- Năm thuộc hạ này võ công thế nào?
Diệp Phàm nôn nóng hỏi. Nghe Chu Do cười nói đây là một bộ lạc lớn thì muốn đánh bại họ quả là khó. Thành viên trong bộ lạc họ cũng nhiều mà những người này cũng khá hung hãn, giết người như diệt cỏ. Những người không biết đến văn minh hiện đại thì dã tính đều rất lớn.
- Về võ công thì tôi cũng không hiểu lắm, để Á thúc nói với các anh vậy.
Chu Do cười ra hiệu cho Á thúc ngồi bên cạnh.
- Diệp tiên sinh, Á thúc thực ra đến từ chính bộ lạc đó.
Tất nhiên không phải bây giờ mới đến mà tổ tiên của Á thúc và tổ tiên của chúng tôi có mối quan hệ rất tốt từ trước kia. Nếu noi như người Trung Hoa các anh thì họ chính là huynh đệ tương thân của nhau. Hồi đó tổ tiên chúng tôi đã kết giao với tổ tiên của Á thúc rồi tổ tiên của Á thúc đã trở thành những vệ sĩ cận bên của Chu gia chúng tôi.
Tuy nhiên quan hệ của họ còn tốt hơn rất nhiều so với mối quan hệ với các vệ sĩ.
- Diệp tiên sinh, tổ tiên của tôi đến từ bộ lạc Nạp Tây Mễ. Chuyện của họ, chúng tôi biết rất nhiều.
Tuy nhiên hơn hai trăm năm trước tổ tiên chúng tôi đã rời khỏi bộ lạc Nạp Tây Mễ. Vì thế chuyện am hiểu đời sống của bọn họ hiện nay, chúng tôi cũng không rõ lắm.
Bộ lạc Nạp Tây Mễ có tâm lí báo thù rất lớn, họ đều có dũng khí và lòng gan dạ vì bộ lạc mà chiến đấu.
Nếu như dứt bỏ mối ân oán với nhà họ Chu ra mà nói thì họ đều là những hảo hán thực thụ.
Lưỡi đao dính máu mà mắp không hề biết chớp. Bộ lạc Nạp Tây Mễ đã có mấy nghìn năm lịch sử này từ cố chí kim cũng đã hình thành một chế độ bộ lạc khá hoàn thiện.
Dù bọn họ không tình nguyện tiếp thu văn minh nhưng thực ra vẫn chịu tác động của nền văn minh hiện đại. So với vài trăm năm về trước thì bọn họ đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Mặt khác quần đảo Chris có dến bảy mươi phần trăm là rừng rậm. Trừ dãy núi ra thì nhìn đâu cũng thấy rừng.
Chính vì môi trường trên quần đảo biến đổi không nhiều nên nó chẳng khác là bao so với vài nghìn năm về trước. Vì văn minh lạc hậu nên tỉ lệ sinh đẻ của bộ lạc này cũng thấp.
Hơn nữa họ lại từ chối tiếp thu văn minh hiện đại nên số người trong bộ lạc chết vì bệnh khá nhiều.
Xã hội hiện đại bây giờ sớm đã giải quyết xong căn bệnh hủi. Vậy mà bọn họ một khi mắc phải là chết rất nhiều người.
Chính vì hàng loạt các nguyên nhân đó mà dân số của bộ lạc cũng không thay đổi nhiều lắm. Đây chính là một con dao hai lưỡi, một mặt nó khiến cho bộ lạc không phát triển được, mặt khác vì từ chối khai phá nên môi trường trên đảo tự nhiên như thời nguyên thủy.
Nếu như anh không biết tình hình mà mạo muội đi vào thì anh sẽ cảm thấy đâu đâu cũng là hố bẫy. Phương thức của các hố bẫy này cũng khá đa dạng.
Vơí người hiện đại thì chẳng hạn như cung nỏ, ngoài ra còn có chất độc, các loại rắn trên đảo cũng khá nhiều.
Nếu không có người dẫn đường thì rất khó đi vào được. Hơn nữa vì sự an toàn nên ở đâu cũng phải để ý.
Mấy nghìn năm trở lại đây, võ công của bộ lã cũng đã hình thành một hệ thống hoàn thiện. Chúng tôi gọi đó là “lang thuật”.
Ban nãy khi thi đấu cùng Xa tiên sinh, có phải các vị thấy tư thế của tôi rất giống một con sói hung hãn chuẩn bị tấn công?
Á thúc hỏi.
- Cũng giống. Khi ông chuẩn bị tấn công thì thân người đều cong lại, rất giống một con sói trong thế công kích. Hơn nữa vận dụng chiêu thức nào cũng hình như đều biến tấu từ thân sói mà ra. Đây thực chất chính là loại võ công dựa trên quan sát động vật.
Diệp Phàm gật đầu đáp lại.
- Đúng vậy, chính vì trên đảo không có môn quyền anh du nhập từ nước ngoài nên tất cả họ đều mô phỏng động tác của sói hoang mà ra.
Thực ra tất cả đều do tổ tiên chúng tôi đổi lại bằng máu. Ví dụ một cao thủ nào đó trước khi chết dưới tay một con sói hoang sẽ nói lại các phương thức giao đấu ra. Tù trưởng của bộ lạc sẽ ghi lại, dần dần cải tiến. Cũng không cần nói cũng biết sói hoang trên đảo thì rất to.
So với sói hoang mà bình thường chúng ta thấy, độ lớn bé có khác nhau, những con sói hoang lớn phải cao đến hai mét, trọng lượng cũng lên tới năm sau trăm bảng. So với sư tử vào hổ báo thì chúng còn lớn hơn rất nhiều. Nghe nói tổ tiên của sói hoang trên đảo là giống được lai tạp với sư tử vì thế chúng cũng hung hãn không kém gì sư tử.
Những con báo bé hơn một chút nhìn thấy lũ sói lang đó cũng phải tháo chạy. Tất nhiên loại tầm hai mét thì cũng rất ít.
Loại sói lang bình thường chỉ lớn hơn sói hoang mà chúng ta nhìn thấy một chút. Trong quá trình giao đấu với lũ sói lang, tổ tiên bộ lạc Nạp Tây Mễ đã nắm được không ít kĩ thuật. Trải qua mấy nghìn năm đã hình thành nên một “lang thuật” khá hoàn thiện. Chẳng hạn như cái người Trung Hoa gọi là nội khí thì họ gọi là lang khí.
Hơn nữa loại võ công này có phần thiên về hung hãn. Người trong bộ lạc đều có dã tính từ thời nguyên thủy. Chẳng hạn như trong chiến đấu chúng tôi đều dùng quyền chân để thể hiện sự chào đón.
Khi bọn họ trở nên hung hăng thì đều có thể cắn xé. Người có võ công lợi hại nhất trong bộ lạc có thể cắn đứt chân của một người.
Nếu chúng ta đi vào đảo Chris thì lập tức sẽ trở thành con mồi cho họ. Vì thế tôi phải nói trước với Diệp tiên sinh.
Nếu thực sự muốn đi thì phải chuẩn bị sắn tâm lí có thể đi gặp Thượng Đế vì bất cứ chuyến đi nào cũng có thể sẽ không quay trở lại nữa.
Mà xác suất này cũng khá lớn. Ngay cả một người am hiểu quy luật sinh hoạt và kỹ năng chiến đấu của họ như tôi đi thì xác suất quay về cũng chỉ là năm mươi phần trăm.
Hơn nữa, người trong bộ lạc bọn họ đều có làn da hơi tím một chút, các anh có đi vào thì người ta chỉ cần liếc một cái là phát hiện ra các anh không phải người bộ lạc bọn họ.
Chỉ cần nhìn thấy người ngoài là họ giết ngay lập tức. Nếu bị phát hiện trong lúc lên đảo thì bọn họ sẽ cảnh cáo các anh biến đi ngay tức khắc.
Nếu không nghe lời thì lập tực bắn chết. Nếu các anh vào được đến nơi mà không nói ngôn ngữ của họ thì họ nhào ngay tới mà giết, không cần nói nửa lời.
Á thúc trầm ngâm kể lại.
- Bọn họ không thuộc quản hạt nào của quốc gia hay chính phủ hay sao? Không lẽ chính phủ không quản bọn họ. Dù sao thì cũng phải hướng dẫn bọn họ văn minh hơn, có đúng vậy không?
Diệp Phàm hỏi.
- Về điểm này thì Diệp tiên sinh hoàn toàn lầm rồi. Trước đây bọn họ thuộc quyền quản lí của nước Hồng Ma Tây Lượng nhưng nước này chưa hề quản lí bọn họ.
Nói một cách dễ nghe hơn thì là tự trị, anh muốn thế nào thì cứ thế ấy, dù sao thì đối với bọn họ cũng không có khái nhiệm quốc gia.
Trước kia thì mỗi năm nhà nước còn cho người đi liên lạc một lần nhưng thực chất cũng chỉ là đi xem tù trưởng.
Những thứ khác thì đều không quản lí bởi vì có quản lí cũng không được. Không lẽ lại phái chiến thuyền và pháo đạn diệt hết bọn họ.
Nếu làm thế thì chắc chắn không được rồi vì dù sao thì bọn họ cũng không thể coi chính phủ là kẻ địch. Bên chính phủ thì cũng đành mặc kệ thôi.
Họ chỉ có thể cảnh báo khách du lịch đừng đến đảo Chris...Mà mấy trăm năm trước nước Hồng Ma Tây Lượng từng hàng phục bọn họ.
Bộ lạc Nạp Tây Mễ cũng nhiều lần phản kháng lại. Năm mươi năm trước nước Hồng Ma Tây Lượng và nước láng giềng xảy ra chiến sự.
Bộ lạc Nạp Tây Mễ phản kháng ngay lập tức. Cuối cùng bộ lạc này đã lấy đảo Chris làm cứ điểm độc lập.
Khi đó mọi chuyện đã vượt ra khỏi tầm tay của Hồng Ma Tây Lượng, nhìn thấy quần đảo nhỏ, nước này cũng mất dần hứng thú.
Mấy năm gần đây họ không còn cử người đi quản nữa. Trên thực tế là đã công nhận quyền độc lập của Nạp Tây Mễ.
Bây giờ quần đảo Chris là một quần đảo tự trị, không thuộc bất cứ quốc gia, chính phủ nào.
Tất nhiên họ chưa được cộng đồng quốc tế công nhận vì thế chưa thể gọi là một quốc gia được. Nói khó nghe một chút thì đó là những người dân bản xứ đã bị cả thế giới lãng quên.
Á thúc nói.
Người Trung Hoa có câu rằng “bắt giặc thì phải bắt tướng cầm đâù trước”. Chỉ cần khống chế được tù trưởng thì việc sau đó sẽ dễ nói. Hơn nữa bọn họ tin phục các cường nhân, chỉ cần dùng vũ lực để thu phục bọn họ.
Diệp Phàm nói. Hắn liếc mắt nhìn một lượt mọi người rồi lại tiếp:
- Á thúc, ông có thể kể rõ nội tình của bộ lạc bọn họ hay không?
- Lần trước Do Tiếu đã lập ra một kế hoạch, trước tiên chia rẽ bọn họ sau đó sẽ xây dựng một người có thực lực trong bộ lạc lên làm đại tù trưởng, và rồi sẽ giải quyết mâu thuẫn của chúng tôi với họ. Nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Á thúc kể.
- Nguyên nhân thất bại là gì?
Diệp Phàm hỏi dồn. tất nhiên trong lòng hắn không tin Chu gia lại tốt bụng đến vậy. Có lẽ là muốn nhân cơ hội này khống chế luôn đảo Chris.
- Thứ nhất là người chúng tôi tìm chưa đủ uy tín. Nguyên nhân thứ hai và cũng là nguyên nhân chủ yếu là do võ nghệ kém hơn một chút.
Thực lực những người giúp đỡ chúng tôi ở phía bên này cũng chưa đủ. Năm đó Do Tiếu đã tiêu tốn rất nhiều tiền mời mấy sát thủ có tiếng về.
Nhưng các sát thủ này cũng đều thất bại. Kết quả là có đến hai sát thủ phải bỏ mạng.
Á thúc buồn bực kể lại.
- Muốn xây dựng thì cũng phải xây dựng một người có uy tín có thể đối phó với tù trưởng Nạp Đông Lặc Bố. Cùng lắm thì thực lực kém hơn tù trưởng một chút thì mới được.
Nếu không bộ lạc dựa vào thực lực để hàng phục này sẽ không quy phục đâu. Tôi nghĩ, bọn họ có đại tù trưởng thì bên dưới chắc có các tiểu đầu mục tù trưởng.
Ông hãy nói đặc điểm của các tù trưởng này xem xem chúng ta có thể xây dựng người nào?
Diệp Phàm hỏi lại.
Hắn cũng chột dạ, nếu có thể thu phục đám người này thì Diệp Phàm hắn đã thu nạp được một đám người ngoại quốc rồi.
Gặp chuyện gấp gì có thể đem cao thủ bộ lạc Nạp Tây Mễ này ra thí mạng hơn nữa nếu có thể khiến họ du nhập văn hóa văn minh thì bộ lạc này sẽ phát triển mạnh.
- Được, tù trưởng tổng được gọi là đại tù trưởng. Phía dưới còn có sáu tù trưởng nữa, lần lượt là nhị tù trưởng NHược Cương của đảo Đông Nạp , tam tù trưởng Mễ Lâm của đảo Tây Nạp.
Tứ tù trưởng Không Hóa của đảo Nam Nạp, ngũ tù trưởng Ma Kim của đảo Bắc Nạp. Đông, tây, nam, bắc, các đảo bốn phía này đều vây quanh đảo Chris.
Đại tù tưởng ở trên chủ đảo Chris. Bốn đảo nhỏ xung quanh cách chủ đảo hai mươi ba hải lí.
Ngoại trừ bốn phân tù trưởng này ra còn có lục tù trưởng Đường Châu Ái của đảo Hồng Sương. Đây là đảo chủ nữ duy nhất.
Cuối cùng là thất tù trưởng Khang Khứ Đông Lai của đảo Tuyền Ki. Chủ đảo Chris là lớn nhất, diện tích lên đếm bảy tám chục hải lí.
Các đảo bé xung quanh diện tích khoảng hai ba chục hải lí. Tất nhiên ngoài các đảo này ra còn có các đảo vụn vặt khác, diện tích cũng chừng mấy hải lí gì đó.
Chúng tôi cũng hiểu sự liên kết của các đảo nhỏ này. Bọn chúng thực chất cùng thuộc một khung đại lục.
Nhưng nước khá sâu. Khi đó Do Tiếu còn nghĩ nếu mượn được để xây dựng các cảng thì rất tuyệt.
Tuy nhiên nơi đó rất hẻo lánh. Cảng có xây được cũng không có tác dụng gì cả. Mặt khác cũng chưa nghe nói quần đảo Chris có mỏ khoáng sản nào cả.
Nếu có khai phá thì cũng không có tác dụng gì. Cùng lắm là chỉ làm dịch vụ du lịch được mà thôi nhưng đảo này lại cách đại lục quá xa., làm du lịch cũng rất phiền.
Á thúc giải thích.