Hồ Tuấn Thuyên cũng khiếp sợ, lão Gris cũng khiếp sợ, lão này miệng há hốc ra mà vẫn còn chưa khép lại được.
Còn Bạch Đức – quyền vương 7 sao thì không những khiếp sợ mà còn hoài nghi, nhìn đông nhìn tây.
Khi nãy Bạch Đức thấy có gì bay đến cũng đã nhanh chóng đứng dậy cầm lấy ghế để đập lại.
Nhưng không ngờ bản thân bị chấn động xong lại không thể nhúc nhích được.
Mắt thấy những thứ sắc nhọn đang lao về phía mình, nhưng những thứ đó lại bị cái gì chặn lại, trượt lên trên bàn rồi rơi xuống đất.
Đây là ma lực gì, lẽ nào lại là ma pháp của Harry Potter sao? Quả thực là đơn giản, trừ phi nội lực của Diệp Phàm hình thành lên một cái chụp để chặn lại tấn công của những mảnh vỡ đó.
- Cho đĩa thịt bò thượng hạng đi bà chủ, tôi đây muốn nếm thử tay nghề của chị xem thế nào.
Diệp Phàm cũng chẳng thèm nhìn những thứ ngang ngửa dưới đất, vẻ mặt thô bạo nhìn về phía Kiều nhuệ vô khinh nói.
Có thể Diệp Phàm đã xác định rồi, nội lực của cô ta có thể kém Lang Phá Thiên một chút nhưng cũng phải là từ thập đẳng mà lên.
Chẳng qua thứ mà thổi từ miệng của cô ta ra có chút thần bí, nên mới khiến Lang Phá Thiên trong thời gian ngắn đã hòa nhau.
Nhưng Diệp Phàm lại rất thích thú với những thứ mà được phun ra từ trong miệng của Kiều Nhuế Vô Khinh. Hắn ta lại âm mưu nghĩ phải đoạt được cái đó vào trong tay, nếu có thể dung hợp trong độc đàm thì khi tấn công chắc chắn sẽ tăng thêm gấp bội lần.
Muốn có được bí mật đó thì trước tiên Diệp Phàm phải thu phục được bà chủ kết hợp giữa hoang dã và thiên thần này.
Diệp Phàm cũng biết rằng người này sẽ rất khó mà khuất phục. Nhưng cũng phải thử một lần, Diệp Phàm muốn làm người thuần phục ngựa kia.
- Cút.
Quả nhiên cô ta không nể mặt gì, hét lên với Diệp Phàm. Lúc này nói mà như dã thú đang gầm rú.
- Dám vô lễ với Tháp gia của chúng ta sao? Bà chủ này có muốn tầng hai cũng sẽ thế này không?
Lang Phá Thiên giơ tay lên nói, vẻ mặt kiêu ngạo.
- Tháp gia, anh muốn ăn thịt bò gì, tiểu Kiều sẽ làm cho anh ăn.
Không ngờ lại xảy ra chuyện khiến ai nấy đều trố mắt ra nhìn.
Ngay trong lúc này đã thay đổi, Kiều Nhuế Vô Khinh không ngờ lại vặn vẹo cái mông ưỡn lên trước mặt Diệp Phàm, rồi lại còn ngồi lên trên đùi Diệp Phàm.
Khiến cho Hồ Tuấn Thuyên và Bạch Đức ngày trước muốn thất lễ với bà chủ này cũng phải ngây người ra, cảm thấy không hiểu gì cả.
Ngày trước chỉ muốn sờ mông bà chủ này thôi mà đã bị cô ta cho hai cái đạp mà phải nằm việc 3, 5 hôm liền.
Không thể tưởng tượng được người con gái thiên sứ này lại có thể dụ dỗ, cười hớn hở, ngồi vào lòng Tháp gia kia.
Nhưng từ trước tới giờ chưa từng nghe thấy bà chủ này lại làm như thế? Đây lẽ nào…
Thật quái lạ, trong lòng hai người đó không hiểu nổi được chuyện gì đang diễn ra. Nhưng ngay chốc lát Hồ Tuấn Thuyên đã có cách nghĩ, có thể là vị Tháp gia này gặp xui xẻo rồi.
- Biết điều là tốt, Tháp gia thích thế.
Diệp Phàm đúng là cao giá thật. Đưa tay ra kéo vào hông bà chủ Kiều Nhuế Vô Khinh kia một cái.
Người đàn ông đó chính là…
Đỗ Thiên Thảo không hài lòng nói ra câu bất mãn trong lòng.
Đột nhiên có cảm giác phần dưới có cử động khẽ, Diệp Phàm tay đã cứng đơ.
Tách một tiếng, Kiều nhuế vô khinh bị Diệp Phàm quăng cho một cái. Khuôn mặt trắng ngần của cô ta đột nhiên hiện lên dấu 5 ngón tay của Diệp Phàm tím bầm lên.
Cô ta mở miệng thổi cái gì ra đó, nhưng Diệp Phàm nắm vào eo cô ta, rồi một tay nắm vào mông cô ta nói:
- Cô còn mở mồm ra thì ta tin chắc mông của cô sẽ thành hai mảng, mà sẽ còn có máu chảy đầm đìa, nếu muốn thì cứ động đi.
Cô ta nghe xong liền cứng mình lại, còn Diệp Phàm tay nhẹ nhàng sờ, kẹp lại, lấy ra được chiếc dao dài chừng 10 cm mỏng như tờ ở dưới mông của Kiều Nhuế Vô Khinh.
Cũng không thể hiểu được sao con dao dài như vậy mà cô ta lại có thể dấu ở dưới mông lại đột nhiên mang ra để sát thương được.
Nếu không phải Diệp Phàm sớm có nghi ngờ cô gái này có âm mưu thì khi để cô ta ngồi xuống đã đâm cho một cái rồi.
Cô gái này khuôn mặt thì như một thiên sứ, nhưng lại độc ác hơn cả rắn độc. Đó cũng chính là lý do vì sao nói cô ta là hoang dã và thiên thần đúng là không uổng chút nào.
Khi nãy cô ta nghe lời như vậy là bởi vì cảm nhận được lực của Diệp Phàm rất khủng bố, cùng lúc Tháp gia nói ra thì cô ta cũng cảm thấy mông của cô ấy không phải là mông của mình nữa rồi.
Vì thế, xem xét tình thế mà cô ta không thể tấn công.
- Tôi nói rồi, hóa ra là như thế.
Hồ Tuấn Thuyên xót xa, đúng theo những gì mà anh ta đã đoán.
- Nhưng, vỏ não của Hồ Tuấn Thuyên đã bắt đầu chuyển động. Vị Tháp gia này không đơn giản chút nào, anh ta có thể dang tay ra với cô này mà hình như còn lợi hại hơn cả cô ấy. Vị công tử bộ lạc này đúng là người tài ba, mà chỉ số thông minh cũng không phải đơn giản, không dễ bị lừa.
- Ngoan, còn cái gì hay hơn lôi ra hết đi.
Diệp Phàm thuận tay vỗ vào mông Kiều Nhuế Vô Khinh, hừ nói.
Nhưng cô ta chỉ chổng mông lên mà không nói gì. Nhưng khuôn mặt trắng kia bỗng đỏ hẳn lên.
- Không nói cũng được, ta sẽ đích thân kiểm tra thôi.
Diệp Phàm thò ra hai đầu ngón tay cười đểu, bắt đầu hành động.
- Không có.
Kiều nhuế vô khinh cuối cùng cũng mở miệng, trước mặt bao nhiêu người mà lại bị tên Tháp gia này sờ soạng thì sau này Ngưu Sở này còn kinh doanh làm sao được nữa.
- Ngồi xuống đi, bảo đầu bếp cao thủ của em làm cho anh ít thịt bò đem lại đây, phải là loại ngon đặc biệt đấy nhé.
Diệp Phàm vỗ nhẹ mông cô ta và nói, nhưng cô này nhanh chóng đã đáp lại :
- Tôi là người sáng lập ra Ngưu Sở, những gì mà họ làm ra là do tôi dạy dỗ.
- Vậy thì em đi, nhanh nhanh mang vài đĩa cho Tháp gia dùng.
Diệp Phàm nhẹ nhàng buông Kiều nhuế vô khinh ra. Cô này không quay đầu lại, miệng giáo huấn :
- Còn không thu dọn sạch sẽ sao.
Sau đó đi vào bên trong.
Một tiếng sau đã bắt đầu đưa thức ăn lên, thức ăn trên bàn toàn là thịt bò. Kiều Nhuế Vô Khinh còn tự mình bưng ra một khay bạc.
Người con gái đã thay bộ quần áo mới, lần này toàn là màu trắng, nhưng hình như kiểu dáng giống như cô nàng dân bản xứ của bộ lạc, có điểm giống như trang phục dân tộc của nước chúng ta.
- Tháp gia, mời anh nếm thử tay nghề của tiểu Kiều đây.
Kiều Nhuế Vô Khinh hồn nhiên cười, nhẹ nhàng đặt khay bạc lên trên bàn, sau đó lấy con dao trên đầu trâu nhẹ nhàng xiên miếng thịt rồi đưa lên miệng Diệp Phàm.
Động tác rất nhẹ nhàng, tuyệt đối không phải kiểu nhân cơ hội mà cầm dao sắc nhọn để mà đâm chết Diệp Phàm.
Diệp Phàm há to miệng rồi từ từ nhai, nuốt miếng thịt bò, hơn nữa vẻ mặt còn cười một cách thần bí.
Cô nàng lại xiên miếng thịt thứ hai đưa lên, nhẹ nhàng, cười một cách thuần khiết, người nào không biết thì còn nghĩ rằng hai người này là một đôi đang tình tứ lãng mạn.
Ăn được 3 miếng cũng phải gần nửa rồi.
Nhưng đương nhiên đến miếng thứ 4 mà cô nàng đưa lên thì đã bị bốp một tiếng giòn tan. Cô đã bị Diệp Phàm tát cho một cái, miếng thịt bay lên cả quầy bar.
- Anh… sao anh lại đánh em, lẽ nào những người hầu hạ anh đều bị đánh sao, anh đúng không phải là người, đồ súc sinh, không có tính người, khốn kiếp.
Kiều Nhuế Vô Khinh tức giận mắng Diệp Phàm.
Chính Đỗ Thiên Thảo cũng cảm thấy Diệp Phàm quá tức bực, lại làm thế với một người con gái, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.
- Quay lại đây cho ta.
Diệp Phàm giơ tay ra giật ngay cô nàng lại.
Sau đó lại đưa tay ra, Đỗ Thiên Thảo sợ tới mức hét lên:
- Tháp gia, anh trúng độc rồi?
- Ha ha ha…
Kiều Nhuế Vô Khinh đột nhiên cười phá lên. Người này cười như bị tâm thần.
Sau vài giây, mặt cô nàng có nổi lên những tảng mụn. Cô ta trừng mắt lên nhìn Diệp Phàm, cắn răng gừ gừ nói:
- Mạng của anh giờ là của tôi rồi, tiểu Tháp, nếu anh nghe lời thì tôi sẽ giải cho anh, từ nay về sau anh chính là người làm của tôi, nghe rõ chưa, người làm nam của tôi. Hàng ngày phải rửa chân cho bổn cô nương, làm gì cũng làm, không nghe lời thì sẽ đánh chết không tha.
Hồ Tuấn Thuyên đứng bên cạnh không khỏi sợ sệt mà rụt cả đầu vào. Còn Bạch Đức sớm đã sợ xanh mắt cả vào.
- Bố cho mày chết trước, cái loại lẳng lơ này.
Lang Phá Thiên tức giận, nắm tay lại muốn ra đòn.
- Khoan đã.
Diệp Phàm khua tay, ra hiệu Lang Phá Thiên không được ra tay, sau đó nhếch mép cười nói :
- Được lắm, thiên thần và dã thú.
Muốn ta hầu hạ ư, được, giờ ta sẽ hầu hạ cô. Không phải sẽ mang nước rửa chân ra sao, dễ mà.
Chúng ta lên lầu đi, để Tháp gia này rửa chân cho cô. Các anh đứng đây chờ, ta đi hầu hạ thiên thần rồi đã rồi nói.
Diệp Phàm bất chấp tất cả kéo cô nàng lên trên lầu.
Lang Phá Thiên đi theo nhưng bị Diệp Phàm trừng mắt lại lui lại. Anh ta cũng ngạc nhiên nhưng nhớ ra là Diệp Phàm là một cao thủ về độc công. Có thể là cô họ Kiều kia đã xui xẻo rồi.
- Người muốn làm gì, muốn chết đúng không?
Kiều nhuế vô khinh lạnh lùng nói.
- Chết thì cùng chết chứ, chết dưới háng đàn bà cũng là phong lưu mà.
Diệp Phàm cười bỉ ổi, đẩy chiếc ghế lớn, ầm một cái, cô họ Kiều đã bị Diệp Phàm ném lên trên sạp lớn kia. Bộ quần áo màu trắng sớm đã rách thành hai, hai “con thỏ” lớn trong chốc lát đã run rẩy đứng chào mời trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm không nương tay, một tay vừa nắn, bóp, vừa xoa. Hắn không thể thương hoa tiếc ngọc được rồi, vì hắn đang muốn phát tiết.
Cô nàng họ Kiều đau đến nỗi liều mạng mà giãy dụa, nhưng lại bị Diệp Phàm nắm chặt.
- Còn động nữa là hôm nay cho cô đi gặp hượng đế luôn, còn em trai cô nữa cũng cho đi gặp luôn. Dám ra vẻ trước mặt Tháp gia này, không muốn sống nữa phải không?
Diệp Phàm lúc này vô cùng hống hách.
Lại rầm rầm vài cái nữa, lập tức, thân hình nõn nà của người kết hợp giữa hoang dã và thiên thần đang phơi ra trước mặt Diệp Phàm.
Không phải nói gì, thân thể của cô họ Kiều đúng là thuần khiết như thiên thần, dù sao cô cũng là người da trắng, nên da dẻ cũng trắng tinh.
Mà người thổ dân ở Mỹ đa phần toàn là người da đen nhưng da của cô nàng này lại không đen.
Nhưng không giống làn da trắng của người da vàng phương đông. Nhưng đó là màu sắc đặc biệt, mà nước da lại có tính đàn hồi như đứa trẻ 3 tuổi vậy.