Mục lục
[Dịch] Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa 2 giờ, Diệp Phàm rốt cục nằm trên giường ngủ thiếp đi, trong mơ cứ thấy Đinh Hương Muội đang đấu lưỡi với mình.

Chừng 3 giờ, trong phòng làm việc của Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn.

Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đang xem một phần kế hoạch, sau khi xem xong Cổ Bảo Toàn hỏi:

- Chủ tịch huyện Vệ, cô thấy kế hoạch này của Cục Tôn giáo thế nào?

- Bày vẽ rất nhiều, có đài truyền hình thành phố quay phim, có đoàn ca múa thành phố diễn xuất, lại có thể mời cả ký giả của Nam Phúc nhật báo.

Chuyện tốt thì đúng là chuyện tốt, có lợi cho việc tuyên truyền Ngư Dương chúng ta, chẳng qua tài chính cũng tiêu tốn kinh người, không có mười mấy vạn là không xong.

Trợ lý Diệp kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy, chỗ tập đoàn Hoành Xương Thủy Châu tặng 10 vạn, huyện xuất ra 1 vạn, tổng cộng có 11 vạn, chừng đó tiền chắc chắc là không đủ, tôi cũng đã nói với hắn huyện sẽ không xuất thêm tiền.

Nếu như Cục Tôn giáo đi vay ở ngoài nhiều như thế thì tôi sẽ không quyết toán, chẳng lẽ Tiếu gia ngầm đưa tiền sao.

Vệ Sơ Tinh hết sức buồn bực, không hiểu ý tứ Diệp Phàm, cảm thấy hắn cũng quá tay, không biết tự lượng sức.

- Ha ha ha, Chủ tịch huyện Vệ, tôi nghĩ đồng chí Diệp Phàm dám làm ra như vậy hẳn là có tiền. Tục ngữ chẳng phải đã nói, không có ba phần không dám lên Lương Sơn. Trợ lý Diệp không phải là trẻ con, cán bộ thôn, Chủ tịch thị trấn đều đã làm qua, chẳng qua thoáng cái đã tiêu mười mấy vạn thì đúng là có chút quyết đoán, cô cho hắn ngồi lên cái ghế trợ lý có thích hợp hay không?

Cổ Bảo Toàn khẽ cười, khoanh tay trước ngực biểu lộ rõ khí phách chư hầu một phương.

- Thật ra thì đúng là thích hợp, để xem lần này tiên sinh Tiếu Phi Thành có trả tiền hay không.

Vệ Sơ Tinh nói, đột nhiên hiểu rõ ra, nhìn Cổ Bảo Toàn nửa cười nửa không:

- Còn là bí thư nhìn xa, thoáng cái đã nói đúng điểm mấu chốt, tôi nhất thời nghĩ không ra. Chủ yếu là không dám suy nghĩ đã có nhiều như vậy, có Ngư Dương Tiếu gia ở đây, muốn bao nhiêu không có, chỉ có một số việc không có tiền là không xong.

Nói thí dụ như đài truyền hình thành phố và phóng viên báo tỉnh, khó khăn thì trọng đại rồi. Cuối năm nhiều chuyện, chẳng lẽ báo bọn họ thật vì chuyện tượng đồng Ngư Dương mà xuống đây sao?

Tuyệt đối không có!

Đồng chí Tiểu Diệp xem ra đúng là có chút năng lượng. Bí thư Cổ, nếu như ngày mai thật sự có phóng viên báo tỉnh xuống, anh nói xem huyện chúng ta cũng phải làm ra động tác gì đó chứ.

Tôi xem lần hoạt động này anh phải ra mặt để tăng thêm vẻ long trọng, thứ hai là tạo thế cho Ngư Dương.

Thứ ba là tạo cơ sở cho công tác thu hút đầu tư sau này, phải tuyên truyền thật tốt, có rượu ngon đâu ngại núi cao.

- Bỏ đi! Chuyện này tôi và cô đều không tiện ra mặt bởi vì liên quan đến tranh đua của nhiều nhà. Nhưng nếu chúng ta cùng ra mặt thì được rồi, ha ha ha.

Cổ Bảo Toàn cười nói, từ nhiều nhà y vừa nói dĩ nhiên là ám chỉ Ngư Dương tứ đại gia.

Hai người đều có băn khoăn, lần này nếu như làm quá rầm rộ thì sẽ đắc tội với ba đại gia tộc khác của Ngư Dương. Do Diệp Phàm đi làm thì danh chánh ngôn thuận, làm quá thành công thì sẽ bị người ghen ghét, tuy nhiên cũng là do Diệp Phàm đứng mũi chịu sao còn hai người bọn họ người không sao.

Diệp Phàm đương nhiên cũng hiểu chuyện lần này rõ ràng là tạo thế cho Tiếu gia tạo thế. Làm tốt thì chỉ có Tiếu gia hài lòng, còn Phí gia, Ngọc gia, Tạ gia khẳng định không thoải mái, vô hình trung sẽ bị người ghen ghét.

Hơn nữa hiện tại Ngọc gia đang vấp ngã, người ta xui xẻo ngươi còn làm trò kèn trống inh ỏi, chẳng phải là chế giễu Ngọc gia sao?

Cho nên Ngọc gia nhất định sẽ mất hứng, chẳng qua Ngọc gia đối với bản thân mình vô lễ, Diệp Phàm ăn không tiêu nên cũng không quản đến những điều này.

- Diệp ca, cám ơn chiếu cố tới Mị Nhi.

Tạ Mị Nhi nói vẻ quyến rũ.

- Chiếu cố, anh không hiểu đã chiếu cố gì cho em?

Diệp Phàm ngơ ngác.

- Hừ! Còn giả bộ với Mị Nhi nữa.

Tạ Mị Nhi giận dỗi.

- Anh thật không rõ.

Diệp Phàm vẫn hồ đồ.

- Không phải là Cục Tôn giáo các anh bao hết Thủy Vân Cư ba ngày sao? Phòng khách và phòng uống rượu toàn bộ bao hết. Để cho Mị Nhi hai ba ngày cũng có thể kiếm được chừng mười vạn rồi, khanh khách. Đây là một chuyện làm ăn lớn, ngay cả tư lệnh Tào của căn cứ cũng rất cao hứng, nói anh đã chiếu cố rất lớn cho người nhà Dương Đầu Phong, thể hiện nhạy bén chính trị quan tâm tới người nhà bộ đội, còn cấp cho anh phần thưởng gì đó.

Tạ Mị Nhi lại càng cười quyến rũ.

Cô cười đến mức toàn thân anh Trư nóng ran, lửa dục bị Đinh Hương Muội khơi lên lại bắt đầu phát tác, thầm nghĩ, “ Mị Nhi đúng là yêu nghiệt có mị lực trời sinh. Ai! Nữ nhân mỗi người mỗi vẻ, Lan Điền Trúc lãnh ngạo, Triệu tứ tiểu thư quý phái, Tống Trinh Ngọc thì là con gái rượu, Ngọc Kiều Long tinh khiết kiêu ngạo kiều cuồng, là cực phẩm trong nữ nhân, Phương Nghê Muội thuần phác, Phạm Xuân Hương hiểu biết, Ngọc Mộng Nạp Tuyết ngây thơ lương thiện,

Ngọc Kiều Long xét về ngoại hình có thể coi là cực phẩm trong tuyệt phẩm, Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng có thể coi là nghiêng nước nghiêng thành, Mị Nhi cười có thể làm người ta mềm ra, chỉ tiếc tính tình Ngọc Kiều Long quá bạo liệt.

Người như vậy mà cưới về thì thảm rồi, kỳ quái, sao mình cứ nghĩ tới cô ta vậy.

- Diệp ca, anh cười gì đó, thật...

Trong điện thoại Tạ Mị Nhi đột nhiên hừ lạnh.

Diệp Phàm trong lúc mơ màng lại cười lên hắc hắc vô cùng dâm đãng, có thể so sánh với Châu Tinh Trì, khiến Tạ Mị Nhi bên kia cũng cảm thấy.

- Thật, thật cái gì?- Diệp Phàm thuận mồm hỏi.

- Dâm đãng! Đại sắc lang, không để cho anh nói nữa, chán!

Tạ Mị Nhi mắng mấy câu rồi cúp điện thoại.

“ Dâm đãng, mình đúng là dâm đãng sao? Mới vừa rồi chẳng lẽ cười lộ liễu đến thế, may mà cô ấy còn không thấy bộ dạng mình chảy nước miếng, nếu không thì hay rồi!”, Diệp Phàm lẩm bẩm tự trách , chạy thẳng tới Cục Tôn giáo

- Trợ lý Diệp, anh bận rộn a.

Mới đến cửa miếu đã nhìn thấy bí thư Liễu Chính của thị trấn Quy Hồ đang đứng ở cánh cửa.

- Bí thư Liễu tới, sao không vào trong cục mà đứng ở cửa vậy, thất lễ.

Diệp Phàm cười nói, thầm nghĩ, “ Liễu Chính tới làm gì? Hiện tại mình đã rời Lâm Tuyền, bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền cũng bị huyện bác bỏ.

Cục tôn giáo nghèo kiết xác lấy đâu ra tiền, muốn giúp đỡ là không thể, sao còn tới tìm mình, chắc là gần đây Liễu Chính cũng không vui vẻ gì.”

Liễu Chính nguyên là thư ký của nguyên bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương. Lý Hồng Dương vừa đưa y đến cái ghế Bí thư Đảng ủy thị trấn thì rớt đài nên y cũng mất đi chỗ dựa.

Mình vừa bị kéo xuống nước, Liễu Chính chắc là cũng cảm thấy cái mũ quan trên đầu lung lay, đến tìm mình thì có tác dụng gì, mình đây cũng đâu phải là tứ đại gia tộc của Ngư Dương.

- Không có chuyện gì, tôi thích cửa miếu, phong thủy tốt. Đầu tiên phải chúc mừng Cục trưởng Diệp thăng Trợ lý Chủ tịch huyện rồi, ai:

Liễu Chính bất giác thở dài.

- Anh Liễu có tâm sự?

Diệp Phàm hỏi:

- Đi, đến phòng làm việc của tôi uống chén trà.

Hai người vào phòng làm việc của Diệp Phàm.

- Thật đúng người nào việc nấy, súng bắn chim đổi lại pháo rồi. Năm ngoái tôi cũng tới phòng làm việc cục trưởng Lôi, không ngờ anh vừa lên chức thì phòng làm việc đã thay đổi, ngay cả cấp dưới cũng sử dụng bàn ghế ông chủ, lợi hại!

Liễu Chính trầm trồ.

Đinh Hương Muội đi vào rót trà rồi nhẹ nhàng khép cửa, trước lúc ra ngoài còn liếc trộm Diệp Phàm, nghĩ đến cảnh ở khách sạn lúc Diệp Phàm ôm vào lòng thì rạo rực.

Diệp Phàm cũng giả vờ lơ đãng liếc lại, trong lòng hai người đều ngầm hiểu.

- Trợ lý Diệp, Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền thật mắc cạn sao?

Liễu Chính hớp một ngụm trà.

- Ai! Không có hi vọng rồi. Chủ tịch huyện và bí thư cũng không đồng ý làm công trình lớn như vậy, nói là chi phí quá lớn, vấn đề thiết yếu trước mắt là phát triển kinh tế.

Diệp Phàm nhả khói, trong lòng cũng có cảm giác đau đớn, Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền là giấc mơ của hắn, tiêu hao bao nhiêu tâm huyết như vậy cuối cùng lại thất bại, thầm nói, “ Hừ! Nếu như sau này mình có thể ngồi lên chiếc ghế bí thư huyện ủy thì chuyện cần làm đầu tiên chính là tiến hành Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền. Chẳng qua tuy nói kế hoạch này thất bại nhưng đường vào thôn đập Thiên Thủy nhất định phải sửa .

- Quá nhiều tiền, chẳng phải khoản tiền đó đều là do anh xin về sao? Sao lại nói thế?

Liễu Chính vẫn chưa từ bỏ ý định.

- Không tốn một đồng, chẳng qua nếu như có thể đem khoản này khoản tiền lưu lại dùng cho xây dựng kinh tế toàn bộ huyện cũng là rất tốt, ha ha ha!

Diệp Phàm cười khổ, thầm nghĩ, “ Muốn động vào tiền đó ư, đừng mơ, Phí Vũ Vân không phải nói công trình do y bao rồi ư, có Diệp Phàm ta đây thì mày đừng nghĩ đến chuyện đó đi.”

Thật ra thì Diệp Phàm cũng không sợ, khoản tiền đó phần lớn là quyên tặng, Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền không làm thì người ta dĩ nhiên cũng không cần xuất ra.

Còn về số tiền 200 vạn đánh cuộc thắng được Cục trưởng Cục Tài Chính thành phố Vương Thiên Lượng thì huyện đã nuốt đi 100 vạn, còn trăm vạn chắc cũng đã bị Hoàng Hải Bình tham ô trống trơn, lông mao cũng không chừa lại.

- Trợ lý Diệp, ý tứ mọi người chính là mở lại Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, chuyện này hi vọng anh có thể câu thông với Chủ tịch huyện Vệ và Bí thư Cổ. Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền là việc lớn tạo phúc cho Lâm Tuyền và bảy, tám thị trấn vây quanh, có thể chống đỡ được nửa bầu trời Ngư Dương, mắc cạn thì thật là đáng tiếc, kinh tế Ngư Dương muốn bay lên thì đầu tiên phải sửa đường, đường không thông còn nói gì bay lên, chẳng qua là nói suông thôi.

Liễu Chính càu nhàu.

Đương nhiên, cuộc sống Liễu Chính cũng không vui vẻ gì. Lý Hồng Dương ngã đài thì Phí Mặc lập tức giơ dao mổ. Diệp Phàm chính là ví dụ, nếu như Liễu Chính không thể làm thành tích cho Chủ tịch huyện Vệ và Bí thư Cổ hài lòng thì là người tiếp bước rồi.

Không riêng gì Liễu Chính, bao gồm cả bí thư Tống Ninh Giang thị trấn Giác Lâm, Chung Minh Đào thị trấn Nam Khê…cũng có tâm tư như vậy.

Bọn họ trước kia đều là thuộc về hệ Lý Hồng Dương, hiện giờ Lý Hồng Dương vừa đi thì thật đúng là thiếu người đầu lĩnh.

Cuộc sống gần đây của bọn họ cũng không thoải mái, chưa biết dựa vào người nào bao gồm bí thư Cổ Bảo Toàn, Chủ tịch huyện Vệ, hay là Bí thư Đảng ủy khối Đảng Phí Mặc.

Phí Mặc muốn nhân lúc hai người Vệ, Cổ còn chưa ổn định, bàn mưu tính kế để sắp xếp người họ Phí vào vị trí đầu lĩnh mấy thị trấn.

Những người vốn thuộc hệ Lý Hồng Dương biết như vậy nên đều cảm thấy bất an, thái độ của Cổ Bảo Toàn trước mắt còn chưa rõ ràng, chưa có động thái chiêu dụ nên mọi người cũng chưa biết đầu nhập vào đâu.

Nếu như huyện muốn động bọn họ cũng không khó khăn, tùy tiện tìm một cái cớ nhét vào một cục hẻo lánh nào đó thì xong việc.

Giống như Diệp Phàm bị đánh vào Cục Tôn giáo, trong huyện cũng còn rất nhiều lãnh cung khác.

Như cục thủy sản, Ban Kỹ thuật lao động vân vân, điền vào đó mấy bí thư hay Chủ tịch thị trấn không vấn đề gì .

- Anh Liễu huynh, đường lối là do các vị thường vụ quyết định, chúng ta chỉ việc thi hành thôi.

. Diệp Phàm đưa tay làm hiệu khiến trong lòng Liễu Chính càng thêm nặng nề .

- Trợ lý Diệp, có lẽ chúng ta phải tiến hành liên lạc một chút, nếu không mọi người cứ tản mát hết.

Liễu Chính nói một nửa, ám hiệu rõ ràng rồi.

- Điều này cũng đúng, nếu như có thể liên hợp mấy người mà Lý Hồng Dương đẩy lên thì cũng là một lực lượng không nhỏ. Chỉ e lại có người cam tâm làm cỏ đầu tường thì lại hỏng việc.

Trước mắt chính là thiếu một người có thể quy tụ, chẳng lẽ Liễu Chính hôm nay tới tìm là ý tứ này?

Chắc là không có khả năng, cấp bậc của mình còn chưa đủ, tùy tiện lấy ra một thường vụ trên huyện đều mạnh hơn mình, ngoài ra còn rất nhiều phó chủ tịch huyện, mình chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp trưởng phòng.

Chắc bọn họ muốn qua mình liên hệ với Chủ tịch huyện Vệ hoặc là bí thư Cổ Bảo Toàn, chuyện tốt như vậy không biết Bí thư Cổ sẽ có thái độ gì.

Nếu như kết nối được Bí thư Cổ chỉ sợ Chủ tịch huyện Vệ có ý kiến, kết nối được Chủ tịch huyện Vệ lại sợ Bí thư Cổ tức giận. Còn có một Bí thư Đảng ủy khối Đảng Phí Mặc nhìn vào. Mình muốn đi đường riêng lại e chuyện bắn chết chim đầu đàn, bản thân chỉ là một phụ tá, lấy cái mũ quan lúc nào chẳng được, khó làm.”

Diệp Phàm nhanh chóng nghĩ ngợi, quyết định trước mắt không nên có động tác quá lớn. Vào thời kỳ nhạy cảm này, chỉ cần một nhóm nhân viên ngồi uống rượu với nhau cũng khiến cho vài lãnh đạo huyện có thần kinh quá nhạy cảm bất mãn. Chuyện đời vốn không thể giữ kín điều gì, nếu toàn bộ thủ hạ cũ của Lý Hồng Dương tập bộ hạ cũ toàn tập trung ở khác tửu quán tử uống rượu, làm cho người ta biết rồi người liên hệ là của ta nói, đoán chừng huyện tam cự đầu có xé người của ta da.

Cho dù là không có làm tình chúng ta chẳng qua là chân chính uống chút rượu, chẳng qua người ta cũng sẽ hướng phương diện kia nghĩ nếu như làm cái vòng nhỏ hẹp, tỷ như thì ba bốn người còn là làm được, hơn nữa.

- Ừ! Cũng nên thường xuyên đi lại thăm hỏi, chúng ta đều là đồng nghiệp, ha ha ha.

Diệp Phàm cười nói..

- Tốt lắm, anh nhiều việc, tôi cũng cần phải đi.

Liễu Chính đứng lên, Diệp Phàm đưa đến đại sảnh, thấy ánh mắt Liễu Chính lơ đãng nhìn vào đống bàn ghế cũ của cục chất ở đó thì lên tiếng:

- Bí thư Liễu, anh xem đống bàn ghế này tuy cũ nhưng vẫn có thể sử dụng, nếu như các giáo viên ở thị trấn các anh thiếu bàn ghế thì có thể lấy đi, để đây cũng chỉ chiếm chỗ thôi.

- Tốt! Tôi thay mặt các giáo viên thị trấn cảm ơn anh.

Liễu Chính gật đầu lia lịa, không lâu thì có mấy người tới dọn hết đống bàn ghế đi.

- Ai! Cục Tôn giáo nghèo, dưới thị trấn cũng không giàu, tất cả đều là một lũ ăn mày”, Diệp Phàm chua xót. Hiện trạng Ngư Dương là như vậy, cả huyện đều nghèo nhưng cũng không ít người giàu, điều này đúng là kỳ quái, dĩ nhiên so về tỷ lệ thì quá chênh lệch.

- Chú, chuyện lần này thật đúng là quỷ dị, cục trên thành phố sao có thể nắm rõ như vậy? Chẳng lẽ bên trong sơn trang có gian tế?

Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng ngồi ủ rũ trong Ngọc gia đại viện, hùng phong thường ngày đã mất đi không ít.

- Đúng vậy thưa chú, nghe nói còn có người quân đội canh giữ, sao lại dính tới quân đội. Cho dù mở sòng bạc thì nhiều nhất là phạt chút tiền là được. Quân đội vừa tiến vào thì phiền toái rồi, cũng không biết cha bị giam ở đâu, làm sao bây giờ?

Ngọc Kiều Long khóc đến sưng mắt, trên mặt lộ vẻ tiều tụy, so sánh với ngày hôm qua đúng là như hai người khác.

- Chú út, theo chú thì sao?

Phó bí thư phân quản chính pháp Ngọc Hoài Nhân thành phố Mặc Hương hỏi một ông lão tóc hoa râm bên cạnh.

- Quân đội dính vào chuyện này thì phiền toái rồi, quân đội không có quan hệ với địa phương. Ngọc gia chúng ta tuy nói ở Ủy ban Nhân dân cá cấp đều có người, nhưng ở quân đội thì không.

Cho dù có mấy người đầu quân thì cấp bậc cũng rất thấp, cao nhất cũng chỉ là Thượng tá đoàn trưởng, e là không giúp được gì, tuy nhiên y cũng đi đã lâu mà không có tin tức, ai.

- Thế Hùng a!

Chú đã nói với cháu từ lâu vậy mà cháu cứ không nghe. Sản nghiệp Ngọc gia chẳng lẽ cần sơn trang Kính Nguyệt đến thế sao?

Thật ra thì phong cảnh phong thủy của sơn trang Kính Nguyệt cũng không tệ, không có sòng bạc dưới đất cũng đã kiếm được tiền rồi, không phải chọc ra phiền toái như vậy.

Chuyện này trước mắt cũng đành bất lực, chú cũng đã hỏi bên cục công an thành phố rồi, Vu Kiến Thần nói là chuyện này tất cả đều là do quân đội tiếp nhận, cục công an thành phố cùng lắm chỉ trông coi mấy chiếc xe, người toàn bộ không có trong cục, giờ ở đâu cũng không biết.

Trưởng Ban thống kê tỉnh thành phố Ngọc Mãn Đình cũng gấp gáp trở về, nói vẻ lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK