Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên, Tổ đặc nhiệm A cũng là quá yếu cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho những môn phái này như vậy. Như vậy, chỉ có là mình phải tự cứng rắn lên mới là hiệu quả nhất.

- Có một số việc tôi không muốn nói rõ ra, nhưng các anh cũng có người bị trọng thương, hiện giờ đang nằm ở bệnh viện Phổ Hải. Hơn nữa, người bị thương này còn là một trong những trưởng lão của phái Côn Lôn, đại ca Võ Vệ Sơn.

Ngày hôm qua Diệp Phàm bị thương, Tổ đặc nhiệm A đã chú ý đến việc này, lập tức triển khai điều tra. Phái Côn Lôn có người bị thương, đây là điều tra từ bệnh viện ra. Sau đó theo dõi, tất nhiên là điều tra ra chi tiết.

Phải biết rằng, về năng lực điều tra thì Tổ đặc nhiệm A rất mạnh. Bởi vì, có nhà nước, người của họ lại nhiều. Các nơi đều có nhân viên, điều tra là rõ ràng ngay.

Lúc ấy Cung Khai Hà cũng hoảng sợ, bị thương không ngờ là trưởng lão phái Côn Lôn Võ Vệ Sơn.

Người này theo truyền thuyết thì đã đạt đến Tiên thiên đại viên mãn, không ngờ là ông ấy bị thương. Cũng Khai Hà khá nghi ngờ, Diệp Phàm làm sao có thể làm cho ông ấy bị trọng thương như vậy? Diệp Phàm không thể nào có năng lực này, tất cả việc này hình như là một điều bí ẩn.

Cung Khai Hà cho rằng thực có thể có người thứ ba nhúng tay. Đương nhiên, Diệp Phàm bị thương, cũng có thể loại trừ người này là do vị sư phụ thần bí kia của Diệp Phàm.

- Các anh đúng là mũi chó, chúng tôi có đánh rắm các anh cũng có thể đoán được. Lợi hại thật, không hổ là đội ngũ thần bí của nhà nước, La Hồ Sơn tôi bội phục, thiếu chút nữa bội phục sát đất.

La Hồ Sơn trong lòng tức giận, châm chọc nói.

- La trưởng lão, xin nói chuyện khách khí một chút, chúng tôi là người, hơn nữa là nhân viên cơ quan nhà nước, không phải là chó.

Thôi Kim Đồng vẻ mặt cũng khó coi.

Lão Thôi thật muốn xông lên cho lão già này mấy quyền. Nhưng ông ta không có thực lực nahf, có lẽ ra tay thì chính mình sẽ là người bị đánh.

Lão Thôi trong lòng hận, sau này chỉ hi vọng Tổ đặc nhiệm a có thể nhanh chóng lớn dần lên, không cần nhìn sắc mặt của các đại môn phái này để làm việc.

- Đánh cái khác mà thôi, tướng quân Thôi cũng không cần phải quá mức tích cực có phải không?

Dương Trấn Tử như cười như không.

- Lần này tôi đến đây là truyền cho các anh một chút ý kiến của lãnh đạo chúng tôi, thứ nhất là hi vọng chuyện của các anh và tập đoàn Hoành Không có thể nhanh chóng giải quyết.

Thứ hai chính là để cho Chu Phi trưởng lão nhập ngũ, thứ ba là đáp ứng điều kiện của tập đoàn Hoành Không. Còn có một việc rất quan trọng là chúng tôi không hi vọng hai bên tiếp tục mâu thuẫn. Nếu tình thế như vậy tiếp tục phát triển đến mức không thể cứu vãn thì lãnh đạo chúng tôi nói, ông ấy tuyệt đối không đồng ý.

Đồng chí Diệp Phàm tuy là nhân viên nhà nước, nhưng nếu các anh dùng vũ lực giải quyết vấn đề này, vậy là vượt qua khả năng của người thường.

Việc này, một khi các anh vận dụng vũ lực, chúng ta không thể không ra mặt giải quyết việc này. Cho nên, hi vọng các anh có thể tuân thủ pháp luật.

Dùng pháp luật để giải quyết chuyện này. Hơn nữa, lần này chuyện xảy ra với các anh chăc chắn là có liên quan đến Diệp Phàm của tập đoàn Hoành Không.

Bởi vì, hắn cũng bị trọng thương hiện giờ đang nằm viện. Việc này chúng tôi đã muốn tham gia, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng chú ý.

Lãnh đạo chúng tôi có chỉ thị, không hi vọng có chuyện gì xảy ra với đồng chí Diệp Phàm.Nếu không, nhà nước sẽ không đồng ý.

Thôi Kim Đồng nói những lời này khí phách mười phần.

- Chẳng lẽ để cho tập đoàn Hoành Không tùy tiện bắt nạt phái Côn Lôn chúng tôi, chúng ta lại còn phải bị động đồng ý. Các anh mang pháp luật ra để hù dọa ai? Nhà nước, nhà nước mạnh cũng phải nói đạo lý có phai rko?

La Hồ Sơn hừ lạnh nói.

- Bắt nạt? Ai bắt nạt đều có pháp luật giải quyết. Các anh làm sai rồi không ngờ vẫn cãi, không cần khinh thường pháp luật, bất kỳ ai cũng không được khinh thường pháp luật.

Bất luận kẻ nào cũng không thể giỏi hơn pháp luật. Chúng tôi là người đứng giữa giải quyết. Đây là đều vì tốt cho các anh. Nếu các anh nhất định khư khư cố chấp thì mọi hậu quả các anh tự phải chịu trách nhiệm.

Các anh có thể mời chuyên gia pháp luật, việc mấy người Hồng Đường Tử làm sẽ bị xử phạt như thế nào?

Việc này nếu không thể hòa giải, hai bên đều lưỡng bại câu thương. Hơn nữa, hai mươi mấy đệ tử của các anh chỉ sợ không thể thoát khỏi đi tù.

Chúng tôi cũng là muốn tốt cho các anh mới ra mặt giải quyết. Như Chu trưởng lão mà nói, vốn ông ấy là phạm tội.

Mặc dù nhập ngũ cũng là lập công chuộc tội, lấy việc này để giảm bớt hình phạt của pháp luật đối với ông ấy. Đây là nhà nước phá lệ, các anh còn không biết phân biệt.

Thôi Kim Đồng hừ lạnh nói.

- Chúng tôi cũng phải sợ, đừng há mồm ra là nói pháp luật, ngậm mồm là nói pháp luật. không phải chỉ đập hỏng vài thứ sao? Một vụ việc trị an nhỏ, các anh nói thành cái gì, chết người rồi sao?Phóng hỏa? cướp bóc rồi sao? Các anh nói dễ nghe là đứng giữa điều đình, trên thực tế đã quyết định từ trước rồi. Đồng chí nói chuyện phải dùng cổ tay để giữ thăng bằng mới được, nếu không chúng tôi tuyệt đối không đồng ý.

La Hồ Sơn giọng mất bình tĩnh.

- Các anh phá hủy một dự án lớn đã vượt ra khỏi một vụ việc liên quan đến trị an đến một vụ án hình sự rồi. Mà đồng chí Ngọc Chấn cũng công tác trong hệ thống công an, anh ta chẳng lẽ không nói với các anh sao?

Thôi Kim Đồng hừ lạnh nói.

- Vụ án hình sự, anh hù dọa ai? Thực sự nghĩ lũ dân đen chúng tôi thiếu kiến thức pháp luật có phải không? Có cái gì các anh cứ nói thẳng ra là được, chúng ta tiếp chiêu.

La Hồ Sơn nói.

- Chưởng môn Dương, ý của anh là gì?

Thôi Kim Đồng tức giận đến mức không lý luận với La Hồ Sơn, nói phải trái với người mang máu giang hồ này căn bản là không thể rõ.

- Ai đúng ai sai pháp luật không phải đều có công luận sao?

Dương Trấn Tử tức giận, chủ yếu là vì việc Võ Vệ Sơn làm cho một chưởng môn như y cũng mất bình tĩnh.

- Các anh cố ý không nghe thì tôi cáo từ.

Thôi Kim Đồng biết nói tiếp cũng không có tác dụng gì cuối cùng chọn cách xuống núi.

Ba ngày sau.

Diệp Phàm mở mặt ra, phát hiện đôi mắt của Vương Nhân Bàng không ngờ đỏ lên.

- Khóc gì, ông không chết được.

Diệp Phàm vừa thấy hiểu ngay cười nói.

- Anh đó, vừa rồi như chó chết, sao lại bảo không phải, hiện giờ đã sống lại, nếu không vừa rồi đã đến địa phủ báo tin rồi, miễn người ta nhìn thấy phiền lòng.

Vương Nhân Bàng vừa thấy nét vui mừng lộ rõ trên mặt.

- Cậu không ngờ còn mong tôi chết, ý gì hả?

Diệp Phàm cười mắng, hai người đang cười nói thì mấy người Phí Nhất Độ đã đến.

- Ôi, một chút việc nhỏ cũng làm mọi người vất vả, thật là ngại quá.

Diệp Phàm thở dài, nhìn mọi người trong phòng.

- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có thể tỉnh lại là một việc rất tốt. Đồng chí Cung Khai Hà giao cho tôi đến thăm cậu, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.

Giọng Kế Vĩnh Viễn không ngờ có chút nghẹn ngào.

- Cám ơn.

Diệp Phàm nói

- Đúng rồi, chuyện bên phái Côn Lôn giải quyết xong chưa?

- Cậu còn chưa nói hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ thật sự liên quan đến phái Côn Lôn?

Kế Vĩnh Viễn hỏi.

Diệp Phàm thuật lại câu chuyện một lần, đương nhiên giản lược rất nhiều chi tiết trong việc đấu võ.

- Đúng rồi, lão già Võ Vệ Sơn tình hình thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Bây giờ vẫn đang hôn mê, đang nằm ở bệnh viện Phổ Hải. Nghe nói có thể thành người sống đời sống thực vật, bởi vì, não có một khối máu tụ lớn. Mà phái Côn Lôn cũng đi khắp nơi tìm cao thủ nghĩ cách chữa bệnh nhưng hiển nhiên không có hiệu quả.

Kế Vĩnh Viễn nói.

- Anh Diệp, phái Côn Lôn lần này thủ đoạn cũng quá xấu xa, chuyện này này chờ sau khi anh hồi phục anh em chúng ta đến núi Côn Lôn tận diệt bọn họ. Mẹ kiếp, dám ra tay với chúng ta, phái Côn Lôn thì như thế nào?

Vương Nhân Bàng mắng.

- Đồng chí Nhân Bàng, đừng quấy rối ở đây, hiện giờ Diệp Phàm cần yên tĩnh nghỉ ngơi, thực sự nghĩ đây là thời xưa có phải không? Hơn nữa, Côn Lôn cũng không phải là quả hồng chín như trong tưởng tượng của cậu. Tốt nhất là ngồi lại cùng nhau nói chuyện. Việc này tướng quân Thôi đã đều đến đó.

Kế Vĩnh Viễn nhanh chóng nhắc nhở.

- Đến đó rồi, có lẽ là nhìn mông người ta.

Vương Nhân Bàng châm chọc nói.

Vẻ mặt Kế Viễn có chút khó coi, không đáp.

Diệp Phàm vừa thấy liền hiểu được, hỏi,

- Có lẽ những tên kia khá kiêu ngạo đi Kế tướng quân, tôi thấy, khi cần cũng phải áp dụng biện pháp mạnh, không đánh đau họ không nhớ.

- Đồng chí Diệp Phàm, hiện giờ dưỡng thương tốt mới là quan trọng, những chuyện khác không cần quan tâm. Hơn nữa, việc này đúng là khó giải quyết.

Tổ A cũng có chút phiền toái, không biết nên làm thế nào. Mà Võ Vệ Sơn nếu thật sự trở thành người sống đời sống thực vật, tôi lo là sẽ tạo thành một bước xấu trong quan hệ của hai bên.

Cho đến lúc này, chỉ sợ cũng không dễ xong việc. Cho nên, tạm thời các anh đừng gây sức ép nữa.

Việc này cuối cùng phải nghĩ cách giải quyết.

Kế Vĩnh Viễn nói.

- Lần này bọn họ khơi mào trước, hơn nữa, chuyện lần trước cũng là bọn hắn gây sức ép. Diệp Phàm tôi làm cái gì, lúc trước Thiết Phiêu Môn là vì dân trừ hại, vì đất nước. Mà Hồng Đường cùng Điền Ly Thu là bạn tốt, hiện giờ Điền Ly Thu đã về chính đạo, Hồng Đường y còn muốn khơi mào mọi việc.

Chẳng lẽ Diệp Phàm tôi phải chịu đựng như thế có phải không? Mà lần này không phải mạng tôi lớn may mắn làm bị thương Võ Vệ Sơn thì có lẽ đã bị người ta giết thành tro, ai có thể điều tra ra được.

Phái Côn Lôn người ta làm chính là giết người. Diệp Phàm tôi nếu nén giận xuống, thì chẳng phải sau này mỗi ngày đều phải đề phòng họ sao?

Cứ như vậy còn có thể làm thế nào? Tổ làm như vậy làm cho người ta thất vọng đau khổ. Các anh không lấy lại công bằng cho tôi, không ngờ còn tới đây bảo tôi bớt giận.

Kế tướng quân, ông nói xem, tại sao lại có thể hết giận. Bảo tôi và người giết tôi ngồi lại với nhau, không có cửa đâu.

Diệp Phàm nghiêm mặt không ngờ ngồi dậy nói.

- Đúng vậy, chúng tôi phải giết chúng.

Ngưu Bá kêu lên.

- Cậu đừng đứng bên cạnh thêm vào cho nhiễu, đừng loạn thúi lắm.

Kế Viễn tức giận đến mức văng tục.

- Tôi nào có?

Ngưu Bá cảm thấy oan ức, nhưng cũng biết người này không dễ chọc, nên chịu đựng.

- Cậu còn không có, đồng chí Diệp Phàm, tôi thấy cậu phải để ý những người bạn này của cậu.

Kế Viễn trừng mắt.

- Lão Kế, tôi có trêu chọc anh đâu?

Kế Viễn nói làm nhiều người tức giận, vì trong phòng có nhiều bạn bè của Diệp Phàm. Vương Nhân Bàng không vui đầu tiên.

- Đúng rồi, chúng tôi cũng chưa nói, còn chưa lên tiếng.

Phí Nhất Độ cũng lên tiếng.

- Ôi, trên đời này còn chưa lên tiếng, đều phải bị người ta mắng, tôi vẫn làm người câm rồi.

Đường Thành cũng tới thêm phiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK