Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sớm biết là sẽ như vậy rồi, An Lôi không những là do Hà Trấn Nam đề bạt, mà hình như cô nàng còn có mối quan hệ phức tạp với Mã Bách Sinh.

Lý Quốc Hùng mặt trầm xuống, lập tức khôi phục bình tĩnh, hừ giọng nói.

- Chủ tịch Lý, Diệp phàm sẽ trút giận lên An Lôi chứ?

Thôi Minh Khải lộ ý cười.

- Điều này khó nói, bình thường thì không thể nhưng chưa biết chừng hắn cầm đơn đi tìm Hà Trấn Nam, nghe nói cục công an thành phố đã tới mức không có gạo cho vào nồi rỗng nữa rồi.

Còn nợ người ta gần ba triệu. Sao ăn được cái tết này đây, hơn một ngàn cảnh sát đang giương mắt trông mong, hơn nữa các cán bộ dưới huyện thị hình như cũng cả mấy ngàn người.

Danh vọng của Diệp Phàm có thể sẽ xuống dốc không phanh. Cho dù thế nào hắn chắc chắn phải lấy được số tiền này.

Lý Quốc Hùng đa mưu túc trí, nhìn Thôi Minh Khải một cái cười

- Còn về áp dụng phương pháp gì thì khó nói lắm. Mèo có cách của mèo, chó có cách của chó. Có thể ngồi vào vị trí này thì không phải là một người tầm thường.

- Ha ha, đây là Hà Trấn Nam ngầm chỉnh hắn.

Thôi Minh Khải cười nói, liếc nhìn Lý Quốc Hùng một cái:

- Không biết hiệu quả chấn chỉnh như thế nào, nếu ép quá thì cũng không tốt.

- Việc này vẫn chưa xong, Từ Lâm và Chung Nhất Minh không dễ bị bãi nhiệm đâu.

Lý Quốc Hùng gật gật đầu.

- Chúng ta có nên giúp hắn một tay không, tại hội nghị thường vụ đưa việc này ra, nhân cơ hội chỉnh ả An Lôi, cũng quá kiêu ngạo rồi, Diệp Phàm là người ngoại lai nên cô ta chẳng thèm để vào mắt, dù sao thì trên tờ giấy kia còn có chữ ký của Chủ tịch thành phố Lý mà.

Thôi Minh Khải có vẻ tức giận nói.

- Cô ta luôn như thế, nói ra chủ tịch thành phố như tôi cũng thấy xấu hổ, một cục tài chính nhỏ mà nắm cũng chẳng xong.

Đã như vậy chỉ cần Diệp Phàm chịu ra tay chúng ta không ngại liên hợp với Thái Chí Dương cho An Lôi một bài học.

Mặc dù lực lượng của chúng ta còn kém Hà Trấn Nam nhưng Chu Ngọc Minh trước đều đi theo chủ tịch thành phố cũ Đoàn Hải Thiên.

Từ khi Đoàn Hải Thiên đi rồi thì không tỏ thái độ theo ai, gần đây có vẻ trầm mặc cũng có thể lần này Diệp Phàm chính là biến số.

Nếu có thể đưa Phó Chủ tịch thành phố ủy viên thường vụ Chu Ngọc Minh này về phía chúng ta hoặc liên minh lại thì lực lượng của chúng ta sẽ mạnh chưa từng có.

Thời kỳ độc đoán của Hà Trấn Nam chắc chắn không còn. Lão Thôi, anh xem xem mặc dù tôi tới Ngư Đồng không lâu nhưng tôi thực sự muốn làm chút chuyện.

Làm quan một lần, làm người một đời, đã tới Ngư Đồng rồi thì cũng phải lưu giữ lại điều gì đó chứ.

Lý Quốc Hùng có chút cảm thán, trong cảm thán còn có chút phẫn nộ.

- Ừ, kể ra Hà Trấn Nam cũng thật hống hách, những đề nghị tương đối hợp lý của chúng ta nhưng không hợp ý ông ta đều bị phủ quyết hết.

May ủy ban nhân dân thành phố có hai người chúng ta phối hợp mới đảm bảo có khối địa bàn, bằng không ngay cả việc của Ủy ban nhân dân thành phố cũng đều bị ông ta nắm toàn quyền.

Các lãnh đạo tầng cao ở Trung ương kêu đảng quản mũ quan, nhưng Hà Trấn Nam chẳng những muốn quản mũ quan, chỉ cần chỗ nào có lợi thì ông ta đều muốn nhúng tay vào.

Một An Lôi đã đứng ngồi chẳng yên rồi, cái gai này mà không nhổ đi, túi tiền sẽ bị siết chặt, làm gì cũng chẳng thuận tay.

Tôi tốt xấu gì cũng là Phó Chủ tịch thường trực thành phố phụ giúp anh quản lý tài chính, người phụ nữ An Lôi kia lợi hại lắm, khoảng tiền một trăm ngàn của tôi đã được phê đến cục Tài chính rồi nhưng vẫn chẳng thể lấy được tiền.

Hà Trấn Nam lẽ nào quản cả cái chuyện một trăm ngàn cỏn con này, có lẽ khoản tiền nhỏ này là do An Lôi đè lại không chịu nhả ra thôi, đây chính là lộ rõ quyền uy của Bí thư.

Quyền uy của Bí thư chúng ta đều biết, anh ta đại diện Đảng, đại diện tổ chức. Nhưng, Đảng cũng có nói, có tập trung cũng phải có dân chủ, ở thời đại của Hà Trấn Nam, chỉ có tập trung mà không có dân chủ.

Thôi Minh Khải tương đối tức giận, liếc nhìn Lý Quốc Hùng, cười nói:

- Cho nên, Diệp Phàm mà không lấy được năm triệu thì cũng bình thường thôi, nhưng, phân lượng của hắn so với tôi, e là còn nhẹ hơn một chút. Lão Lý, nếu có cơ hội, anh có làm không?

- Làm!

Lý Quốc Hùng đột nhiên đập bàn một cái, hung hăng dí tắt điếu thuốc đang cháy trong tay,

- Gọi điện cho lão Thái đi, chuyện Diệp Phàm ắt hẳn là ông ta cũng đang chú ý.

- Không riêng gì ông ta, lẽ nào Chu Ngọc Minh lại không nhìn chằm chằm, chỉ làm việc một mình nên ở Hội nghị thường vụ thành ra thứ trang trí, ngay cả một cái rắm cũng chẳng dám thả, sống như thế đúng là mất mặt.

Ngay Phó Bí thư phân quản Ủy ban Kỷ luật Vu Chí Hải lúc nào cũng nghiêm mặt không lên tiếng, cũng ít khi bầu phiếu cho ai.

Hà Trấn Nam cũng quen với người này rồi. Tôi hơi lạ là Vu Chí Hải về Ngư Đồng cũng được mấy năm rồi, chẳng làm ra được chuyện gì, vậy danh hiệu phó Bí thư treo trên đầu ông ta dể làm gì?

Chuyện rắm gì cũng chẳng làm, lời rắm gì cũng chẳng nói, kiến nghị rắm gì cũng chẳng có, lẽ nào ông ta thực sự đã tới mức thanh tâm quả dục (cái tâm trong sạch và ít ham muốn).

Vậy chi bằng xuất gia làm cửa Phật làm hòa thượng cho tiêu dao tự tại, tội gì mà mặt mày đau khổ ngồi ở Hội nghị thường vụ hóa ngu hóa ngốc?

Thôi Minh Khải vô cùng nghi hoặc khó hiểu, lắc đầu hớp ngụm trà.

- Lão Thôi, đừng vội, nhân chi sơ tính bản thiện, nhưng đó là lúc nhỏ, lớn rồi mà vẫn không tư lợi, cái đó thì không thể nào.

Có lẽ, Vu Chí Hải đang tìm kiếm cơ hội. Trong thời đại của Hà Trấn Nam ông ta không muốn gây chuyện, đó là vì ông ta chưa phát hiện được bước ngoặc.

Nếu xuất hiện bước ngoặc, có lẽ ông ta sẽ rat ay không nhân nhượng. Xếp hạng của ông ta trong Đảng cũng không thấp, nếu như mà đã muốn ngáng rồi thì có thể là đồng chí Bí thư lão Hà đừng có mà hy vọng nữa.

Lý Quốc Hùng cười gượng một tiếng, lại nói:

- Hơn nữa, chúng ta phải giúp Diệp Phàm gây rối một chút, nhưng cũng phải tìm cơ hội mới đúng. Không thể vừa bắt đầu đã giúp hắn, như vậy lộ rõ chúng ta quá yếu, phải để cho hắn biết chúng ta lực lượng chúng ta không nhỏ. Phải để hắn cầu đến chúng ta, như vậy mới càng thể hiện có sức mạnh. Có những cái, anh đưa lên tận miệng người ta không cần, còn nếu phải cầu chúng ta thì lại khác.

- Thế nào, lão Chu, gần đây sống thoải mái không? Hahaha…

Đoàn Hải Thiên cười thoải mái trong điện thoại.

- Thoải mái, haizz…

Phó Chủ tịch thành phố , ủy viên thường vụ Thành ủy Ngư Đồng Chu Ngọc Minh trong lời nói có chút chua xót.

- Lão Chu, anh vẫn chưa lựa chọn được à, tôi đã đi rồi, anh cũng không cần phải cố chấp. Nếu không hợp với Hà Trấn Nam, thì theo Lý Quốc Hùng cũng không tệ, hình như Thái Chí Dương cũng hơi động lòng rồi. Hợp tác hay không hợp tác với Thiết Chiêm Hùng cũng được, dù sao thì cũng chẳng được mẹ yêu nhiều bằng một Tổng tư lệnh như anh.

Đoàn Hải Thiên dù nói rời khỏi Ngư Đồng mấy tháng, nhưng cũng luôn chú ý đến bên này.

Dù nói Đoàn Hải Thiên đến thành phố Thủy Châu tỉnh Nam Phúc đảm nhiệm chức Bí thư, vừa mới vào bộ máy Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, nhưng Đoàn Hải Thiên vẫn không thoải mái với Hà Trấn Nam hống hách.

Trong khoảng thời gian ở Ngư Đồng, chưa có lần này qua được uy phong của Hà Trấn Nam, Đoàn Hải Thiên trong lòng vẫn khó chịu, luôn cảm thấy tiếc vì chuyện này.

- Lão Đoàn, anh vỗ mông đi rồi, hại tôi chỉ có một mình. Hiện nay tuy Lý Quốc Hùng và Thái Chí Dương đều chĩa cành ô liu về phía tôi, nhưng tôi vẫn đang xem đã.

Dù sao tôi cũng là người Ngư Đồng, không giống anh, thực sự không muốn vỗ mông chạy lấy người, cho dù là thăng chức cũng vậy.

Chắc hẳn Hà Trấn Nam đang nhìn thấy vị trí của anh cũng đỏ mắt hộc máu đó. Y thế mạnh, hống hách thì có cái rắm gì, lão Đoàn anh giờ là quan lớn cấp Phó tỉnh, hơn nữa còn có cái Ủy viên thường vụ.

Hà Trấn Nam y, nhảy qua nhảy lại nhiều năm không phải cứ luôn khoe khoang tổng sản lượng kinh tế thành phố Ngư Đồng xếp thứ tư toàn tỉnh, cái vị trí Bí thư của y cũng phải được vào thường vụ gì đó.

Nhưng, hình như ở tỉnh chẳng ai để ý gì đến y.Tuy nhiên, gần đây ở tỉnh có đồn phong phanh, có lẽ một hai năm nữa, Bí thư Thành ủy Thành phố Ngư Đồng cũng có khả năng được vào thường vụ.

Chu Ngọc Minh nói.

- Thế này đi lão Chu, tôi giới thiệu với anh một người.

Đoàn Hải Thiên đột nhiên nói.

- Ai?

Chu Ngọc Minh giật mình, hỏi.

- Thành phố các anh không phải có một Bí thư Đảng ủy Công an mới tới?

Đoàn Hải Thiên nói.

- Ờ, anh đang nói Diệp Phàm, hắn… hơi non một chút.

Chu Ngọc Minh hơi có vẻ chần chừ, miệng nói, trong lòng lắc đầu.

- Non? Lão Chu, anh đừng để cái vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc.

Đoàn Hải Thiên cười nói.

- Không thể đâu, hôm qua hắn mới đến Cục công an thành phố, ở cửa lớn bị một con đứa nhỏ dùng trứng gà ném vào, giận không chịu được.

Sau cơn tức giận, lại lớn tiếng tuyên bố, nói trong nửa năm sẽ phá thảm án 88, không phá được sẽ cởi quân phục cảnh sát gì đó.

Anh xem xem, biểu hiện tương đối thiếu chính chắn. Các quan trong thể chế đều hiểu, nói gì cũng đều để lại chút đáy, có 7 phần chỉ nói 2, có 10 phần nắm chắc cũng chỉ nói thành 5 phần.

Mũ quan có nền móng vững chắc thì mới có điều kiện ổn định lên cao, một câu nói, mà đã bức anh vào đường chết rồi.

Trong nửa năm, lão Đoàn à, phá án thế nào đây? Thảm án 88 lúc trước cả Bộ công an và sở tỉnh kết hợp điều tra 2 tháng, cuối cùng để lại cho Cục công an thành phố 2 triệu chi phí ăn ở, chứ chẳng tìm được cái manh mối rắm gì.

Cuối cùng nghe nói nắm vài người bị tình nghi chịu tội thay. Nhưng, hình như bị người ta lôi ra sạch rồi, ngay cả chuyện này cũng chẳng làm được.

Diệp Phàm hắn nghe nói mới 23 tuổi, câu này mà sao cũng nói ra được chứ?

Chu Ngọc Minh nói, có chút tức giận.

- Cái gọi là quyết đoán mà cũng không hiểu sao, lão Chu, anh với tôi đều qua tuổi thanh niên, thanh niên phải trả một cái giá, chuyện này anh với tôi đều hiểu.

Nhưng những người trẻ tuổi bốc đồng cũng là điều kiện chuẩn bị làm nên chuyện lớn, anh xem xem, trầm ổn cũng tốt, nhưng có thăng quan được nhanh như người ta không?

Lúc trước tôi gọi cậu ta đi đảm nhiệm Bí thư khu kinh tế mới Hồng Liên kiêm chức thành phố Thủy Châu Phó Chủ tịch thành phố, hắn cũng cố gắng chạy, thuyết phục được hai Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, nhưng, cuối cùng thất bại trong gang tấc.

Lúc đó ở Hội nghị thường vụ tỉnh tôi cũng ra sức ủng hộ hắn, nhưng thực lực hơi mỏng. Khu kinh tế mới Hồng Liên bên đó không thông được.

Vốn tôi định gọi cậu ấy lên Thủy Châu trông coi cục xây dựng cho tôi trước, biết trong lòng cậu ta hơi không muốn.

Không thể ngờ, trong nháy mắt người ta đến thành phố Ngư Đồng đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an, hơn nữa, còn được vào thường vụ.

Hôm đó uống rượu với

Trần Quân bạn trai con bé Hạnh Nhi, trong lúc vô ý, tôi mới biết được, sau lưng của thằng nhóc đó cũng hơi chói mắt đó.

Đoàn Hải Thiên cố ý dừng một chút, chọc khẩu vị của Chu Ngọc Minh.

Chu Ngọc Minh đương nhiên hiểu, giả bộ bình tĩnh, hỏi:

- Kẻ sau lưng cái gì, lão Đoàn, đừng có nhà thơ lửng lơ nữa được không.

- Bạn gái của Diệp Phàm chính là Phượng Khuynh Thành cháu giá của ông cụ Phượng ở Bắc Kinh đó.

Đoàn Hải Thiên phán một câu.

Chu Ngọc Minh lập tức tâm thần chấn động, trầm ngâm hồi lâu mới thở dài nói:

- Khó trách, mới 23 tuổi đã là ủy viên thường vụ, quan lớn cấp Phó giám đốc sở. Người như vậy, đến Ngư Đồng thì chắc Hà Trấn Nam gặp bất hạnh rồi, hahaha…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK