- Việc này tôi không quan tâm, tôi chỉ cần găng tay thôi. Đào tạo ai cũng được, nhưng phải đạt tới trình độ cao của tứ đẳng, nếu không thì đừng có gọi tới. Tôi đây cũng không phải thần tiên mà có thể sử dụng phép thuật nào để biến họ thành cao thủ ngũ đẳng được. Ôi, bằng bất cứ giá nào cũng phải có được đôi găng tay này.
Diệp Phàm than thở.
Lang Phá Thiên đã sớm không kìm nổi bèn dùng điện thoại tuyệt mật gọi cho Thủ trưởng Trấn, kết quả là ông ta trả lời có thể đổi. Hơn nữa, nếu có thể đào tạo được sáu người thì sẽ đổi cho Diệp Phàm cả ba đôi găng tay đó.
- Có phải tôi bị trúng kế rồi hay không. Có thể là găng tay này không phải khó tạo ra như anh nói, không có khó khăn gì phải không lão Lang…
Diệp Phàm nói, có cảm giác như bị mắc lừa.
- Tuyệt đối không bảo đảm, không dễ sản xuất đâu. Tuy nhiên, nếu anh lấy đi ba đôi này, thì mấy lão già trong tổ Khoa học Năng lượng vẫn có thể làm ra một, hai đôi nữa.
Lang Phá Thiên hắng giọng cười nói.
- Thôi đi, một đôi là đủ rồi, lấy về để ăn cơm à? Cao thủ ngũ đẳng, tôi không có nhiều kiên nhẫn để đào tạo vài người đâu…
Diệp Phàm nhanh chóng ngắt luôn lời Lang Phá Thiên, tức sôi máu.
Diệp Phàm quan sát một lượt rồi nói:
- Không thể quá gắng sức được. Tôi sẽ lên trước, ở vị trí trung tâm dùng tay chống vững, lão Lang ở phía dưới đẩy người lên chỗ tôi, tôi sẽ đẩy lên trên, Trần lão ở phía trên đón lấy người. Ba chúng ta kết hợp để đẩy những người khác lên trên nhé.
Diệp Phàm nói xong liền hành động luôn, đeo ngay đôi găng tay vào và đứng từ xa, dùng lực đẩy lên không trung, táy bám vào leo lên. Khi tay tiếp xúc vào cảm giác vẫn còn, thấy đau nhức, nhưng không chảy máu là được rồi.
Toàn bộ động tác đều dực vào lực tay, vì không thể bước chân lên tấm bảng, giầy sẽ bị rách ra mất, những chiếc đinh này cũng là đặc chế mà. Không bao lâu mọi người đã di chuyển đến giữa, Diệp Phàm dừng lại hét lớn :
- Đưa Trần lão lên trước đã.
- Được!
Lang Phá Thiên lớn tiếng trả lời. Trần lão dựa vào lực tay y nhảy vọt lên, Diệp Phàm một tay nắm đinh, một tay giơ ra để đón lấy Trần Khiếu Thiên.
Được đẩy lên trên, Trần Khiếu Thiên như cung tên, hai tay nắm ngay vào đoạn trên tấm bảng, nhanh chóng quay người đứng vững trên tấm bảng thép.
Những người sau gồm Tề Thiên, Lô Vĩ và Trần Quân cũng được đưa lên bằng cách đó. Nhưng thật ra, Thiết Chiêm Hùng thấy bực bội, tức tới mức mặt xám xịt lại, không ngờ đã từng là cao thủ lục đẳng mà lại lưu lạc đến bước này.
Sau khi qua được tấm bảng thép, nhìn thấy mặt Thiết Chiêm Hùng trở nên xám xịt, Diệp Phàm nói nhỏ bên tai y :
- Thiết ca đừng quá lo lắng, cứ bình tĩnh, em nghĩ không khó khăn gì để tìm ra phương pháp hữu hiệu giúp anh khôi phục lại trình độ ngũ đẳng đâu.
- Thật không?
Mắt Thiết Chiêm Hùng sang lên háo hức, nhưng được chốc lát thì lại tiu ngỉu, than thở :
- Còn trông ngóng gì nữa, mấy vị kia đều đã xem qua rồi, nói chắc chắn có khả năng, cả đời lão Thiết tôi sau này chỉ ở mức tam đẳng, phỏng chừng là cảnh giới khai nguyên của tam đẳng, thật mất mặt quá.
- Thiết ca không còn tin tưởng em nữa phải không? Đã nhìn thấy mấy vị đó giúp được ai nâng cao năng lực chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái đó thì chưa...
Thiết Chiêm Hùng trả lời, vẻ mặt đầy hi vọng.
- Nói thế còn được, cứ bình tĩnh, thực ra anh cũng nên về nghỉ ngơi rồi, cả ngày ở Báo Săn chỉ toàn thấy đánh đánh đấm đấm cũng quá mệt rồi. Chi bằng nhân cơ hội này anh quay về để nghỉ ngơi, sống thoải mái cả đời thì hơn.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Ừ, tôi cũng có ý định đó, chứ chị dâu cậu cũng hạ thông điệp cuối cùng, nói rằng nếu không kết hôn thì cô ấy sẽ xuất gia làm ni cô đấy, những lời thế mà cũng nói được.
Thiết Chiêm Hùng quát mắng.
- Cũng không sai mà, Thiết ca. Anh cũng gần 35 tuổi rồi, chị dâu thì cũng gần 30 rồi, nếu không mau kết hôn thì việc nối dõi sẽ rất khó khăn đấy. Em nghe nói phụ nữ tuổi cao sẽ rất khó sinh con, rất nguy hiểm…
Diệp Phàm cười nói.
- Được rồi, thằng nhãi lắm chuyện. Có phải muốn tôi mau mau tới Nam Phúc còn giơ tay giúp cậu một phen?
Thiết Chiêm Hùng liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
- Điều đó đương nhiên rồi, sau này anh tới tỉnh Nam Phúc, chắc chắn trở thành Ủy viên thường vụ tỉnh ủy rồi, khi ấy em mới vả được Thiết ca chứ.
Diệp Phàm cười nói.
- Ôi, nếu tôi mà đến Nam Phúc thì anh tôi sẽ rời khỏi đó.
Thiết Chiêm Hùng than thở.
- Bí thư Thiết Thác?
Diệp Phàm liền hiểu ngay, Thiết Thác sớm muộn cũng ngồi vào ghế Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh mà.
Trong một tỉnh không thể có hai anh em đều làm Ủy viên thường vụ được, như thế chẳng phải Ủy ban Thường vụ đều nằm trong tay nhà các anh rồi sao?
- Cũng chưa chắc mà, anh tôi vẫn còn một trở ngại. Mấu chốt là thái độ của Quách Phác Dương nữa. Ngày trước cháu của ông ta là Quách Chân Hùng bị tôi đá đi, chắc Quách gia căm hận lắm, ông ta có cản trở hay không cũng không chắc được.
Thiết Chiêm Hùng không ngờ nói đến đó cũng có chút lo lắng.
- Yên tâm, em có biện pháp khiến Quách gia phải đồng ý…
Diệp Phàm có vẻ nắm chắc, khiến Thiết Chiêm Hùng hơi sửng sốt. Nhưng thấy Diệp Phàm không nói gì, y cũng không hỏi, vỗ vỗ vai Diệp Phàm. Một đám người hướng vào sơn trang Câu Trần.
Thực ra Diệp Phàm cũng chỉ là khoác lác, có chút suy nghĩ hé mở mà thôi.
Trường thao luyện nhà Câu gia tương đối rộng, tất cả đều được thiết kế y như thời cổ đại, có cả kệ đao thương, các khí cụ luyện tập đầy đủ cả.
Câu Trần Âm Quỳ uy thế, bệ vệ ngồi trên chiếc ghế giống hình con hổ, có vẻ như đó là hình tượng nhà Câu gia, phong cách giống y như chiếc ghế hổ mà Lý Dật ngồi lên, phong thái đó làm cho đối thủ phải sợ hãi. Đừng nhìn phong thái Câu Trần Âm Quỳ có vẻ cộc cằn, thô lỗ, thực ra là một người tương đối biết đối nhân xử thế.
Dù nói năng lượng của Diệp Phàm đã làm y kinh ngạc nhưng Câu Trần Âm Quỳ vẫn có lý do để tin tưởng, có thể dùng cảnh giới cấp hai thất đẳng của mình để giải quyết tên nhãi ranh này thì không thành vấn đề.
Vì lúc nãy Lang Phá Thiên và Trần Khiếu Thiên còn chưa thể hiện năng lực của mình, khiến cho Câu Trần Âm Quỳ ngang nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Riêng bá phụ và phụ thân nhà Câu gia đều là cao thủ ngũ đẳng lại thêm tam đẳng, tứ đẳng nữa, tên nhãi ranh này đúng là không biết trời cao đất dày là gì.
Câu Trần Âm Quỳ thậm chí đã nghĩ đến cả việc phải tra tấn Diệp Phàm ra làm sao, chẳng qua đại bá Câu Bách Hán và tam đệ Câu Siêu của y không nghĩ như thế.
Nếu như lần này, mấy tên đó cùng Diệp Phàm đã liên tục vượt qua ba cửa ải, lại còn làm hủy hoại mười tám người đồng mấy trăm năm lịch sử nhà Câu gia thì chắc chắn sẽ tiềm ẩn năng lượng phi phàm.
Nếu Diệp Phàm đã từng vượt qua âm khiến, vậy thì chỉ còn cách cầu nguyện trong những người còn lại sẽ không có cao thủ lục đẳng.
Chỉ cần trong đám người còn lại không còn cao thủ lục đẳng thì nhà Câu gia chắc thắng rồi. Lại một lần nữa đem nhóm tự nhận là cao thủ luyện võ kia giẫm dưới chân, việc này mà truyền ra ngoài thì địa vị của Câu thị Hải Nam trong giới Quốc thuật Trung Hoa sẽ như măng trúc mùa xuân, càng ngày càng cao xa.
Bá phụ và phụ thân Câu Mãn Thiên đều đang đứng bên Câu Trần Âm Quỳ, các đệ tử mở trận hình quạt giống như thế ngôi sao vây quanh mặt trăng, nhìn sẽ có cảm giác hoang đường của môn phái thời cổ đại.
- Nhìn qua có giống như bức ảnh võ lâm không?
Tề Thiên nói nhỏ một câu.
- Vốn dĩ là diễn kịch mà? Giống như Võ Tòng trong Thủy Hử say rượu đánh Tưởng Môn Thần thôi, giờ chúng ta cũng trinhd diễn “Diệp ca cuồng ẩu thần chân” nhé.
Lô Vĩ cười nói.
- Có biết thần cước Câu Trần Âm Quỳ nhà Câu gia cao thủ mức nào không?
Lúc này Lang Phá Thiên lại quay đầu sang nhẹ giọng hỏi Lô Vĩ. Vì y có cảm giác hai tay kia có chút tự cao tự đại, phải quyết tâm xem bộ dạng bọn họ ngẩn người ra như thế nào.
- Có thể là ở cấp mấy được chứ?
Tề Thiên nhỏ giọng hỏi, Lô Vĩ cũng không biết, đành quay sang nhìn Lang Phá Thiên. Hai người họ đều không biết người này là ai, nhìn qua vẻ mặt ác nghiệt, bộ dáng rất phong độ, nhưng có lẽ chẳng qua cũng chỉ là giả bộ thôi.
Lô Vĩ lại có kiểu kích động để gây chiến với Lang Phá Thiên. Khi nãy đại ca Diệp Phàm bảo Lang Phá Thiên ở phía dưới tấm bảng đinh để đẩy người lên, trong lòng Lo Vĩ thấy không phục rồi, cảm giác như đại ca đã coi khinh mình.
- Ha ha, so với lão cao nhân già nhất trong Lô gia các cậu vẫn cao hơn một bậc.
Lang Phá Thiên phun ra một câu, Lô Vĩ trên mặt bắt đầu biểu hiện phẫn nộ, cảm thấy Lang Phá Thiên không tôn trọng Tiên Dật trưởng lão nhà mình, thế này thì quá lắm rồi.
Trong nháy mắt anh chàng định phản ứng lại, nhưng trên mặt lập tức hiện vẻ ngây ngô, đứng đờ ra như hóa đá, thầm nghĩ: “Mẹ kiếp, không thể như thế được, Tiên Dật trưởng lão là cao thủ khai nguyên thất đẳng, Câu Trần Âm Quỳ còn cao hơn ông ấy một bậc, như thế chẳng lẽ hắn là cao thủ thất đẳng cấp hai ư? Ôi mẹ ơi, hôm nay mình xui xẻo rồi”.
Tề Thiên cũng không hề biết Tiên Dật trưởng lão nhà Lô gia ở cấp thứ mấy, khi thấy Lô Vĩ tự nhiên đứng im như tượng bèn hỏi nhỏ :
- Vĩ ca, trưởng lão nhà anh rốt cuộc là ở cấp mấy?
- Cấp gì mà cấp, khai nguyên thất đẳng.
Lô Vĩ tức giận trả lời.
- Á !
Tề Thiên thốt lên, sau đó nhanh chóng bịt chặt mồm, trạng thái ngẩn người còn hơn cả trạng thái hóa thạch của Lô Vĩ.
Hai người cùng liếc mắt sang bên Lang Phá Thiên, thì thầm:
- Đây là loại người nào thế, chẳng lẽ lại chỉ khoác lác thôi sao. Nhưng trông hắn có vẻ giống cao thủ, mà cũng không chắc có phải cao thủ không nữa.
- Anh là Thần cước à?
Diệp Phàm không chút khách khí, đứng cách chỗ Câu Trần Âm Quỳ vài mét, nhàn nhã như người đi dạo chơi. Lúc này, Diệp Phàm trong lòng đầy phẫn nộ, chỉ có điều bây giờ vẫn chưa thể làm gì được.
- To gan, đến Thần cước mà mày cũng dám tùy tiện nói à? Cái tên nhãi ranh không biết cao thấp gì hết, đại ca bố mày là một trong tứ tú Trung Hoa, nổi tiếng trong giới võ thuật Trung Hoa.
Lúc này nhị đệ Câu Khôn lại phát bệnh cũ, lớn tiếng giáo huấn. Đương nhiên làm thế cũng chỉ muốn cổ vũ Câu gia mà thôi.
“Bang”!
Một tiếng động trời, Trần lão đã ra tay rồi. Chỉ thấy bóng người nhoáng lên một cái, Câu Khôn đã bị đá ngã văng xa hơn 5m, liên tục lăn ba bốn vòng rồi bị vướng vào bụi cỏ tranh, lúc đó mới dừng lại được. Phía bên miệng hiện lên một vết bầm tím rõ ràng.
“Phù” một tiếng, hai chiếc răng cửa bay ra.
Đòn đánh của Trần Khiếu Thiên rất chuẩn, đá thẳng vào miệng Câu Khôn, lớn tiếng nói:
- Chủ công ta hỏi, đâu đến lượt tên thối tha nhà ngươi lên giọng?
Trần lão lời nói phun ra khí thế phừng phừng khiến cho mọi người có mặt đều âm thầm chấn động. Đặc biệt là Lang Phá Thiên, liếc mắt nhìn trộm Trần Khiếu Thiên một cái, ngạc nhiên không nói thành lời.
Không tưởng tượng được lão già bình thường này mà trên người lại phát ra nội lực mạnh như vậy, không khác biệt lắm so với mình. Chẳng lẽ ông ta cũng là cao thủ thất đẳng? Hơn nữa lại gọi Diệp Phàm là chủ công.
Thế có nghĩa là sao, lẽ nào Diệp Phàm chính là Thiếu môn chủ của môn phái ẩn dật nào chăng, giờ xuất hiện để rèn luyện hay chỉ để vui chơi?
Chủ công là ý gì? Trong võ lâm cổ đại, chủ công chính là chủ nhân. Thế thì ông ta chẳng phải là người hầu của Diệp Phàm sao? Cao thủ thất đẳng làm người hầu? Ôi mẹ ơi, rốt cuộc là ý gì?
- Em gái tôi đâu?
Diệp Phàm lạnh như băng hừ nói.