Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ tịch Chúc, chúng tôi vẫn luôn chờ chuyện của Tồn Quân có quyết định. Sau đó, nhà xưởng sẽ có người đứng đầu đàn, tiếp theo sẽ điều chỉnh các nhân viên cấp dưới, ra thông báo tuyển dụng và triển khai hàng loạt công tác mới.

Hơn nữa, tôi sớm đã có kế hoạch khác, đó chính là di dời nhà máy Đường Dương Xuân vào địa bàn thành phố Đông Cống.

Diệp Phàm nói.

-Dời nhà máy?

Chủ tịch Chúc nhắc lại, hình như rất thích thú, bèn nói:

-Nói rõ một chút xem, vì sao phải dời nhà máy, dời nhà máy có chỗ nào tốt? Còn nữa, cậu có biết sẽ gặp phải bao nhiêu rào cản không, suy xét kỹ chưa?

-Tôi tính toán như thế này, Đông Cống không phải muốn trung tâm hóa thành phố sao.

Diệp Phàm thuật lại một lần mọi tính toán.

-Chỉ thiếu mỗi tiền thôi, không có tiền thì đất cũng không mua nổi nói chi là dời nhà máy?

Chủ tịch Chúc một câu nói thẳng vào trọng tâm.

-Ha hả, Chủ tịch Chúc, xin cho tôi trình bày, về tiền thì tôi sẽ báo lại tỉ mỉ cho anh trong thời gian tới. Vì bây giờ chuyện này phải giữ bí mật. Chưa nắm chắc nên tôi ngại nói ra.

Diệp Phàm tỏ vẻ thần bí.

-Xem ra, cậu quả thật rất có lòng tin. Vậy là tốt rồi, tôi đây đang mỏi mắt mong chờ. Báo cáo sớm một chút càng tốt. Nếu có thể triển khai kết hợp việc di dời nhà máy cùng kiến thiết mở rộng thành phố Đông Cống thì sẽ giúp cho tốc độ kiến thiết tăng đáng kể. Ý tưởng này rất táo bạo đó, nếu có thể thực hiện thì sẽ trở thành chiến công vang dội.

Chủ tịch Chúc thản nhiên cười rồi cúp điện thoại.

Diệp Phàm lập tức đem chuyện này nói lại với Lam Tồn Quân.

-Thưa chủ tịch thành phố, với tôi thì cũng không hề gì. Như vậy cũng tốt, hoàn toàn thoát ly khỏi Ủy ban nhân dân thành phố.

Có thể chuyên tâm xử lý chuyện của đường nhà máy. Tuy nhiên, như vậy thì anh sẽ mất đi một cánh tay. Khi Y Cao Vân dùng tay che mắt Thành ủy Đông Cống thì khó khăn của anh càng ngày càng nặng nề. Về sau, công tác của tôi lại càng phiền toái.

Lam Tồn Quân có chút lo lắng.

-Không có việc gì, lần trước tôi đến thăm Bí thư Vi. Ông ấy có nhắc đến hai người. Một là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy đồng chí Cam Thủy Hưng.

Hai là Trưởng ban Tuyên giáo đồng chí Y Thanh Liên. Chuyện của Y Thanh Liên tôi nghĩ hẳn là đã làm xong. Cho nên, anh cũng không nên lo lắng quá mức.

Nếu hai đồng chí này có thể ủng hộ tôi, thì về phía hội nghị thường vụ Thành ủy ít nhất ta có ba lá phiếu.

Đương nhiên, vẫn còn chưa đủ.

Mục tiêu đến thành phố Đông Cống lần này của tôi chính là vượt qua Y Cao Vân, thay Bí thư Vi nắm trong tay Hội nghị thường vụ Thành ủy Đông Cống, bắt họ chấp hành toàn bộ kế hoạch của Diệp Phàm tôi, tôi thật sự muốn đưa thành phố Đông Cống đi lên.

Diệp Phàm nói mà thế khí cao ngất.

Trong lòng Lam Tồn Quân thầm khâm phục, nói:

-Hay lắm, tôi chờ mong ngày này lâu rồi. Chúng ta sẽ làm ra thành tích ở Đông Cống. Là lừa hay là ngựa, đem ra kéo thử mới biết.

Quả nhiên, sáng thứ năm, khi Diệp Phàm ngồi trong phòng làm việc xem xét phương án quy hoạch kiến thiết trung tâm thành thị thì Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đồng chí Thiết Hậu Sơn gọi điện thoại tới.

Cười nói:

-Chủ tịch Diệp, chúc mừng anh. Anh đề cử Đồng chí Lam Tồn Quân đảm nhiệm chức vụ xưởng trưởng nhà máy Đường Dương Xuân đã được Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thông qua. Anh lúc ấy có nói luôn hy vọng chúng tôi có thể mau chóng quyết định. Tôi đã đề cập với Trưởng ban Lôi, cho nên quyết định ngày mai sẽ do đích thân tôi tuyên bố chuyện này.

-Cảm ơn Thứ trưởng Thiết đã ủng hộ công tác của tôi, đợi ngày mai khi anh đến, chúng ta sẽ hàn huyên.

Diệp Phàm tất nhiên biết Thiết Hậu Sơn chỉ thuận nước giong thuyền, bởi khi cán bộ cấp Giám đốc sở ra quyết định thì căn bản không tới phiên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vung tay múa chân vào làm gì.

Kỳ thật, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vẫn có chút ảnh hưởng đối với cán bộ cấp sở và vẫn có quyền điều động. Nhưng ngược lại, với cán bộ cấp Giám đốc sở thì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyệt không có quyền gì.

Tuy nói bọn họ không có quyền quyết định, nhưng cán bộ bên dưới dù đầu óc có vấn đề thì cũng không dám đắc tội với bọn họ. Bọn họ mặc dù không lay động được quyết định của Tỉnh ủy, nhưng làm ra những chuyện quấy rối thì hoàn toàn có thể.

-Tuy nhiên, còn vị trí phó Bí thư và Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đông Cống.

Thiết Hậu Sơn nói tiếp.

-Phó Bí thư Thành phố Đông Cống không phải đã có người đang tại vị rồi sao? Chẳng lẽ trên Tỉnh ủy muốn thêm một phó Bí thư nữa?

Diệp Phàm có chút giật mình, chức vụ Phó Chủ tịch thường trực thành phố có người đến nhận thì Diệp Phàm sớm đã biết thông qua Chủ tịch Chúc.

Không thể ngờ được giờ lại lòi ra một phó Bí thư. Trước kia, trong thể chế khi chọn phó Bí thư không có hạn định, cho nên thường trong bộ máy chính quyền ngoại trừ người làm chính ra thì còn có thêm vài người làm chức phó.

Có thành phố thậm chí không có Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đảng ủy, Công an, Bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, những chức vị này đều do người nắm giữ chức phó Bí thư kiêm luôn. Vô hình trung đã giúp cho quyền lực của người này được phóng đại.

Bởi vì, Phó Bí thư Đảng uỷ là người mà các Bí thư phải đụng đầu tiên. Nhân vật số một của rất nhiều địa phương giỏi chơi trò hội ý ban Bí thư. Cho nên, số lượng phó Bí thư nhiều hay ít đối với nhân vật số một tại vị mà nói là rất quan trọng.

Hơn nữa, nếu quả thật cần thêm phó Bí thư thì chẳng cần phải nói, bên Tỉnh ủy có người bất mãn với Y Cao Vân hoặc gì đó.

-Không có thêm, nguyên phó Bí thư Lôi Chí Phong đảm nhiệm, phân công quản lý Ủy ban Kỷ luật thành phố Đông Cống được điều đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh công tác.

Tiếp nhận chức vị của anh ta là phó chủ nhiệm Thái Phi bên Văn phòng Tỉnh ủy, kiêm nhiệm luôn chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.

Thiết Hậu Sơn nói.

-Thái Phi, người này nếu từ Văn phòng Tỉnh ủy đến thì nhất định là người có năng lực, tôi hy vọng có thể cùng anh ta làm tốt công tác của thành phố Đông Cống.

Diệp Phàm ra vẻ hoan nghênh Thái Phi, kì thực là đang thăm dò người này.

Thiết Hậu Sơn sao có thể nghe ra ý tứ của Diệp Phàm.

Cười nói

-Thái Phi là đồng chí tốt, là người có năng lực. Từng được phó Bí thư Tỉnh ủy ca ngợi nhiều lần.

Diệp Phàm vừa nghe liền âm thầm cảm kích Thiết Hậu Sơn, lão Thiết đang mịt mờ nói cho mình biết, Thái Phi là người của Bí thư Phó Quốc Vân. Tin tức này đối với Diệp Phàm rất quan trọng. Tuy vậy trong lòng hắn vẫn có chút phiền não.

Bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân phái Thái Phi đến thành phố Đông Cống, vậy có phải muốn ám chỉ Thành ủy Đông Cống phải một lần nữa cần thay đổi hay không. Ô dù của Y Cao Vân trên tỉnh là ai?

Nếu nói kẻ chống lưng của Y Cao Vân là Phó Quốc Vân, giờ thêm một Thái Phi nữa, vậy chẳng phải nói từ nay về sau Thành ủy Đông Cống chính là thiên hạ của phó Bí thư sao.

Bên trong việc này, vì sao Chủ tịch Chúc không có động thái gì. Chẳng lẽ vì đưa Lam Tồn Quân lên, Chủ tịch Chúc lại nhượng bộ, thậm chí là hy sinh luôn...

-Bí thư Trúc cũng ca ngợi, Thái Phi thật sự là một đồng chí giỏi, có thể phối hợp tốt trong quá trình công tác, tôi rất mong chờ điều đó.

Diệp Phàm nói một câu ậm ừ cho qua.

-Ha hả.

Thiết Hậu Sơn biết trong lòng Diệp Phàm không phải nghĩ vậy, liền nói:

-Hôm qua gặp ông bạn cũ của tôi là Y Định Giang, ông ta nói nếu anh có rảnh lên trên tỉnh thì ông ta nhất định mời anh dùng cơm.

-Y Định Giang à, nói thật, trong đầu tôi không có ấn tượng về người này? Mời tôi ăn cơm, tôi cảm thấy có chút mù mờ.

Diệp Phàm giả ngu, không thể ngờ được Kiều Hoành Sơn lại hành động mau mắn như thế.

Chỉ vài ngày đã quyết định xong chuyện của Y Định Giang. Phỏng chừng, quân hàm của Y Định Giang cũng tăng lên một bậc. Kiều Hoành Sơn đích thân gọi cho Tư lệnh Quân khu tỉnh Tây Lâm Quy Hưng Thiên thì người này có thể không làm sao?

Hơn nữa, Kiều Hoành Sơn khẳng định có mịt mờ chỉ ra đồng chí Diệp Phàm ở thành phố Đông Cống. Quy Hưng Thiên vừa nghe đã hiểu.

Hóa ra là ân tình mà Chủ tịch Diệp thành phố Đông Cống nhờ lão Kiều. Tất nhiên, Chủ tịch Diệp có thể mời nổi Kiều Hoành Sơn, khiến cho trong lòng Quy Hưng Thiên không thể không liên tưởng này nọ.

Kiều Hoành Sơn làm như thế tất nhiên là muốn Diệp Phàm nhớ kỹ đại ân tình này. Diệp Phàm thì có chút chua xót vì nợ Kiều Hoành Sơn một ân tình, bởi đã nợ ân tình thì tất sẽ phải trả.

-Ha ha, Y Định Giang là cha của Y Thanh Liên,Trưởng ban Tuyên giáo thành phố Đông Cống. Ông ta ở quân khu tỉnh trước giờ đảm nhiệm vai trò trung tá tham mưu. Tuổi cũng đã 50 nhưng vẫn chưa được đề bạt lên cấp bậc nên rất buồn bực. Lần này thượng cấp công nhận thành tích của ông ta. Đặc biệt đề bạt lên làm thượng tá tham mưu trưởng quân khu tỉnh.

Lão Y rất hứng khởi! Trông mong mười năm qua rốt cục cũng thăng lên thêm được một sao hai gạch.

Thiết Hậu Sơn biết Diệp Phàm đang giả ngu, cho nên cũng giả ngu theo, lên tiếng giải thích.

Đương nhiên, lúc ấy khi Thiết Hậu Sơn biết được thông qua Y Định Giang thì thiếu chút nữa đã á khẩu ngây người. Tất nhiên, bên quân khu tỉnh Quy Hưng Thiên không tiện trực tiếp ra mặt.

Chỉ mịt mờ gợi ý cho Y Định Giang một câu —— bảo con gái ông ta nhất định phải ủng hộ công tác của Chủ tịch thành phố Đông Cống Diệp Phàm.

Lúc ấy Y Định Giang bị Quy Hưng Thiên tìm đến, nghe nói xong chuyện này tất nhiên là kích động. Về sau, Y Định Giang vẫn luôn miệng cảm ơn tư lệnh Quy. Cho nên, tư lệnh Quy trong lúc vô ý liền nói bóng gió một câu đó.

Y Định Giang vừa nghe liền hiểu rõ.

Té ra chuyện mình được đề bạt là nhờ nể mặt Diệp Phàm, Chủ tịch thành phố Đông Cống. Tất nhiên, Y Định Giang đem chuyện tốt này tiết lộ cho bằng hữu là Thiết Hậu Sơn.

Lập tức, Y Định Giang cũng gọi điện thoại cho con gái Y Thanh Liên, dặn dò con gái về sau phải nghe theo lời Diệp Phàm.

Y Thanh Liên có chút không rõ, sau khi nghe ba giải thích, Y Thanh Liên thầm giật mình, đồng thời vì muốn ba được đề bạt nên cũng có chút kích động. Cha mẹ ruột vẫn là trên hết, mọi thứ còn lại đều bị xếp ra sau.

-A lô, có phải ba của Trưởng ban Thanh Liên đấy không. Xin cảm ơn, có rảnh đến tỉnh thành, tôi nhất định sẽ mời cơm. Tiện thể chúc mừng tham mưu trưởng Y thăng chức, ha ha.

Hai bên đều giả ngu, Diệp Phàm cũng biểu lộ thái độ cho biết chuyện này chính là do hắn làm.

-Ôi, nói thật, Chủ tịch Diệp, tư lệnh Quy rất cao ngạo. Trước giờ chỉ làm việc của mình. Không thể ngờ được lần này lại đặc biệt tương trợ bạn cũ, quả thật có chút cảm động đó.

Thiết Hậu Sơn ra vẻ cảm tạ tư lệnh Quy, trên thực tế Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu được lão cáo già này muốn thám thính quan hệ giữa mình với Quy Hưng Thiên. Và cũng muốn thông qua miệng mình nói lời cảm ơn tư lệnh Quy mà thôi.

-Ha ha, tôi mới đến thành phố Đông Cống, Tỉnh ủy tỉnh Tây Lâm tôi không quen biết ai. Chỉ vì công tác, nên gần đây mới gặp gỡ Chủ tịch Chúc. Các ủy viên thường vụ khác, tôi một người cũng không biết.

Diệp Phàm đùa cợt ra vẻ thần bí!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK