- Bí thư Quách, tôi muốn hỏi một chút, nếu tỉnh Nam Phúc các ông toàn lực ủng hộ hạng mục quốc lộ Thiên Tường, vì sao sở Giao thông tỉnh lại không thể thông qua hạng mục này?
Lời Phó trưởng ban Thái vừa hỏi ra thật là độc địa, Quách Phác Dương bị nghẹn, thiếu chút nữa quăng mất cái chén.
Tuy nhiên, giờ phút này không phải lúc quăng cái chén, Quách Phác Dương lập tức nói:
- Các đồng chí Sở Giao thông tỉnh có lẽ có suy nghĩ khác, quốc lộ La Thủy cũng đang chờ khảo sát, phỏng chừng là suy xét đến yếu tố này. Tuy nhiên, tôi hiện tại đã biểu lộ thái độ, Nam Phúc sẽ dùng toàn bộ sức lực tỉnh thúc đẩy xây dựng quốc lộ Thiên Tường.
Thái độ Tề Phóng Hùng của tỉnh Giang Đô cũng rất kiên quyết, cũng toàn lực ủng hộ.
Trong điện thoại, tướng quân Tống Gia Xuyên nói:
- Xin chào Phó thủ tướng Yến, chào các đồng chí ở bộ Giao thông, tôi là Tống Gia Xuyên
Quốc lộ Thiên Tường đã tới lúc không thể không tu sửa. Nhớ năm đó vì giải quyết vấn đề thổ phỉ huyện Ma Xuyên, các chiến sĩ giải phóng quân đã anh dũng hi sinh đến hai liên đội.
Năm đó, tôi mang hai liên đội hơn một trăm người, cuối cùng còn lại không đến một ban. Vì giúp chúng ta tiêu diệt thổ phỉ, người dân Ma Xuyên cũng hi sinh 500 mạng người để đổi lấy một Ma Xuyên mới.
Nhớ tới mà đau lòng, chúng ta là lãnh đạo, không thể lại nhìn người dân Ma Xuyên gặp cảnh khốn cùng, còn đang trong cảnh nghèo khổ.
Dòng máu anh hùng không thể mất không được, mấy ngày hôm trước Diệp Phàm tìm được tôi rồi, tôi trả lời cấp hai mươi triệu. Buổi sáng ngày hôm qua, tôi đã đem việc này báo lên Tổng cục hậu cần.
Lãnh đạo Tổng cục hậu cần tương đối coi trọng việc này, quyết định xây dựng nhà lưu niệm, cấp thêm hai mươi triệu cho nhân dân Ma Xuyên cải thiện vùng thành thị sát cổng thành.
Khoản tiền này trực tiếp rút ra cấp cho huyện Ma Xuyên, đồng chí Diệp Phàm thay mặt quản lý, chủ yếu dùng xây dựng các hạng mục cho huyện Ma Xuyên.
Bởi vì quốc lộ Thiên Tường không chỉ là một quốc lộ dân dụng, nó còn dùng để vận chuyển vật tư chiến lược quân đội, tương đối quan trọng.
Hy vọng các đồng chí Bộ giao thông có thể suy xét đến đặc thù của quân hậu cần mà ủng hộ quốc lộ Thiên Tường.
Lời nói của Tống Gia Xuyên vừa dứt, mặt Thái Bồi đã thành gan lợn, lúc này, y cũng không dám cứng rắn nữa.
Nếu còn muốn ngăn cản thì sẽ trở thành phần tử mưu phản việc kiến thiết quốc phòng. Lời nói của Tống Gia Xuyên tương đối độc, tương đối nóng bỏng, đó là khéo léo dựa thế, mượn thế kiến thiết quốc phòng, có mấy quan lớn dám chống đối lại việc kiến thiết tuyến quốc phòng.
- Tống tướng quân yên tâm, tôi là Chu Tiến Phong, hội nghị hôm nay do tôi chủ trì, quốc lộ Thiên Tường đã có thể bắt đầu.
Suy xét đến đặc thù huyện Ma Xuyên, nhân dân Ma Xuyên đã dùng máu để đánh đổi. Đối với phương diện tài chính, bộ Giao thông khẳng định sẽ ủng hộ mạnh mẽ.
Đề nghị của tôi chính là bộ Giao thông rút ra ba trăm triệu, khoản còn thiếu cho hạng mục quốc lộ Thiên Tường, các bộ chỉ huy khác sẽ gom góp tài chính.
Trong phạm vi chính sách nhà nước cho phép có thể có nhiều cách để dự trù, cần phải khiến cho quốc lộ Thiên Tường xây dựng đúng thời gian, làm ra một con đường tốt, hỗ trợ cho nhân dân Ma Xuyên nói riêng và ba tỉnh miền Đông Bắc nói chung. Vì xây dựng tuyến phòng ngự mà xuất lực... Tiến Phong dựa thế mà lên, một cây búa ép xuống dưới, làm cho đám người Thái Bồi toàn bộ câm điếc, vài lão già trong phòng hội nghị đều gật đầu đồng ý.
Lúc này, điện thoại Diệp Phàm rung lên, vừa thấy dãy số, không ngờ là Phượng Khuynh Thành gọi tới. Vốn định không để ý tới cô, tuy nhiên, nhắm mắt tưởng tượng, nếu không mượn thế lực nhà họ Phượng thì không tốt. Suy nghĩ một chút liền bấm nút nhận điện thoại.
- Nghe nói hạng mục quốc lộ Thiên Tường của các anh đang được trình bày ở bộ Giao thông
Phượng Khuynh Thành nói.
- Đúng vậy!
Diệp Phàm trả lời.
- Bác tôi có chuyện nói với anh, anh hãy nghe cho kỹ
Giọng điệu Phượng Khuynh Thành lạnh lùng nói
- Cậu là Diệp Phàm, Quyền bí thư huyện Ma Xuyên?
Bác của Phượng Khuynh Thành là Phượng Triều Dương hỏi
- Đúng vậy, xin hỏi ngài là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi là bí thư tỉnh An Đông Phượng Triều Dương, hạng mục quốc lộ Thiên Tường các cậu có thể trình bày thành công, tỉnh An Đông sẽ ủng hộ các cậu.
Phượng Triều Dương nói.
- Chào Bí thư Phượng, có thể đem lời của ngài nói vào trong phòng họp không, bởi vì Phó thủ tướng Yến và lãnh đạo bộ Giao thông đều ở đó, bọn họ muốn thu thập ý kiến.
Diệp Phàm nói.
- Có thể!
Phượng Triều Dương nói, đương nhiên, Bộ giao thông chắc chắn có người nhà họ Phượng, cho nên, tình hình bên trong hiển nhiên truyền đến nhà họ Phượng.
Đối với quốc lộ Thiên Tường, tỉnh An Đông đương nhiên cũng muốn tranh thủ một chút. Lợi ích hiển nhiên khá nhiều, đương nhiên, đầu to bị tỉnh Nam Phúc cầm, đầu nhỏ cũng phải chiếm trở về.
Nếu bây giờ còn không tỏ thái độ, hơn nữa Tề Phóng Hùng tỉnh Giang Đô đều tỏ thái độ, sau này hạng mục này được làm, tỉnh An Đông đã bị vây vào vị trí tương đối bị động.
Nghe xong lời Phượng Triều Dương nói, những lão gia Bộ giao thông hoàn toàn chấn kinh rồi, một đám đều âm thầm suy xét xem thằng nhãi Diệp Phàm này rốt cuộc là thần thánh phương nào, một Chủ tịch huyện nhỏ nhoi, không ngờ có thể làm nhiều quan lớn ra mặt vì hắn như vậy.
Phượng Triều Dương điện thoại biểu lộ thái độ, điều đó cho thấy thằng nhãi Diệp Phàm này rất có khả năng được người nhà họ Phượng để ý.
Kỳ thật, nhà họ Phượng làm sao không cẩn thận suy nghĩ một chút về phương diện này. Quốc lộ Thiên Tường có thành tích chính trị như thế nào, một Chủ tịch huyện Diệp Phàm có thể bắt được.
Nếu bên ngoài nói việc này là do ủng hộ của nhà họ Phượng, Diệp Phàm là người họ Phượng, nhìn thấy không, nhà họ Phượng ủng hộ một Chủ tịch huyện nhỏ có năng lực như thế, điều đó giải thích nhà họ Phượng tôi vẫn còn xuất hiện lớp lớp các nhân tài. Quốc lộ Thiên Tường kia không phải là công trạng của nhà họ Phượng sao.
- Lão già này, quả thực là rất tích cực...
Tin tức này đương nhiên rơi vào tai Quách Phác Dương, trong lòng tự nhiên không thoải mái.
Tuy nhiên, hạng mục quốc lộ Thiên Tường lấy Nam Phúc làm chính trình lên để Bộ giao thông thông qua, kỳ thực Quách Phác Dương trong lòng rất sảng khoái.
Về phần nói vì sao nhà họ Phượng ủng hộ Diệp Phàm, Quách Phác Dương tin tưởng Diệp Phàm không phải là người nhà họ Phượng.
Bởi vì, cấp bậc của hắn kém quá xa, sao có thể được nhà họ Phượng chú ý? Có thể được chú ý, ít nhất cũng phải cấp Thứ trưởng hoặc quan lớn trở lên, hơn nữa, cấp Thứ trưởng còn phải mang cái danh Ủy viên thường vụ mới được. Phân lượng Diệp Phàm quá nhỏ, nhà họ Phượng đơn giản là muốn đạt thành quả chính trị để nâng cao danh tiếng mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm ngồi trên phi cơ nhắn tin đầu tiên cho Phượng Khuynh Thành
Nội dung như sau: “Em Phượng, anh phải đi, nếu không đến tiễn đưa, bằng không, anh sẽ nhớ em đến chết”.
Phượng Khuynh Thành nhắn tin trở lại: “Chúc anh bị gió thổi ra ngoài máy bay chết mất xác”.
Tiểu Diệp hồi lại: “Anh ở thiên đường nhìn em”.
Phượng Khuynh Thành nhắn lại: “Cảm ơn anh, xem em đi vào điện phủ thành hôn”.
Tiểu Diệp nhắn lại: “Độc ác”.
Phượng Khuynh Thành nhắn: “Ha ha”
Trở lại Thủy Châu, Diệp Phàm thẳng đến nhà Tề Chấn Đào.
- Chú Tề, chuyện của chú quyết định chưa?
Diệp Phàm cười nói
- Thằng nhóc, cậu giả bộ hồ đồ thăm dò tôi có phải hay không, hừ!
Tề Chấn Đào làm bộ tức giận, kỳ thật trong lòng rất phấn chấn.
- Vậy chú Tề chắc chắn thăng chức, có phải nên làm một cuộc gặp mặt hay không?
Diệp Phàm trêu ghẹo nói, gặp gỡ nhiều cán bộ cấp cao, tố chất Diệp Phàm ngày càng vững vàng.
- Gặp mặt khẳng định là có, đem quốc lộ Thiên Tường làm tốt, tôi sẽ cấp thêm tiền cho cậu. Thằng nhóc, làm cho tốt, quốc lộ Thiên Tường chính là thành quả chính trị tốt nhất. Người dân Ma Xuyên thoát khỏi nghèo khó làm giàu là bởi con đường này.
Tề Chấn Đào cố nén cười, vẻ mặt nghiêm túc, tỏ rõ quan uy.
- Đến lúc đó mời chú Tề xuống đó cắt băng khánh thành.
Diệp Phàm cười nói:
- Tuy nhiên chú Tề, vùng sát cổng thành Ma Xuyên còn là đường đá vụn, có thể rút chút tiền rải thành đường xi măng hay không?
- Thằng nhóc cậu giả ngốc có phải hay không? Quốc lộ Thiên Tường một khi khởi công, còn sợ vùng sát cổng thành Ma Xuyên không rải thành đường xi măng hay sao? Mượn gió đông, đem vùng sát cổng thành Ma Xuyên vào quy hoạch. Hơn nữa, đừng tưởng lừa gạt được tôi, Tống tướng quân của Tổng cục hậu cần không phải nói lãnh đạo hậu cần cho thêm các cậu hai mươi triệu để dùng xây dựng vùng sát cổng thành, cải thiện cơ sở hạ tầng nhân dân Ma Xuyên sao?
Tề Chấn Đào lật bài Diệp Phàm.
- Chú Tề, đúng là có hai mươi triệu, nhưng cháu có tính toán khác. Hai mươi triệu này dứt khoát lấy để cải thiện toàn bộ đường huyện Ma Xuyên, đặc biệt đường hai xã Kim Đào và Kháo Sơn, vì phát triển kinh tế phải làm một con đường tốt.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói:
- Hơn nữa, chú Tề, ngay cả Tổng cục Hậu cần xa như vậy mà lãnh đạo đều đồng ý cấp hai mươi triệu, chẳng lẽ tấm lòng lãnh đạo Nam Phúc chúng ta không bằng bọn họ sao? Ma Xuyên chính là vùng giải phóng cũ mà.
- Đừng dùng cách khích tướng với tôi, vô dụng thôi.
Tề Chấn Đào cười gượng nói, chuyển người liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái:
- Thôi được, rút hai triệu cho cậu, bằng không, thằng nhóc cậu lại bảo lão già này keo kiệt.
- Cảm ơn chú Tề, có thể trực tiếp chuyển đến quỹ Chủ tịch huyện?
Diệp Phàm lên tiếng cười nói.
- Muốn làm gì?
Tề Chấn Đào tức giận hừ một tiếng
- Thôi đi, đã định như vậy rồi.
Lúc này điện thoại Diệp Phàm vang lên, bên trong truyền đến giọng nói của Vương Hòa, thư ký của Quách Phác Dương:
- Đồng chí Diệp Phàm, Bí thư Quách bảo anh buổi sáng ngày mai tới Tỉnh ủy trước, Bí thư Quách muốn nghe anh báo cáo chuyên môn. Sau đó còn phải đem tình hình quốc lộ Thiên Tường báo cáo ở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy một chút, anh chuẩn bị cho tốt.
- Tôi biết rồi thư ký Vương, cảm ơn.
Diệp Phàm nói.
- Không có gì, tuy nhiên, đến lúc đó tình hình ở sở Giao thông anh cũng giới thiệu qua một chút.
Vương Hòa Phong thuận miệng nhắc nhở một câu, có vẻ rất tùy ý.
- Tôi hiểu rồi.
Diệp Phàm nói.
- Chú Tề, chú xem có phải Bí thư Quách muốn cho Giám đốc sở Lô của sở Giao thông tỉnh biết tay?
Diệp Phàm lên tiếng cười nói.
Tề Chấn Đào vừa nghe liền hiểu rõ, vẻ mặt nghiêm túc hừ nói:
- Bí thư Quách có thể suy nghĩ hẹp hòi như vậy sao? Thằng nhóc cậu đừng ngờ vực lung tung vô căn cứ. Việc này, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài.
- Sớm biết rằng sẽ không nói được cùng chú Tề, việc này không thể nói.
Diệp Phàm nói.
- Tôi là ngoại lệ, về sau có chuyện gì cứ nói cho tôi trước một chút.
Tề Chấn Đào khí phách tràn đầy nói:
- Tuy nhiên, cũng nên chỉnh đốn Lô Cửu Nhất một chút. Bố khỉ, lời tôi nói cũng dám không nghe.
- Cháu hiểu rồi.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc. Thầm nhủ: “May mắn là mấy lão già Bộ giao thông đã giúp mình được việc này, làm mất mặt Bí thư Quách”.
Có lẽ họ Lô cực kỳ đen đủi. Mai đây xem thế nào lại tưới một thùng dầu lên trên đống lửa lớn.
Nếu cùng đối đầu nước lửa với nhà họ Cố, vậy phải dũng cảm tiến tới, hung hăng tiến công một chút. Đừng tưởng bố trí vài tên tép riu, cũng có thể có năng lượng ngất trời như cũ.
Buổi sáng hôm sau, Diệp Phàm sớm tới Tỉnh ủy rồi.
Thư ký Vương Hòa Phong vóc dáng thấp nhỏ, nhìn thấy Diệp Phàm nhưng không tự cao tự đại, hơn nữa, còn tiến lên nắm chặt tay Diệp Phàm, rất khách sáo dẫn Diệp Phàm vào văn phòng.