời trăn trối của Trấn Đông Hải hơn nữa lúc đó có Chủ tịch ở đây, Lỗ Tiến có ra sức điều tra rõ việc này không cũng khó nói. Những gút mắc bên trong Tổ đặc nhiệm A cũng như sợi đay đang chà sát, cũng thật sự rất phức tạp.

Không lâu Diệp Phàm tới rồi.

- Theo bước đầu điều tra rõ, lúc ấy phó soái Diệp gọi điện thoại, người nối mạch là điện thoại viên Nguyễn Thanh. Đã điều tra rõ, người này là cấp dưới thân thiết của Mã Thượng Chí. Nguyễn Thanh cũng không đem việc này báo cho Phó sư trưởng Trương Cường, mà trực tiếp báo cáo người phụ trách Báo Săn Mã Thượng Chí.

Mã Thượng Chí bí mật đưa đến những người rảnh rỗi trong rừng, gạt Tề Thiên và Trương Cường là cử ra một phân đội nhỏ những người cũ, nói là hỗ trợ bộ Công an bắt giữ trùm ma túy lớn. Việc này ở Báo Săn cũng không phải việc gì mới mẻ, trước kia đã trải qua nhiều lần, hơn nữa đã một năm qua đi, cũng không làm cho ai nghi ngờ.

Mười tên trong rừng đều là thân tín của Mã Thượng Chí, kỳ thật, đội viên này rất oan, họn họ thực sự tưởng rằng phó soái Diệp chính là trùm ma túy lớn, cho nên ra tay không lưu tình chút nào.

Trong khi chiến đây, bị phó soái Diệp dùng phi đao giết chết bốn chiến sĩ, bị thương ba người. Ba đồng chí này đã không tiếp tục ở lại Báo Săn. Khi ba đồng chí chưa hoàn toàn khỏi bệnh, Mã Thượng Chí đã giúp họ thủ tục chuyển nghề về địa phương, ba đồng chí hiện đã rời khỏi Báo Săn.

Tuy nhiên, trong đó có một điểm đáng ngờ tương đối lớn. Lúc trước người dùng xe việt dã va vào xe Diệp Phàm không phải người do Mã Thượng Chí sai khiến. Chỉ sau khi nhận được điện thoại của phó soái Diệp Mã Thượng Chí mới di chuyển đến.

Đới Thành nói.

- Đã khống chế được Mã Thượng Chí đúng không?

- Hai vị cao thủ của tổng bộ đang bí mật theo dõi y. Tin rằng y muốn chạy trốn cũng không trốn được. Không có mệnh lệnh của tổng bộ, Mã Thượng Chí dù sao cũng là thủ trưởng tối cao của Báo Săn, hơn nữa là cao thủ tiếp cận lục đẳng, là phó tổ trưởng tổ nòng cốt thứ tam, tôi không tùy tiện ra tay. Và Tổng tư lệnh Diệp có dặn dò, nói việc này hắn muốn tự mình xử lý.

Đới Thành nói xong liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

- Việc này tôi giao cho tổ trưởng Đới, Mã Thượng Chí thật sự rất đáng giận. Đối với đồng nghiệp ra tay nặng như thế, Diệp Phàm tôi cũng tự hỏi tôi đã phạm vào điều gì của y?

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Người lòng lang dạ sói như thế, bắt chết vẫn chưa hết giận, quân khốn khiếp!

Lý Khiếu Phong ra một quyền trên bàn trà, nói chuyện vì Diệp Phàm.

- Việc này vốn Diệp Phàm là đương sự, cậu đi xử lý không thích hợp. Tuy nhiên, xét đến tình huống đặc thù, nếu cậu muốn đích thân đi xử lý, vậy cho cậu và Đới Thành đi xử lý tốt. Tuy nhiên, tôi hi vọng cậu không cần làm bị thương người vô tội, có một số việc nếu đã xảy ra thì không thể cứu vãn. Kẻ cầm đầu tất nhiên bị trừng phạt, Tổ đặc nhiệm A chúng ta tất nhiên không thể để chuyện làm tổn thương đồng đội xảy ra. Một đội ngũ đoàn kết mới có sức mạnh, đối với Tổ đặc nhiệm A chúng ta càng quan trọng.

Lỗ Tiến quyết định, cũng ủng hộ quyết định của Diệp Phàm.

- Tổ trưởng Đới có điều tra đến chỗ tảng đá lớn không?

Diệp Phàm nói.

- Đã điều tra qua, không thể tưởng tượng được, người mang tảng đá đến là con ruột của em trai Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Nam Cung Hồng Kông Nam Cung Hồng Hoa Nam Cung Phi Thanh sai người làm. Xem ra việc này chính là Nam Cung Phi Thanh làm, tư lệnh Diệp, không biết gia tộc Nam Cung đối với ngài có ân oán gì?

Đới Thành có chút khó hiểu.

- Ân oán nhà quyền quý, trước kia tôi cung cấp manh mối về anh họ Nam Cung Cẩm Thần của Nam Cung Phi Thanh, liên quan đến tranh quyền đoạt lợi của gia tộc.

Cho nên, Nam Cung Hồng Hoa tất nhiên là rất hận tôi. Lần trước về Thủy Châu, trong lúc vô ý phát hiện ra nơi tình dục xa hoa, gọi là Đào nguyên sơn trang.

Người đứng sau nghe nói xưng là Bát gia, nơi đó làm khá tuyệt. Trong sơn trang, Nam Cung Cẩm Thần nhận ra tôi đến đó, mang theo Nam Cung Thanh Phi đến kính rượu, xem ra lúc đó người này có âm mưu đánh lén tôi.

Mà ở sơn trang tôi phát hiện ra một cô gái thần bí, tên là Thưởng Xuân, là vai chính ở sơn trang. Tuy nhiên, tôi cuối cùng có cảm giác cô này có chút lạ, quá giống người lần trước tôi đi chấp hành nhiệm vụ gặp, Saudi Clara.

Tôi nghi ngờ hai cô có phải có liên quan, Saudi Clara là đặc công bí mật của tổ chức Thần Đạo Nhật Bản, sau bị tôi giết chết, cô không có khả năng sống lại.

Cho nên, Tổ đặc nhiệm A nhất định phải cử người đến sơn trang điều tra Thưởng Xuân. Vài năm trước, vì chuyện Hội Hồng á Đao lưu, thủ trưởng tối cao của Báo Săn lúc đó Thiết Chiêm Hùng đã từng nói là ở núi Xương Bối Việt Đông có một chỗ rất khả nghi.

Tôi nghĩ, Tổ Thần Đạo có phải là hướng đến chỗ này. Nghe nói chỗ này chôn dấu một ít bí mật của Quân Quan Đông. Tuy nhiên, chúng ta cũng gần tìm được chìa khóa, nghe nói còn có một người Anh.

Diệp Phàm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK