- Thế nào, sau khi xem xong cảm thấy công tác tuyên truyền của chúng ta có chỗ nào không đủ, có cần cải tiến không? Hay là có vấn đề về trình độ?
Trưởng ban Trần nghiêm túc hỏi mấy câu, nhìn chằm chằm Vi Công Minh, vẻ mặt tươi cười của y mất hẳn rồi, trán bị mấy câu hỏi này làm cho toát mồ hôi.
- Việc này… lúc đó tôi…
Nhất thời Vi Công Minh mặt đỏ lên, ấp úng không biết phải nói thế nào.
- Đây là anh phê duyệt?
Trưởng ban Trần giọng càng lúc càng nhạt, tuy nhiên, Vi Công Minh cũng là trầm trọng hơn.
Bởi vì y hiểu thói quen của Trưởng ban Trần Tú Trân, một khi giọng càng nhạt chứng tỏ vấn đề này càng nghiêm túc. Mà lửa giận của Trưởng ban Trần có lẽ sẽ bùng phát.
- Vâng, hẳn là tôi phê.
Vi Công Minh đầu hơi cúi xuống.
- Vâng, đúng là anh phên, làm sao lại thành hẳn là? Hẳn là thì chẳng lẽ có người lừa dối anh?
Trưởng ban Trần nhìn chằm chằm Vi Công Minh nói ra hai chữ “lừa dối” thì vẫn đề liền nghiêm túc rồi.
Làm lãnh đạo của đơn vị quản lý tuyên truyền, không ngờ lại bị ai đó lừa dối. Nói nghiêm túc thì không chịu trách nhiệm về việc làm của mình, là hành vi không làm tròn trách nhiệm một cách nghiêm trọng.
- Tên Lưu Ngôn khốn khiếp này làm!
Trong lúc tức giận Vi Công Minh không kìm nổi, nói.
- Rốt cuộc sao lại thế này?
Trưởng ban Trần không buông tha cho Vi Công Minh, bởi vì chuyện này quá nghiêm trọng.
Nếu không thể tra rõ ràng sao báo cáo Bí thư La được. Đến lúc đó bãi cứt này sẽ đổ lên đầu mình. Loại coi tiền như rác này là việc mọi người không muốn tiếp nhận.
- Ôi…
Vi Công Minh cúi đầu thở dài, sau đó vẻ mặt xấu hổ nói:
- Hôm đó họ dựng xong thì đã cuối giờ chiều rồi, mà bảy rưỡi tối sẽ phát, bên Lưu Ngôn lại giục gấp.
Hơn nữa còn chắc chắn không thể kéo dài đến ngày mai mới phát. Đây là một cơ hội tốt tuyên truyền xứng đáng về chính sách của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Phong Châu.
Ban Tuyên giáo chúng ta không thể kéo dài Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân đến hôm sau. Huống chi, cho đến này, Lưu Ngô làm việc rất cẩn thận.
Mấy năm rồi cũng không xuất hiện sai lầm gì. Trưởng ban Trần cũng biết, không phải chuyện gì chúng ta cũng kiểm tra thẩm duyệt tỉ mỉ, mà cũng không thẩm duyệt hết được.
Đương nhiên, trong chuyện này tôi có trách nhiệm. Tuy nhiên, Lưu Ngôn là người phụ trách phê duyệt cụ thể.
Cho nên, tôi tin gã trực tiếp phê duyệt, không ngờ người này âm thầm sắp đặt cho tôi một đao, cái gì vậy, việc này, tuyệt đối không thể yên.
- Sao Lưu Ngôn lại làm như vậy, việc này thật là rõ ràng, chẳng lẽ y không muốn chức vụ nữa? Một sai lầm nghiêm trọng như vậy cũng phạm phải, đây là hành vi gì. Đây là không làm tròn nhiệm vụ nghiêm trọng, thậm chí nghi ngờ có âm mưu.
Trưởng ban Trần vẻ mặt nghiêm túc, đặt mạnh chén trà lên bàn.
Vi Công Minh vẻ mặt ủ rũ nói:
- Tôi cũng không rõ tại sao y lại làm thế. Tuy nhiên, tôi cũng suy nghĩ một chút, việc này có lẽ có liên quan đến đồng chí Thái Lượng ở Phong Châu.
Vcm lúc này thầm muốn đem của khoai lang nóng bỏng tay này sang tay người khác cũng không kịp nghĩ những cái khác.
Đây là chết vì đạo không bằng chết vì bạn bè. Tuy nói Vi Công Minh biết Thái Lượng là do anh trai Vi Bá Tiểu đẩy lên nhưng hiện giờ không đưa Thái Lượng lên có lẽ bãi cứt này sẽ đổ lên đầu y.
Chuyện nghiêm túc như vậy Trưởng ban Trần chắc chắn phải báo cáo Bí thư La, mà ai bị giết còn phải xem thái độ. Cho nên, dọn sạch trước mặt mình mới là quan trọng.
Không cần nói đến những cái khác, ngay cả lửa giận của Trương ban Trần Vi Công Minh cũng không thể chịu được.
Thật ra, Vi Công Minh thực sự bị Lưu Ngôn lừa dối rồi. Người này lúc đó tìm một cô gái xinh đẹp mời Vcm ăn cơm.
Cô nàng kia thật sự rất xinh dẹp, uống rượu lại hạng nhất. Phó trưởng ban Vi lúc ấy đứng không vững.
Sau đó có một số việc nói không rõ ràng lắm, mà Lưu Ngôn đưa ra tài liệu này thì Vi Công Minh vội vã đi theo cô nàng “làm việc” tất nhiên không nói hai lời cũng không cần nhìn là phê duyệt rồi.
Hơn nữa, Lưu Ngôn vẫn làm việc rất quy củ, Vcm rõ là đánh chết cũng không nghĩ tới sẽ bị Lưu Ngôn đâm sau lưng một đao. Tất nhiên, Thái Lượng thân thích với Lưu Ngôn cũng bị Vcm hận lây.
Hận này khắc cốt ghi tâm.
- Thái Lượng, có ý gì?
Trưởng ban Trần nhướng mày hừ nói.
- Thái Lượng thân thiết với Lưu Ngôn, hơn nữa rất thân là khác. Có lẽ trước khi đi muốn giúp gã một chút.
Vi Công Minh giận dữ nói.
- Đi lên, có ý gì?
Trưởng ban Trần càn truy hỏi.
- Lưu Ngôn được điều đến Ban tuyên giáo trung ương, hơn nữa được đề bạt làm Phó vụ trưởng vụ tuyên truyền rồi. Có lẽ người này cho là mình có hậu đài, hơn nữa lại bị điều đi làm một số cuộc mua bán cuối cùng. Cho dù là sự việc đã bại lộ chúng ta cũng không thể trừng phạt gã? Việc này mấy ngày hôm trước tôi đã báo cáo với cô qua điện thoại, mà lần này cô đi học một tháng.
Vi Công Minh nói.
- Ừ, lúc ấy tôi đã biết.
Trưởng ban Trần gật đầu, thật ra, trưởng ban Trần đi học bân nên quên mất chuyện của Lưu Ngôn.
Tuy nhiên, Trưởng ban Trần đương nhiên cũng sẽ không ngốc đến nỗi tự nói ra việc này. Lại hỏi
- Lưu Ngôn đã đi chưa?
- Tối hôm trước vừa xong xuôi chuyện này liền hoàn tất bàn giao rồi. Nói là Ban tuyên giáo Trung ương giục gấp, bởi vì Trưởng ban Trần còn mấy ngày nữa mới về. Nói phải đi đêm đến Bắc Kinh, chính là hôm qua đã đến nhận công tác mới.
Vi Công Minh nói.
- Kéo cứt không chùi đít đã muốn chạy, được!
Trưởng ban Trần hừ lạnh một tiếng, Vi Công Minh trong lòng cũng thầm run lên.
Biết việc này trưởng ban Trần đã quan tâm, có lẽ Lưu Ngôn cũng không có cái gì hay ăn rồi. Lần này trưởng ban Trần tỏ thái độ kiên quyết một ít.
Vậy thì phải xem hậu trường của Lưu Ngôn đạt đến tầng thứ mấy rồi. Nếu trưởng ban Trần thật sự muốn tích cực, Lưu Ngôn có thể không bằng.
Đương nhiên, nếu Lưu Ngôn xui xẻo trong lòng Vi Công Minh chắc chắn sảng khoái. Chỉ có điều, trước kia Lưu Ngôn làm không ít việc vì y, Vi Công Minh không muốn thấy Lưu Ngôn bị thảm quá đến lúc đó lại nghĩ đến y thì phiền.
Tuy nói tiền vàng Vi Công Minh nhận cũng rất cẩn thận, nhưng cũng có nhược điểm là Lưu Ngôn nắm trong tay.
Không cần nói cái khác, Lưu Ngôn xui xeo không giữ miệng cũng có thể khiến Vi Công Minh uống một bình đấy.
Có lẽ Lưu Ngôn cũng biết là mình nắm được điểm yếu của Vi Công Minh, đến lúc đó chính việc này xảy ra thì Vcm cũng phải nghĩ cách làm việc này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không ở tỉnh rồi.
Thật đúng là đừng nói, Vi Công Minh rõ rệt thực buồn rầu. Việc này không báo cáo tỉnh không được, Lưu Ngôn cũng sẽ không được bỏ qua.
Xin hộ thì lại sợ trong lòng trưởng ban Trần không thoải mái. Hơn nữa, Bí thư La cũng không có cách giải thích.
Lưu Ngôn, bố bị mày hại chết rồi. Vi Công Minh gầm lên trong lòng.
- Trưởng ban Trần, việc này tôi thấy nếu Lưu Ngôn bị điều đến Ban tuyên giáo Trung ương rồi, hơn nữa gã có thể nhảy đến vị trí Phó vụ trưởng.
Có lần Lưu Ngôn uống rượu say nói lần này điều động thực tế là một lãnh đạo của Ban tuyên giáo trung ương tự mình chỉ đích thân đồng chí Lưu Ngôn.
Tôi thấy, có thể coi như một lần sơ sẩy trong công việc không. Hơn nữa, tôi thấy việc này cũng không thật sự rõ ràng.
Hơn nữa, nếu sửa đề mục của chuyên đề thì cũng có thể tạm thời kéo dài. Ví dụ như, Phong Châu dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy.
Theo chuyên đề đó mà nói đương nhiên là phải nói đến khí phách trong sự lãnh đạo của lãnh đạo Tỉnh ủy đối với Phong Châu rồi
Nếu chúng ta đổi thành “Phong Châu thời đại mới” sẽ khiến chuyên đề này hơi mơ hồ một chút, phạm vi đề cập cũng lớn hơn một chút.
Mặc dù là trợ lý Diệp xuất hiện trên màn ảnh quá nhiền một chút cũng có thể nói được có phải không? Hơn nữa, đồng chí Diệp Phàm thật sự là nhân vật điển hình của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Hơn nữa, chúng ta có thể lập tức cướng chế đài truyền hình tỉnh chỉnh đốn và cải cách, sửa lại tài liệu một lần nữa rồi phát lại.
Vcm có chút xấu hổ nói, hơn nữa, bịa đặt chuyện lãnh đạo Ban tuyên giáo Trung ương là hậu trường của Lưu Ngôn.
Vcm cũng không có cách nào, bị ép đến đường cùng. Hơn nữa Vi Công Minh cũng đoán Lưu Ngôn đoán chừng thực sự có hậu trưởng này. Nói cách khác dựa vào đâu có thể thuận lợi thăng chức như vậy.
Vi Công Minh cũng kiên trì nói dối, tin rằng trưởng ban Trần cũng không thể thật sự đi điều tra việc này.
Việc như vậy nói có thì có nói không cũng đúng. Đến lúc đó thật sự tra không đúng thì Vi Công Minh cũng dễ dàng nói là do Lưu Ngôn say nói bừa cũng không liên quan gì đến y.
Dù sao lão Vi cũng bằng bất cứ giá nào rồi.
Tuy nhiên, việc vẫn không yên.
Năm ngày qua đi, Lưu Ngôn vẻ mặt tươi cười bước bào văn phòng Phó trưởng ban tuyên giáo trẻ tuổi. Phó trưởng ban Niên là lãnh đạo phụ trách trực tiếp Lưu Ngôn. Nghe nói là có khả năng ngồi lên vị trí Phó trưởng ban thường trực vì Phó trưởng ban thường trực hiện giờ sắp về hưu.
- Đồng chí Lưu Ngôn, Ban tuyên giáo tỉnh ủy Tấn Lĩnh nói bên đó anh còn có một số việc bàn giao chưa hoàn thành, yêu cầu anh lập tức trở lại để bàn giao.
Phó trưởng ban Niên vẻ mặt nghiêm túc chưa mời Lưu Ngôn ngồi đã nói.
Trong lòng Lưu Ngôn giật mình, vội nói:
- Phó trưởng ban Niên, bên đó tôi đã bàn giao xong rồi, lúc đó thủ tục bàn giao cũng đã làm xong, hơn nữa, lúc đó cũng có chữ ký của lãnh đạo quản lý.
- Lãnh đạo quản lý, là chữ ký của ai?
Phó trưởng ban Niên hỏi.
- Phó trưởng ban Vi Công Minh ký ạ, Hơn nữa Vi Công Minh là lãnh đạo phân công quản lý trực tiếp phòng tôi. Còn Phó trưởng ban thường trực Mâu Nhất Giang cũng ký rồi.
Lưu Ngôn vội vàng nói.
- Các đồng chí ở dưới đấy nói lúc đó Trưởng ban Trần đang học ở Bắc Kinh. Mà khi anh đi rồi, Trưởng ban Trần hôm sau về, có dặn anh trở lại bàn giao cẩn thận hơn nữa. Có lẽ trưởng ban Trần có gì cần anh giải thích rõ hơn một chút có phải hay không?
Người phó trưởng ban tuổi trẻ tài cao nghiêm mặt nói, Lưu Ngôn đi ra khỏi văn phòng phó trưởng ban.
Muốn làm âm mưu cũng không thể rõ ràng như thế, Lưu Ngôn, thật sự anh cho rằng Tỉnh ủy Tấn Lĩnh là ngốc hết có phải không?
Đây là hậu quả anh tự gây ra, thông minh cũng là thông minh lầm. Nhìn Lưu Ngôn nhẹ nhàng kéo cửa lên Phó trưởng ban khách sáo nghĩ thầm trong lòng.
Năm ngày sau, Trưởng ban Chu gọi điện thoại đến cười nói:
- Trợ lý Diệp hiện tại có thể đặt quyết tâm chứ?