Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn thư của văn phòng Tỉnh ủy có một đồng chí tên Lý Mộc rất khá. Trước kia khi tôi ở khu Hồng Liên, suốt một năm tôi đều không có thư kí riêng.

Lúc ấy tôi quan sát hắn từ lâu. Anh hãy lấy danh nghĩa văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông đến văn phòng Tỉnh ủy xin điều đồng chí Lý Mộc đến đây. Về phần nơi ở thì Trưởng ban thư ký Cao cứ nói là hắn sẽ tự mình thu xếp. Điều này không cần phiền đến anh.

Diệp Phàm nói.

- Vâng!

Vu Hữu Hòa gật đầu, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Trưởng ban thư ký Cao đích thân xử lý thì tôi yên tâm rồi.

Tuy nhiên, đôi mắt chim ưng Diệp Phàm cảm giác vẻ mặt của Vu Hữu Hòa có chút kỳ lạ chợt lóe lên rồi biến mất.

Lòng thâm nhủ rốt cuộc là chuyện gì, lẽ nào có vấn đề gì trong đó. Khi Vu Hữu Hòa vừa mới mở cửa thì chợt nghe thấy một tiếng lạnh như băng:

- Chủ tịch thành phố Diệp thật uy phong!

- Là Tổng giám đốc Tô, cô đến tìm Chủ tịch thành phố sao?

Vu Hữu Hoa miệng vừa nói xong, khẩn trương xoay người lại nhìn Diệp Phàm. Tuy nhiên, Vu Hữu Hòa cảm thấy cô gái này hình như không có ý tốt, bởi vì giọng điệu kia khá bướng bỉnh. Vì thế cố ý dùng mông ngáng đường Tô Lâm Nhi.

- Là ai vậy, Chủ nhiệm Vu?

Diệp Phàm liếc nhìn ra cửa thì thấy một phụ nữ có dáng người cao và gầy. Giờ này phần lớn thân hình đã bị Vu Hữu Hòa che khuất, chỉ còn lộ ra nửa cái đầu.

Cô gái này ít nhất cũng cao từ mét bảy trở lên, bởi vì Vu Hữu Hòa đã cao gần mét bảy. Cô gái đi giày cao gót, cao hơn Vu Hữu Hòa nửa cái đầu là bình thường.

- Thưa Chủ tịch thành phố, đó là Tổng giám đốc Tô Lâm Nhi của tập đoàn Điểu Địa Đường.

Vu Hữu Hòa nói tiếp:

- Cô ấy muốn gặp anh?

- Cho cô ấy vào!

Diệp Phàm hơi có cảm giác không hiểu gì cả, sao tự nhiên lại có một cô gái muốn đến gặp mình.

Vu Hữu Hòa vừa nghe thấy liền nháy nháy mắt. Diệp Phàm biết rằng cô ả này nhất định là muốn đến kiếm chuyện nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, xua xua tay, cử chỉ thể hiện cho phép người ta vào. Vu Hữu Hòa vừa thấy đành lánh người sang một bên nhường lối đi.

Cuối cùng thì cô gái này cũng lộ ra thân hình cò hương của mình.

Mặt trái xoan, mắt to, chiếc mũi cao thanh thoát rất hợp với gương mặt, đặc biệt là lông mi hơi dài, nhìn kĩ thì thấy càng ưa nhìn. Chiếc áo màu trong màu tím nhạt kết hợp với chiếc áo khoác ngoài màu xanh lam.

Ở chỗ chiếc áo lót còn nhô lên thắt eo hình có gắn bông hoa lớn. Ngực cô nàng trông như bị dây lưng hoa quấn thít chặt lại vậy.

Hai chân thon dài, đi tất da chân thuộc hàng chân dài quyến rũ. Nhưng sắc mặt cô ả thì thật khó coi, mặt lạnh như băng giống như có ai nợ cô đến mấy triệu vậy.

Tuy nhiên, mặt cô gái có lạnh tanh hơn nữa thì Diệp lão đại vẫn mang vẻ mặt thản nhiên, nhìn chằm chằm cô ả vài cái rồi chỉ tay vào chiếc ghế sô pha giả da nói:

- Tổng giám đốc Tô ngồi đi. Nhưng tôi thấy sắc mặt của cô hơi khó coi. Là phụ nữ mà cứ như thế thì sẽ mau già lắm, không tốt, không tốt đâu! Không tốt tý nào!

Nói xong, Diệp lão đại còn lắc đầu ngao ngán giống như đang than thở vậy.

- Tôi già hay không già liên quan gì đến ngài Chủ tịch thành phố hả? Hôm nay tôi đến đây là muốn tìm công lý.

Tô Lâm Nhi mặt vẫn lạnh như tiền nói, hơn nữa còn dùng mắt nhìn chằm chằm Diệp lão đại ngồi phía đối diện.

- Tổng giám đốc Tô, uống trà nhé!

Vu Hữu Hòa đã sớm pha xong một tách trà nóng thơm phức, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trà. Hắn nhìn Tô Lâm Nhi một cái, nói:

- Tổng giám đốc Tô có chuyện gì thì từ từ nói với Chủ tịch thành phố. Chủ tịch thành phố Diệp vừa mới tới, chưa quen với tình hình của Hải Đông chúng ta. Vì thế Tổng giám đốc Tô có gì cứ trình bày chi tiết, hay là cứ ngồi bình tĩnh nói đàng hoàng.

- Anh là cái thá gì? Cút ra cho tôi! Tôi muốn hỏi ngài Chủ tịch thành phố một chút cho ra lẽ, không muốn nghe con quạ khoang già cứ đứng ở một bên kêu điếc tai!

Tô Lâm Nhi cau mặt với Vu Hữu Hòa, hơn nữa có bao nhiêu lời khó nghe thì đều nói ra hết.

- Thái độ này của Tổng giám đốc Tô là gì vậy? Đừng như vậy chứ!

Vu Hữu Hòa làm công tác tiếp đãi đã lâu nên biết người nào có thể đắc tội được, người nào không. Vì thế gã bất ngờ dịu giọng lại, vẻ mặt cười mếu nói.

- Anh cút hay không cút?

Tô Lâm Nhi nổi khùng lên, tư thế lên mặt nạt người.

Thế này khác gì một Chủ tịch nhu nhược, bờn nhờn chó con liếm mặt. Diệp Phàm rốt cuộc không nhịn nổi nên chỉ tay vào Tô Lâm Nhi lạnh lùng mắng:

- Láo xược!

“Láo xược”, Tô Lâm Nhi nghe thấy hai tiếng ấy liền ngây người ra như không thể tin được Diệp lão đại lại dám mắng mình như thế. Cô trợn trừng hai mắt chỉ vào Diệp Phàm hừ nói:

- Anh đang mắng ai?

- Ngoài cô ra thì còn ai nữa? Thật chẳng ra làm sao! Đây là đâu? Là phòng làm việc của Chủ tịch thành phố. Cô luôn mồm nói ngài Chủ tịch thành phố. Cô đã từng tôn trọng Chủ tịch thành phố chưa?

Đây là nơi cô có thể chửi mắng người khác sao? Chủ nhiệm Vu đường đường là một chủ nhiệm của phòng Thị Chính, là cán bộ quốc gia, sao có thể dung túng cho cô làm càn như thế.

Hơn nữa, là một người phụ nữ sao lại không có chút giáo dục nào. Chỉ tay loạn xạ lên còn ra thể thống gì nữa? Lập tức ngồi xuống cho tôi, bằng không thì cô lập tức cút đi, ở đâu hay ho thì đến nơi đó!

Diệp lão đại lạnh lùng hừ nói, tất nhiên là nên đòi lại thể diện cho Vu Hữu Hòa rồi. Vả lại Diệp lão đại đang thầm cao hứng, đây là một cơ hội tốt để làm lung lạc lòng người.

Quả nhiên, mặt Vu Hữu Hoa lập tức hiện lên vẻ cảm kích rồi biến mất. Có những khi chỉ cần một câu nói có thể thu phục một con người.

- Anh dám bảo tôi cút đi? Anh dám nói người nhà Tô gia tôi không có giáo dục? Anh nói lại một câu nữa xem?

Anh nói lại một câu nữa xem nào?

Tô Lâm Nhi chỉ tay vào mặt Diệp Phàm la lớn. Cô ả này tức đến độ miệng mím chặt lại. Bởi vì chắc là từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng bị đối xử như vậy.

- Không nghe lời thì xéo đi. Làm sao nào Tổng giám đốc Tô? Có cần tôi phải đích thân gọi người đến mời cô cút đi không?

Diệp lão đại từ trong xoang mũi phun ra những lời này.

Lời lẽ không nể tình chút nào, đến như những công chúa của thủ đô như Kiều Viên Viên, Phượng Khuynh Thành hay Triệu Tứ, Diệp lão đại đều đã gặp qua, há còn sợ một Tô Lâm Nhi cô?

- Thằng khốn kia! Anh đánh em trai tôi bị thương, một Chủ tịch thành phố đầy bạo lực! Tô Lâm Nhi tôi khinh thường anh. Chủ tịch thành phố cái gì, đúng là đồ khốn kiếp, dám nói Tô Lâm Nhi tôi không có giáo dục. Không có giáo dục chính là thằng khốn nạn anh!

Nói đến đây, Tô Lâm Nhi kích động đến mức không làm chủ được chính mình nữa, lập tức không khống chế được cảm súc. Con mẹ này tiện tay cầm tách trà mà Vu Hữu Hòa đặt trước mặt lên, ác tâm nổi lên, ném mạnh về phía Diệp lão đại một cái.

- Tránh mau! –

Vu Hữu Hòa vừa nhìn thấy liền sợ tới mức hét hét to một tiếng. Tuy nhiên đồng chí lão Vu đang đứng cạnh cửa, vì cách quá xa nên không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn chén trà kia va đập vỡ tung ra bắn tung tóe nước trà lên người Chủ tịch thành phố Diệp.

Nhưng trong nháy mắt, đồng chí lão Vu cảm giác như mắt vừa bị hoa. Đợi khi hắn phản ứng lại thì miệng cứ há hốc, bởi vì hắn phát hiện chén trà kia bay một vòng trên không trung rồi bất ngờ vòng quay lại về phía Tô Lâm Nhi nhanh như đạn bắn một cách kì lạ, hơn nữa tốc độ bay rất nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Tô Lâm Nhi.

- Á!

Tô Lâm Nhi cũng thấy việc này rất kì lạ, sợ tới mức muốn gạt ra nhưng gạt không kịp,

Nhìn thấy nước trà thật sự bắn tung tóe đầy người từ đầu xuống chân. May là ruột phích mới hỏng sáng nay nên nước trà không nóng lắm, bằng không, Tô Lâm Nhi có bị hủy hoại dung nhan không cũng là điều khó nói.

Với lại, chén trà còn đập nhẹ vào ngực Tô Lâm Nhi, nước trà tất nhiên cũng ngấm vào áo cô ướt sũng.

- Anh, anh!

Tô Lâm Nhi ngực phập phồng như lên cơn hen, chỉ tay vào Diệp Phàm nghẹn họng không nói thành lời.

- Tôi làm sao? Gậy ông đập lưng ông thì còn muốn nói gì nữa? Vả lại, Chủ tịch thành phố tôi đây không truy cứu tội danh tấn công hủ tịch thành phố của cô đã là phá lệ nương tay rồi. Thế nào, có cần Chủ tịch thành phố tôi đây tìm quần áo cho cô thay rồi tán chuyện tiếp không?

Diệp Phàm chợt thản nhiên mỉm cười, nói trắng ra chính là muốn nhìn Tô Lâm Nhi bị bẽ mặt.

- Anh là cái đồ...!

Tô Lâm Nhi há mồm nói đến đây, thấy Diệp lão đại đột nhiêm nghiêm mặt lại hằn học, Tô Lâm Nhi từ lúc chào đời tới nay chưa từng cảm thấy chịu áp lực nặng nề đến như vậy.

Lời nói mắng chửi người ta ở đằng sau không dám phun ra nữa, cô ả quay người hừ nói:

- Anh đánh em trai tôi bị thương. Người của Tô gia tôi ở thủ đô không thể để cho người khác tùy tiện đánh. Họ Diệp kia, tôi muốn anh phải quỳ gối xuống xin lỗi Tô gia chúng tôi. Hãy đợi đấy! Người nhà Tô gia có giáo dục sẽ dạy cho anh một bài học!

Tô Lâm Nhi sau khi mắng xong thì lếch thếch bước đi.

- Thưa Chủ tịch thành phố, làm sao bây giờ ạ?

Vu Hữu Hòa sắc mặt tương đối khó coi, hơn nữa còn có vẻ vô cùng lo lắng.

- Làm cái gì? Tôi đánh em trai cô ta bị thương, thật là không hiểu ra sao cả. Em trai cô ta là ai?

Diệp lão đại hừ lạnh một tiếng.

- Tô Ngưu Đản đấy, cái thằng du thủ du thực chuyên gây rối ở đầu phố chính là em trai cô ta.

Tô gia này ở thủ đô rất có thế lực, thế lực tiền bạc thì khỏi phải nói, nghe nói trong gia đình cũng có nhiều người làm cán bộ.

Vu Hữu Hòa sợ Diệp lão đại không biết trời cao đất rộng, khẩn trương giải thích một lượt từ đầu đến cuối.

- Hừ, tôi còn không tìm cô tính sổ, thế nào mà đã va phải cái thằng em trai không ra gì của cô ta, để cho cô ta vác mặt đến đây tạt nước vào mặt.

Diệp Phàm một tiếng hừ lạnh, nhìn Vu Hữu Hòa một cái nói tiếp:

- Không cần để ý đến cô ta, có gì cứ việc xuất chiêu trước. Tôi cũng muốn xem cô ta có thể làm ầm ĩ ra được cái trò gì?

Tô Gia dù sao cũng ở thủ đô, đây là ở Hải Đông không phải thủ đô. Sau này chuyện của hội sở Tô Thị tôi sẽ chú ý hơn.

- Cô ta vẫn có ảnh hưởng nhất định ở Hải Đông chúng ta. Hơn nữa, trong thị trường buôn bán, lời nói của cô ả này khá có trọng lượng.

Vu Hữu Hòa vẫn lơ mơ chưa hiểu ý của Diệp lão đại chẳng qua đơn giản là đang nhắc nhở bản thân mình là con đàn bà này có thể giở trò chơi xấu.

- Rất đanh đá! Một cô gái trẻ, sao có thể đanh đá đến như thế!

Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, lắc lắc đầu.

- Thực ra, sự đanh đá của cô ta còn chưa thể hiện hết. Rất đáng sợ, có lẽ là do ưu thế của gia đình khiến cô ấy có tính cách và tài trí khác người thường, cho nên rất khó nhìn thấy cô ấy cười với ai. Tuy nhiên, tâm địa của cô ả này cũng không tệ lắm. Mới trong thời gian vài năm đến Hải Đông, cô ấy đã quyên góp xây dựng ba trường tiểu học, mộtu trường trung học tình nghĩa.

Tổng số tiền quyên tặng lên đến xấp xỉ hai mươi triệu.

Vu Hữu Hòa đang khách quan đánh giá Tô Lâm Nhi, chợt liếc nhìn Diệp Phàm một cái hỏi:

- Chén trà vừa nãy có chút kỳ lạ, sao lại có thể bật quay trở lại được?

- Ha ha, không phải bật quay lại mà là Tô Lâm Nhi căn bản là không ném tốt, chắc là đầu ngón tay cầm không chắc nên vừa ném đi đã vòng ngược trở lại.

Diệp lão đại thản nhiên cười nói, tất nhiên sẽ không nói đây là chuyện xấu của mình. Chiêu vừa nãy chính là một trong những kỹ thuật phi đao của Diệp lão đại, chẳng qua là một hạt đậu tương đã giải quyết vấn đề.

- Hẳn là là như vậy, giống như đĩa bay quay lại nhanh đến chóng mặt. Nguy hiểm thật!

Vu Hữu Hòa nói.

Buổi tối, trong phòng có một đám người đang tụ tập ăn uống hăng say.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK