Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Là Mã Vân Tiền.

Mã Tiêu thở dài nói, y biết rằng không thể che giấu được nữa, nếu huynh đệ của Diệp Phàm ở Báo Săn, thì có việc gì mà những người đó không biết cơ chứ

Nghe một số kẻ giang hồ nói lại Báo Săn tương đương với Cẩm Y Vệ thời Minh. Nếu thiết đoàn biết được, thì không biết là nên vui hay nên buồn. Tốt nhất là phải bảo vệ cái đầu của mình đã, đường đường là một đại soái thiếu tướng tưởng tượng thành cửu thiên tuế.

- Tốt lắm, thế này nhé, tôi cũng sẽ không làm khó các người. Sau này huyện Ma Xuyên xảy ra bất cứ chuyện gì, các người đều phải nói cho tôi biết.

Đến khi nào tôi đi khỏi Ma Xuyên, tôi sẽ hủy những chứng cứ này trước mặt các người. Đương nhiên, các người phải biết hối cải, đây là cơ hội cho các người đấy.

Đương nhiên, các người cũng không cần thiết phải giở trò gì với tôi đâu, những bằng chứng này tôi sẽ để ở Báo Săn, nếu các người có bản lĩnh thì đến đó mà lấy, tôi sẽ không phản đối gì đâu.

Tôi nói là giữ lời, không lừa bọn các người đâu.

Diệp Phàm vừa nói vừa đá đá chân, một tiếng rắc vang lên, thì ra là một chiếc ghế cũ khá dày đã bị gãy.

Nếu tôi đây bị chút tổn thương nào, thì khoan hãy nói đến các người, mà toàn bộ người nhà họ Mã sẽ gặp hậu quả gì, các người tự suy nghĩ đi. Sự phẫn nộ của Báo săn, các người cứ tưởng tượng đi.

Còn chuyện của tối nay, các người tự lo liệu. Hẳn là có thể lừa được Mã Vân Tiền chứ, còn một việc nữa phải nhớ, sự việc xảy ra tối nay không được tiết lộ cho bất kỳ ai.

Bằng không kết cục của các người cũng như chiếc ghế này.

Diệp Phàm biểu hiện khác hẳn một Chủ tịch huyện nhã nhặn ngày thường.

Khiến cho ba tên nhà họ Mã run sợ toát cả mồ hôi.

Ba người bọn chúng vội vàng lủi đi.

- Tiểu thư Giang, cô còn có gì để nói không?

Diệp Phàm chau mày liếc nhìn Giang Hồng Đào đang xấu hổ núp trong chăn rồi nói.

- Anh đã sớm biết tôi rồi, đúng không?

Giang Hồng Đào giận dữ gào lên.

- Có hơi nghi ngờ.

Diệp Phàm thản nhiên nói, tất nhiên đánh chết cũng không thể thừa nhận được, nếu không hành vi đó của mình sẽ bị xem là hành vi có chủ ý, phải bị trừng phạt.

- Anh …anh thật là xấu xa.

Giang Hồng Đào giận đến nỗi nói không nên lời.

- Hừ, rốt cuộc là ai xấu xa cơ chứ, nửa đêm nửa hôm cô nhảy vào chăn của tôi, lấy mông lấn tôi, suýt chút nữa tôi bị rơi ra khỏi giường, còn nằm tròng lòng tôi không chịu đi, vậy mà còn chửi tôi xấu xa gì nữa, cô nghĩ đi, lý lẽ nằm ở đâu?

Diệp Phàm lạnh giọng, chuyển sang chất vấn:

- Cô đến đây tìm cái gì, nói thật đi, có thể tôi sẽ giúp được cô.

- Không tìm gì cả, chỉ là do hiếu kỳ thôi.

Giang Hồng Đào vẫn liều mình không chịu hé răng.

- Tò mò, tò mò có thể khiến cho một cô gái nửa đêm nhảy vào chăn của tôi, thiệt là chuyện lạ hiếm có. Mau nói đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi.

Diệp Phàm gõ gõ tay ra vẻ chờ đợi.

- Chỉ là do tò mò thôi.

Giang Hồng Đào cố tình không chịu hé răng.

- Không nói cũng được, tôi sẽ gọi Ngô Đồng đến xử lý, khà khà, đến lúc đó Giang đại bá chủ sẽ nổi tiếng khắp địa khu.

Diệp Phàm nói.

- Anh dám.

Giang Hồng Đào tức giận gào lên.

- Có gì mà không dám, đây cũng chẳng phải là việc gì đáng xẩu hổ. Người đẹp phải để người khác nhìn thôi. Huống hồ gì giữa Giang đại bá chủ và tôi cũng từng có tin đồn, chúng ta còn gì để sợ nữa đâu, đúng không?

Diệp Phàm ngồi trên giường, mắt nhìn Giang Hồng, mặt lộ vẻ bông đùa.

- Hừ.. tôi không sợ, anh cứ làm đi, dù sao thân này cũng đã bị anh làm cho nhơ nhuốc, cùng lắm là chết chứ gì.

Giang Hồng Đào tỏ ra rất cứng cỏi, không chịu tiết lộ gì, xem ra cô ta không hoàn toàn tin tưởng Chủ tịch Diệp.

- Thôi được, cô đi đi.

Diệp Phàm quay lưng đi.

- Anh.. anh chịu để tôi đi thật sao?

Giang Hồng Đào sững người ngạc nhiên.

- Ừ, nhưng sự việc tối nay cô phải tuyệt đối giữ bí mật cho tôi đấy.

Diệp Phàm hừ một tiếng khô khốc, thật ra cậu ta cũng không muốn dính líu đến vụ án của nhà họ Giang.

Tiếng mặc áo quần sột soạt vang lên, Diệp Phàm tuy không quay đầu lại nhưng hình ảnh Giang Hồng Đào vẫn hiện lên mồn một trong đầu.

- Thật là đáng tiếc, người đẹp như hương thơm thoảng qua đầu giường.

Diệp Phàm thở dài tỏ vẻ tiếc nuối.

- Anh yên tâm, hội nghị ngày mai tôi sẽ giúp anh chủ trì tốt. xem như là trả món nợ này.

Giang Hồng Đào toàn thân mặc một bộ đồ màu đen, nói xong thì nhảy qua tường đi ngay, động tác rất nhanh nhẹn. Xem ra, cô gái này không hề đơn giản chút nào, giống như nữ phi tắc thời cổ đại vậy.

- Tối nay cũng xem như có chút thu hoạch, mỏ Silicon Mã Hồ Tử chắc chắn có vấn đề. Nếu bọn Mã Tiêu thật sự về phe ta, thì sự hỗ trợ của bọn chúng đối với ta sẽ rất lớn.

Liên quan đến dân xã hội đen ở Ma Xuyên này chắc chắn loại người như Mã Tiêu sẽ quen biết khá nhiều.

Tuy nhiên, nghe nói Mã Tiêu còn là em ruột của Mã Diễm Xuân, Tổng giám đốc nhà máy mỏ Silicon ở Mã Hồ Tử, muốn bảo hắn trở mặt với chị cảu hắn dường như là việc không thể.

Nhưng, bất cứ việc gì cũng xuất phát từ chữ lợi, chỉ cần nắm đúng cơ hội, tạo mâu thuẫn để gây nên mâu thuẫn nội bộ, chính là bước đầu trong kế hoạch của Diệp Phàm.

Nói đến Mã Vân Tiền, tên lưu manh đó muốn làm cho ta đây thành kẻ tàn phế, phải lợi dụng cơ hội này tiêu diệt tên tiểu nhân đó mới được. Nếu chỉ dựa vào việc tối nay để hạ hắn ta thì e rằng hơi khó, phòng Công an huyện có quá nhiều tai mắt của Mã Vân Tiền.

Nếu không bọn Mã Tiêu làm sao có thể đi ra ngoài một cách ung dung như vậy, sau khi biến ta thành người tàn phế thì sẽ ung dung ra về như không có chuyện gì xảy ra, muốn điều tra cũng không cách gì điều tra được. Không thể, cái chết của Chủ tịch Giang có thể có liên quan đến bọn chúng…”

Diệp Phàm ngồi suy tư trong phòng ngủ.

Bắt đầu rạng sáng.

Diệp Phàm ngồi thiền ở trên giường một lúc lâu, nội khí lưu thông trong cơ thể, cảm giác mệt mỏi thoáng chốc biến mất. Xem ra đã khỏe lại nhiều.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

- Chủ tịch Diệp, tôi đã đến huyện Ma Xuyên, không biết văn phòng các anh nằm ở đâu.

Trong điện thoại là tiếng của Thượng Thiên Đồ, Chủ tịch nhà máy Hoành Xương ở Thủy Châu.

- Anh đứng ở đó chờ tôi nhé, tôi sẽ đến đón anh liền.

Diệp Phàm dặn dò xong lập tức đi xuống lầu, đến chỗ hẹn thì nhìn thấy một chiếc Hummer khá to đứng trước Ủy ban nhân dân huyện Ma Xuyên.

- Đi với tôi.

Diệp Phàm thò đầu ra vẫy tay, đồng thời lấy điện thoại gọi cho Nông Viện Viện, dặn dò cô chuẩn bị một ít rượu thịt mang đến nhà mình.

Một lúc sau thì về đến nhà.

- Đẹp lắm Chủ tịch Diệp, nhà anh không các gì kiểu nhà cổ của danh gia vọng tộc ngày xưa, hèn gì Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ không ngớt lời khen ngợi, đi theo bên cạnh là hai cô gái xinh đẹp, một người trước đây đã từng có ý tặng cho Diệp Phàm ở đập chứa nước Bà La, tên Phượng… gì đó mà Diệp Phàm nhất thời không thể nhớ ra được.

Một cô gái khác thì cứ theo sát bên Thượng Thiên Đồ, xem ra đã bị lão Thượng hớp hồn rồi. Còn cô gái họ Phượng trông có vẻ rất nghiêm túc. Lúc trước lão Thượng cứ muốn tặng cô ta làm người phục vụ cho Diệp Phàm, nhưng bị Diệp Phàm từ chối.

- Linh Đang, pha trà cho Chủ tịch Diệp đi, chúng tôi có mang theo một ít trà ngon, mời Chủ tịch Diệp uống thử.

Vừa ngồi xuống ghế, Thượng Thiên Đồ đã sai bảo Phượng Linh Đang.

- Anh Thượng, anh thật là nhàn hạ, sung sướng, anh xem tôi đây, bây giờ nghèo rớt mùng tơi, không bì kịp rồi, khà khà….

Diệp Phàm cũng không để ý, Xa Hồng Quân giúp đỡ cũng không bằng Phượng Linh Đang giúp, cho nên, Xa Hồng Quân đã bị Diệp Phàm điều đi.

- Không thể nói thế được, cậu là Chủ tịch huyện, dù gì cũng quản lý vài trăm người, là vua của một cõi, tôi chẳng qua cũng chỉ là dân đen, chỉ có điều hơi có chút tiền của thôi.

Thượng Thiên Đồ cười nói.

Không lâu sau, Nông Viện Viện mạng rượu và đồ nhắm đến, hai người bắt đầu nhâm nhi, Nông Viện Viện biết ý ra về, nhưng lúc đi còn liếc nhìn hai cô gái xinh đẹp kia một chút, trong lòng nghĩ đến thói phong lưu của Chủ tịch Diệp.

- Anh Thượng, anh đưa số tài khoản cho tôi, tôi sẽ gửi tiền vào trước, việc này còn làm phiền anh phải chạy đến nơi xa xôi thế này, thật ngại quá.

Diệp Phàm ra vẻ khiêm nhường, tất nhiên là chỉ giả vờ.

Tiện tay đưa ly để Phượng Linh Đang rót đầy rượu, biết rằng Thượng Thiên Đồ đã đến đay, chí ít cũng đóng góp một ít, nhiều thì không dám nghĩ đến, nhưng một triệu thì chắc sẽ có.

- Không cần đâu.

Thượng Thiên Đồ lắc đầu.

- Thế thì không được, tôi có quy tắc làm người của tôi, trước đây ở Lâm Tuyền, đã làm anh phải mất tiền một lần, hơn nữa lại còn đầu tư, giúp đỡ tôi rất nhiều. Lần này nói gì thì tôi cũng không thể để anh vì tôi mà tổn thất thêm nữa.

Diệp Phàm giả bộ nghiêm túc nói.

- Thế này Chủ tịch Diệp à, tôi cũng không khách sáo nữa. Tuy tôi là người nắm bạc tỷ trong tay, nhưng kiếm tiền thật không dễ chút nào. Trước đây làm những việc nhỏ nhặt như thế, tốn nhiều tâm huyết. Trong bốn anh em, chỉ có tôi là thành công. Còn lại ba người, kẻ thì chết, người thì vào tù. Tôi cũng không phải là ngươi vung tiền phung phí, tôi thay mặt nhà máy Hoành Xương quyên góp sửa đường ở huyện Ma Xuyên một triệu, còn hai triệu còn lại Chủ tịch Diệp không cần phải trả, nhưng có một việc rất mong Chủ tịch Diệp giúp đỡ, Chủ tịch Diệp đồng ý chứ?

Thượng Thiên Đồ rất dứt khoát, quan hệ với Diệp Phàm đã lâu nên cũng hiểu rõ tính tình bộc trực của Diệp Phàm.

- Anh nói thử xem là chuyện gì?

Diệp Phàm liếc nhìn Thượng Thiên Đồ hỏi.

- Nói ra có chút xấu hổ. Gần đây nhà máy Hoành Xương chúng tôi cạnh tranh với nhà máy Địa Tranh, thật ra chính là thị trường vận chuyển thuộc địa bàn Đông Thành Thủy Châu.

Đúng lúc cạnh tranh khốc liệt, luôn giằng co nhau về giá cả, nhưng không ai muốn bỏ cuộc, làm thâm hụt tiền vốn, lâu ngày e rằng không thể trụ nổi.

Mới hơn nữa năm, tôi đã phải bồi thường hơn hai mươi triệu. Nhưng tôi là người trọng thể diện, mà Âm Gia Sơn nhà máy Địa Tranh cũng là là người rất sĩ diện, không ai chịu phục ai.

Điều này thật khó xử, thật ra quan hệ giữa tôi và Âm Gia Sơn bình thường khá tốt.

Vạn Đồng Tuyền đưa ra ý kiến là chúng tôi lấy võ để quyết định thắng bại, bên thua tất nhiên sẽ rút khỏi tuyến đường vận chuyển ở khu phía tây đông thành, cũng chính là bên thua chiếm ba phần, bên thắng chiếm bảy phần.

Đừng thấy thiếu bốn phần, đó đều là bạc trắng cả đấy.

Thượng Thiên Đồ ngại ngùng nhìn Diệp Phàm.

- Nhà máy Địa Tranh có phải là do Địa Tranh môn quản lý không?

Diệp Phàm chau mày, đây là ân oán giang hồ, cậu ta thật sự không muốn can thiệp vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK