- Phạm vi cũng gần bằng một huyện của chúng ta. Cách khoảng 200km.
Hơn nữa địa hình phức tạp, chủ yếu là những lòng chảo, trũng như lòng sông, hơn nữa không khí ở đây rất ẩm ướt.
Chỉ cần ngước mắt lên là đã thấy rừng cây. Rừng cây bị phân cách thành hành trăm những bộ phận nhỏ.
Thuyền có thể bơi quan cầu nhỏ trên sông, chúng ta phái 300 binh lính vào kết quả là tự làm cho mình hoa hết đầu óc.
Thuyền của bọn họ xuất quỷ nhập thần. Hơn nữa, địa hình thấp cũng là một nơi nguy hiểm. Trong rừng cây đâu đâu cũng có nguy hiểm, rễ bị thú dữ tấn công. Ví dụ như hổ báo, rắn có ở khắp mọi nơi.
Có những loại rắn cắn người sau mấy giây là chết luôn. Địa hình thấp chỗ nào cũng có giếng ngầm, anh nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.
Một khi giẫm chân vào là thụt xuống ngay. Chỉ trong một thời gian ngắn là sẽ trầm xuống đó, thực ra cũng có đầm lấy.
Hơn nữa, tổ chức đó lại thường tổ chắc bắn lén khó mà phòng bị được. Nắm đó chúng tôi đi 300 người, lúc ra chỉ còn lại đúng 100 người.
Đa số huynh đệ đều chết ở địa bà đó. Chúng tôi gọi chúng là địa khu vực địa ngục. Thường thường con tin bị bắt cóc giấu trong một địa bàn rất lớn chúng ta khó mà tìm kiếm được.
Nhưng dù khó khăn bao nhiêu chúng ta cũng phải quyết tâm tiêu diệt Địa Mông. Thiếu tấ Mengdalits đến chỗ này có vẻ hơi sợ sệt.
- Thế này đi, nếu nghi ngờ chúng giấu người trong Địa Mông, vậy chúng tôi mau chóng xuất phát đi dò thám? Diệp Phàm nói
- Chủ tịch Diệp, không phải là chúng tôi mà là chúng ta. Các anh cứ ở chỗ này đợi tin tức tốt đẹp. Thiếu tá Mông Đạt nói.
- Thực xin lối thiếu tá Mông Đạt, lần này chũng tôi cũng chuẩn bị cùng đi với các anh. Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- No! No... Mông Đạt nói mấy câu từ chối lên tục: - Chỗ đó quá nguy hiểm, tất cả chúng ta vào sẽ rất nguy hiểm. Phải biết rằng chúng ta nhằm vào đối tượng được huấn luyện chuyên môn ở địa bàn thấp. Lần trước người của công ty Cai Nhĩ Hà các anh bị bắt, hẳn các anh đã nghe nói rồi chứ?
- Nghe rồi! Sao? Diệp Phàm nhiền thiếu tá Mông Đạt.
- Cũng là do người của Địa Mông làm. Lúc đó chính phủ Ả Rập có liên kết với chúng tôi. Sau khi chúng tôi cho phép họ phái "quân lính Ta Tháp" đã có 20 người đến đây.
Chúng tôi dẫn bọn họ vào địa bàn Địa Mông. Kết quả thế nào, 20 người sống đã chết mất 10 người.
Chỉ tìm thấy 5 thi thẻ, còn lại 5 thi thể khá rơi đi đâu thì cũng không biết.Chúng tôi phái hàng ngàn người tím kiếm trên quy mô lớn, kết quả vẫn là không tìm được gì. Thiếu tá Mông Đạt nói.
- Tà Tháp? Trương Hùng hiểu Tà Tháp chứ? Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là hiểu. Tà Tháp là quân đội đặc chủng của Ả Rập. Cũng có những tính chất đặc thù như những loại bộ đội thần bí của nước ta.
Hơn nữa vì Ả Rập có tiền. Đội quân này còn được trang bị đầy đủ hơn bộ đội đặc chủng của chúng ta nhiều.
Đương nhiên bọn họ cũng có cao thủ. Tôi có hơi nghi ngờ, đã có cao thủ thì sao lại vào địa bàn Địa Mông kết quả lại thê thảm như vậy.
Lẽ nào Địa Mông cũng có cao thủ? Trương Hùng nói.
- Đương nhiên là có cao thủ, nghe nói, những cao thủ của chúng tay cầm thứ gì đó chỉ cần vung lên là binh lính của chúng ta sẽ chết. Thật đáng sợ, có người còn nói bọn họ là truyền nhân của Hắc thần. Nhưng tôi không tin. Hắc thần là bảo vệ của chúng tôi, sao có thể bảo vệ cho họ được. Thiếu tá Mông Đạt nói.
- Chuyện này có chút kì quái, đội Tà Tháp ta mặt thế nào? Chẳng lẽ cuung ty Cai Nhĩ Hà thuê họ ra tay? Hình như là không thể. Tà Tháp là bộ đội đặc chủng quốc gia, không thể làm người cho kẻ khác thuê được. Diệp Phàm nói.
- Thực ra tôi nghe nói chuyện này có một chút bí mật. Mông Đạt nói.
- Bí mật? Diệp Phàm nhìn Mông Đạt.
- Xin lỗi, chuyện này tôi không thể nói được. Nếu không, tôi cũng không bảo vệ nổi quân trang của mình. Mông Đạt lắc đầu.
- Không sao, không sao. Ai cũng có bí mật, chúng tôi không ép. Nhưng chúng tôi có yêu cầu đi theo các anh. Hơn nữa, tất cả trách nhiệm chúng tôi sẽ tự chịu. Diệp Phàm nói.
- Không được, không được. Nếu các anh đi xảy ra vấn đề gì tôi sẽ bị chính phủ bắn chết. Lý tướng quân có lệnh của chính phủ là nhất định phải nghĩ cách giải cứu con tin. Chính phủ chúng tôi rất trọng tình bằng hữu với Trung Quốc. Mông Đạt nói.
- Ha ha, thiếu tá Meng. Thế này đi. Tôi rất nghi ngờ người của các anh được không? Diệp Phàm cố tình lộ ra vẻ khinh thường.
- Ai dám nói binh lính của chúng tôi không được. Hắc kỳ quân của chúng tôi là anh hùng. Ai cũng là hảo hán, máu hảo hán. Thên thủ siêu cao. Chỉ cần một cước là đập vỡ đá. Thiếu tá Mông Đạt bị Diệp Phàm chọc tức, y đứng lên nhìn hắn hằn học.
- Hảo hán cái quái gì, nào nào nào! Cho anh xem thế nào là hảo hán, ra đi! Hồng Tà gọi to đi ra ngoài nhưng nghe người ta là Thiếu tá nghe không hiểu tiếng phổ thông, y nhìn Hồng Tà tức giận. Ngô Quân ở bên cạnh vội phiên dịch.
- Làm gì? Thiếu tá Mông Đạt hỏi.
- Làm gì, đọ sức một chút ấy mà. Võ công của Hồng Tà này còn cao hơn một đấu sĩ bos.
Như vậy là đủ để khiêu khích, người ta nhìn là hiểu. Mông Đạt tức giân mang theo mấy thủ hạ ra ngoài.
- Đến đi, các người cùng lên đi! Hồng Tà hai tay chống nạnh giống như một ông vua nhìn . Diệp Phàm và Ninh Nghị đứng nhìn bật cười ra tiếng.
- Không cần cùng lên, Hán Tháp, cậu là được. Chú ý đừng đẻ các quý khách Trung Quốc của chúng ta bị thương. Đánh cho sưng mặt ông ta là được. Mông Đạt hoan hô.
Một người đàn ông cao lớn quăng quần áo đi, lộ ra hình xăm mãnh hổ trên người. Tên kia còn thị uy phất phất tay. Cơ thể toàn cơ bắp.
- Tiểu tử đến đây. Hồng Tà đứng rất nhẹ nhàng vẫy tay tên Hán Tháp kia.
Tên Hán Tháp động tay cahan, một đá hướng về phía Hồng Tà. Bốp một tiếng giòn vang, cả người tên Hán Tháo ngã chỏng vó.
Đương nhiên là Mông Đạt có hơi bực bội. - Đứng lên, lại nào, tấn công, tấn công...
Tên Hán Tháp nhảy lên, cả người trên không trung, bổ chân về phía mặt Hồng Tà. Khí thế vẫn còn khá, phát lực về 4 phía.
Quả nhiên là có kết quả, lại bốp một tiếng cả người tên Hán Tháp bị Hồng Tà xé bay về phía trước. Đến lúc này là như một con chó vờn quả cầu, cả miệng y trượt trên mặt đất may là bùn đất.
Nhưng cái miệng kia không chỉ có bùn mà còn sưng vù bằng cái bát to. Thiếu tá Mông Đạt trợn tròn mắt.
- Sao lại không cẩn thận như thế? Mông Đạt căm tức.
- Đến đi, mấy người các ngươi, đến hết. Hồng Tà được thể chỉ vào Thiếu tá Mông Đạt nói. Ngô Quân phiên dịch cũng rất sinh động, đến học cả cái miệng của Hồng Tà cũng rất giống.
- Lên! Lần này Mông Đạt lại không do sự, vung tay lên y đánh về phía Hồng Tà. Có tấn công về phần eo, chân. Đương nhiên là còn cả đôi tay của Hồng Tà.
Tất cả đều đá trúng. Nhưng bộp bộp mấy tiếng, tất cả bị Hồng Tà làm cho ngãn nhào xuống đất. Người kia ôm trúng eo nhưng mặt đỏ bừng. Còn Hồng Tà thì vẻ mặt bình tĩnh đứng sừng sững bất động như núi.
Tên kia lại muốn vật ngã Hồng Tà nhưng kết quả cũng là sự thất vọng.
- Đùa đủ chưa? Ông đây phải trừng trị các ngươi rồi. Thất mấy tên kia lại nhảy lên, Hồng Tà ôm chặt eo nhắc một tên ngã lên mấy mét.
Dưới bàn tay của ông ta. Mưới mấy cái tát liên tiếp, đánh cho thiếu tá Mông Đạt choáng váng đầu óc không nhận ra đầu là hướng bắc nữa.
- Phục rồi, phục rồi! Mông Đạt hét lớn. Hồng Tà mới vỗ tay, đột nhiên lại đá một nhát lên hòn đá bên cạnh. Sau một tiếng động hòn đã đã vỡ tan thành những viên nhỏ, một lúc sau lại bị Hồng Tà đá cho mấy cái.
Chân kia dường như thành đá vụ, còn hòn đá thì lại như thành một đống bùn đất lớn. Hơn nữa, người nào cũng giống nhau nhìn Mông Đạt toát mồ hôi lạnh.
Ai cũng hiểu rằng vừa rồi là người ta ra tay còn nhẹ.
- Chủ tịch Diệp, không ngờ là võ công của người Trung Quốc các anh lại lợi hại như vậy, bái phục! bái phục! Mông Đạt nói với vẻ mặt sợ hãi.
- Ha ha, ta chỉ là bảo vệ riêng của Chủ tịch Diệp mà thôi. Người như ta bên cạnh chủ tịch Diệp còn rất nhiều. Hồng Tà cười nói lạnh nhạt.
- Chủ tịch Diệp, tôi quyết định lần này chúng ta cùng đi Địa Mông. Mông Đạt nói.
- Được! Diệp Phàm cười trả lời.
- Chủ tịch Diệp, có thể mới vị Hông Tà là sư phụ dạy tôi mấy chiêu được không? Tôi thực sự rất hâm mộ võ công của người Trung Quốc các anh. Chúng tôi sẽ mời ông ấy đến quân đội giáo luyện. Mông Đạt nói.
- Xin lỗi, tôi không có hứng thú. Hồng Tà nhún vai, hôm nay ông ta rất rạng rỡ. Thiên Đao nhìn ra xa. Mông Đạt đành phải tiếc luối.
Không ngờ là buổi tối Mông Đạt lại tới. Hơn nữa còn có mấy tướng quân của Ả Rập hộ tống.
Giới thiệu thì mới biết người mặc quân trang kia là Lý tướng quân đế cùng với Hoàng đế Kazactan Tổng giám đốc của công ty Cai Nhĩ Hà.
Nhưng có một người đàng ông trung niên mặc áo choàng màu đen khiến Diệp Phàm phải chú ý. Người này không giống như tùy tùng của bọn họ, rất có phong độ. Nhưng người ta chưa giới thiệu, Diệp Phàm cũng không hỏi.
- Khách quý của phương đông, Mông Đạt đã nói với tôi về anh hùng của các anh. Tôi thực sự muốn quen biết với anh hùnh Hồng Tà của chúng ta. Có thể mời ông ấy biểu diễn một chút. Lý tướng quân nói với vẻ mặt tươi cười.
- Ha ha, nắm tay không phải dùng để biểu diễn chỉ dùng để chiến đấu thôi. Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch Diệp nói hay lắm, công ty chúng tôi rất muốn sau này được nói chuyện với đại sư Hồng Tà. Hoàng đế trong Mhamid cười nói.
Một người mặc trang phục của đàn ông trung niên tiến lên ôm quyền về phía Hồng Tà.
- Chỉ sợ ông ta không dám đánh! Hồng Tà cười thở dài.
- Hừ, nếu ông có thể đánh được anh ra. Như người Trung Quốc các ông nói nếu tôi có thêm một chút tiền, 1 triệu USD, thê nào? Người trung niên mặc áo choàng màu đen kia nói bằng tiếng Anh hừ lạnh.
- Ít như vậy chẳng có ý nghĩa gì. Hồng Tà lắc đầu.
- Ba triệu USD. Tên kia thêm giá.
Đăng bởi: admin