- Làm sao, các ông, các ông bảo tôi nói thế nào mới phải. Thực sự cho rằng nhà họ Câu ở Nam Hải chúng ta là thiên hạ vô địch, nói thật với các ông, lợi hại hơn gia tộc chúng ta, Trung Quốc có khối người.
Ví dụ như nhà họ Hồ Mạc Bắc Hãn Hải Lam,
Được xưng Tây Cương Ba Ly Miêu sông Tứ cô nương nhà họ Phượng đến từ dãy núi Thiên Sơn bên sông Y Lê.
Đông Phương thăng thổ địa chỉ ai biết không?
Chính là ông chủ Đỗ Tử Nguyệt dòng họ Đỗ nổi tiếng ở thành phố phía đông Hoàng Phô Trung Quốc chúng ta với, được gọi là thổ địa,những người này không ai có thể so sánh. Không một gia tộc nào kém cạnh so với gia tộc chúng ta ở Nam Hải.
Bác cả Câu Bách Hán nói.
- Bác cả, bác cũng quá coi trọng người khác mà làm giảm uy phong của nhà chúng ta đi.
Lúc này em thứ hai Câu Khôn bất mãn cãi lại.
- Thôi đi, bác cả nói đúng đó, lịch sử nhà họ Lô so với nhà chúng ta còn lâu đờihơn. Tuy nhiên, nhà họ Lô chúng ta không cần ra tay, nhà họ Phượng ở Thủy Châu đã làm việc này rồi. Lần trước đến Thủy Châu, trưởng lão nhà họ Phượng Phượng Sí Diêu có mời tôi, xem ra muốn mời ta đi trợ giúp.
Câu Trần Âm Quỳ nói đến đây ngừng lại một chút.
- Cháu đã đồng ý?
Bác cả Câu Bách Hán vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.
- Tạm thời chưa.
Câu Trần Âm Quỳ khẽ lắc đầu.
- Tuy nhiên, người thanh niên ra tay với Ngũ muội thực ra đáng chú ý, đây là cao thủ từ đâu đến. Nếu đúng như lời Ngũ muội, 20 tuổi đã có thân thủ lục đẳng, người này nhất định có sư phụ bát đẳng.
Nghe nói như vậy tất cả mọi người của nhà họ Câu ở Hải Năm vẻ mặt rất khó nhìn, thất đẳng không sợ chỉ sợ bát đẳng.
Cao thủ như vậy ở Trung Quốc được gọi là cao thủ đỉnh bậc. Mặc dù là khí thế cao như nhà họ Câu ở Hải Nam cũng không thể động đến người này.
- Đại ca, thật ra em đã điều tra trước, người ra tay với Ngũ muội tên là Diệp Phàm, hình như là bí thư huyện ủy Ma Xuyên. Gia thế cực kỳ bình thường, cha mẹ đều là người làm công ăn lương. Gia tộc không cũng không có gì đặc biệt, xem ra người này đúng là có ngộ khí khác…
Lúc này em thứ ba Câu Trí Giả nói nhỏ.
- Bí thư huyện ủy…
Lập tức trong phòng mọi người đồng thanh nói.
- Không thể tin nổi.
- Sao có thể có khả năng này.
- Bí thư huyện ủy cáiquái gì, anh, em mang theo vài người đi làm sáng tỏ mọi vệc, đến thần tiên cũng không thoát…
Lão nhị Câu Không hùng hổ hét lên, như thế tuyên bố với thiên hạ.
- Thứ khốn kiếp, bí thư huyện ủy là quan. Hơn nữa là nhân vật số một của một huyện mấy chục nhân khẩu. Con ngẫm lại xem, bằng này tuổi con gặp bao nhiêu chủ tịch, bí thư huyện. Những người đó sức mạnh sau lưng nhỏ sao? Nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, sợ là không được tốt. Nhà họ Câu chúng ta tuy mạnh, nhưng không thể chống đỡ với cơ quan nhà nước.
Lúc này mới đến cha của anh ta Câu Mãn Thiên mở miệng mắng.
Quay đầu nhìn mọi người một cái, nói:
- Báo Săn Thủy Châu không phải mọi người không nghe đến, nghe nói ở đó tất cả đều là cao thủ. Có vài trăm người thành lập nên Báo Săn, nhà họ Câu chúng ta có thể phản kháng sao?
- Báo Săn có nghe nói rồi. Không phải là một đám binh lính mỗi người nhị tam đẳng.
Bác hai Câu Thế Khang khinh thường nói.
- Bác hai, câu này của bác sai rồi, Báo Săn cũng có cao thủ, Đoàn trưởng binh đoàn Báo Săn Thiết Chiêm Hùng đã nghe nói đến chưa? Ông ta chính là cao thủ lục đẳng. Ai dám nói bên trong Báo Săn không có cao thủ lợi hại ẩn nấp.
Mặc dù bọn không có cao thủ, nhưng bọn họ đại diện cho nhà nước, có súng, có nhiều người, có quốc gia chống đỡ, đấu với bọn họ, đó là muốn chết.
Câu Trần Âm Quỳ cũng không ngốc, hơn nữa tin tức liên quan đến võ thuật thì đặc biệt nhanh nhạy.
- Báo Săn có cao thủ lục đẳng, thật sự không nghĩ đến.
Câu Thế Khang nhắc lại một câu, không nói nữa.
- Nghe nói nhà nước có một tổ chức bí mật. Ít nhất cũng phải tứ đẳng khai nguyên, có vài trăm người, thất đẳng bát đẳng đều có, tập trung toàn bộ tinh anh võ thuật của Trung Quốc.
Câu Siêu nói.
Thật ra thẳng nhãi này bắt chước y chang, mở rộng uy lực của Tổ đặc nhiệm A. Nếu nói hiện tại Tổ đặc nhiệm A còn không đến 50 người, công lực cao nhất không đến bát đẳng thì đánh chết hắn cũng không tin. Đây là diểm lợi của bí mật làm cho người ta không hiểu gì cả. Đây chính là lực uy hiếp và đe dọa của nhà nước.
- Ừ, đúng là có một tổ chức như vậy. Mọi người cũng thấy ở Trung Quốc các gia tộc tuy có thực lực dũng mạnh nhưng không dám làm quá. Một chút ồn ào bọn họ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng thực sự gây với bọn họ, nguy hiểm đến vấn đề an toàn của đất nước, nhà nước phải điều động người.
Câu Trần Âm Quỳ nói, nhìn mọi người một lượt, nói:
- Dù thế nào, việc tay ngũ muội bị âm quỳ tôi sẽ đi tìm Diệp Phàm, tôi muốn xem người này rốt cuộc có phải ba đầu sáu tay không, hừ.
- Đại ca, nên đem người nhà hắn đến Đảo Hải Nam chúng ta, hắn không phải có một em gái sao, em đã điều tra tên là Diệp Tử Y, hiện đang học tại Học viện âm nhạc Thủy Châu.
Thủy Châu là địa bàn của nhà họ Lô chúng ta đi không thích hợp, đến Hải Nam là địa bàn của chúng ta.
Tục ngữ nói Rồng mạnh khó đấu hổ nhà. Hơn nữa Diệp Phàm là bí thư huyện ủy trong quan trường ở tỉnh Nam Phúc hẳn có nhiều người giúp đỡ.
Nếu vừa đến Hải Nam, trong cơ quan chính phủ hắn có thể tìm ai để thay hắn nói chuyện?
Câu Siêu cười cười nói.
- Vả lại, hắn âm quỳ ngũ muội nhà chúng ta, chúng ta mang em gái của hắn đến gán nợ cũng là đúng.
- Đúng vậy, giữ em gái hắn, vì an toàn của em gái, hắn chắc chắn không thể báo án gây rối, chúng ta cũng có ưu thế. Đến lúc đó chúng ta có thể làm nhục thằng nhóc này một chút, không biết trời cao đất rọng, không ngờ dám âm quỳ ngũ muội chúng ta…
Câu Khôn hùa theo.
- Chỉ sợ không hợp đạo nghĩa giang hồ, nếu thằng nhóc này giận dữ, bắt người nhà chúng ta, cứ qua lại như vậy, đó không phải là phiền toái sao.
Bác cả Câu Bách Hán có chút lo lắng.
- Không việc gì, chúng ta chỉ cần mời em gái hắn đến đảo Hải Nam làm khách, chiêu đãi tốt, chí có điều buộc hắn phải đến.
Câu Trần Âm Quỳ gật gật đầu, nói:
- Câu Siêu, việc này cậu đi làm đi, chú ý một chút, không được làm bậy.
- Anh, em…em đã cho người đến bắt, mới nhận được tin đang chuẩn bị đưa từ Thủy Châu đi, bởi vì hôm nay anh về, chúng ta đã có ngươi đáng tin…
Câu Siêu bộ dạng hơi ngượng ngùng, chỉ sợ đại ca Câu Trần Âm Quỳ tức giận.
- Đúng thế, đại ca, chúng em chỉ sợ ngũ muội tay bị phế đi, chỉ muốn ép Diệp Phàm đến đảo Hải Nam để giải quyết vấn đề. Nhà chúng ta nhiều người như vậy, đánh hắn hẳn không khó.
Câu Khô ấp a ấp úng nói.
- Nói láo, các cậu đã bắt người.
Câu Trần Âm Quỳ tức giận đập một trưởng lên bàn, mấy chén trà vỡ tan, thờ dài nói:
- Hơn nữa, người đã bắt, dù sao cũng dự định vậy mà, Câu Siêu, cậu lập tức báo tin, bảo đưa thư đến tay Diệp Phàm. Mọi người chuẩn bị đi thôi, xem ra không lâu sẽ có người tới. Còn nữa, các cậu đối với em gái hắn thế nào?
- Lúc đó cô ấy giãy dụa, tôi tức khí, vả lại ngũ muội cũng rất thảm, tay đều phế đi, cho nên, tôi dùng mấy chưởng…
Câu Khôn nói một cách lấp liếm.
- Hiện tại đâu?
Câu Trần Âm Quỳ mặt đen như than, giọng như tiếng sét.
- Ở tầng hầm,
Câu Khôn có vẻ không hài lòng.
- Hơn nữa, đánh thì đánh, phải cho thuốc.
Câu Trần Âm Quỳ khoát tay áo, vẻ tương đương cao ngạo, cũng không coi Diệp Phàm ra gì.
- Mày là Ngọc Kiều Long?
Ở Học viện âm nhạc Thủy Châu Ngọc Kiều Long đang đi tản bộ dưới hàng cây, một người thanh niên cao lớn cường tráng ngăn lại.
- Đúng, có chuyện gì ?
Ngọc Kiều Long vẻ mặt có chút u ám nhìn người thanh niên nói, còn tưởng rằng người trong trường hỏi về bạn gái.
Bởi vì Ngọc Kiều Long là ... của học viện âm nhạc, mỗi ngày đềucó người theo đuôi gây phiền.
- Mày có biết số điện thoại Diệp Phàm?
Người thanh niên hừ nói.
- Đương nhiên, làm gì?
Ngọc Kiều Long thuận miệng lập tức phản ứng hỏi ngược lại.
- Đem phong thư này giao cho hắn, tự tay, phải nhanh
Người thanh niên đưa một phong thư tinh xảo cỡ lớn.
- Vì sao?
Kiều Ngọc Long không kìm được, hỏi.
- Hừ nếu mày muốn em gái hắn Diệp Tử Y còn sống thì nhanh chóng báo tin, đừng hỏi nhiều. Đừng báo cảnh sát cũng đừng nói với ai nếu không thì chúng mày chờ nhặt xác Diệp Tử Y đi.
Người thanh niên ném phong thư xuống nghênh ngang đi.
- A…
Ngọc Kiều Long sợ tới mức luống cuống, vừa ngẩng đầu người thanh niên đã đi mất.
- Tử Y bị bắt cóc làm sao bây giờ?
Ngọc Kiều Long sau một lát bối rồi, lập tức lấy điện thoại gọi cho Diệp Phàm. Tuy nhiên vội tắt điện thoại.
Ngọc Kiều Long định gọi về nhà họ Diệp nhưng sợ cha mẹ lo lắng, nghĩ lại, nhớ đến số điện thoại của Tề Thiên, chính mình cũng biết, Tề Thiên là người của Báo Săn, võ công cao cường, dứt khoát gọi cho Tê Thiên.
Tề Thiên đang cùng Thiết Chiêm Hùng đi dạo ở Bắc Kinh.
Lần này bị thương đã hồi phục, ngày mai sẽ về Thủy Châu, nhân cơ hội này đến thủ đô đi dạo, hiếm khi có cơ hội.
- Cái gì, Tử Y bị bắt cóc?
Tề Thiên kêu lên, điện thoại thiếu chút nữa rơi mất
- Đưa điện thoại cho tôi!
Thiết Chiêm Hùng vội vàng giật lấy điện thoai. Hỏi tình hình rồi nói với Kiều Ngọc Long:
- Cô lập tức mở phong thư trước đã.
- Nam Hải Nhất Thần Cước Câu Trần Âm Quỳ mời Diệp Phàm đến Lục Bàn đảo Hải Nam.
Kiều Ngọc Long sau khi mở ra lập tức nói.
- Tốt lắm, không có việc gì, chúng ta sẽ có biện pháp, cô chú ý giữ bí mật, việc này không được cho bất cứ ai biết
Thiết Chiêm Hùng dặn dò một hồi trên điện thoại.
- Trương Cường, cậu lập tức tìm Diệp Phàm, phải nhanh lên!
Thiết Chiêm Hùng ra lệnh cho Trương Cường ở Vịnh Lam Nguyệt ở Thủy Châu.
Gọi điện thoại cho Lang Phá Thiên.
- Mẹ nói, to gan thật, dám bắt cóc em gái của đại ca ta. Tôi lập tức mang vệ sĩ đi san bằng nhà họ Câu ở Nam Hải.
Lang Phá Thiên nóng tính chửi ầm lên.