Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lợi hại!

Diệp Phàm kêu lên, cơ thể lộn lên.

Thiết thủ đột nhiên đánh ra. Chiêu này vừa đánh ra, dưới đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện có một lớp nội khí mỏng bao quanh nắm đấm.

Tạo nên 1 cái lồng khí kỳ lạ. Chẳng lẽ đây chính là điểm lợi hại của “thiết thủ”. Căn bản không cần phải chạm vào người nhau, nội công của ngươi thâm hậu thế nào thì uy lực của thiết thủ mạnh thế ấy.

- Đánh hay lắm!

Ngư Vân Đông cũng hưng phấn. Đấm trực tiếp vào thiết quyền của Diệp Phàm.

Thịch thịch thịch…

Liên tiếp hai bên đấu với nhau ba quyền, sức mạnh ngang nhau. Diệp Phàm càng trở nên hứng thú, bởi vì hắn phát hiện dưới sức ép từ nội công thâm hậu của Ngư Vân Đông, nội khí Bảo chí Thiền sư tích tụ dưới bụng dường như có chút dễ chịu hơn.

Dùng mắt chim ưng có thể thấy được tốc độ của sự tiêu tan. Nội khí này không phải là đã được Diệp Phàm tiêu hóa rồi mà nó được phân tán ra khắp cơ thể.

Còn nếu muốn tiêu hóa được, thì cũng không biết đến bao giờ. Diệp Phàm cũng không vội, tạm thời giải quyết cái bụng trướng, đó mới là việc gấp.

- Chàng thanh niên, cú đấm rất mạnh, ta rất vui.

Hai mắt Ngư Vân Đông sáng lên, người cuồng võ đã này bị kích thích.

Ông ta đạp chân xuống đất nhún người bay lên không trung cao khoảng hơn ba mét, một chân hướng vào đầu Diệp Phàm đạp tới.

Diệp Phàm bất chấp tất cả vẫn dùng “thiết quyền” phản công. Cảm thấy sức nặng trong khí lực ở cú đá của Ngư Vân Đông giống như sức nặng của núi Thái Sơn đang bao quanh toàn thân.

Lần này hai người ghì giữ nhau.

Hai chân của Ngư Vân Đông đè giữ phía trên nắm đấm tay phải của Diệp Phàm, giống như một thanh niên đang nâng một người già lên vậy.

- Lên!

Diệp Phàm dùng hết sức vận công, điều chuyển nội công từ dưới bụng lên vai và nắm đấm.

Tuy nhiên, áp lực của Ngư Vân Đông quá lớn, cơ bản không thể đẩy lên được.

- Phá trước lập sau!

Diệp Phàm hét lên một tiếng, nắm đấm tay trái quét lên chân của Ngư Vân Đông. Tuy nhiên Ngư Vân Đông cũng không vừa.

Đưa một chân nhón giữ trên nắm đấm tay phải, còn chân kia giao đấu với nắm đấm tay trái của Diệp Phàm, không khí xung quanh phát ra những tiếng nổ lớn.

Những người ở cách đó mấy chục mét cũng đều cảm thấy sức mạnh nội lực làm cho người ta phải run sợ đó. Cây cối nhỏ cách đó 100 mét trở ra giốn như bị một cơn gió lớn thổi qua lung lay dữ dội.

Người của Đồng gia và Bài bang đều rất phục, thầm khen ngợi vị chủ nhiệm Diệp này không ngờ lại có thể đấu cân sức cân tài với cao thủ như Ngư Vân Đồng. Những suy nghĩ không phục trước kia lúc này đã tàn theo mấy khói.

- Phá thiên!

Diệp Phàm hét lớn, hai tay đột nhiên hợp sức đánh lên trên.

- Đạp địa!

Ngư Vân Đồng cũng hét lên.

Hai chân đạp mạnh xuống dưới.

Mọi người đứng xung quanh sợ ngây người, Diệp Phàm bị sức ép lớn từ hai chân của Ngư Vân Đông lún xuống thảm cỏ mềm xốp.

Lún gần đến phần đùi. Hai quyền của Diệp Phàm vẫn tiếp tục tấn công, còn Ngư Vân Đông cơ thể linh hoạt lúc bay trên không trung, lúc đạp xuống trên hai nắm đấm của Diệp Phàm, cho đến lúc này Ngư Vân Đông vẫn chưa rơi xuống đất lần nào.

Sự linh hoạt trong thân thủ của lão già cũng khiến cho Trần Khiếu Thiên không ngừng trầm trồ. Kiểu mượn lực đánh trả, tuyệt chiêu mượn quyền xuất cước làm cho Trần Khiếu Thiên nhìn mà suýt chút nữa thì mê mẩn.

Bùm, bùm, bùm...

Hai chân Diệp Phàm đột nhiên mạnh mẽ mở rộng ra, tạo ra 1 cái hố ở dưới chân. Hắn một quyền đánh vào chân trái của Ngư Vân Đông, Ngư Vân Đồng né sang một bên.

“Soạt” một tiếng, Diệp Phàm cuối cùng đã nhảy ra khỏi cái hố. Tuy nhiên cũng tương đối thảm hại, quần áo đều đã bị Ngư Vân Đông làm cho rách hết.

- Tiền bối, công lực giỏi lắm!

Diệp Phàm chắp tay nói.

- Chàng thanh niên, cậu cũng không vừa. Có thể xem là núi Thái sơn của lớp hậu bối.

Ngư Vân Đông đánh giá cao Diệp Phàm.

Ha ha ha...

Ngư Vân Đông và Diệp Phàm đều cười càn rỡ.

Đánh thật sảng khoái!

Hai người cùng lúc nói.

- Hai người các anh, tối mai đến biệt thự Hồng Diệp nhé.

Diệp Phàm chỉ Ngư Đồng và Đồng Binh nói.

- Vâng!

Hai người chắp tay cùng nói. Lúc này hai người đã thực sự phục.

- Ngư Đồng, ngoan ngoãn theo Diệp Phàm. Tin rằng con sẽ học được nhiều điều hay.

Ngư Vân Đông cười lớn mấy tiếng, quay người đi rất dứt khoát.

- Đồng Binh, có thể theo chủ nhiệm Diệp có thể xem là tạo hóa của con!

Đồng Nhất Thiết trong lòng cũng rất vui. Hôm nay cũng coi như đã lấy lại thể diện, còn tiêu tan đi ẩn họa trong lòng.

Diệp Phàm vội vàng nhảy vào Hàn hồ, bởi vì hắn ta muốn thư giãn sau khi đấu với Ngư Vân Đông. Trong Hàn hồ, Diệp Phàm đi đi lại lại, cố gắng nhớ lại những chiêu thức lúc hai người giao đấu. Hết một đêm, sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm phát hiện quả nhiên bụng đã gầy đi một vòng nữa.

Hơn nữa, đối với công phu của mình Diệp Phàm cảm thấy rất rõ, có thể nói là trải qua trận đấu hôm qua đã đạt được cấp cửu đẳng cấp ba.

Ban ngày Diệp Phàm ngủ.

Sau khi ăn cơm tối xong, Diệp Phàm đến Đông môn Hứa gia. Hứa Thiệu Trung con trai thứ hai của Hứa Chính Phong đã đứng ở trước cổng đợi. Hứa thiệu Trung làm việc ở Ủy ban kế hoạch đầu tư quốc gia, tuổi còn trẻ nhưng cũng đã là Trưởng phòng rồi.

- Chủ nhiệm Diệp, mẹ tôi đang ở phòng khách.

- Chúng ta vào đi, tôi đang muốn bái kiến Chủ tịch Liễu.

Diệp Phàm nói, sau khi Hứa Chính Phong trở thành người thực vật, vợ của ông ta Liễu Phương tạm thời thay ông ta nhậm chức Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Quốc đông. Cũng như Hứa Chính Phong, Trương Chấn Lưu và Lương Ngũ Gia cũng đột nhiên trở nên ngớ ngẩn, Hứa gia đã trở nên loạn rồi.

Hứa Chính Phong có mấy anh em, Hứa Chính Phong ngã xuống. Mấy anh em của ông ta đương nhiên cũng chằm chặp nhìn vào vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Quốc đông. Còn Hứa Chính Phong cũng cảm nhận được hàng loạt những áp lực chưa từng có này.

Vào đến phòng khách.

Xem ra Liễu Phương không hề già, mặc dù đã 50 tuổi nhưng nhìn cũng mới chỉ khoảng 40 tuổi mà thôi.

Xem ra, bình thường chăm sóc rất tốt cho sắc đẹp. Đứng cạnh bà ta có một người đàn ông, Diệp Phàm biết rõ người này chính là con trai lớn của Hứa Chính Phong Hứa Thiên Đông. Hiện tại là chủ tịch tập đoàn Quốc đông.

Việc này đương nhiên là miễn cưỡng. Trước kia khi Hứa Chính Phong còn đương chức thì Hứa Thiên Đông chỉ là Phó chủ tịch. Hơn nữa cơ bản mọi việc đều là bố của anh ta làm chủ.

Anh ta không hề có ảnh hưởng gì, tuy nhiên bây giờ bố anh ta đã ngã xuống, Hứa Thiên Đông đành phải gánh vác, không gánh vác cũng không được, mấy anh em đều chăm chú theo dõi, nếu anh ta không đảm nhiệm thì bọn họ sẽ cướp đi vị trí này.

- Chủ nhiệm Diệp, mời ngồi.

Liễu Phương khá điềm tĩnh, chỉ vào chiếc ghế gỗ lim bên cạnh mình nói.

- Cảm ơn!

Diệp Phàm từ từ ngồi xuống, không lâu sau trà ngon được mang đến.

- Chủ nhiệm Diệp đến có việc gì phải không? Khúc mắc giữa tập đoàn Quốc đông chúng tôi với biệt thực Hồng Diệp chẳng phải đã được giải quyết rồi sao? Khu vực sườn núi Đằng gia không hề nhỏ, chủ nhiệm Diệp chỉ cần đưa cho chúng tôi ba triệu, nếu không đồng ý...

Liễu Phương, người phụ nữ này cũng rất lợi hại, nói nửa câu rồi nhìn Diệp Phàm chằm chằm.

- Ha, ha, hôm nay Diệp Phàm tôi đến không phải là vì việc này, việc đó đã sớm kết thúc rồi. Nếu nói việc ba triệu, cả tôi và bà đều hiểu rõ. Trước kia các bà đã trả giá cho biệt thự Hồng Diệp của tôi là một triệu. Còn sườn nuí Đằng Gia chỉ là một sườn núi hoang, tôi dựa vào giá cả các bà trả cho biệt thự Hồng Diệp mà đưa ra cái giá đó. Việc này không có gì đáng trách phải không nào?

Diệp Phàm đã được mua rẻ còn khoe mã, da mặt rất dày.

- Chân lý của xã hội này thực sự là để cho một mình Diệp Phàm xoay chuyển, Hứa Thiên Đông tôi hôm nay xem như được mở mang biết được cái gì gọi là vô địch thiên hạ ngụy biện.

Hứa Thiên Đông hơi chút tức giận nói.

- Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa.

Liễu Phương khoát tay, nhìn Diệp Phàm nói:

- Nếu không có việc gì vậy thì xin mời chủ nhiệm Diệp về đi, anh cũng biết Hứa gia chúng tôi đã xảy ra những việc gì, tôi rất bận.

- Tôi biết bà rất bận, nhưng càng bận càng rối trí.

Diệp Phàm nói.

- Là ý gì thế họ Diệp?

Hứa Thiên Đông rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa, bước lên chỉ vào Diệp Phàm nói to.

- Thanh niên, không nên quá tức giận như thế.

Lý Cường đột nhiên bước lên, nhìn chằm chằm Hứa Thiên Đông.

- Lùi xuống.

Liễu Phương nói, Hứa Thiên Đông nhìn tức tối lùi lại phía sau.

- Tôi đến là có ý tốt.

Diệp Phàm nói.

- Lũ lang sói đến chúc tết.

Hứa Thiên Đông “hừ” một tiếng.

- Hừ!

Diệp Phàm bất ngờ vung tay lên, “chát chát” vài tiếng, Hứa Thiên Đông và Liễu Phương đều thốt lên kinh hãi.

Bởi vì mấy chiếc kim bạc đã xuyên thấu qua chiếc bàn trà bằng gỗ lim cứng rắn kia, những chiếc kim nhỏ như sợi tóc, mỗi chiếc đều dài khoảng hơn 30cm.

- Chúng tôi không phải là dương oai vũ lực đối với các người, nhưng Diệp Phàm tôi muốn nói với các người. Thuật kim châm của tôi đã hóa giải được rất nhiều bệnh tình phức tạp khó chữa.

Dựa vào thủ thuật này, tôi muốn thể hiện kỹ nghệ dùng kim của mình. Nghe nói Chủ tịch Hứa đột ngột xảy ra chuyện, tôi cảm thấy sự việc rất lạ, muốn đến kiểm tra một chút, xem xem có thể giúp được hay không.

Hơn nữa, Diệp Phàm tôi nói rõ, không lấy một xu.

Diệp Phàm nói, khí thế dâng cao.

- Việc này không cần các hạ phải phí công lo lắng.

Hứa Thiên Đông nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

- Các người muốn Hứa Chính Phong mãi mãi như vậy sao, vậy thì Diệp mỗ cáo từ.

Diệp Phàm đưa tay phất một cái, mấy chiếc kim đã thu trở về. Hắn đứng dậy xoay người định đi ra về.

- Mẹ, anh, đừng như vậy, chủ nhiệm Diệp có lòng tốt.

Hứa Thiệu Trung vội nói.

- Chủ nhiệm Diệp xin hãy dừng bước.

Khi Diệp Phàm đi đến cửa phòng khách, Liễu Phương cuối cùng cũng mở miệng.

- Dẫn tôi vào xem xem rồi hãy nói.

Diệp Phàm hất tay không muốn lôi thôi nữa.

Liễu Phương đứng lên, trực tiếp dẫn Diệp Phàm đi lên trên lầu.

Hứa Chính Phong đang nằm yên trên giường ở gian ngoài, bên trong đã trở thành một phòng bệnh tạm thời. Tất cả dụng cụ y tế đều có cả.

Bởi vì bác sỹ đề nghị môi trường quen thuộc thì có lẽ khả năng tỉnh dậy của Hứa Đổng có thể sẽ sớm hơn. Vì thế mới đưa về nhà, tuy nhiên, Hứa Chính Phong tất cả đều bình thường, chỉ là bất tỉnh mà thôi.

Diệp Phàm cầm chiếc kim xoay xoay, đây là Diệp Phàm đang dùng nội công truyền qua chiếc kim để tiêu độc. Nội công thực sự là loại khí thuần khiết nhất trong thiên hạ, tốt hơn nhiều so với dược phẩm.

Tuy nhiên, động tác này lại gây nên ánh mắt nghi ngờ của Hứa Thiên Đông. Tuy nhiên nhìn mẹ Liễu Phương không dám mở mồm nói.

Kim châm đâm vào phần đầu, ngực và bàn chân.

Diệp Phàm triển khai nội lực làm cho kim châm từ từ đâm vào cơ thể Hứa Chính Phong, bắt đầu kiểm tra căn nguyên của bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK